Chu Nhan
Chương 124


Đúng lúc hai người còn đang tranh cãi, ngoài rèm thưa đã có tiếng người, có thị nữ khẩn trương chạy vào, cách phòng ngủ một cánh cửa, nhỏ giọng bẩm báo: “Quận chúa, ngự sử đã mang sách ngọc sách lập thái tử phi đến phủ rồi.

Vương gia và vương phi đều đang chuẩn bị tiếp giá, giục người mau chóng đi ra ngoài ạ”.

Ngự sự sắc phong thái tử phi? Không ngờ đế quân làm việc lại nhanh như vậy.

Đêm qua vừa mới chọn được người, hôm nay đã sắc phong, quyết liệt như thế thật không hổ là phong cách của người.

Chu Nhan rốt cuộc không kiềm chế được nữa, giật lấy ngọc bội dùng để đính hôn kia, hỏi Tuyết Oanh một câu cuối cùng: “Y có cho cậu Ngọc Cốt không?”.

“Ngọc Cốt?” Tuyết Oanh giật mình: “Đó là cái gì?”.

Nghe câu trả lời như thế, ánh mắt Chu Nhan đột nhiên sáng ngời, nở nụ cười: Thật tốt quá, quả nhiên còn chưa muộn.

“A Nhan, đừng làm loạn nữa, cậu muốn làm gì?”.

Tuyết Oanh thất thanh, yếu ớt gắng gượng đứng dậy: “Mau mau trả ngọc bội cho mình đi, ngự sử đại nội sắp đến cửa rồi”.

Nàng còn chưa dứt lời bóng đỏ đã vút qua, Chu Nhan đã biến mất.

Chu Nhan ra khỏi hành cung Bạch vương, chạy thẳng về phía Tử Thần điện.

Nhưng vừa chạy đến ngoài phố thì đường sá đã bị phong tỏa, lính gác đi qua gác lớn: “Ngự sử đại nhân phụng chỉ đến hành cung phủ Bạch vương, tránh hết ra đi!”.

Ngự sự ư? Là cầm sách ngọc đến sách phong Thái tử phi sao? Đã đến đây rồi ư? Chu Nhan vốn đã điểm mũi chân nhảy lên tường, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.

Nhưng nghe câu ấy không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn về phía đoàn người đi tới.

Nàng bỗng nhiên dậm chân, nhanh chóng kết ấn, thân hình biến mất không một dấu vết dưới ánh mặt trời chói chang.

Bên ngoài đã là chính ngọ, trong thâm cung rèm thưa vẫn buông.

Ánh sáng ảm đạm mang theo cảm giác lạnh lẽo, đó là hơi thở của cái chết đang lặng yên bao phủ ở trái tim Vân Hoang, dự báo điềm xấu sắp xảy đến.

Bắc Miện đế suy sụp tựa vào đầu giường thở d0c hồi lâu.

Mấy ngày gần đây thân thể lão ngày càng không ổn, giống như có một thế lực đang hút lấy sự sống, làm cho mỗi một động tác nhỏ đều dường như hao phí toàn bộ tinh lực.

“Đừng cử động!” Thời Ảnh cúi xuống giường, đặt tay lên huyệt thiên trung của đế quân, mỗi một lần kéo dài hơi thở cần tiêu hao rất nhiều linh lực.

“Đại Tư Mệnh… ông ta đi về phương Bắc”.

Đợi cơ thể tốt hơn một chút, Bắc Miện đế đang hấp hối mới mở miệng, nói với đứa con trai của mình: “Phủ Thanh vương ở Tử Đài”.


“Đã biết!” Thời Ảnh lẳng lặng nói: “Ông ấy có đến từ biệt”.

“Tên đó thật đúng là tùy hứng”.

Bắc Miện đế thì thào: “Đã lớn tuổi như vậy rồi… mà… ai nói cũng không nghe… nói đi là đi… bảo mang theo ít người đi… cũng không chịu nghe ta”.

“Đại Tư Mệnh là vì đại cục Không Tang mới mạo hiểm như vậy, tin rằng với tu vi của ông ấy, cho dù không thành công thì cũng có thể rút lui an toàn”.

Giọng nói Thời Ảnh bình tĩnh, nói với phụ thân: “Thân thể ngài không tốt, đừng quan tâm chuyện đó nữa”.

Trong giọng nói của y lại không có chút ấm áp nào, giống như việc chăm sóc phụ thân chỉ là nghĩa vụ cần làm mà thôi.

Sau một lúc lâu Bắc Miện đế bỗng nhiên nói: “Vì sao… con lại chọn Tuyết Oanh?”.

Ngón tay Thời Ảnh đặt trên trán Bắc Miện đế khẽ động, nhưng biểu cảm vẫn bình thản nói: “Ngài cũng không có nói không thể lựa chọn quận chúa Tuyết Oanh, không phải sao?”.

“Phải!” Bắc Miện đế gật đầu thì thào: “Chỉ là… vì sao con phải làm như vậy? Mặc dù là Thanh phi đã hại chết mẫu thân của con, nhưng hiện tại con cũng đã báo được thù rồi.

Vì sao… vì sao còn muốn hành động theo cảm tính, giành lấy nữ tử Thời Vũ yêu khi còn sống về làm của mình?”.

“Ngài cũng đánh giá ta quá thấp rồi”.

Thời Ảnh nghe câu như thế, mày hơi cau lại: “Ta làm như vậy là có lý do, trước khi quyết định cũng đã nghĩ rất rõ ràng.

Không phải là hành động theo cảm tính!”.

Bắc Miện đế nhíu mày: “Lý do của con là gì?”.

Thời Ảnh không trả lời, chỉ nói: “Bây giờ còn chưa thể nói”.

Bắc Miện đế trầm mặc một chút, ánh mắt mờ mờ ngước lên nhìn con trai mình.

Hai mươi mấy năm qua, y từ một thiếu niên khổ tu ở núi Cửu Nghi, đã lớn thành một thanh niên cao lớn lạnh lùng.

Trong thâm cung dưới ánh nến, Thời Ảnh ngồi ngay ngắn, mặc lễ phục Hoàng thái tử, đầu đội mũ miện, tuấn mỹ đoan trang giống như một vị thần.

Nhưng ánh mắt y cũng rất lạnh lùng, tựa như không có tia sáng nào có thể xuyên qua.

Bắc Miện đế nhìn con trai hồi lâu, bỗng nhiên thở dài: “Như vậy… con đã tặng Ngọc Cốt cho quận chúa Tuyết Oanh ư?”.

“Ngọc Cốt?” Thời Ảnh hơi chấn động lắc đầu: “Không! Hôm qua chỉ dùng ngọc bội thôi”.

Bắc Miện đế hơi cau mày, nhỏ giọng: “Vậy Ngọc Cốt đâu?”.


“Còn ở đây”.

Thời Ảnh đưa tay vào lòng lấy ra một cây trâm bằng ngọc trong suốt.

Bắc Miện đế nhìn vậy cũ dưới ngọn đèn dầu, ánh mắt phức tạp.

“Ngọc Cốt là trâm mà hoàng đế Không Tang tặng cho Hoàng hậu khi thành hôn.

Nếu con đã chọn thái tử phi, vì sao chỉ cho ngọc bội, không cho Ngọc Cốt?”.

Thời Ảnh thản nhiên trả lời: “Theo quy tắt Hoàng thất Không Tang cũng không yêu cầu phải dùng Ngọc Cốt làm sính lễ”.

“Hơi một chút là lôi quy tắc hoàng thất ra nói với ta”.

Bắc Miện đế nhìn đứa con trai của mình, trong ánh mắt mông lung ánh lên một tia sáng: “Thời Ảnh, con thế này chính là hành động theo cảm tính đấy.

Chuyện chung thân đại sự cần suy nghĩ cẩn thận”.

Thời Ảnh im lặng như thể không muốn trả lời vấn đề này.

“Cả đời ta không xứng là một trượng phu, càng không xứng làm một phụ thân.

Mà toàn bộ những chuyện này đều là do ta lựa chọn hôn nhân sai lầm.” Bắc Miện đế suy yếu ho khan, nâng bàn tay khô gầy cầm lấy cổ tay đứa con trai: “Thời Ảnh, con là con trưởng của ta.

Ta hi vọng… hi vọng con không dẫm vào vết xe đổ của ta”.

Thời Ảnh chấn động toàn thân, ngẩng phắt đầu dậy, lại bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của lão nhân.

Hai cha con suốt một đời xa cách, lúc này trong thâm cung im lặng nhìn nhau không nói gì.

“Không đâu!” Im lặng giây lát, Thời Ảnh thấp giọng: “Ta luôn biết ta đang làm cái gì”.

“Không!” Đế quân lại mở miệng, trong giọng nói suy nhược để lộ ra một loại nghiêm khắc hiếm thấy, quả quyết phản bác: “Con không biết chính mình đang làm cái gì đâu!”.

Hai hàng lông mày của Thời Ảnh cau lại, nhịn không được đứng lên, nén giận nói: “Chuyện này không phải nhiều lời nữa, ta đã chọn xong thái tử phi”.

“Không được!” Bắc Miện đế nhíu mày ho khan dữ dội.

Nghe hai chữ như thế, Thời Ảnh ngạc nhiên quay đầu lại, cười lạnh một tiếng: “Sao? Ngài thờ ơ với ta suốt bao năm, sẽ không ngay lúc này sẽ thể hiện mình là phụ thân, muốn quản cả chuyện hôn sự của ta đấy chứ? Hiện giờ cục diện thiên hạ đã tràn ngập nguy cơ, đại hôn giữa hoàng thất Không Tang và Bạch tộc lúc này có ý nghĩa trọng đại, hẳn ngài cũng rõ ràng”.


“Nhưng chuyện chung thân đại sự cũng có ý nghĩa quan trọng như vậy”.

Bắc Miện đế ho khan thấp giọng: “Cho dù thế nào, con cũng đừng nóng vội”.

Thời Ảnh không muốn tiếp tục bàn luận với ông chuyện này, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tốt nhất là ngài dưỡng bệnh cho tốt đi”.

Y vươn tay muốn đoạt lại Ngọc Cốt từ trong tay phụ thân.

Nhưng mà Bắc Miện đế lại nắm chặt Ngọc Cốt trong lòng bàn tay, rõ ràng là không muốn trả, ho khan kịch liệt: “Không! Ngọc Cốt này… Ngọc Cốt này không thể cho con, nếu không sẽ cho không đúng người!”.

“Vậy thì ngài tự giữ lấy đi”.

Thời Ảnh lạnh lùng, trong giọng nói có chút tức giận.

Y vừa dứt lời thì nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến dồn dập, nội thị quỳ bên ngoài mành che, giọng nói chứa nỗi sợ hãi: “Khởi bẩm đế quân, ngự sử đại nội có việc gấp cầu kiến!”.

Ngự sử đại nội? Không phải buổi sáng ông ta vừa mới phụng chỉ đến phủ Bạch vương sách phong tân thái tử phi sao? Nghi lễ sắc phong rất phức tạp, ít nhất phải tốn một ngày.

Sao có thể trở lại phục mệnh nhanh như vậy?.

Bắc Miện đế ngẩn ra, ho khan: “Cho vào!”
Rèm bên ngoài được vén lên, ngự sử đại nội miệng nói muôn lần chết, thất tha thất thểu vừa đi vừa ngã tiến vào, quỳ xuống trước giường bệnh, dập đầu như giã tỏi, ngay đến Thời Ảnh đứng một bên cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Bình thân!” Bắc Miện đế suy yếu nói: “Đã… xảy ra chuyện gì?”.

“Thần… thần tội đáng muôn chết! Hôm nay thần phụng chỉ đến hành cung phủ Bạch vương, không ngờ nửa đường gặp cướp!”.

Ngự sử đại nội ngày thường phong độ là thế, giờ lại có chút nói năng lộn xộn, mũ không thấy tóc tai tán loạn, hiển nhiên là bị kinh sợ lớn, thì thào: “Dưới chân thiên tử vậy mà lại có cuồng đồ mất trí dám làm chuyện như thế!”.

“Cướp ư?” Bắc Miện đế ngây ra một lúc: “Cướp cái gì?”.

“Sách… sách ngọc sắc phong thái tử phi ạ!”.

Ngự sử đại nội sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giọng nói run rẩy: “Giữa thanh thiên bạch nhật, thật sự là… thật là…”
Không chỉ Bắc Miện đế, ngay cả Thời Ảnh đứng một bên cũng không khỏi xám mặt.

“Rốt cuộc sao lại thế?”.

Bắc Miện đế ho khan, Thời Ảnh bên cạnh không tiếng động nâng tay lên đỡ ông, nhíu mày nhìn người đang quỳ trên đất.

Ngự sự đại nội nhìn ánh mắt ấy cảm thấy có áp lực vô hình, giọng nói bắt đầu loạn xạ, lúng ta lúng túng: “Thần… thần phụng chỉ đi ra khỏi cấm thành, mọi chuyện đều thuận lợi.

Nhưng… vừa mới đến hành cung phủ Bạch vương, xe ngựa đột nhiên tự động dừng lại, cho dù có quất thế nào cũng không chịu đi.

Giống như bị trúng tà!”.

Nghe đến đó, Thời Ảnh lại nhíu mày một chút.

Thế này rõ ràng là dùng pháp thuật, không biết là chuyện tốt ai làm đây.


“Rốt cuộc sao lại thế?” Bắc Miện đế không kiên nhẫn ho khan: “Rồi sao nữa?”.

Ngự sử đại nội vội vàng dập đầu nói: “Thần… thần chỉ có thể sai người đi xuống xem xét xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa vén mành đã nhìn thấy một trận gió lốc cuốn vào, thần cũng không cảm thấy được bóng người mà chỉ thấy trong tay trống không, sách ngọc cứ thế bị cướp mất ạ”.

“Cái… cái gì?” Bắc Miện đế cũng giật mình không thể tin được sẽ có loại chuyện như vậy: “Là kẻ nào to gan lớn mật làm bậy như vậy? Giữa thanh thiên bạch nhất cướp sách ngọc làm gì?”
“Thần tội đáng muôn chết, ngay cả bóng người còn không thấy rõ!” Ngự sử đại nội quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu run giọng: “Kẻ đó thân mang tuyệt kỹ qua lại như gió, chẳng những xe ngựa không thể nhúc nhích, mà thị vệ trái phải cũng không kịp phản ứng gì.

Khi đó thần muốn liều mạng bảo vệ sách ngọc, kết quả bị người đó…”.

Nói tới đây ngự sử bưng kín mặt, không dám nói thêm gì nữa.

Trên gương mặt béo tròn trắng bệch rõ ràng còn hằn một dấu tay.

Ngón tay mảnh khảnh dường như là của nữ tử, nhưng mà khí lực mạnh mẽ làm cho nửa khuôn mặt cũng bị đánh đến sưng vu.

Thời Ảnh nghe đến đó rốt cuộc nhíu mày mở miệng: “Người đó có nói cái gì không?”.

“Không! Không có!” Ngự sự bối rối nói: “Thần sống chết muốn bảo vệ sách ngọc, không chịu buông tay liền bị tát vào mặt đến ù tai ngã xuống đất.

Mơ hồ chỉ nghe một tiếng cười lạnh thì sách ngọc đã bị lấy đi rồi.

Nghe giọng hình như là một cô gái trẻ”.

“Cô gái trẻ?” Thời Ảnh nhìn thấy dấu tay trên mặt ngự sử, thần sắc có chút phức tạp.

“Vâng! Đúng vậy” Ngự sử bưng mặt, có chút không xác định nói: “Hình… hình như là mặc y phục màu đỏ.

Thần… thần bị đánh đến choáng váng mặt mày, chỉ nhìn thấy một bóng đỏ chợt lóe lên, người đã biến mất rồi!”.

Bắc Miện đế nghe đến đó, trong mắt bỗng nhiên lộ lên ánh sáng kỳ quái, quay đầu nhìn đứa con trai của mình.

Thời Ảnh vẫn trầm mặc, biểu cảm phức tạp.

“Thần tội đáng chết vạn lần!” Ngự sự đại nội vội vàng dập đầu: “Xin đến quân giáng tội ạ!”.

Nhưng đúng lúc ngự sử đại nội còn đang mặt mày xám ngoét quỳ trên mặt đất, hoảng sợ thú nhận mình đã phải chịu đựng nỗi sợ hãi và hành hạ ra sao, thì đế quân vốn nằm trên giường bệnh ốm đã lâu, nghe như vậy lại bỗng nhiên như hiểu ra cái gì, không khỏi cười phá lên: “Ha ha… thú vị quá!”
“Đế quân!” Ngự sự đại nhân nhìn thấy sự khác thường của Bắc Miện đế thì khiếp sợ cùng cực.

“Thú vị! Thú vị” Lão nhân nằm trên giường bệnh, yếu ớt vì bệnh tật giày vò lại cất tiếng cười to như thể nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười đến ho khan: “Thật sự là một đứa trẻ thú vị!”.

Ngự sử quỳ trên mặt đất sững sờ.

Đế quân bị làm sao vậy? Đường đường là ở Đế đô dưới chân thiên tử, sách ngọc sách phong hoàng thái tử phi bị người ta chặn đường cướp mất, vậy mà lại cảm thấy thú vị? Chắc không phải Đế quân bị bệnh tình nguy kịch đến thần trí mơ hồ rồi chứ?
“Được rồi! Chuyện này ta đã biết!” Không đợi ông ta có cơ hội tỏ vẻ nghi hoặc, Hoàng thái tử ngồi bên cạnh Đế quân đã lạnh lùng nói một câu: “Cho ông lui! Đế quân thân thể không tốt, đã mệt rồi! Ông lui xuống dưỡng thương đi, việc này ta sẽ xem xét!”.

“Nhưng…” Ngự sử đại nhân lúng ta lúng túng, ù ù cạc cạc lui ra.

Sách ngọc bị mất là chuyện đại sự, chẳng lẽ không nên lập tức cho binh mã tuy nã phạm nhân sao?
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương