Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 165: Tôi đi tìm cậu ấy

Edit: anh Dờ

Quý Hoài không ngờ Giang Tử Mặc sau khi tới văn phòng thì đẩy máy tính ra, lười biếng ngồi vào sofa.

Quý Hoài bất đắc dĩ nói: "Trước kia em chỉ quản lý thay anh thôi, em không hiểu ngành này đâu."

"Không hiểu thế nào?" Giang Tử Mặc cười, "Đám kia tuy nhìn thì rất bình thường, nhưng ai cũng giỏi lắm. Lúc mới bắt đầu bọn họ không hề phục tôi đâu, nếu bọn họ cảm thấy phục em, nghĩa là em ắt phải có điểm nào đó khiến cho bọn họ khâm phục."

Quý Hoài nóng mặt lên, thấp giọng nói: "Bởi vì em là chị dâu của bọn họ đấy chứ."

Giang Tử Mặc cong khóe miệng, cười càng lúc càng tươi.

Quý Hoài nói xong thì mất tự nhiên đảo mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.

Giang Tử Mặc nín cười, trêu cậu: "Chị dâu nhà chúng ta là trụ cột gia đình, tiền đều do chị dâu quản lý."

"Em tiêu tiền của anh hết mà." Quý Hoài nói.

"Ừ, về sau đưa em thẻ lương luôn, em quản lý tiền bạc trong nhà. Nếu sau này tôi cần tới tiền thì phải hỏi xin em."

Quý Hoài mím môi, không nhịn được cười, "Thế... về sau em nuôi anh à?"

"Ừm, cho em nuôi." Giang Tử Mặc gật đầu.

Quý Hoài vui vẻ ngồi vào bàn làm việc, cảm thấy hôm nay tăng ca cũng được luôn, bây giờ cậu phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình rồi.

Lục Thất đặt tài liệu lên bàn làm việc của mình, lúc ngồi xuống phải chống tay lên bàn, nhìn như mất hết sức lực.

"Anh Lục ơi, tài liệu Liêu tổng gửi anh để chỗ nào thế?" Hoa Gia tìm quanh bàn làm việc một vòng mà không thấy, qua hỏi Lục Thất.

Lục Thất buông lỏng bàn tay đang siết chặt ra, tìm tài liệu đưa cho Hoa Gia.

Hoa Gia lấy tài liệu rồi về chỗ, Lục Thất ngồi ngây người một lúc, muốn làm gì đó nhưng không biết nên làm gì, trong lòng cứ trống rỗng như có gì đó không đúng.

Ngồi một lát càng thấy trống vắng lạ thường, càng lúc càng hoang mang, anh đứng phắt dậy, vội vàng ra khỏi văn phòng.

Anh lại ra đầu cầu thang thoát hiểm chỗ mình vẫn hay ngồi, lấy một điếu thuốc ra.

Châm lửa xong, điếu thuốc đã cháy ra một đoạn tàn thuốc dài nhưng anh vẫn chưa hút. Anh sững sờ ngồi hồi lâu, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy Vương Văn Bân hôn anh ở chỗ này.

Khi đó anh mê mang mơ hồ, nhưng bây giờ anh lại nhớ rõ độ ấm trên môi cậu ấy, ấm nóng mang theo mùi thuốc lá.

Không biết vì sao Lục Thất lại nhớ rõ như vậy nữa, một khi nhớ ra rồi liền không quên được.

"Không cần thiết" sao...

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc như sắp không cầm nổi, khớp xương trắng bệch cứng ngắc run rẩy.

Không cần thiết nữa rồi.

Anh lấy điện thoại ra, mở danh bạ sau đó nhìn vào cái tên ba chữ quen thuộc kia. Hai năm rồi, dãy số này không hề lưu lại trong nhật ký cuộc gọi, mà trước đó hai năm cũng rất ít khi liên lạc.

Nhưng thực ra Lục Thất đã sớm đặt dãy số này vào danh sách đặc biệt chú ý, chỉ cần có cuộc gọi đến, anh sẽ lập tức bắt máy.

Biết rõ mối quan hệ này đã không còn cứu được, nhưng trong thời gian qua, Lục Thất đã không còn có ý nghĩ phản kháng mãnh liệt như trước nữa.

Mà nghĩ nữa nghĩ mãi cũng chẳng có tác dụng gì, đã không còn cần thiết nữa rồi.

Anh cắn răng cất điện thoại đi, mắt đỏ bừng lên, tay cầm điếu thuốc rít mạnh một hơi. Mùi thuốc lá lập tức trần đầy khoang miệng, hai ngón tay anh run rẩy, hút đúng một hơi rồi vứt điếu thuốc đi.

Hạ phu nhân biết Giang Tử Mặc đã bình an trở lại thì vui lắm, buổi tối gọi điện thoại kêu hắn qua ăn bữa cơm.

Lúc Giang Tử Mặc tới nơi thì thấy Hạ Phủ Hiên đã cố ý xin nghỉ phép để về nhà, lúc gặp lại Giang Tử Mặc, hắn đánh giá Giang Tử Mặc từ trên xuống dưới một lượt.

"Không có chuyện gì cả." Giang Tử Mặc nói.

"Gầy đi nhiều." Hạ phu nhân hơi đỏ mắt lên, nén lại sự đau lòng, "Nhưng người không sao là tốt rồi."

Hạ Phủ Hiên gật đầu, "Trước mắt, cảnh sát bên kia không có chứng cứ xác thực, Hoa Cẩm Lăng thì không để lộ sơ hở, bây giờ cậu về rồi chắc cậu cũng đã hiểu phải làm gì."

"Biết rồi." Vẻ mặt Giang Tử Mặc rét lạnh, hại người của hắn, hắn sao có thể buông tha.

Hoa gia, Hoa Cẩm Lăng. Giang Tử Mặc và Hạ Phủ Hiên đã đoán trước được cảnh sát sẽ tìm được ra, vả lại sau đó Hạ Phủ Hiên cũng tới chào hỏi bên cảnh cục, bọn họ không làm khó nữa. Nhưng đám cháy ở Hoa gia thì có nhân chứng chỉ ra Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc không thể bình an vô sự.

Cảnh sát gọi Giang Tử Mặc tới cảnh cục lấy lời khai, Quý Hoài chờ ngoài cửa, rầu rĩ hút một điếu thuốc.

Từ lúc chú Mặc về, cậu ít hút thuốc đi nhiều, nhưng giờ phút này cậu rất phiền lòng, dù cho chú Mặc đã nói không cần lo lắng.

Nhưng cũng may, một giờ sau Giang Tử Mặc đi ra, Quý Hoài liền dập thuốc.

Giang Tử Mặc nhìn thấy: "Hút thuốc?"

"Một điếu thôi." Quý Hoài không còn cầm thuốc lá trên tay nữa nhưng cậu vẫn chột dạ trốn tránh.

"Trốn cái gì, em nghĩ tôi không ngửi thấy à?" Giang Tử Mặc bất đắc dĩ kéo cậu đi, "Đừng lo, bọn họ không có bằng chứng."

Đúng là hắn đã phóng hỏa trong phòng Hoa Cẩm Tú, nhưng người hắn tìm thì không phải là tên du côn mà bên cảnh sát buộc tội kia.

Năm đó, người có thể ra khỏi trại cải tạo không hề nhiều, nhưng nếu đã ra được thì toàn là người có bản lĩnh. Trừ Vương Văn Bân, Giang Tử Mặc còn quen một người khác, hiện giờ người đó làm cả trong tối ngoài sáng. Giang Tử Mặc chỉ cần nói một tiếng, đám cháy cứ thế mà làm xong.

Cho nên sau khi biết Hoa Cẩm Tú chết thì Giang Tử Mặc tới tìm người kia. Người kia rất kinh ngạc, anh ta cũng không biết chuyện này. Lúc đó, Giang Tử Mặc nói là chỉ muốn cho Hoa Cẩm Tú nếm trải cảm giác bị nhốt trong biển lửa, toàn thân đau rát, nhưng không cần lấy mạng.

Nhưng hiện tại Hoa Cẩm Tú chết rồi, vậy thì vấn đề xuất hiện ở người đã tới cứu Hoa Cẩm Tú lúc đó. Quý Hoài hỏi thêm mấy câu, xác định người đó là Hoa Cẩm Lăng.

Ai cũng không nghĩ Hoa Cẩm Lăng lại độc ác đến mức ngay cả em gái của mình cũng có thể lợi dụng.

"Đi xem biệt thự em mua cho tôi đi." Giang Tử Mặc cười nói.

Bọn họ về tới sơn trang Hoa gia, bây giờ nơi đó rực rỡ hẳn lên.

"Trước kia trên núi có một vườn hoa hồng rất lớn, mỗi lần nở hoa, cả nửa triền núi đều biến thành màu đỏ." Giang Tử Mặc nói.

Quý Hoài nói: "Vậy sau này chúng ta cũng trồng một vườn như thế."

Giang Tử Mặc bật cười, lắc đầu: "Trước kia ba tôi từng nói là: Sau này lớn rồi không cần làm gì cả, để ông ấy kiếm tiền, tôi phá cả đời cũng được."

Khi ấy hắn được cưng chiều lên tận trời, ông bà Giang chưa từng mong mỏi hắn gây dựng sự nghiệp gì, dù hắn có muốn ăn nằm chờ chết thì hai ông bà cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng sau khi cha mẹ đi rồi, tất cả sự hồn nhiên của hắn đã tan biến thành hư không. Không cần làm gì cả, chỉ ăn nằm chờ chết là điều không thể.

Nhưng hình như bây giờ giấc mơ ấy lại thành hiện thực rồi, giờ dù hắn có nằm liệt ở nhà thì cũng có người nguyện ý nuôi.

"Chú Mặc, em có thể nuôi anh cả đời."

Cả đời cậu còn chê ít, mấy đời mấy kiếp mới đủ.

"Tôi không kén ăn, không tiêu nhiều tiền, chỉ muốn một thứ thôi." Giang Tử Mặc nói.

"Là gì?" Quý Hoài hỏi.

"Chủ gia đình có cho tôi làm không?" Giang Tử Mặc cười khẽ, tới gần cậu.

"Đương... đương nhiên rồi."

Giang Tử Mặc đẩy Quý Hoài xuống sofa bắt đầu lột quần cậu.

Quý Hoài mím môi, mặt hơi đỏ lên. Cậu nâng thắt lưng thuận theo Giang Tử Mặc, thậm chí còn chủ động mở chân ra.

"Ngoan quá." Giang Tử Mặc xoa eo cậu.

Sau một trận điên đảo sung sướng, cả hai người đều nằm ra lấy lại sức lực. Lát sau, Giang Tử Mặc bế Quý Hoài lên đi vào phòng tắm, "Em ở bên ngoài vất vả kiếm tiền vì gia đình rồi, về nhà để tôi hầu hạ em."

"Hầu hạ lên tận giường à?" Quý Hoài bật cười.

"Trên hay dưới giường cũng để tôi làm."

"Ừm." Quý Hoài cười.

Vì chuyện ở Kim Thành mà Quý Hoài đã xin nghỉ học mấy ngày rồi, không nghỉ tiếp được nữa. Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc, phía cảnh sát cần Giang Tử Mặc ở lại Kim Thành, cho nên hắn không thể cùng Quý Hoài quay về thủ đô.

Quý Hoài vừa mới lên máy bay đã bắt đầu nhớ nhung, nỗi nhớ như khiến cậu mọc thêm một đôi cánh, bay đến bên người chú Mặc, chỉ có thân xác là bay tới thủ đô thôi.

Quý Hoài đi rồi, Giang Tử Mặc mỗi ngày phải tới A Uyển, tan làm xong về nhà mới video call với Quý Hoài giải mối tương tư.

Tuy không có Quý Hoài ở bên, nhưng mỗi đêm dụ dỗ Quý Hoài kêu vài tiếng chồng hoặc anh trai qua điện thoại, trái lại có một chút cảm giác thú vị mới lạ.

Lúc Lục Thất say khướt về đến nhà thì Giang Tử Mặc vừa mới chào tạm biệt Quý Hoài, đang thỏa lòng mãn ý hồi tưởng về cuộc trò chuyện vừa rồi.

Lục Thất đầy mùi rượu trên người, lúc đi vào tý nữa thì ngã sấp mặt. Giang Tử Mặc rót cốc nước cho anh, hỏi: "Có chuyện gì?"

Lục Thất tựa vào bàn, khó chịu lầm bầm vài tiếng. Sắc mặt anh đỏ lựng, ánh mắt mờ mịt, ngây ngẩn nhìn phía trước.

Qua một hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi lên, trả lời: "Cậu ấy... chặn tôi rồi."

"Văn Bân?"

"Ừm. Thiếu gia, tôi không gọi được." Lục Thất nghẹn ngào, "Cậu ấy chặn tôi rồi."

"Cậu gọi số cũ đúng không, cậu ta đổi số rồi."

"Đổi số rồi?" Lục Thất lầm bầm, "Sao lại đổi?"

Giang Tử Mặc thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Văn Bân.

"Lão đại?" Giọng Vương Văn Bân vừa truyền đến, Lục Thất liền ngồi thẳng lên.

Giang Tử Mặc đưa điện thoại cho Lục Thất, Lục Thất nhìn nhưng không dám nhận.

"Lão đại?" Thấy không ai lên tiếng, Vương Văn Bân gọi lại.

Giang Tử Mặc thấy Lục Thất không nhận điện thoại thì thu tay về. Lục Thất giật nảy người, muốn vươn tay đoạt lấy, nhưng cuối cùng cũng không làm thế.

"Văn Bân, Lục Thất đang ở chỗ tôi, cậu có muốn nói vài lời không?"

Đầu kia im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Thôi."

Lục Thất đoạt lấy di động, thả chậm nhịp thở lại.

"Cậu... Cậu đổi số rồi?"

"Ừ." Vương Văn Bân đáp.

"Cậu không về nữa?"

Vương Văn Bân không trả lời, trái lại Lục Thất nghe thấy một giọng nam trong trẻo vang lên: "Anh Bân, em tắm xong rồi, anh phải đi à?"

"Chờ tý." Vương Văn Bân nói chuyện với người kia, sau đó quay lại nói với Lục Thất, "Anh Thất ạ, em không về nữa đâu. Nhưng mà nếu anh Thất kết hôn thì cứ phát thiệp mời, em sẽ về."

Lục Thất nghẹn họng không nói nên lời, đầu kia đã cúp điện thoại.

Anh nắm chặt di động, ánh mắt bỗng nhiên trở nên tỉnh táo: "Thiếu gia, cậu nói cho tôi biết Văn Bân ở đâu đi. Tôi đi tìm cậu ấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương