Cuối tháng 4 năm 1942.

Andre mặc âu phục ngồi trước đàn dương cầm.

Trên tay Ludwig đang kẹp xì gà, híp mắt nhìn Andre đánh đàn, bọn họ cứ lẳng lặng ngồi ở đây cả buổi sáng.

Bây giờ Andre đã quen với cuộc sống có quy luật này, tài nghệ cũng khá hơn rất nhiều.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên sợi tóc màu vàng của Andre, phát ra ánh sáng chói mắt, màu da tái nhợt của Andre như hòa vào trong ánh nắng, người hầu nữ đứng sau Ludwig nhìn đến ngây người.

Anna đột nhiên đi tới, thấp giọng nói ở bên tai Ludwig:

“Thiếu tá, người phía trên đến.”

Ludwig gật đầu, phất tay với Andre: “Andre, em đi lên trước đi.”

Andre nghi ngờ nhìn Ludwig, sau đó gật đầu rồi đi lên lầu. . . . . .

Andre không có lên lầu đàng hoàng mà núp sau một cậy cột trụ trên hành lang lầu hai, muốn nhìn xem Ludwig gặp người nào, nói cái gì.

Andre đứng đó, một lát sau, một người đàn ông trông giống sĩ quan đi đến.

Người nọ đeo mắt kính màu đen, vừa vào cửa liền tháo kính xuống, Ludwig cũng nghênh đón lễ phép, hai người chào nhau.

Ludwig mời người nọ ngồi xuống.

“Không biết cấp trên đưa ra hình phạt gì?”

Ludwig nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, cả người thẳng tắp, mũ được tháo xuống, tóc đen được chải chỉnh tề về phía sau, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào người sĩ quan đối diện.

Anna bưng một ly rượu đến, đặt trước mặt vị sĩ quan kia. Ludwig và người kia cùng nâng ly, uống một hớp.

Người kia cười nói:

“Thiếu tá! Ngài đừng lo lắng, lần này cũng không phải xử phạt gì ngài. . .”

“Quân ta đã càn quét miền tây nam Soviet, bây giờ đang tới gần Volgograd. Nguyên thủ hạ lệnh, bây giờ điều động tất cả lục quân, không quân, hải quân lục chiến cùng dừng lại ở hậu phương, chuẩn bị tấn công Volgograd toàn diện, sau đó bắt Soviet luôn một thể!”

Andre giật mình, nếu Soviet thảm bại trong chiến dịch này, sẽ có bao nhiêu người rơi vào tay phát xít đây?

Andre nghiêng mặt qua, nhìn thấy Ludwig cũng không có vui mừng như cậu tưởng tượng, chỉ hơi nhíu mày, trầm giọng nói:

“Như vậy, bây giờ quân nào đã đến Volgograd?”

Vị sĩ quan kia suy nghĩ một chút:

“Không quân của chúng ta đang tiến hành tập trung quy mô lớn trên không Volgograd. Ha ha, không biết Soviet có thể chịu được không đây? Vũ khí của chúng ta là hiện đại nhất!”

Vị sĩ quan kia cười lớn, thoạt nhìn rất là hưng phấn.

Ludwig gật đầu, “Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, các anh em vẫn còn ở đây, trang bị vũ khí cũng hoàn hảo, sẽ không tốn nhiều thời gian.”

Vị sĩ quan kia vui mừng cười cười, sau đó đứng lên, cầm theo mũ của mình.

Ludwig cũng đứng lên, hai người chào nhau.

Vị sĩ quan kia không nói thêm gì nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.

Ludwig giương mắt nhìn người nọ đi ra ngoài, sau đó ngồi xuống, móc ra một điếu xì gà.

Anna khom lưng giúp Ludwig đốt xì gà, Ludwig không có biểu tình gì ngồi trên ghế sô pha, hình như đang suy nghĩ về vấn đề nào đó.

Andre chậm rãi đi xuống lầu, làm bộ như không biết gì hết.

“Ludwig, người vừa rồi là ai vậy?”

Andre ngồi xuống bên cạnh Ludwig.

Ludwig híp mắt nhìn Andre.

“Không phải em đã nghe hết rồi à?”

Andre đỏ mặt: “Ngày mai anh phải đi sao?”

Ludwig gật đầu, sau đó xoay người đi lên lầu.

Andre lập tức đi theo.

Sau khi trở về phòng, Ludwig lẳng lặng đứng trước cửa sổ, hai tay cắm trong túi áo, nhìn chằm chằm vào tuyết trắng xoá ngoài cửa sổ.

Sau khi Andre trở lại phòng thì ngoan ngoãn ngồi bên giường không nói lời nào, sau đó nhìn ra ngoài theo tầm mắt của Ludwig, trên đường có một ít binh sĩ đảng vệ quân mặc áo khoác dày đang xúc tuyết.

Ludwig quay đầu lại nhìn Andre một cái, Andre mở to hai mắt, cho là Ludwig sẽ nói cái gì với mình.

Nhưng Ludwig không nói gì cả, chỉ cúi người xuống, lấy bản đồ Soviet và bản đồ tình hình chiến tranh lúc trước đã vẽ ra, hai tay chống lên bàn, trên tay kẹp một chiếc bút máy màu đen, nghiêm túc xem bản đồ.

Andre thấy Ludwig không nói gì thì cởi giày và quần áo ra, sau đó lên giường lật xem một quyển sách.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ludwig xem bản đồ suốt một buổi chiều, cơm tối cũng không ăn, tiếp tục xem giấy bày trên bàn, thỉnh thoảng còn có điện thoại gọi tới, Ludwig dùng tiếng Đức nói chuyện với bọn họ.

Andre nghe không hiểu gì cả, vì vậy lười biếng tựa vào đầu giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

“Thiếu tá, nước đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn đi tắm không?”

Anna đứng bên cạnh cửa, hỏi.

Ludwig lắc đầu, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục khom lưng xem bản đồ, sau đó phất phất bút máy trên tay:

“Anna, bây giờ tôi khá bận, không tắm đâu. Andreyevich, em đi tắm đi.”

Andre nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ludwig, sau đó đứng dậy đi tới phòng tắm.

Anna đưa áo tắm màu trắng vắt trên tay cho Andre, sau đó vỗ vỗ vai Andre, ý bảo Andre đi tắm.

Andre gật đầu, nhận áo tắm Anna đưa rồi đi vào phòng tắm.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi tắm rửa xong, Andre đứng bên cạnh Ludwig nhìn Ludwig.

Ludwig nghiêng mặt qua nhìn Andre, “Nhìn cái gì?”

Andre nhìn bản đồ bị Ludwig vẽ lên đủ loại ký hiệu, kéo kéo tay áo Ludwig.

“Ngày mai anh đi rồi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt đi. . . . . .”

Ludwig nhướng mày, “Không ngủ một mình được à?”

Andre cúi đầu cắn môi dưới, vuốt vuốt khăn lông trên tay.

Ludwig cầm khăn lông trên tay Andre, sau đó bao quanh đầu Andre, lau khô mái tóc ướt nhẹp của cậu.

Andre nhắm mắt lại, để tay Ludwig tùy ý xoa tới xoa lui trên đầu mình.

Trong phòng có mở máy sưởi, Andre đứng bên cạnh Ludwig một lát, tóc cũng khô rất nhanh.

“Bé ngoan, mau đi ngủ đi.”

Andre mở tay Ludwig ra: “Ngày mai tôi muốn đi với anh!”

Ludwig lạnh lùng nhìn Andre, “Đi ngủ ngay.”

Andre tức giận nói: “Tại sao tôi không thể đi?! Tôi muốn đi với anh!”

Ludwig nắm cằm Andre, ”Tốt nhất em nên ngoan một chút, đừng chọc tôi tức giận.”

“Đánh giặc là chuyện của quân đội và đàn ông, em vẫn còn là con nít, ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Hai mắt Andre đỏ lên, nói:

“Tôi cũng là đàn ông! Hơn nữa. . . . . . Trước đây tôi cũng từng là lính, tôi cũng từng lên chiến trường từng giết người rồi!”

Ludwig cười lạnh một tiếng:

“Em là Hồng quân Liên Xô, đến doanh trại quân Đức tìm chết à? Huống chi trận chiến năm đó em tham gia không phải là trận Moscow kia sao?”

“Lúc lục quân Đức tấn công tới nơi, các người chỉ phản kháng được hai ngày đã bị bắt sống trong một buổi tối, lính Hồng quân trong Moscow đều bị bắt làm tù binh, không đúng sao?”

Andre tức giận nói:

“Đúng! Đúng thế đấy! Quân Đức mấy người là lợi hại nhất! Mẹ kiếp! Tôi chỉ là đứa con nít không biết gì hết!”

Ludwig kéo Andre qua, dùng sức hôn cậu.

Andre nhắm mắt lại, bắt đầu thấp giọng nức nở, nước mắt ấm nóng chảy xuống từ khóe mắt.

“Ngoan, đừng khóc.”

Ludwig đưa tay lau nước mắt trên mặt Andre.

Andre chớp cặp mắt to ướt nhẹp, oán trách nói:

“Khốn kiếp, chiến tranh! Chiến tranh! Khắp nơi đều là người chết! Nếu không phải vì Adolf Hitler, tôi đã có thể ở bên cạnh mẹ!”

Ludwig không có phản ứng gì nhìn chằm chằm vào Andre, Andre ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.

Ludwig kéo áo tắm trên người Andre xuống, sau đó khom lưng, nhẹ nhàng ôm Andre vào trong ngực.

Andre kinh hô một tiếng, vươn hai tay ra ôm cổ Ludwig, cả người nóng rần, sau đó chủ động ngẩng đầu hôn môi Ludwig.

Thế nhưng Ludwig chỉ đặt Andre lên giường, cúi đầu hôn lên trán Andre một cái, sau đó đắp chăn mỏng lên người cậu.

Andre vừa bắt đầu nhắm mắt lại, chờ thân thể Ludwig áp lên, nhưng khi mở mắt ra chỉ nhìn thấy người nọ lại đứng bên bàn đọc sách, mở một chiếc đèn bàn rồi tắt đèn đầu giường.

Andre hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Không biết qua bao lâu, Andre vẫn không ngủ được, vì vậy trở mình một cái, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ludwig.

Người nọ đang ngồi trên ghế trước bàn đọc sách, bút máy không ngừng viết viết vẽ vẽ.

Một tia sáng chiếu lên sợi tóc đen nhánh của Ludwig, lưu lại một vầng sáng. Andre nhìn không rõ biểu tình Ludwig dưới mái tóc, chỉ nhìn thấy cặp môi mỏng đỏ sẫm của người nọ mím chặt một chỗ.

Andre ho một tiếng, thấp giọng nói:

“Ludwig, anh vẫn chưa đi ngủ sao?”

Ludwig ngẩng đầu lên, lúc này Andre mới nhìn rõ được khuôn mặt Ludwig, tiếp theo liền nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của người nọ.

Khuôn mặt Ludwig không có biểu tình gì nhìn Andre:

“Andre, lần này tôi nhận được thông báo ra tiền tuyến của cấp trên, tôi muốn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, như vậy sẽ có thể trực tiếp đánh giặc, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”

Andre ngẩn người nhìn khuôn mặt của Ludwig, trong lòng mình, người đàn ông này luôn luôn tàn khốc, ngạo mạn.

Nhưng Andre không thể xóa đi ưu điểm của hắn —— tao nhã, thành thục, và lý trí.

Bất cứ chuyện gì, Ludwig cũng sẽ làm một cách nghiêm túc, chưa bao giờ chủ quan, luôn luôn cẩn thận làm tốt mọi việc, không trì hoãn, cố gắng hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất.

Andre tìm một cái quần ngủ mặc vào rồi bước xuống giường.

Ludwig ngẩng đầu nhìn Andre, “Andreyevich, em muốn làm gì?”

Andre chạy đến bên người Ludwig, cúi đầu hôn lên mặt Ludwig một cái, thấp giọng nói: “Anh sẽ biết nhanh thôi,” rồi chạy ra ngoài.

Ludwig nhìn chằm chằm vào bóng dáng Andre biến mất ngay cửa, sau đó cúi đầu, tiếp tục xem bản đồ Soviet trên tay mình.

Chỉ chốc lát sau, Andre bê một cái chậu đến, trên tay vắt một chiếc khăn lông màu trắng.

Ludwig vẫn không ngẩng đầu lên.

Andre đặt cái chậu bên chân Ludwig, sau đó khép hai chân mình lại, quỳ gối trên mặt đất, vắt khăn lông lên đùi, ngẩng đầu nhìn Ludwig, đỏ mặt nói:

“Chủ nhân, để tôi rửa chân cho anh đi.”

Nói xong, Andre liền nâng chân phải của Ludwig lên, sau đó tháo vớ trên chân Ludwig xuống, bỏ chân Ludwig vào trong nước ấm.

“Nóng không?”

Andre ngẩng đầu, con ngươi xanh thẳm nhìn về phía Ludwig, khi ánh sáng chiếu vào liền lóe ra chút ánh sáng.

Ludwig híp mắt, buông bút máy trên tay xuống, trầm giọng nói: “Không nóng.”

Andre ngượng ngùng cười cười, đặt chân còn lại của Ludwig vào trong nước, sau đó dùng hai tay trắng nõn của mình chậm rãi vuốt ve.

Ludwig nhìn từ góc độ này, chỉ thấy sống lưng thon gầy trắng nõn của Andre, lỗ tai đỏ rực, gương mặt và đôi môi ướt át, cùng với lông mi thật dài cong cong về phía trước.

Ludwig đưa tay vén sợi tóc màu vàng của Andre ra sau tai, tai của Andre liền lộ ra.

Chân Ludwig rất sạch sẽ, Andre chỉ muốn Ludwig ngâm nước nóng một chút, thư giãn một chút.

Sau khi rửa xong, Andre định cầm khăn lông lau chân cho Ludwig.

Ludwig lại đưa chân đến bên môi Andre, híp mắt nhìn Andre.

“Liếm sạch cho chủ nhân đi, người hầu nhỏ đáng yêu.”

Andre mím môi, há mồm ra. Ludwig chỉ cúi đầu cười một tiếng rồi vươn tay nắm cằm Andre, ngón tay vuốt ve môi dưới đỏ hồng của Andre.

Khuôn mặt Andre tràn đầy mong đợi nhìn Ludwig.

Ludwig bóp bóp mũi Andre, thấp giọng nói:

“Em muốn làm gì?”

Andre ngậm miệng, nâng người lên, quỳ giữa hai chân Ludwig. . . . . . . . . . . .

Ngón tay Ludwig cắm trong mái tóc vàng óng của Andre. . . . . . . . . . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương