Chủ Nhà Em Ấy Yêu Thầm Tôi
-
Chương 3
Nghiêm Trì cười trừ nhìn Tô Ngộ, không hề do dự đáp lại: "Được thôi."
Dù gì từ lúc thuê nhà tới giờ chưa có lần nào hắn giao đủ tiền thuê, nên tiền nhà của tháng sau cũng dư dả ra, chờ anh muốn tăng sao thì tùy.
"Nghiêm Trì... Cậu này là?"
Phí Dương ngơ ngác nhìn Tô Ngộ, từ nãy giờ vẫn đang sững người nhìn.
Gã biết người đang đứng trước mặt mình, là một giảng viên vừa đến trường vào năm trước, vô cùng tuấn tú, cả trường đại học đều bàn tán về cậu ấy.
Phí Dương mở một quán ở khu vực này, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy anh đi ngang qua, đôi lúc còn có vài học sinh nhìn anh nói nói rất sôi nổi, nên biết mặt anh cũng không có gì quá lạ.
Nhưng gã không ngờ Nghiêm Trì cũng quen người này, nhìn cái cách hai người vai kề vai nhau đi, chỉ sợ gọi là bạn bình thường còn chưa đủ.
"Chủ nhà của em, tên Tô Ngộ, phòng em đang thuê là của cậu ấy." Nghiêm Trì ngả đầu lên vai Tô Ngộ, cười híp mắt nói.
"A!" Phí Dương lập tức nhớ tới, mấy tháng trước Nghiêm Trì có nói với bọn họ, rằng hắn tìm được một chủ nhà đặc biệt dễ nói chuyện, không ngờ lại là người này.
"Ôi chào cậu, chào cậu." Phí Dương loạng choạng đứng lên, muốn bắt tay với Tô Ngộ.
Cũng vì lúc trước cửa hàng 4S Nghiêm Trì ở nhờ đóng cửa nhanh quá, mà tiền của gã đều dùng để mở quán, nhà cửa cũng không có chỗ nào cho Nghiêm Trì ở lại.
Mà mấy người kia cũng gặp ít nhiều lý do y như vậy.
Nhưng Nghiêm Trì nói hắn có cách giải quyết, không ngờ chưa đến một ngày hắn đã quay lại bảo mình đã tìm được phòng thuê, chủ nhà rất tốt bụng, cho hắn miễn cả tiền thuê nhà.
Khi đó gã vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng qua vài ngày đúng là không thấy Nghiêm Trì đi tìm phòng mới, lúc đó mới thấy yên tâm.
Bây giờ có dịp gặp được người thật, càng phải cảm ơn người ta nhiều nhiều chút.
Nhưng tiếc là bàn tay chìa ra cả buổi, Tô Ngộ cũng không hề nhúc nhích chút nào.
"Cậu ấy có thói quen sạch sẽ, không chạm nổi vào đồ có nhiều dầu mỡ." Nghiêm Trì thở ra một hơi rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn gã rồi giải thích.
"Ồ." Phí Dương nhìn bàn tay đầy dầu của mình, mất tự nhiên thu tay lại, lau lau lên quần áo.
Là gã hấp tấp rồi, người ta đường đường là một giáo viên đại học ăn mặc sang trọng thế kia làm sao có thể bắt tay với chủ quán thịt nướng như gã được.
"Thực xin lỗi." Tô Ngộ khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng vẻ áy náy.
"Ầy, không sao không sao đâu." Phí Dương xua tay, chuyện nhỏ này gã không để trong lòng làm gì, nhìn Nghiêm Trì say xỉn dựa vào vai anh, gã lại nói: "Chuyện của Nghiêm Trì, cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Không có gì đâu, là đôi bên cùng có lợi." Vẻ mặt của Tô Ngộ rất hờ hững, kết hợp với một thân đồ trắng anh đang mặc, tạo cho người ta cái cảm giác chớ lại làm phiền.
Nhưng không hiểu sao, để anh và Nghiêm Trì đứng chung một chỗ lại thấy hài hòa vô cùng.
Phí Dương thầm nghĩ trong lòng, có khi hai người này lớn lên đẹp ngời ngời thế này cũng có một nguyên do gì đó.
"Vậy Nghiêm Trì nhờ cậu đưa về, lần sau có muốn ăn thịt nướng thì tới chỗ tôi, tôi miễn đơn của cậu."
Tô Ngộ cũng không khách sáo, gật đầu trả lời: "Được."
Nói xong anh kéo hắn sát gần mình hơn, làm Nghiêm Trì hơi mất thăng bằng, hai người cứ vậy loạng choạng đi trong đêm tối.
Phí Dương thấy thân hình của Tô Ngộ gầy hơn Nghiêm Trì rất nhiều, giật giật mí mắt, cứ vầy thì có về nhà được không đây?
Với lại.....
Hồi nãy Nghiêm Trì mới nói cậu ta có thói quen sạch sẽ mà?
Gã nhớ bộ đồ kia của Nghiêm Trì đang mặc, cũng đâu sạch sẽ hơn tay của gã đâu.
Làm nghề sửa xe, ngày nào cũng chui dưới gầm xe, dầu máy ít nhiều cũng dính đầy trên quần áo. Mà cái tính của Nghiêm Trì lại không cẩn thận, rửa ra không hết là chuyện bình thường.
Tô Ngộ đến bắt tay với gã còn không chịu nổi, ấy vậy mà rất bình tĩnh để Nghiêm Trì dựa vào người.
Phí Dương không hiểu nổi nên lắc đầu, khuôn mặt say xỉn cười cười, lắc lư sang bàn khác chào những vị khách khác.
Cả đoạn đường Nghiêm Trì được Tô Ngộ đỡ đi xiêu xiêu vẹo vẹo, một bụng đầy rượu cũng thấy nhộn nhạo cồn cào theo, làm cho người căn bản chưa say là hắn, cũng thấy hơi buồn nôn.
Nghiêm Trì đứng lại, tay chống lên cột điện, khom người cho ổn định, con ngươi đen láy liếc nhìn người bên cạnh: "Có dìu nổi không?"
Tô Ngộ rũ mắt xuống, hàng mi dày che đi cảm xúc trong đôi mắt, đôi tay trắng nõn khẽ siết thành nắm đấm, cả trên mặt như nổi gân xanh ẩn hiện dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo.
Anh kéo tay Nghiêm Trì qua, để hắn dựa vào vai mình, cả người hơi cúi xuống rồi dùng sức cõng người lên trên lưng.
"Ối...."
Nghiêm Trì bị anh làm giật mình, say rượu cũng tỉnh gần một nửa, hắn dựa lên bả vai gầy của anh, nhìn thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng.
Tô Ngộ thở không ra hơi nói: "Không dìu nổi, tôi cõng."
Nghiêm Trì: "....."
"Thả tôi xuống đi." Nghiêm Trì vô cùng khó chịu giãy trên lưng Tô Ngộ, trong lòng hắn bỗng có cảm giác mình sẽ đè chết người ta.
Nhất là khi cảm nhận được sống lưng gầy gò của anh, hắn sợ có khi giây tiếp theo sẽ đè cho chết thật.
"Im miệng." Tô Ngộ cõng Nghiêm Trì cũng rất mệt mỏi, nghe mấy lời này của hắn càng thấy bực thêm, không nhịn nổi gằn giọng một tiếng.
Một người luôn vô cảm vậy mà lại nổi giận, nhờ thế cũng tạo ra ít uy hiếp, để Nghiêm Trì biết khôn mà ngậm miệng, để yên cho Tô Ngộ cõng hắn về nhà.
Trên đường đi men rượu trong bụng lại nhộn nhạo nữa, hắn dựa vào vai anh ngửi thấy mùi sữa tắm thơm tho, dù là bụng đang khó chịu, hắn cũng cảm thấy rất thoải mái.
Đi tới bậc thềm khu nhà, Tô Ngộ người đầy mồ hôi thả Nghiêm Trì xuống, anh cắn môi vỗ lưng cho Nghiêm Trì, dịu dàng hỏi: "Không sao chứ, anh còn lên lầu nổi không?"
Nghiêm Trì dựa lưng vào tường, nhắm mắt nhíu mày lại, cố gắng nhịn từng cơn buồn nôn đang sôi trào lên, vẻ sắc lạnh trên mặt cũng không còn, lúc này đây trông còn khá ôn hòa.
Một lúc sau, thật sự không nhịn nổi nữa, Nghiêm Trì chạy đến thùng rác trước cửa khu, nôn thốc nôn tháo hết vào thùng.
Cũng may hôm nay hắn ăn không nhiều, nôn một hồi cũng không nôn ra cái gì, cả quá trình đều là nôn khan thôi.
"Lên lầu đi, trong nhà tôi có thuốc giải rượu." Tô Ngộ vuốt lưng Nghiêm Trì, giọng điệu không còn lạnh lùng như thường ngày mà còn có chút mềm mại ngoài ý muốn.
Đáng tiếc, Nghiêm Trì đang nôn khan nên cái gì cũng không nghe rõ.
Sau khi nôn xong, bụng dạ thấy đỡ hơn một chút, Nghiêm Trì loạng choạng lau đại bằng góc áo, đôi mắt lờ đờ mê mang vừa dựa vào tường vừa leo lên cầu thang.
Vì vừa mới nôn cộng thêm men say nên cả người vô lực, đợi nửa buổi cũng không thấy lên nổi bậc thang nào.
Tô Ngộ đi theo Nghiêm Trì, thấy hắn vẫn giậm chân tại chỗ, nên vừa bực vừa buồn cười, đành bước lại kéo hắn lên lầu cùng.
Chỉ đi đến lầu bốn mà họ cũng nhây hết nửa tiếng.
Vất vả lắm mới tới được cửa nhà, cả người Tô Ngộ ướt đẫm mồ hôi, anh móc chìa khóa trong túi Nghiêm Trì ra, mở cửa rồi dìu người đưa lên giường.
Được nằm lên giường, Nghiêm Trì cũng thấy thoải mái hơn chút.
Tô Ngộ lau lau tóc mái, lắc đầu vã mồ hôi, anh thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi nhà Nghiêm Trì, nhanh chân chạy xuống lầu đi tìm thuốc giải rượu đem lên.
Anh rót một ly nước nóng, đưa đến bên giường, đánh thức người đang say như chết: "Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp."
Nghiêm Trì mơ màng ngồi dậy, nhận lấy ly nước trong tay Tô Ngộ và ngửa đầu uống cạn, nhưng vì động tác của hắn quá gấp nên nước cũng tràn khỏi môi một ít, chảy xuống cằm rồi trượt dọc theo yếu hầu, thấm ướt cả quần áo đang mặc.
Tô Ngộ khẽ nuốt nước bọt, không được tự nhiên mà đảo mắt nhìn chỗ khác, bỗng dưng nhìn thấy góc áo Nghiêm Trì bị dính chút thứ hắn vừa nôn, hơi nhíu mày.
"Quần áo của anh dơ rồi, có muốn thay quần áo trước khi ngủ không." Giọng nói của Tô Ngộ hơi run run, vừa nói xong đã muốn đỏ hết mặt.
"Sao cũng được." Nghiêm Trì đang mơ màng nên không nghe rõ anh nói gì, đành đáp bừa lại.
Tô Ngộ quan sát khắp phòng hắn, phòng của Nghiêm Trì thật ra cũng không dơ bẩn gì, chỉ tại đồ vật nhìn hơi bừa bộn vì chưa đặt đúng chỗ.
Ví dụ như quần áo đáng ra nằm trong tủ đồ thì được quăng đầy trên giường và ghế sô pha, giày cũng mỗi phía một chiếc.
Ngoại trừ việc đó ra cũng không còn gì nữa.
Có thể tạm xem là còn sạch sẽ.
Phòng ốc này anh thấy còn sạch hơn phòng ký túc xá của một học sinh ở bẩn mà anh từng thấy, hoặc cũng có thể là do đồ dùng trong nhà ít và nhà có vẻ rộng rãi thôi.
Tô Ngộ thuận tay lấy một bộ đồ đen đặt gần tủ đồ, đưa gần mũi ngửi ngửi, thấy nó không có mùi lạ gì thì yên tâm cầm lên.
Anh chọn bộ đồ rồi đi lại mép giường, đánh thức Nghiêm Trì: "Dậy, thay đồ dơ ra đã."
"Hả?" Nghiêm Trì bị đánh thức mà ánh mắt mơ màng, chỉ biết ngẩn người ra nhìn Tô Ngộ.
"Thay quần áo." Tô Ngộ hít sâu một hơi đưa quần áo đến trước mặt hắn.
Nghiêm Trì ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nghiêng người nằm xuống giường.
Tô Ngộ mím môi: "....."
Mí mắt rũ xuống, suy nghĩ chừng mười giây thì anh ném quần áo sang một bên, chủ động tiến lên hai bước, bắt đầu cởi quần áo giúp người ta.
Cởi áo khoác còn được, nhưng phải cởi mấy lớp bên trong nữa, thế mà Nghiêm Trì vẫn rất hợp tác.
Khi cởi đến cái áo dài tay bên trong, đầu ngón tay Tô Ngộ hơi run, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng trở nên mất tự nhiên, bên dưới mái tóc đen còn ướt là vành tai đã sớm đỏ ửng, thậm chí đầu ngón tay cũng bắt đầu thấy vừa nóng vừa đỏ.
Anh nắm góc quần áo của hắn, run rẩy kéo lên, từng chút từng chút cởi áo ra, để lộ cơ bụng săn chắc, cơ ngực rồi cuối cùng là xương quai xanh đầy gợi cảm.
Quần áo miết qua yết hầu, Tô Ngộ cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng cởi cho xong.
Dưới mái tóc ướt kia, gương mặt đó đã đỏ bừng, còn khe khẽ thở dốc, cảm thấy việc cởi quần áo còn mệt hơn cả leo cầu thang.
Ngón tay không chịu nghe lời, đầu óc cũng phản ứng quá chậm chạp, anh đành mắt nhắm mắt mở mau lẹ mặc quần áo mới cho Nghiêm Trì, đến một cái liếc mắt cũng không dám lén lút. Đam Mỹ Hài
Sau khi mặc xong quần áo, anh đứng dậy định rời đi.
Ai ngờ chân của Nghiêm Trì không chịu nằm yên, vùng lên một chút, mà Tô Ngộ cũng không để ý, nên cả người mất thăng bằng ngã ngồi trên đùi Nghiêm Trì, tay còn sơ ý ấn lên bụng hắn.
Nghiêm Trì khó chịu run run mí, nheo mắt nhìn người đang đè trên người hắn.
"Tôi... không phải cố ý." Tô Ngộ rút tay ra, cắn môi xin lỗi, cả người nóng như bị lửa đốt.
"Ừm." Nghiêm Trì gật đầu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Ngộ, lẩm bẩm nói: "Sao môi cậu trông mềm vậy."
"Vậy anh có muốn nếm thử không?" Tô Ngộ nghe xong còn vô thức đáp lại, cả người càng lúc càng gần môi của Nghiêm Trì, hơi thở nóng bỏng còn phả lên mặt hắn.
Nghiêm Trì nhắm mắt, còn chưa trả lời anh, có lẽ đã ngủ say mất.
Chỉ cần gần thêm một chút, một chút nữa, Tô Ngộ đã có thể đụng vào khóe môi của hắn.
Trái tim anh đập liên hồi, giống như có thứ gì đang điên cuồng muốn thoát xác nhảy ra.
Lòng bàn tay nắm chặt tiết nhiều mồ hôi, anh cắn cắn môi, nhẫn rồi lại nhịn, đôi mắt lóe sáng nhìn hết căn phòng, và khi nhìn đến chiếc ghế kia, thấy dưới một đống quần áo là đủ thứ đĩa hình các nữ thần khác nhau, làm anh bỗng khựng lại.
Anh thở một hơi, kìm nén dục vọng ở trong lòng, từ trên người Nghiêm Trì ngồi dậy, đi ra khỏi phòng rồi dựa lưng vào cửa, bất lực lấy tay che mặt mình, cả người chậm rãi trượt xuống đất.
____
Chương tr được edit vào một ngày vừa tạch tón:v
(Cũng lâu òi, đến hôm nhận đỉm thì bít là ko tạch, yeee)
Dù gì từ lúc thuê nhà tới giờ chưa có lần nào hắn giao đủ tiền thuê, nên tiền nhà của tháng sau cũng dư dả ra, chờ anh muốn tăng sao thì tùy.
"Nghiêm Trì... Cậu này là?"
Phí Dương ngơ ngác nhìn Tô Ngộ, từ nãy giờ vẫn đang sững người nhìn.
Gã biết người đang đứng trước mặt mình, là một giảng viên vừa đến trường vào năm trước, vô cùng tuấn tú, cả trường đại học đều bàn tán về cậu ấy.
Phí Dương mở một quán ở khu vực này, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy anh đi ngang qua, đôi lúc còn có vài học sinh nhìn anh nói nói rất sôi nổi, nên biết mặt anh cũng không có gì quá lạ.
Nhưng gã không ngờ Nghiêm Trì cũng quen người này, nhìn cái cách hai người vai kề vai nhau đi, chỉ sợ gọi là bạn bình thường còn chưa đủ.
"Chủ nhà của em, tên Tô Ngộ, phòng em đang thuê là của cậu ấy." Nghiêm Trì ngả đầu lên vai Tô Ngộ, cười híp mắt nói.
"A!" Phí Dương lập tức nhớ tới, mấy tháng trước Nghiêm Trì có nói với bọn họ, rằng hắn tìm được một chủ nhà đặc biệt dễ nói chuyện, không ngờ lại là người này.
"Ôi chào cậu, chào cậu." Phí Dương loạng choạng đứng lên, muốn bắt tay với Tô Ngộ.
Cũng vì lúc trước cửa hàng 4S Nghiêm Trì ở nhờ đóng cửa nhanh quá, mà tiền của gã đều dùng để mở quán, nhà cửa cũng không có chỗ nào cho Nghiêm Trì ở lại.
Mà mấy người kia cũng gặp ít nhiều lý do y như vậy.
Nhưng Nghiêm Trì nói hắn có cách giải quyết, không ngờ chưa đến một ngày hắn đã quay lại bảo mình đã tìm được phòng thuê, chủ nhà rất tốt bụng, cho hắn miễn cả tiền thuê nhà.
Khi đó gã vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng qua vài ngày đúng là không thấy Nghiêm Trì đi tìm phòng mới, lúc đó mới thấy yên tâm.
Bây giờ có dịp gặp được người thật, càng phải cảm ơn người ta nhiều nhiều chút.
Nhưng tiếc là bàn tay chìa ra cả buổi, Tô Ngộ cũng không hề nhúc nhích chút nào.
"Cậu ấy có thói quen sạch sẽ, không chạm nổi vào đồ có nhiều dầu mỡ." Nghiêm Trì thở ra một hơi rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn gã rồi giải thích.
"Ồ." Phí Dương nhìn bàn tay đầy dầu của mình, mất tự nhiên thu tay lại, lau lau lên quần áo.
Là gã hấp tấp rồi, người ta đường đường là một giáo viên đại học ăn mặc sang trọng thế kia làm sao có thể bắt tay với chủ quán thịt nướng như gã được.
"Thực xin lỗi." Tô Ngộ khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng vẻ áy náy.
"Ầy, không sao không sao đâu." Phí Dương xua tay, chuyện nhỏ này gã không để trong lòng làm gì, nhìn Nghiêm Trì say xỉn dựa vào vai anh, gã lại nói: "Chuyện của Nghiêm Trì, cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Không có gì đâu, là đôi bên cùng có lợi." Vẻ mặt của Tô Ngộ rất hờ hững, kết hợp với một thân đồ trắng anh đang mặc, tạo cho người ta cái cảm giác chớ lại làm phiền.
Nhưng không hiểu sao, để anh và Nghiêm Trì đứng chung một chỗ lại thấy hài hòa vô cùng.
Phí Dương thầm nghĩ trong lòng, có khi hai người này lớn lên đẹp ngời ngời thế này cũng có một nguyên do gì đó.
"Vậy Nghiêm Trì nhờ cậu đưa về, lần sau có muốn ăn thịt nướng thì tới chỗ tôi, tôi miễn đơn của cậu."
Tô Ngộ cũng không khách sáo, gật đầu trả lời: "Được."
Nói xong anh kéo hắn sát gần mình hơn, làm Nghiêm Trì hơi mất thăng bằng, hai người cứ vậy loạng choạng đi trong đêm tối.
Phí Dương thấy thân hình của Tô Ngộ gầy hơn Nghiêm Trì rất nhiều, giật giật mí mắt, cứ vầy thì có về nhà được không đây?
Với lại.....
Hồi nãy Nghiêm Trì mới nói cậu ta có thói quen sạch sẽ mà?
Gã nhớ bộ đồ kia của Nghiêm Trì đang mặc, cũng đâu sạch sẽ hơn tay của gã đâu.
Làm nghề sửa xe, ngày nào cũng chui dưới gầm xe, dầu máy ít nhiều cũng dính đầy trên quần áo. Mà cái tính của Nghiêm Trì lại không cẩn thận, rửa ra không hết là chuyện bình thường.
Tô Ngộ đến bắt tay với gã còn không chịu nổi, ấy vậy mà rất bình tĩnh để Nghiêm Trì dựa vào người.
Phí Dương không hiểu nổi nên lắc đầu, khuôn mặt say xỉn cười cười, lắc lư sang bàn khác chào những vị khách khác.
Cả đoạn đường Nghiêm Trì được Tô Ngộ đỡ đi xiêu xiêu vẹo vẹo, một bụng đầy rượu cũng thấy nhộn nhạo cồn cào theo, làm cho người căn bản chưa say là hắn, cũng thấy hơi buồn nôn.
Nghiêm Trì đứng lại, tay chống lên cột điện, khom người cho ổn định, con ngươi đen láy liếc nhìn người bên cạnh: "Có dìu nổi không?"
Tô Ngộ rũ mắt xuống, hàng mi dày che đi cảm xúc trong đôi mắt, đôi tay trắng nõn khẽ siết thành nắm đấm, cả trên mặt như nổi gân xanh ẩn hiện dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo.
Anh kéo tay Nghiêm Trì qua, để hắn dựa vào vai mình, cả người hơi cúi xuống rồi dùng sức cõng người lên trên lưng.
"Ối...."
Nghiêm Trì bị anh làm giật mình, say rượu cũng tỉnh gần một nửa, hắn dựa lên bả vai gầy của anh, nhìn thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng.
Tô Ngộ thở không ra hơi nói: "Không dìu nổi, tôi cõng."
Nghiêm Trì: "....."
"Thả tôi xuống đi." Nghiêm Trì vô cùng khó chịu giãy trên lưng Tô Ngộ, trong lòng hắn bỗng có cảm giác mình sẽ đè chết người ta.
Nhất là khi cảm nhận được sống lưng gầy gò của anh, hắn sợ có khi giây tiếp theo sẽ đè cho chết thật.
"Im miệng." Tô Ngộ cõng Nghiêm Trì cũng rất mệt mỏi, nghe mấy lời này của hắn càng thấy bực thêm, không nhịn nổi gằn giọng một tiếng.
Một người luôn vô cảm vậy mà lại nổi giận, nhờ thế cũng tạo ra ít uy hiếp, để Nghiêm Trì biết khôn mà ngậm miệng, để yên cho Tô Ngộ cõng hắn về nhà.
Trên đường đi men rượu trong bụng lại nhộn nhạo nữa, hắn dựa vào vai anh ngửi thấy mùi sữa tắm thơm tho, dù là bụng đang khó chịu, hắn cũng cảm thấy rất thoải mái.
Đi tới bậc thềm khu nhà, Tô Ngộ người đầy mồ hôi thả Nghiêm Trì xuống, anh cắn môi vỗ lưng cho Nghiêm Trì, dịu dàng hỏi: "Không sao chứ, anh còn lên lầu nổi không?"
Nghiêm Trì dựa lưng vào tường, nhắm mắt nhíu mày lại, cố gắng nhịn từng cơn buồn nôn đang sôi trào lên, vẻ sắc lạnh trên mặt cũng không còn, lúc này đây trông còn khá ôn hòa.
Một lúc sau, thật sự không nhịn nổi nữa, Nghiêm Trì chạy đến thùng rác trước cửa khu, nôn thốc nôn tháo hết vào thùng.
Cũng may hôm nay hắn ăn không nhiều, nôn một hồi cũng không nôn ra cái gì, cả quá trình đều là nôn khan thôi.
"Lên lầu đi, trong nhà tôi có thuốc giải rượu." Tô Ngộ vuốt lưng Nghiêm Trì, giọng điệu không còn lạnh lùng như thường ngày mà còn có chút mềm mại ngoài ý muốn.
Đáng tiếc, Nghiêm Trì đang nôn khan nên cái gì cũng không nghe rõ.
Sau khi nôn xong, bụng dạ thấy đỡ hơn một chút, Nghiêm Trì loạng choạng lau đại bằng góc áo, đôi mắt lờ đờ mê mang vừa dựa vào tường vừa leo lên cầu thang.
Vì vừa mới nôn cộng thêm men say nên cả người vô lực, đợi nửa buổi cũng không thấy lên nổi bậc thang nào.
Tô Ngộ đi theo Nghiêm Trì, thấy hắn vẫn giậm chân tại chỗ, nên vừa bực vừa buồn cười, đành bước lại kéo hắn lên lầu cùng.
Chỉ đi đến lầu bốn mà họ cũng nhây hết nửa tiếng.
Vất vả lắm mới tới được cửa nhà, cả người Tô Ngộ ướt đẫm mồ hôi, anh móc chìa khóa trong túi Nghiêm Trì ra, mở cửa rồi dìu người đưa lên giường.
Được nằm lên giường, Nghiêm Trì cũng thấy thoải mái hơn chút.
Tô Ngộ lau lau tóc mái, lắc đầu vã mồ hôi, anh thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi nhà Nghiêm Trì, nhanh chân chạy xuống lầu đi tìm thuốc giải rượu đem lên.
Anh rót một ly nước nóng, đưa đến bên giường, đánh thức người đang say như chết: "Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp."
Nghiêm Trì mơ màng ngồi dậy, nhận lấy ly nước trong tay Tô Ngộ và ngửa đầu uống cạn, nhưng vì động tác của hắn quá gấp nên nước cũng tràn khỏi môi một ít, chảy xuống cằm rồi trượt dọc theo yếu hầu, thấm ướt cả quần áo đang mặc.
Tô Ngộ khẽ nuốt nước bọt, không được tự nhiên mà đảo mắt nhìn chỗ khác, bỗng dưng nhìn thấy góc áo Nghiêm Trì bị dính chút thứ hắn vừa nôn, hơi nhíu mày.
"Quần áo của anh dơ rồi, có muốn thay quần áo trước khi ngủ không." Giọng nói của Tô Ngộ hơi run run, vừa nói xong đã muốn đỏ hết mặt.
"Sao cũng được." Nghiêm Trì đang mơ màng nên không nghe rõ anh nói gì, đành đáp bừa lại.
Tô Ngộ quan sát khắp phòng hắn, phòng của Nghiêm Trì thật ra cũng không dơ bẩn gì, chỉ tại đồ vật nhìn hơi bừa bộn vì chưa đặt đúng chỗ.
Ví dụ như quần áo đáng ra nằm trong tủ đồ thì được quăng đầy trên giường và ghế sô pha, giày cũng mỗi phía một chiếc.
Ngoại trừ việc đó ra cũng không còn gì nữa.
Có thể tạm xem là còn sạch sẽ.
Phòng ốc này anh thấy còn sạch hơn phòng ký túc xá của một học sinh ở bẩn mà anh từng thấy, hoặc cũng có thể là do đồ dùng trong nhà ít và nhà có vẻ rộng rãi thôi.
Tô Ngộ thuận tay lấy một bộ đồ đen đặt gần tủ đồ, đưa gần mũi ngửi ngửi, thấy nó không có mùi lạ gì thì yên tâm cầm lên.
Anh chọn bộ đồ rồi đi lại mép giường, đánh thức Nghiêm Trì: "Dậy, thay đồ dơ ra đã."
"Hả?" Nghiêm Trì bị đánh thức mà ánh mắt mơ màng, chỉ biết ngẩn người ra nhìn Tô Ngộ.
"Thay quần áo." Tô Ngộ hít sâu một hơi đưa quần áo đến trước mặt hắn.
Nghiêm Trì ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nghiêng người nằm xuống giường.
Tô Ngộ mím môi: "....."
Mí mắt rũ xuống, suy nghĩ chừng mười giây thì anh ném quần áo sang một bên, chủ động tiến lên hai bước, bắt đầu cởi quần áo giúp người ta.
Cởi áo khoác còn được, nhưng phải cởi mấy lớp bên trong nữa, thế mà Nghiêm Trì vẫn rất hợp tác.
Khi cởi đến cái áo dài tay bên trong, đầu ngón tay Tô Ngộ hơi run, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng trở nên mất tự nhiên, bên dưới mái tóc đen còn ướt là vành tai đã sớm đỏ ửng, thậm chí đầu ngón tay cũng bắt đầu thấy vừa nóng vừa đỏ.
Anh nắm góc quần áo của hắn, run rẩy kéo lên, từng chút từng chút cởi áo ra, để lộ cơ bụng săn chắc, cơ ngực rồi cuối cùng là xương quai xanh đầy gợi cảm.
Quần áo miết qua yết hầu, Tô Ngộ cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng cởi cho xong.
Dưới mái tóc ướt kia, gương mặt đó đã đỏ bừng, còn khe khẽ thở dốc, cảm thấy việc cởi quần áo còn mệt hơn cả leo cầu thang.
Ngón tay không chịu nghe lời, đầu óc cũng phản ứng quá chậm chạp, anh đành mắt nhắm mắt mở mau lẹ mặc quần áo mới cho Nghiêm Trì, đến một cái liếc mắt cũng không dám lén lút. Đam Mỹ Hài
Sau khi mặc xong quần áo, anh đứng dậy định rời đi.
Ai ngờ chân của Nghiêm Trì không chịu nằm yên, vùng lên một chút, mà Tô Ngộ cũng không để ý, nên cả người mất thăng bằng ngã ngồi trên đùi Nghiêm Trì, tay còn sơ ý ấn lên bụng hắn.
Nghiêm Trì khó chịu run run mí, nheo mắt nhìn người đang đè trên người hắn.
"Tôi... không phải cố ý." Tô Ngộ rút tay ra, cắn môi xin lỗi, cả người nóng như bị lửa đốt.
"Ừm." Nghiêm Trì gật đầu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Ngộ, lẩm bẩm nói: "Sao môi cậu trông mềm vậy."
"Vậy anh có muốn nếm thử không?" Tô Ngộ nghe xong còn vô thức đáp lại, cả người càng lúc càng gần môi của Nghiêm Trì, hơi thở nóng bỏng còn phả lên mặt hắn.
Nghiêm Trì nhắm mắt, còn chưa trả lời anh, có lẽ đã ngủ say mất.
Chỉ cần gần thêm một chút, một chút nữa, Tô Ngộ đã có thể đụng vào khóe môi của hắn.
Trái tim anh đập liên hồi, giống như có thứ gì đang điên cuồng muốn thoát xác nhảy ra.
Lòng bàn tay nắm chặt tiết nhiều mồ hôi, anh cắn cắn môi, nhẫn rồi lại nhịn, đôi mắt lóe sáng nhìn hết căn phòng, và khi nhìn đến chiếc ghế kia, thấy dưới một đống quần áo là đủ thứ đĩa hình các nữ thần khác nhau, làm anh bỗng khựng lại.
Anh thở một hơi, kìm nén dục vọng ở trong lòng, từ trên người Nghiêm Trì ngồi dậy, đi ra khỏi phòng rồi dựa lưng vào cửa, bất lực lấy tay che mặt mình, cả người chậm rãi trượt xuống đất.
____
Chương tr được edit vào một ngày vừa tạch tón:v
(Cũng lâu òi, đến hôm nhận đỉm thì bít là ko tạch, yeee)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook