Sáng sớm ngày tiếp theo, Anna thấy Ludwig đi ra từ phòng Andre, đi vào toilet, bắt đầu rửa mặt.

Anna vươn cổ nhìn Ludwig một cái, nhắc nhở:

“Thiếu tá! Bữa sáng đã chuẩn bị xong!”

Ludwig đứng trước gương bồn rửa tay, cầm dao cạo râu bắt đầu cạo râu.

Anna ho một tiếng, nhìn bóng lưng Ludwig rồi lập tức đi vào phòng Andre.

Vừa vào phòng, Anna đã bị dọa hết hồn —— Andre đang quay lưng nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn màu trắng, hai chân lộ ra bên ngoài, không thấy có cử động gì, giống như đã chết rồi vậy, sợi tóc màu vàng phủ xuống gò má Andre.

Anna lấy tay che tim, chậm rãi đi đến bên người Andre, thấp giọng gọi: “Andreyevich?”

Thấy Andre không có phản ứng, Anna hoảng sợ che miệng, nhìn ra cửa một cái, cố gắng bình tĩnh, sau đó lại gọi tiếng nữa:

“Andreyevich? Ai. . . . . .”

Anna gần như sắp khóc, rốt cuộc Ludwig đã làm gì?!

“Cưng à?”

Andre đột nhiên ho một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt, giọng nói có chút khàn khàn.

“Anna? Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Anna kích động đỡ Andre đang mơ màng ngồi dậy, không ngừng hôn cậu:

“A! Cưng, cậu không có chuyện gì! Không có chuyện gì thật tốt quá!”

Andre đột nhiên đỏ mặt, nhìn Anna chằm chằm rồi cười cười nói:

“Anna, có phải cô nghĩ tôi bị Ludwig chơi chết rồi không?”

Anna đưa tay ôm Andre vào trong ngực.

“Đúng! Đúng vậy. . . . . . Cưng ạ!”

Andre đột nhiên nghĩ đến mẹ của mình —— không biết mẹ mình bây giờ thế nào rồi?

Andre hít mũi một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai Anna.

“Anna, tôi không sao, thật đó, tôi rất khỏe.”

Anna ừ nhẹ một tiếng, nhìn mặt Andre một lần nữa, dùng hai tay nâng khuôn mặt như trăng sáng của cậu, cúi đầu thở dài nói:

“Andreyevich, cậu thật sự rất đáng yêu, tôi cũng muốn có đứa con như cậu vậy, tôi nhất định sẽ nâng niu cậu trong lòng bàn tay!”

Andre rũ mắt xuống, bật cười haha.

“Thế nào, tôi không có nâng niu nó trong lòng bàn tay?”

Không biết lúc nào Ludwig đã đứng trước cửa phòng ngủ, trên tay cầm dao cạo râu, râu ria màu xanh chỉ mới cạo xong một nửa.

Anna nhìn gương mặt của Ludwig, nhíu mày nói:

“Xin lỗi thiếu tá, tôi chưa hề thấy ngài nâng niu cậu ấy trong lòng tay bao giờ cả!”

Ludwig mím môi, nhìn chằm chằm vào Anna, cuối cùng nghiêm túc nói:

“Vậy cô tự hỏi Andre đi, tối qua nó còn gọi tôi là baba.”

Lông mày Anna dựng đứng, cô khẽ nghiêng đầu, lắp bắp nói:

“Ồ. . . . . Thiếu, thiếu tá! Tôi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng thì tốt hơn!”

Nói xong, Anna chắp hai tay bước nhanh ra khỏi phòng.

Hai mắt Ludwig mang theo ý cười nhìn Anna rời đi.

Mặt Andre đỏ tới mang tai, cầm gối trên giường ném về phía Ludwig:

“Thật mất mặt! Ludwig! Sau này anh đừng nói lung tung!”

Ludwig né được, nhún nhún vai: “Tôi không có nói lung tung, con trai ngoan.”

“A a a a!” Andre phát điên nhảy lên, một bộ muốn bóp chết Ludwig.

Ludwig dùng sức kéo Andre đang nhảy tới nhảy lui vào trong ngực, xoay người đi khỏi cửa.

“Anh muốn làm gì?! Tôi còn chưa mặc quần áo!”

Ludwig ôm Andre vào phòng tắm, đặt Andre đang đỏ mặt trước người của mình.

Andre không dám nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ludwig trong gương, chỉ cúi đầu, thấp giọng hỏi:

“Ludwig, anh đưa tôi vào đây làm gì?”

Ludwig không có trả lời ngay, chỉ tiếp tục soi gương cạo râu, bắp đùi lại cọ cọ vào mông Andre.

“Em nói thử xem?”

Andre lập tức cau mày:

“Không. . . . . . Không được! Tối qua còn chưa đủ sao. . . . . .” Andre nói xong, giọng càng lúc càng nhỏ.

Ludwig nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ rực của Andre.

“Vật nhỏ, em nghĩ đi đâu rồi?”

Andre tức giận cau mày, ngẩng đầu nhìn Ludwig trong gương, người nọ đang dùng khăn lau sạch sẽ bọt trên cằm mình.

“Ludwig, mẹ nó anh thích nhìn tôi xấu mặt lắm phải không?!”

Nói xong, Andre đen mặt, đẩy Ludwig ra muốn chạy.

“A ——” một tiếng, dao cạo sượt qua cằm Ludwig, trên mặt Ludwig lập tức xuất hiện một vết máu rõ ràng, máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương.

Andre luống cuống tay chân nhìn Ludwig, “Xin. . . . . . Xin lỗi. . . . . .”

Ludwig híp mắt nhìn Andre, đưa tay chỉ chỉ cằm của mình,

“Tới đây, người hầu nhỏ, liếm sạch cho chủ nhân đi.”

Andre đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, nói, “Không muốn!”

Nói xong, Andre muốn bỏ chạy, lại nghe Ludwig lạnh lùng nói: “Đứng lại.”

Andre sửng sốt, xoay người lại. Ludwig vươn tay ôm eo Andre, giữ Andre thật chặt trong ngực mình, trầm giọng nói:

“Thế nào, lại bắt đầu không nghe lời rồi à?”

Andre hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không muốn nhìn Ludwig.

Ludwig nắm cằm Andre, xoay đầu Andre lại, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn cặp mắt xanh thẳm của cậu, phun ra hai chữ: “Liếm đi.”

Nói xong, Ludwig cứ nhìn Andre như thế.

Andre không dám nhìn ánh mắt đáng sợ của Ludwig, cắn cắn môi, cuối cùng kiễng chân, đưa lưỡi ra muốn liếm máu trên mặt Ludwig.

“Tôi. . . . . . Với không tới! Ludwig, anh cúi đầu thấp xuống một chút được không?”

Ludwig hơi cúi đầu xuống, hơi thở phun vào trên cổ Andre.

Thân thể Andre khẽ run rẩy, sau đó đầu lưỡi thuận theo vết máu trên mặt Ludwig, nhẹ nhàng liếm qua.

“Nuốt xuống đi.”

Andre nuốt máu tươi tanh tái này xuống.

Ludwig vỗ vỗ đầu Andre, hiếm khi khen Andre được một lần, “Tốt lắm.”

Andre giật mình nhìn Ludwig, cậu chưa từng nghe Ludwig khen mình câu nào!

Ludwig kéo Andre đến trước gương, sau đó chống cằm trên đỉnh đầu Andre, cầm dao cạo râu trên tay, nhìn cặp mắt xanh thẳm của Andre trong gương:

“Đoán thử xem tôi muốn làm gì?”

Andre nhắm mắt lại, nước mắt rớt xuống, “Anh muốn uống lại máu của tôi đúng không?”

Ludwig hôn má Andre một cái, đột nhiên cười cười:

“A, bé ngoan, em thật sự bị tôi dọa rồi. Tôi chỉ muốn dạy em cạo râu thôi.”

Andre mở lớn hai mắt, Ludwig dùng một thứ màu trắng bôi lên cằm Andre, sau đó cầm hai tay Andre chậm rãi xoa xoa, trên mặt Andre liền xuất hiện một vòng bọt biển màu trắng.

Andre nhìn bộ dạng tức cười của mình, xì một tiếng bật cười, sau đó đẩy hai tay Ludwig ra.

“Ai cần anh dạy, tôi tự biết làm!”

“Em học từ đâu mà biết?”

Andre trừng mắt, “Hồi trước lúc ba tôi cạo râu, tôi có đứng ở bên cạnh nhìn.”

“Không phải ba em chết rồi sao?”

Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre. Andre nghe Ludwig nói thẳng ra như vậy, căm tức quay đầu lại.

“Đúng vậy! Ba tôi chết rồi đó, vậy thì mắc mớ gì tới anh?!”

Ludwig nhíu mày, “Vì thế sau này em cứ cạo râu với tôi đi.”

Nói xong, Ludwig cầm dao cạo râu nhẹ nhàng chà xát mấy cái trên cằm Andre.

Thân thể Andre căng cứng, lúc trước vẫn thường bị Ludwig khi dễ, Andre sợ tâm tình Ludwig không tốt sẽ giết chết mình.

“Em nhìn xem, Andre. Em không có baba, cho nên sau này cứ để tôi dạy em cách làm đàn ông đi, thế nào?”

Rất ít khi Ludwig dùng giọng điệu thương lượng thế này nói chuyện, nhưng Andre vẫn mạnh miệng nói: “Tôi là đàn ông sẵn rồi! Anh có thể dạy tôi cái gì?”

Ludwig cười lạnh một tiếng: “Tôi tuyệt đối không cảm thấy em là đàn ông.”

“Vậy chứ tôi là cái gì?”

Ludwig lạnh lùng nói: “Em là đứa nhỏ ngu xuẩn, ngốc nghếch.”

Andre cảm thấy Ludwig cố tình làm mình xấu mặt, cậu tức đến đỏ mắt, hỏi:

“Vậy anh có thể dạy tôi cái gì? . . . . . . Đàn ông?”

Tay Ludwig cầm dao cạo râu vẫn tiếp tục hoạt động: “Ví dụ như, tôi có thể dạy em làm sao để hầu hạ chủ nhân của em.”

Andre đỏ mặt muốn đẩy ra Ludwig, tay Ludwig lại nắm phần dưới của cậu thật chặt.

Andre chỉ cắn răng, thấp giọng nói: “Buông tay.”

Ludwig xoay người đóng cửa phòng tắm, sau đó quay đầu lại, chỉ dùng một tay đã đặt Andre lên tường phòng tắm.

Andre bị đẩy mạnh vào tường, không khỏi kinh hô một tiếng, “Lạnh!”

Thân thể to lớn của Ludwig lập tức áp tới, dán chặt sau lưng Andre, ghé vào tai Andre nói: “Bé ngoan, sẽ hết lạnh nhanh thôi.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Anna vô cùng ngạc nhiên trước sự biến chuyển trong thái độ của Ludwig với Andre.

Ví dụ như hiện tại, Ludwig ngồi bên bàn ăn, còn Andre thì ngồi trên hai chân Ludwig.

Anna chưa từng nhìn thấy qua Ludwig tùy ý dùng cơm như vậy, Ludwig từ nhỏ chính là con cháu nhà giàu tuân theo quy củ xã hội thượng lưu cổ điển của nước Đức mà nuôi dạy ra tới, cách bước đi, nói chuyện lễ phép cùng chu đáo, cùng với lễ tiết trọng yếu nhất lúc dùng cơm.

Anna có thể thề với Jehovah và Thánh mẫu Maria, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Ludwig làm chuyện như vậy lúc dùng cơm!

“Há miệng ra.”

Ludwig cầm nĩa, trên nĩa là một miếng thịt bò thơm ngon.

Andre bị Ludwig ép ngồi trên đùi của mình, một tay Ludwig cầm nĩa, một tay khác luồn vào trong áo Andre, ngón tay sờ soạng quanh thắt lưng Andre.

Andre nhìn người hầu xung quanh và Anna đang cầm đĩa đứng ở bên cạnh, đỏ mặt nói:

“Làm vậy hình như không được tốt thì phải? Ludwig, tất cả mọi người đều đang nhìn kìa. . . . . .”

Ludwig ngẩng đầu, khuôn mặt không chút có biểu tình gì liếc nhìn bốn phía.

“Mọi người đi làm chuyện của mình đi.”

Anna nhướng mày với mọi người, ngay lập tức, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Ludwig và Andre.

Lúc đầu Andre cảm thấy xấu hổ, bây giờ thì cảm thấy buồn cười, cậu vươn hai tay ra ôm Ludwig nói:

“Ludwig, anh thật ngang ngược.”

Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, “Em biết rõ nhất mà.”

Ludwig đặt thức ăn ngay miệng Andre, “Bé ngoan ăn đi, nhìn xem em gầy thế nào kìa.”

Andre há miệng nuốt thức ăn vào trong miệng.

Ludwig nhếch môi cười cười, nghiêng mặt qua hôn Andre.

“Bây giờ anh muốn làm gì?”

Andre nhận nĩa từ tay Ludwig, bắt đầu ăn hết thức ăn trước mặt. Từ trước đến giờ chỉ có mình Andre dám dùng chung đồ với Ludwig, những người khác không ai được phép đụng vào đồ mà Ludwig đã dùng qua, đừng nói chi là bộ đồ ăn.

Ludwig nhíu mày, “Bây giờ tôi đang ăn sáng.”

Andre liếc Ludwig một cái: “Trả lời dở hơi quá! Tôi hỏi gần đây anh đang làm gì?!”

Ludwig cau mày, Andre nghĩ mình đã chọc Ludwig tức giận, cậu mở to mắt nhìn người nọ, trong miệng ngậm thức ăn không dám nói lời nào, trên tay cầm nĩa, bộ dáng rất buồn cười.

Ludwig nghiêm túc trả lời: “Có thể gần đây không có chuyện gì, tôi chỉ cần chờ quyết định xử phạt của cấp trên.”

Andre nhìn Ludwig, trên khuôn mặt người nọ không có biểu tình gì, Andre cũng không hỏi nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

“Luyện piano thế nào rồi?” Ludwig hỏi.

Andre lắc đầu, “Lúc trước bị anh nhốt trên lầu nên chưa làm được gì cả.”

“Sau này không nhốt em nữa.”

Ludwig cúi đầu hôn khóe miệng Andre một cái.

Andre liếm liếm môi, hơi ngạc nhiên nhìn Ludwig, “Anh đang kể chuyện cười sao? Ludwig?”

Ludwig đưa tay nhéo mặt Andre, “Thế nào, em hi vọng tôi đang nói giỡn sao?”

“Hay là, em thích tôi nhốt em?”

Andre đỏ mặt, mở ngón tay Ludwig ra, thấp giọng quát: “Ludwig, đừng có làm vậy!”

Ludwig đột nhiên giự chặt hai tay Andre, nhìn Andre chằm chằm, “Em thật càn rỡ.”

Andre run rẩy cả người, cắn môi dưới, sau đó ngẩng đầu, ngoan ngoãn hôn Ludwig một cái, nhỏ giọng nói, “Chủ nhân, đừng giận.”

Ludwig hài lòng vỗ vỗ mặt Andre, “Sau này phải nghe lời, biết chưa?”

Andre ngoan ngoãn gật đầu.

Ludwig cúi đầu cười cười, cầm bộ muỗng nĩa tiếp tục đút Andre ăn sáng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Andre bắt đầu cuộc sống ngày đêm luyện đàn dương cầm, với những bản nhạc đơn giản, Ludwig sẽ giúp cậu đàn một lần rồi lại một lần.

Ludwig sẽ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở chỗ đó, khuôn mặt không chút thay đổi nghe Andre đàn tới đàn lui một bản nhạc suốt ngày, sau đó nghiêm túc cẩn thận chỉ ra chỗ nào đàn tốt, chỗ nào đàn kém.

Chỉ cần cả ngày không có chuyện gì, Andre sẽ phải ngồi đánh đàn suốt, mệt mỏi vô cùng.

“Không đàn nữa!”

Andre tức giận nhìn Ludwig, cảm thấy gần đây thật sự chán muốn chết!

Ludwig đứng dậy khỏi ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Andre, mặt mũi trông rất nghiêm túc. Andre đột nhiên cảm thấy sợ, giọng nói nhỏ lại, cúi đầu, thấp giọng nói:

“Ludwig, tôi ngồi ở đây suốt ngày rồi, tôi rất mệt.”

Hai tay Ludwig đặt trong túi áo, đứng trước mặt Andre.

“Andreyevich, sức chịu đựng của em kém quá, cần phải luyện tập nhiều hơn.”

Andre cau mày, tức giận nói: “Không cần! Tôi không cần!”

Ludwig đưa tay nắm cằm Andre, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó đang nhìn mình, lạnh lùng nói: “Yêu cầu nghiêm khắc với em một chút, em mới có thể học giỏi mấy thứ này.”

Andre đánh rớt tay Ludwig, “Sao tôi phải học tốt mấy thứ này?! Tôi không muốn học đàn piano!”

Ludwig thở dài một hơi, đưa tay vuốt tóc Andre, “Andre, nghe lời đi. Đừng chọc tôi giận.”

Andre ngậm miệng, không nói lời nào.

Ludwig cúi người xuống, nắm cằm Andre, chậm rãi hôn một cái, trong hơi thở Andre truyền đến mùi xì gà dễ ngửi của Ludwig.

Andre cúi đầu thở dốc một tiếng, đưa tay ôm cổ Ludwig.

Ludwig nói: “Andre, em nên luyện tập tốt vì tôi, tôi muốn nghe em đàn.”

Andre đỏ mặt nhìn Ludwig, “Thật sao?”

Ludwig đứng lên, gật đầu, lúc này Andre mới chịu thành thật luyện tập.

Cậu cảm thấy lời của Ludwig khiến mình an tâm hơn rất nhiều, rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương