Chủ Mẫu Mạnh Nhất
-
Chương 46: Phụ tá của tả tướng
A Chích nhảy khỏi lòng Tô Vãn xuống đất, quay đầu lại nhìn nàng, nàng lập tức hiểu được. Tô Vãn im lặng ngồi bên cửa sổ quan sát mọi chuyện xảy ra ở phía dưới. Nửa khắc sau, Bạch Hồ chậm rãi xuất hiện, trèo lên đùi Tiếu Bạch, liếm liếm lông, cuộn mình ngồi xuống.
Nam tử mặc áo choàng tím nhìn thấy Bạch Hồ, thì cười tao nhã, “Bạch Hồ này nhìn rất quen mắt, không biết đã gặp qua ở nơi nào rồi?”
Tiếu Bạch nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của A Chích, “Bạch Hồ trong thiên hạ đều giống nhau, cho nên công tử thấy quen thuộc cũng không có gì lạ lùng. Bạch Hồ này là do ta tìm được ở bên ngoài, đi theo ta đã nhiều năm rồi nên cũng có chút linh tính.”
A Chích kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, hoá ra là kia. Nhìn quen mắt? Buồn cười, ngươi từng gặp thần thú cao quý như ta sao? Người này quá gian xảo, không có việc gì cũng thấy dùng lời nói để thăm dò người khác.
A Chích giương mắt liếc nhìn nam tử kia một cái liền nhảy xuống đất, xoay người lại đi vào trong. Tiếu Bạch cười sang sảng ra tiếng, “Tính tình của nó giống hệt chủ nhân, chưa bao giờ nể mặt của ai hết, mất hứng một cái là không quan tâm đến ai cả.”
Nam tử cười tao nhã, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của A Chích, “Không biết Tiếu Bạch công tử có thể từ bỏ yêu thích, nhượng lại Bạch Hồ này cho Vu mỗ được không? Công tử muốn bao nhiêu ngân lượng đều được. Rất khó mới tìm được một Bạch Hồ có linh tính như vậy!”
“Thật có lỗi, Bạch Hồ theo ta đã lâu, có cảm tình, như thế nào cũng không thể tách ra được.” Tiếu Bạch cười, khéo léo từ chối, Tô Vãn đang làm cái quỷ gì vậy, sao lại cho thứ này đi ra quấy rối chứ? Muốn đem Bạch Hồ của nàng cho người khác sao? Không thể, nhất định ý nàng không phải thế? Vậy rốt cuộc là nàng có ý gì?
Nam tử vuốt cằm, thản nhiên nói, “Không sao, chuyện còn lại công tử cứ yên tâm, đây là bản đồ và bức hoạ.”
“Được.”
“Vậy tại hạ cáo từ!”
“A Đinh, tiễn Vu đại nhân!” Tiếu Bạch đứng dậy, buông lỏng hai tay.
A Đinh lanh lợi đáp một câu liền dẫn vị khách kia ra ngoài. Tiếu Bạch im lặng nhìn bóng dáng của nam nhân kia, cảm thấy hắn nhất định là người trong triều. Lúc Tiếu Bạch đi đến cầu thang liền nhìn thấy Tô Vãn đang đi xuống, “KHông phải bảo ngươi chép lại tư liệu sao? Sao lại quên?”
“Đại nam nhân kia không muốn lộ ra thân phận. Ngươi cũng hiểu đấy, chuyện cần tìm sát thủ, làm gì có ai tình nguyện để lộ thân phaajnc hứ? Nhưng ngươi chỉ là một nữ nhi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?” Tiếu Bạch không quá vui mừng, tà nghễ liếc nhìn Tô Vãn, đạm mạc nói.
Tô Vãn cũng không để ý tới Tiếu Bạch, lập tức đi ra khỏi, Tương Tư và A Chích lập tức đuổi theo. Từ cổng sau đi ra, lại đi vòng qua một ngõ nhỏ, xe ngựa của nàng vừa lúc gặp được xe ngựa của nam tử kia trên phố.
Tô Vãn nhẹ nhàng vuốt lưng A Chích, rót cho nó mọt ly rượu, nhẹ giọng hỏi, “Sao rồi? Nhận ra không?”
“Nhận ra, nói gì ta cũng là người của Cung chủ Linh Cung. Ta thấy được bóng dáng của Tả tướng đương triều trên người hắn, nam nhân này hẳn là có tiếp xúc với Tể tướng.” A Chích thích ý nhấp một ngụm rượu, say mê híp hai mắt lại, từ từ nói.
Tả tướng?
Đầu óc Tô Vãn trống rỗng, nàng không biết hết quan viên trong triều, hơn nữa dù sao trước kia Lâu Vãn cũng là khuê nữ. Chẳng lẽ Cung chủ Linh Cung – Ngọc Vô Ngân, cũng là người trong triều sao? Thế nhưng hắn lại có liên hệ với tể tướng, không lẽ hắn là phụ tá của tả tướng? Nghe nói Thái Hậu từng cố ý an bài nữ nhân của Hữu tướng cho Việt Băng Ly, xem ra Tả tướng này chính là người của Hoàng Đế.
Xe ngựa ở phía trước đột nhiên dừng lại, Tô Vãn vén rèm cửa lên, vừa lúc nhìn thoáng qua vào trong xe ngựa kia, lại trùng hợp nhìn thấy Ngọc Vô Ngan, hắn cười cười nhìn Tô Vãn, đáy mắt ẩn chứa tia sáng khác thường. Ánh mắt kia là có ý gì? Nam nhân này không chỉ giao thiệp với giang hồ mà còn giao thiệp với người trong triều, xem ra không phải là người đơn giản. Vài chuyện xảy ra lúc trước có lẽ đều không phải là trùng hợp.
Lúc về đến Vương phủ đã là buổi trưa. Thuỷ Nguyệt đã đi chuẩn bị cơm trưa, nhưng Việt Băng Ly vẫn chưa tan triều, không biết là có chuyện gì không. Tô Vãn dặn Thuỷ Nguyệt cất thức ăn đi, chờ Việt Băng Ly về mới dọn lên cùng ăn.
Nàng vừa mới ngồi xuống ghế đã thấy Nguyên thị đi từ trắc uyển tới, Nguyên thị đưa một hộp gỗ ra trước mặt Tô Vãn, cười lấy lòng, “Vương Phi nương nương, đây là một chút tâm ý của lão thân, hi vọng Vương phi vui lòng nhận cho, đồng thời chớ quên chuyện người đã hứa hẹn với lão thân.”
Tô Vãn nghe, nâng mắt lên, cầm hộp gỗ trả lại tay Nguyên thị, “Nguyên phu nhân, thứ này ta không thể nhận. Chuyện bổn Vương Phi đã đồng ý với ngươi, ta đã cố gắng hết sức, nhưng Vương gia lại không muốn cô phụ Cẩm Tố, nên không đồng ý nạp làm Trắc phi. Bất quá, nếu Nguyên phu nhân nguyện ý, bổn Vương phi có thể tìm một công tử ưu tú trong triều cho Cẩm Tố.”
Nguyên thị nghe Tô Vãn nói thì biến sắc, lui ra sau từng bước, “Cẩm Tố và Vương gia cùng nhau lớn lên. Vương phi nương nương, người chỉ nói một câu mà đã muốn đẩy nàng ra, chẳng lẽ người không bận tâm đến tình cảm sao? Lão thân dù sao cũng là thân muội muội của dưỡng mẫu của Vương gia.”
Tô Vãn nghe thế thì khoé miệng đang tươi cười liền cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Nguyên thị, “Ý của phu nhân chính là, bổn vương phi chưa hỏi ý kiến của Vương gia mà đã tự làm chủ sao? Ngươi là người rõ ràng nhất, nếu Vương gia có ý với Cẩm Tố, sao lại cưới bổn vương phi về Vương phủ, đoạt lấy vị trí chủ mẫu của nàng ta? Nói một cách khác, thân phận của Cẩm Tố hèn mọn, không xứng làm Vương phi, nhưng vị trí trắc phi kia nếu Vương gia muốn cho thì nàng ta đã sớm ngồi lên rồi, đúng không?”
Nguyên thị hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào Tô Vãn, đồng thời lại cực kỳ ảo não, sao lại nhất thời kích động mà lật mặt với Vương phi chứ, sau này sợ là sẽ không yên ổn rồi. Trong lúc nhất thời liền nghĩ ra kế sách, lập tức quỳ hai gối xuống đất, “Vương phi nương nương, lão thân đã theo Vương gia nhiều năm, hoàn toàn xem Vương gia như người thân mà đối đãi, nay Vương phi lại chỉ dùng một câu mà muốn đẩy Cẩm Tố rời đi, như vậy không phải là làm hại danh tiếng của Vương gia sao?”
Tô Vãn đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhìn thất Việt Băng Ly đang đứng trước cửa phòng, lập tức hiểu được, nàng bưng ly trà đến trước mặt Việt Băng Ly, dịu dàng nói, “Vương gia về thật đúng lúc. Vốn là Vãn Vãn muốn thay Cẩm Tố tìm một công tử ưu tú, nhưng Nguyên phu nhân lại hiểu lầm ý tứ của Vãn Vãn, cho rằng Vãn Vãn muốn đuổi nàng khỏi Vương phủ.”
Thủ đoạn vừa cũ vừa thấp kém này mà cũng dám sử dụng trước mặt Tô Vãn nàng, dù sao nàng cũng là người của thế kỷ 21, loại chuyện này chẳng lẽ gặp ít sao? Nguyên phu nhân, bà đã nhiều tuổi rồi mà sao chiêu thức lại nông cạn như vậy? Nhưng cũng không sao, chuyện này coi như thí nghiệm xem Việt Băng Ly có thích hợp làm nam nhân của Tô Vãn nàng không, nếu như không thích hợp thì cũng coi như là sớm xác thực được.
Nguyên thị quỳ trên mặt đất khẽ nâng mi, thật sự là không ngờ, thật sự là đã quá xem nhẹ “Phế vật Vương phi” này rồi, thủ đoạn quả thật không tầm thường, có thể tuỳ cơ ứng biến nhanh như vậy. Việt Băng Ly sẽ tin nàng ta sao?
Nam tử mặc áo choàng tím nhìn thấy Bạch Hồ, thì cười tao nhã, “Bạch Hồ này nhìn rất quen mắt, không biết đã gặp qua ở nơi nào rồi?”
Tiếu Bạch nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của A Chích, “Bạch Hồ trong thiên hạ đều giống nhau, cho nên công tử thấy quen thuộc cũng không có gì lạ lùng. Bạch Hồ này là do ta tìm được ở bên ngoài, đi theo ta đã nhiều năm rồi nên cũng có chút linh tính.”
A Chích kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, hoá ra là kia. Nhìn quen mắt? Buồn cười, ngươi từng gặp thần thú cao quý như ta sao? Người này quá gian xảo, không có việc gì cũng thấy dùng lời nói để thăm dò người khác.
A Chích giương mắt liếc nhìn nam tử kia một cái liền nhảy xuống đất, xoay người lại đi vào trong. Tiếu Bạch cười sang sảng ra tiếng, “Tính tình của nó giống hệt chủ nhân, chưa bao giờ nể mặt của ai hết, mất hứng một cái là không quan tâm đến ai cả.”
Nam tử cười tao nhã, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của A Chích, “Không biết Tiếu Bạch công tử có thể từ bỏ yêu thích, nhượng lại Bạch Hồ này cho Vu mỗ được không? Công tử muốn bao nhiêu ngân lượng đều được. Rất khó mới tìm được một Bạch Hồ có linh tính như vậy!”
“Thật có lỗi, Bạch Hồ theo ta đã lâu, có cảm tình, như thế nào cũng không thể tách ra được.” Tiếu Bạch cười, khéo léo từ chối, Tô Vãn đang làm cái quỷ gì vậy, sao lại cho thứ này đi ra quấy rối chứ? Muốn đem Bạch Hồ của nàng cho người khác sao? Không thể, nhất định ý nàng không phải thế? Vậy rốt cuộc là nàng có ý gì?
Nam tử vuốt cằm, thản nhiên nói, “Không sao, chuyện còn lại công tử cứ yên tâm, đây là bản đồ và bức hoạ.”
“Được.”
“Vậy tại hạ cáo từ!”
“A Đinh, tiễn Vu đại nhân!” Tiếu Bạch đứng dậy, buông lỏng hai tay.
A Đinh lanh lợi đáp một câu liền dẫn vị khách kia ra ngoài. Tiếu Bạch im lặng nhìn bóng dáng của nam nhân kia, cảm thấy hắn nhất định là người trong triều. Lúc Tiếu Bạch đi đến cầu thang liền nhìn thấy Tô Vãn đang đi xuống, “KHông phải bảo ngươi chép lại tư liệu sao? Sao lại quên?”
“Đại nam nhân kia không muốn lộ ra thân phận. Ngươi cũng hiểu đấy, chuyện cần tìm sát thủ, làm gì có ai tình nguyện để lộ thân phaajnc hứ? Nhưng ngươi chỉ là một nữ nhi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?” Tiếu Bạch không quá vui mừng, tà nghễ liếc nhìn Tô Vãn, đạm mạc nói.
Tô Vãn cũng không để ý tới Tiếu Bạch, lập tức đi ra khỏi, Tương Tư và A Chích lập tức đuổi theo. Từ cổng sau đi ra, lại đi vòng qua một ngõ nhỏ, xe ngựa của nàng vừa lúc gặp được xe ngựa của nam tử kia trên phố.
Tô Vãn nhẹ nhàng vuốt lưng A Chích, rót cho nó mọt ly rượu, nhẹ giọng hỏi, “Sao rồi? Nhận ra không?”
“Nhận ra, nói gì ta cũng là người của Cung chủ Linh Cung. Ta thấy được bóng dáng của Tả tướng đương triều trên người hắn, nam nhân này hẳn là có tiếp xúc với Tể tướng.” A Chích thích ý nhấp một ngụm rượu, say mê híp hai mắt lại, từ từ nói.
Tả tướng?
Đầu óc Tô Vãn trống rỗng, nàng không biết hết quan viên trong triều, hơn nữa dù sao trước kia Lâu Vãn cũng là khuê nữ. Chẳng lẽ Cung chủ Linh Cung – Ngọc Vô Ngân, cũng là người trong triều sao? Thế nhưng hắn lại có liên hệ với tể tướng, không lẽ hắn là phụ tá của tả tướng? Nghe nói Thái Hậu từng cố ý an bài nữ nhân của Hữu tướng cho Việt Băng Ly, xem ra Tả tướng này chính là người của Hoàng Đế.
Xe ngựa ở phía trước đột nhiên dừng lại, Tô Vãn vén rèm cửa lên, vừa lúc nhìn thoáng qua vào trong xe ngựa kia, lại trùng hợp nhìn thấy Ngọc Vô Ngan, hắn cười cười nhìn Tô Vãn, đáy mắt ẩn chứa tia sáng khác thường. Ánh mắt kia là có ý gì? Nam nhân này không chỉ giao thiệp với giang hồ mà còn giao thiệp với người trong triều, xem ra không phải là người đơn giản. Vài chuyện xảy ra lúc trước có lẽ đều không phải là trùng hợp.
Lúc về đến Vương phủ đã là buổi trưa. Thuỷ Nguyệt đã đi chuẩn bị cơm trưa, nhưng Việt Băng Ly vẫn chưa tan triều, không biết là có chuyện gì không. Tô Vãn dặn Thuỷ Nguyệt cất thức ăn đi, chờ Việt Băng Ly về mới dọn lên cùng ăn.
Nàng vừa mới ngồi xuống ghế đã thấy Nguyên thị đi từ trắc uyển tới, Nguyên thị đưa một hộp gỗ ra trước mặt Tô Vãn, cười lấy lòng, “Vương Phi nương nương, đây là một chút tâm ý của lão thân, hi vọng Vương phi vui lòng nhận cho, đồng thời chớ quên chuyện người đã hứa hẹn với lão thân.”
Tô Vãn nghe, nâng mắt lên, cầm hộp gỗ trả lại tay Nguyên thị, “Nguyên phu nhân, thứ này ta không thể nhận. Chuyện bổn Vương Phi đã đồng ý với ngươi, ta đã cố gắng hết sức, nhưng Vương gia lại không muốn cô phụ Cẩm Tố, nên không đồng ý nạp làm Trắc phi. Bất quá, nếu Nguyên phu nhân nguyện ý, bổn Vương phi có thể tìm một công tử ưu tú trong triều cho Cẩm Tố.”
Nguyên thị nghe Tô Vãn nói thì biến sắc, lui ra sau từng bước, “Cẩm Tố và Vương gia cùng nhau lớn lên. Vương phi nương nương, người chỉ nói một câu mà đã muốn đẩy nàng ra, chẳng lẽ người không bận tâm đến tình cảm sao? Lão thân dù sao cũng là thân muội muội của dưỡng mẫu của Vương gia.”
Tô Vãn nghe thế thì khoé miệng đang tươi cười liền cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Nguyên thị, “Ý của phu nhân chính là, bổn vương phi chưa hỏi ý kiến của Vương gia mà đã tự làm chủ sao? Ngươi là người rõ ràng nhất, nếu Vương gia có ý với Cẩm Tố, sao lại cưới bổn vương phi về Vương phủ, đoạt lấy vị trí chủ mẫu của nàng ta? Nói một cách khác, thân phận của Cẩm Tố hèn mọn, không xứng làm Vương phi, nhưng vị trí trắc phi kia nếu Vương gia muốn cho thì nàng ta đã sớm ngồi lên rồi, đúng không?”
Nguyên thị hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào Tô Vãn, đồng thời lại cực kỳ ảo não, sao lại nhất thời kích động mà lật mặt với Vương phi chứ, sau này sợ là sẽ không yên ổn rồi. Trong lúc nhất thời liền nghĩ ra kế sách, lập tức quỳ hai gối xuống đất, “Vương phi nương nương, lão thân đã theo Vương gia nhiều năm, hoàn toàn xem Vương gia như người thân mà đối đãi, nay Vương phi lại chỉ dùng một câu mà muốn đẩy Cẩm Tố rời đi, như vậy không phải là làm hại danh tiếng của Vương gia sao?”
Tô Vãn đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhìn thất Việt Băng Ly đang đứng trước cửa phòng, lập tức hiểu được, nàng bưng ly trà đến trước mặt Việt Băng Ly, dịu dàng nói, “Vương gia về thật đúng lúc. Vốn là Vãn Vãn muốn thay Cẩm Tố tìm một công tử ưu tú, nhưng Nguyên phu nhân lại hiểu lầm ý tứ của Vãn Vãn, cho rằng Vãn Vãn muốn đuổi nàng khỏi Vương phủ.”
Thủ đoạn vừa cũ vừa thấp kém này mà cũng dám sử dụng trước mặt Tô Vãn nàng, dù sao nàng cũng là người của thế kỷ 21, loại chuyện này chẳng lẽ gặp ít sao? Nguyên phu nhân, bà đã nhiều tuổi rồi mà sao chiêu thức lại nông cạn như vậy? Nhưng cũng không sao, chuyện này coi như thí nghiệm xem Việt Băng Ly có thích hợp làm nam nhân của Tô Vãn nàng không, nếu như không thích hợp thì cũng coi như là sớm xác thực được.
Nguyên thị quỳ trên mặt đất khẽ nâng mi, thật sự là không ngờ, thật sự là đã quá xem nhẹ “Phế vật Vương phi” này rồi, thủ đoạn quả thật không tầm thường, có thể tuỳ cơ ứng biến nhanh như vậy. Việt Băng Ly sẽ tin nàng ta sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook