Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
-
Chương 18:
Tin tức Giang Việt đến Yến gia, đương nhiên là không giấu được người trong cái giới này.
Lúc này Giang Việt cũng mới hiểu được mùi vị, một nắm đấm này của Cố Tuyết Nghi, nhìn không có khí lực lớn gì, cũng dễ dàng vẽ lên dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Nhưng trên thực tế, lại làm cho trên mặt anh ta bị thương, còn không biết phải mất mặt bao lâu đây...
Giang Việt rất coi trọng thể diện.
Trên thực tế, ở trong cái vòng tròn này, có ai mà không coi trọng thể diện?
Giang Việt đành phải hạ khẩu lệnh.
Không thể nghị luận Giang Việt, cũng không thể nghị luận Yến gia cùng Cố Tuyết Nghi.
Nhắc tới Yến gia kia, không phải nhắc tới chuyện Giang Việt đi ra từ Yến gia, sau đó mặt sưng lên sao?
Mà người vất vả cũng không chỉ có Giang Việt, còn có mấy đại lão phải giao tiếp với anh ta.
Dấu vết trên mặt Giang Việt tím tái, còn có một chút sưng lên rõ ràng. Nếu nhìn lâu rồi, còn có chút giống như bị ong đâm mặt hay lưu truyền trên mạng … Nhưng cố tình bọn họ không thể nhắc tới, càng không dám cười.
Giang Việt cũng chưa từng phát hiện da mặt mình lại có thể dày như vậy, dãi nắng dầm mưa, ngược lại có thể nhịn xuống.
Chờ bận rộn xong công việc, vết thương trên mặt cũng tốt hơn một chút, Giang Việt mới trở về Giang gia một chuyến.
Giang Tĩnh cũng đang ở trong nhà dưỡng thương, không có việc gì thì nằm trên giường, ăn cơm cũng đều để người giúp việc bưng đến tận giường. Người không biết còn nghĩ cậu ta sống không được bao lâu.
Chờ nghe thấy nói Giang Việt trở về, Giang Tĩnh mới vội vàng xuống giường, sợ bị anh trai bắt được bộ dạng cá muối này của mình, sau đó lại bị đánh một trận là xong đời.
"Anh hai, trà, ngài uống chút trà..." Giang Tĩnh bưng tách trà từ phòng bếp đi ra.
Chờ đối mặt với Giang Việt, Giang Tĩnh sửng sốt: "Anh hai, anh cũng bị đánh?”
Giang Việt: "..."
Trong lòng Giang Tĩnh âm thầm líu lưỡi, trong lòng tự nhủ quả nhiên không phải là cậu ta không được, cũng không phải là do cậu ta không có cốt khí. Là do chị dâu của Yến Văn Bách quá lợi hại!
Giang Việt cũng biết Giang Tĩnh này ngoài miệng nói chuyện không có mấy câu dễ nghe, phỏng chừng cũng chính là bởi vì như vậy nên mới đánh nhau với Yến Văn Bách.
Vừa nhìn như vậy, quả thật là Giang Tĩnh đáng bị đánh.
Một tay Giang Việt nâng chén trà.
Còn mẹ nó rất nóng.
Giang Việt đen mặt đem chén trà đặt xuống, nhưng mà bản thân mặt anh ta cũng đã đen, đơn giản cũng nhìn không ra.
Giang Việt lạnh lùng hỏi: "Cô ấy đánh em như thế nào?"
Vốn dĩ Giang Tĩnh còn ngượng ngùng nói, cũng không dám cáo trạng. Nhưng Giang Việt cũng đều đã bị đánh, vậy cũng không có gì không thể nói ... Giang Tĩnh ngượng ngùng nói: "Cô ta lấy thắt lưng quất em."
Đáy lòng Giang Việt lại quỷ dị mà thoải mái một chút.
Giang Tĩnh bị đánh như vậy, hẳn là càng đau hơn.
Còn lấy thắt lưng quất, mặt mũi cũng đều bị quất xuống đất.
Giang Tĩnh không biết trong lòng anh trai nhà mình đang nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn Giang Việt, có chút ý tứ anh em cùng cảnh ngộ. Bây giờ nhìn lại khuôn mặt đen này của anh hai, cũng không có uy thế áp người như vậy, ít nhiều thêm một phần thân thiết.
Nhất là vết thương trên mặt kia, càng nhìn càng thấy thân thiết.
Giang Việt lại không uống trà, anh ta đứng lên, một cước đạp vào mông Giang Tĩnh: "Lần sau đừng ở bên ngoài gây thị phi cho Giang gia nữa. Không phải ai cũng dễ chọc.”
Giang Tĩnh tự động thay thế những lời này thành "Lần sau đừng trêu chọc Cố Tuyết Nghi nữa," cậu ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ không dám nữa, lúc này mới an toàn tiễn Giang Việt về thư phòng.
Bằng không sẽ luôn cảm thấy chính mình có thể bị Giang Việt đánh trận thứ hai.
Giới thượng lưu đều nhận được tin tức, đương nhiên Tào Gia Diệp cũng mơ hồ nghe được một chút tiếng gió như vậy.
Bởi vì Giang Việt coi trọng mặt mũi, cấm lan chuyện này kịp thời, Tào Gia Diệp cũng không biết Giang Việt bị đánh.
Chỉ biết sắc mặt Giang Việt tối đen đi đến cửa Yến gia, chờ lúc đi ra, lại là bước đi nhẹ nhàng, trong tay còn cầm một hộp dâu tây...
"Quan hệ giữa Giang gia và Yến gia xa cách, nói là không đối phó cũng không quá đáng." Tào Gia Diệp cau chặt mày: "Sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?"
Trước khi đi còn cầm một hộp dâu tây.
Dâu tây chắc chắn không phải là đồ đắt tiền gì, nhưng lại là biểu tượng! Mẹ nó chính là tượng trưng cho quan hệ hòa hợp giữa Giang gia và Yến gia!
Mẹ kiếp! Rõ ràng trước kia khi Yến Triều còn ở đây, cũng không thấy quan hệ hòa hợp như vậy! Sao bây giờ lại chơi bộ này?
Tào Gia Diệp muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Nhưng anh ta cũng rõ ràng, cấp bậc đại lão như Giang gia, Yến gia so chiêu, thật đúng là không phải là thứ mà anh ta có thể dễ dàng nhìn rõ.
Nhưng bây giờ vấn đề đã đến ... Cố Tuyết Nghi đối phó như thế nào?
Lúc này Giang Việt cũng mới hiểu được mùi vị, một nắm đấm này của Cố Tuyết Nghi, nhìn không có khí lực lớn gì, cũng dễ dàng vẽ lên dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Nhưng trên thực tế, lại làm cho trên mặt anh ta bị thương, còn không biết phải mất mặt bao lâu đây...
Giang Việt rất coi trọng thể diện.
Trên thực tế, ở trong cái vòng tròn này, có ai mà không coi trọng thể diện?
Giang Việt đành phải hạ khẩu lệnh.
Không thể nghị luận Giang Việt, cũng không thể nghị luận Yến gia cùng Cố Tuyết Nghi.
Nhắc tới Yến gia kia, không phải nhắc tới chuyện Giang Việt đi ra từ Yến gia, sau đó mặt sưng lên sao?
Mà người vất vả cũng không chỉ có Giang Việt, còn có mấy đại lão phải giao tiếp với anh ta.
Dấu vết trên mặt Giang Việt tím tái, còn có một chút sưng lên rõ ràng. Nếu nhìn lâu rồi, còn có chút giống như bị ong đâm mặt hay lưu truyền trên mạng … Nhưng cố tình bọn họ không thể nhắc tới, càng không dám cười.
Giang Việt cũng chưa từng phát hiện da mặt mình lại có thể dày như vậy, dãi nắng dầm mưa, ngược lại có thể nhịn xuống.
Chờ bận rộn xong công việc, vết thương trên mặt cũng tốt hơn một chút, Giang Việt mới trở về Giang gia một chuyến.
Giang Tĩnh cũng đang ở trong nhà dưỡng thương, không có việc gì thì nằm trên giường, ăn cơm cũng đều để người giúp việc bưng đến tận giường. Người không biết còn nghĩ cậu ta sống không được bao lâu.
Chờ nghe thấy nói Giang Việt trở về, Giang Tĩnh mới vội vàng xuống giường, sợ bị anh trai bắt được bộ dạng cá muối này của mình, sau đó lại bị đánh một trận là xong đời.
"Anh hai, trà, ngài uống chút trà..." Giang Tĩnh bưng tách trà từ phòng bếp đi ra.
Chờ đối mặt với Giang Việt, Giang Tĩnh sửng sốt: "Anh hai, anh cũng bị đánh?”
Giang Việt: "..."
Trong lòng Giang Tĩnh âm thầm líu lưỡi, trong lòng tự nhủ quả nhiên không phải là cậu ta không được, cũng không phải là do cậu ta không có cốt khí. Là do chị dâu của Yến Văn Bách quá lợi hại!
Giang Việt cũng biết Giang Tĩnh này ngoài miệng nói chuyện không có mấy câu dễ nghe, phỏng chừng cũng chính là bởi vì như vậy nên mới đánh nhau với Yến Văn Bách.
Vừa nhìn như vậy, quả thật là Giang Tĩnh đáng bị đánh.
Một tay Giang Việt nâng chén trà.
Còn mẹ nó rất nóng.
Giang Việt đen mặt đem chén trà đặt xuống, nhưng mà bản thân mặt anh ta cũng đã đen, đơn giản cũng nhìn không ra.
Giang Việt lạnh lùng hỏi: "Cô ấy đánh em như thế nào?"
Vốn dĩ Giang Tĩnh còn ngượng ngùng nói, cũng không dám cáo trạng. Nhưng Giang Việt cũng đều đã bị đánh, vậy cũng không có gì không thể nói ... Giang Tĩnh ngượng ngùng nói: "Cô ta lấy thắt lưng quất em."
Đáy lòng Giang Việt lại quỷ dị mà thoải mái một chút.
Giang Tĩnh bị đánh như vậy, hẳn là càng đau hơn.
Còn lấy thắt lưng quất, mặt mũi cũng đều bị quất xuống đất.
Giang Tĩnh không biết trong lòng anh trai nhà mình đang nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn Giang Việt, có chút ý tứ anh em cùng cảnh ngộ. Bây giờ nhìn lại khuôn mặt đen này của anh hai, cũng không có uy thế áp người như vậy, ít nhiều thêm một phần thân thiết.
Nhất là vết thương trên mặt kia, càng nhìn càng thấy thân thiết.
Giang Việt lại không uống trà, anh ta đứng lên, một cước đạp vào mông Giang Tĩnh: "Lần sau đừng ở bên ngoài gây thị phi cho Giang gia nữa. Không phải ai cũng dễ chọc.”
Giang Tĩnh tự động thay thế những lời này thành "Lần sau đừng trêu chọc Cố Tuyết Nghi nữa," cậu ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ không dám nữa, lúc này mới an toàn tiễn Giang Việt về thư phòng.
Bằng không sẽ luôn cảm thấy chính mình có thể bị Giang Việt đánh trận thứ hai.
Giới thượng lưu đều nhận được tin tức, đương nhiên Tào Gia Diệp cũng mơ hồ nghe được một chút tiếng gió như vậy.
Bởi vì Giang Việt coi trọng mặt mũi, cấm lan chuyện này kịp thời, Tào Gia Diệp cũng không biết Giang Việt bị đánh.
Chỉ biết sắc mặt Giang Việt tối đen đi đến cửa Yến gia, chờ lúc đi ra, lại là bước đi nhẹ nhàng, trong tay còn cầm một hộp dâu tây...
"Quan hệ giữa Giang gia và Yến gia xa cách, nói là không đối phó cũng không quá đáng." Tào Gia Diệp cau chặt mày: "Sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?"
Trước khi đi còn cầm một hộp dâu tây.
Dâu tây chắc chắn không phải là đồ đắt tiền gì, nhưng lại là biểu tượng! Mẹ nó chính là tượng trưng cho quan hệ hòa hợp giữa Giang gia và Yến gia!
Mẹ kiếp! Rõ ràng trước kia khi Yến Triều còn ở đây, cũng không thấy quan hệ hòa hợp như vậy! Sao bây giờ lại chơi bộ này?
Tào Gia Diệp muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Nhưng anh ta cũng rõ ràng, cấp bậc đại lão như Giang gia, Yến gia so chiêu, thật đúng là không phải là thứ mà anh ta có thể dễ dàng nhìn rõ.
Nhưng bây giờ vấn đề đã đến ... Cố Tuyết Nghi đối phó như thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook