"Giang tiên sinh, mời đi bên này." Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng người, làm động tác "mời", cũng không thèm để ý đến những phóng viên đang giơ cao máy ảnh.

Nhưng ống kính truy đuổi sủng nhi không ngừng, hơn nữa mỹ nhân kinh diễm như vậy lại không thèm để ý.

Kỹ thuật nhiếp ảnh càng cao siêu, càng hận không thể chụp được từng hành động của Cố Tuyết Nghi, như vậy mới tính là xong!

Giang Việt giật giật môi, cuối cùng lại chỉ phun ra một chữ: "... Được.”

Đã đi tới nơi này, cho dù vào hay không vào, ý nghĩa khác nhau cũng không lớn.

Giang Việt thu liễm ánh mắt, từ bên cạnh Cố Tuyết Nghi đi vào.

Giang Tĩnh theo sát phía sau.

Nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, cậu ta lại cảm thấy kinh diễm, nhưng lại cảm thấy trên lưng rất đau, co rút đau. Nếu không phải anh hai của mình vào cửa nhanh, cậu ta sợ mình ở cửa mà chân mềm nhũn.

"Cố tỷ … Không, chị dâu." Giang Tĩnh vội vàng chào hỏi Cố Tuyết Nghi.

Chị dâu???

Trong lúc nhất thời những người xung quanh đều nhìn về phía cậu ta.

Bao gồm cả anh trai Giang Việt của cậu ta, không giới hạn cả Giản Xương Minh đứng cách đó không xa.

Lúc này Giang Tĩnh mới ý thức được xưng hô này có nghĩa khác, hơn nữa nghĩa khác này còn rất lớn.

Quan trọng hơn là, ánh mắt của mọi người chung quanh đều đồng loạt đặt lên lưng Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh vội vàng xua tay: "Không không không, ý của tôi là ... Tôi, tôi là gọi theo Yến Văn Bách! Không phải Yến Văn Bách phải gọi là chị dâu sao?"



Giang Việt giật giật khóe miệng, giật ra một nụ cười, vẻ mặt nhìn có chút lạnh lùng hung dữ: "Gọi theo Yến Văn Bách? Như thế nào? Mày còn muốn kết hôn với cậu ta sao?"

Giang Tĩnh run rẩy: "Không không không ... Còn không phải là gọi theo bạn bè sao.”

Giang Tĩnh nói xong liền thành thật câm miệng, miễn cho nói nhiều sai nhiều.

Lúc này Giang Việt mới sải bước đi vào trong.

Nhưng áp suất không khí xung quanh vẫn không có ý định hạ xuống, bầu không khí vẫn còn một chút lúng túng ???

Mọi người đều không tin???

Giang Tĩnh vội vàng lẻn vào.

Ngược lại sắc mặt của Cố Tuyết Nghi vẫn không thay đổi, xoay người lại nói: "Giản tiên sinh, ngài khỏe, mời vào bên trong.”

Lúc này, ý cười trên mặt cô nhiều hơn một chút, mặt mày rạng rỡ, nụ cười động lòng người.

Trong lúc nhất thời mọi người cũng không phân biệt được, Giang Việt và Giản Xương Minh, cô đối xử với ai đặc biệt hơn một chút.

Này thật đúng là mọi việc đều công bằng.

Giản Xương Minh thu ánh mắt lại, hơi gật đầu: "Mời Yến phu nhân đi trước." Nói xong, đi theo Cố Tuyết Nghi đi vào trong.

Giản Nhuế ở phía sau càng nhìn càng thêm thán phục.

Thật sự rất ít người ở trước mặt chú nhỏ còn có thể đem tư thái chủ nhân nắm bắt thích hợp như vậy. Không chút sợ hãi, nhưng cũng không hề nịnh nọt chút nào.

Mắt thấy Cố Tuyết Nghi xoay người đi vào, mọi người cũng đều hiểu được, hai nhân vật quan trọng nhất trong bữa tiệc tối hôm nay đã đến. Những người khác đều không xứng được Yến phu nhân tự mình đi nghênh đón.

Người đứng đầy ở cửa ra vào cũng nhanh chóng tản ra.



Mấy phương tiện truyền thông nhận được lời mời cũng lần lượt tiến vào trong đại sảnh một cách có trật tự.

Yến Văn Xu nhìn về phía cửa khách sạn, lông mày càng nhíu chặt.

Chờ quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Mộng dính chặt ở đó không nhúc nhích, lại càng tức giận: "Sững sờ làm gì? Còn không mau đi vào?"

Tưởng Mộng gian nan di chuyển bước chân.

Vừa rồi cô ta nhận ra lễ phục trên người Cố Tuyết Nghi, là bộ sưu tập xuân hạ mới nhất của Dior, lần trước Kỷ Minh Minh muốn mượn cũng không mượn được. Chỉ có đội ngũ tạo hình hàng đầu trong nước là The moon mới hận được nhiều trang phụ của Dior nhất. Vì vậy đội ngũ tạo hình của cô là The moon!

Nhưng là ai đã mời đội ngũ này cho Cố Tuyết Nghi?

Nếu sớm biết là như vậy, không bằng cô ta dứt khoát khiêm tốn một chút.

Kết quả cao giọng, ngược lại bị Cố Tuyết Nghi đè ép gắt gao, vậy không phải là sẽ trở thành đề tài của truyền thông sao?

Tưởng Mộng đuổi theo Yến Văn Xu, hao phí rất nhiều khí lực mới có thể kéo căng nụ cười kiêu ngạo trên mặt.

Đúng lúc này, cô ta nghe thấy Yến Văn Xu cười nhạo một tiếng: "Cô muốn làm Yến phu nhân?"

Tưởng Mộng: "Không, tôi không phải..."

Ý tứ châm chọc của Yến Văn Xu lại càng nồng đậm: "Không muốn vậy cô chạy đến trước mặt tôi làm gì? Thời điểm cô lấy đứa bé ra làm lợi thế thì cũng đã phơi bày tham vọng của cô.”

Yến Văn Xu nghiêng người, nhìn cô ta một cái: "Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu như nói Cố Tuyết Nghi không xứng ...

Vậy cô lại càng không xứng gấp trăm lần ngàn lần." Nói xong, Yến Văn Xu lập tức bước vào khách sạn.

Tưởng Mộng siết chặt ngón tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương