Chú Không Thể Nhẫn
-
Chương 64: Cảm thấy mỹ mãn
Editor: Cẩm Hi
Lúc này đây, rốt cuộc không còn bất cứ sự kiện đột phát nào quấy rầy hai người nữa —— hay là phải nói, chỉ cần thật sự hạ quyết tâm, cho dù có lại đột phát thêm nhiều sự kiện nữa thì cũng không ảnh hưởng được gì. Diệp Dung đỏ mặt nhìn người đàn ông cả người cường hãn đang ở trên người mình, rõ ràng đã sớm nhẫn tới cực hạn rồi, lại vẫn cứ mặt đầy khắc chế ẩn nhẫn, kiên nhẫn từng chút từng chút một để chính mình có thể chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh.
Không biết có phải ảo giác hay không, chính là cảm thấy so với cái lần"Bỏ dở giữa chừng" đó, lần này động tác của anh thật sự là thuần thục và có kỹ xảo hơn nhiều, cũng không biết lúc trước anh nói "Tất cả đều đã chuẩn bị tốt" đến tột cùng là chỉ đầu sỏ gây tội của lần bỏ dở giữa chừng trước, hay là lại học bổ túc về lý luận tri thức cùng kỹ xảo... Diệp Dung đang có chút xuất thần suy nghĩ, người đàn ông ở trên người cô lại hình như có chút bất mãn với việc thất thần và không chuyên tâm của cô, cúi đầu ở trên xương quai xanh của cô cắn một ngụm.
Kỳ thật một chút cũng không đau —— Da của cô gái nhỏ trắng nõn kiều nộn, anh đau lòng cô còn không kịp, làm sao có thể thật sự dùng sức cắn? Tuy rằng không đau, nhưng mà thân thể bị trêu chọc hồi lâu đã sớm cực kỳ mẫn cảm, một ngụm cắn ở trên xương quai xanh này, Diệp Dung chỉ cảm thấy một trận tê dại lan tràn từ nơi bị cắn, nhịn không được hốc mắt đỏ hồng, thấp giọng nức nở một tiếng.
Cô ngày thường nói chuyện vốn luôn nhẹ nhàng, lúc này nức nở lên quả thực giống như một con mèo đang nhỏ giọng kêu meo meo đáng yêu cực kỳ. Người đàn ông nhìn dấu răng rõ ràng trên làn da trắng sứ của cô gái nhỏ, lập tức liền cảm thấy trong lòng thỏa mãn vô cùng, quay đầu lại hôn lên môi cô gái nhỏ, thấp giọng hỏi cô:
"Suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ đến anh." Hiện giờ lá gan của cô gái nhỏ đã lớn vô cùng rồi, cư nhiên liền thẳng thắn trả lời anh như vậy. Thấy người đàn ông dường như là theo bản năng than thở một tiếng, đối với câu trả này lời hưởng thụ vô cùng, Diệp Dung nhịn không được liền nở nụ cười, chớp chớp mắt nhẹ giọng hỏi anh, "Suy nghĩ —— anh nói rằng tất cả đều chuẩn bị tốt, là chuẩn bị cái gì?"
"Nhẫn, cơm tối, bao..." Mục Nhạc vừa nói, vừa vươn tay sờ lên tủ đầu giường mở ngăn kéo ra, lấy ra cái hộp nhỏ từ bên trong, sau đó bắt lấy tay cô gái nhỏ để cô giúp mình mang bao vào, ngay sau đó rất nhanh lại một lần nữa đem cô áp xuống dưới thân, dừng lại một chút, như là phá lệ lại có chút ngượng ngùng, "Còn có... xem thêm thứ khác."
Diệp Dung hình như cũng không nghĩ tới chính mình lại thật sự đoán trúng, hoặc là không nghĩ tới anh cư nhiên thật sự thành thật nói ra như vậy, lập tức cũng giật mình, ngay sau đó rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bật cười lên.
Người đàn ông có chút tức giận, cúi đầu xuống cắn cô một ngụm, bên tai lại không biết từ khi nào đã trở nên đỏ bừng.
Diệp Dung nhịn không được, duỗi tay sờ sờ lỗ tai anh —— nhiệt độ cao đến mức quả thực có chút phỏng tay.
"Là lần đầu tiên... không muốn tùy tiện." Thanh âm của Mục Nhạc nghe vào thật rầu rĩ mà, như là có chút ủy khuất lại có chút khẩn trương, "Sợ làm em đau."
Không muốn tùy tiện, bởi vì sợ chính mình không có kinh nghiệm sẽ làm đau cô; cũng mặc kệ là đối với anh hay là đối với cô gái nhỏ, đây đều là một sự kiện vô cùng trịnh trọng, anh không muốn, cũng không cho phép cứ tùy tùy tiện tiện mà vượt qua như vậy; đương nhiên, có lẽ cũng chỉ có chính anh biết, anh còn sợ chính mình không có kinh nghiệm, sợ lần đầu tiên sẽ lại giống như lần trước làm mất hết mặt mũi của đàn ông.
Cũng không biết có phải Diệp Dung đã nghe ra ý tứ trong lời nói của anh hay không, lại hoàn toàn không nói thêm gì khác, chỉ ngoan ngoãn cười cười, sau đó ôm lấy lưng anh càng chặt hơn, ngẩng đầu hôn lên ấn đường của anh.
Trái tim của Mục Nhạc giống như được yên ổn lại, một bên hôn đáp lại cô, một bên thủ sẵn ở bên eo cô, chậm rãi tách hai chân cô ra.
......
Mặt trời đã sớm lên cao, cô gái nhỏ nằm ở trên giường khẽ run rẩy hàng lông mi thật dài, có vẻ là vừa tỉnh lại, nhưng lại chậm chạp không có mở mắt.
Diệp Dung chỉ cảm thấy cả người cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa ổ chăn thật sự là quá mức ấm áp, căn bản là một chút cũng không muốn mở mắt ra. Nhưng mà dù có mơ mơ màng màng thì vẫn có thể cảm giác được ánh sáng bên ngoài, hơn nữa trong đầu vẫn còn nhớ tới buổi sáng có tiết, giãy giụa một hồi lâu, rốt cuộc mới có chút cố sức gian nan chậm rãi mở mắt ra.
Ánh nắng tươi đẹp bên ngoài cửa sổ làm cô có chút không khoẻ mà nheo lại đôi mắt, qua một hồi lâu mới chậm rãi thích ứng được, sau đó ký ức đêm qua cũng trở lại trong nháy mắt.
Cô gái nhỏ thoắt cái đỏ bừng mặt, ngay sau đó như là bỗng nhiên ý thức được gì đó, vội vàng nâng tay đi xem đồng hồ —— gần 10 giờ rưỡi, hiển nhiên đã sớm không kịp giờ đi học rồi.
Diệp Dung có chút ảo não mà nhíu mày, đôi tay ở bên hông kia lại lập tức buộc chặt lại, lồng ngực rắn chắc ấm áp sau lưng liền dính sát vào, ngay sau đó vang lên chính là thanh âm trầm thấp lại mang theo chút lười biếng của đàn ông:
"Có mệt không? Ngủ tiếp thêm một lát đi."
Thanh âm của anh hơi khàn, lại dán lên lỗ tai của mình như vậy, làm Diệp Dung lập tức nhớ lại người này đêm qua ở bên tai mình dồn dập hỗn loạn dùng thanh âm khàn khàn một tiếng lại một tiếng "A Dung", gương mặt tức khắc lại càng nóng bừng.
Cô cũng không biết ngày hôm qua lá gan của mình hôm qua to tới mức nào, lúc này lại thẹn thùng đến hận không thể đem cả người mình vùi vào trong chăn —— có lẽ, không khí tối hôm qua thật sự là quá tốt rồi.
Thấy bạn gái nhỏ chậm chạp không lên tiếng, Mục Nhạc trong lúc nhất thời cũng có chút không rõ ý tứ của cô, có chút khẩn trương xoay người cô gái nhỏ lại, rất nhanh liền nhìn thấy ửng đỏ trên gương mặt xinh tinh xảo kia.
Mục Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi cô: "Còn mệt sao?"
Khi anh hỏi lời này, đuôi mày khóe mắt đều mang theo một cỗ thoả mãn, cô gái nhỏ thấy thế nhịn không được liền hung hăng liếc mắt trừng anh một cái, tức giận khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Anh nói đi?""
Mở miệng xong, cô mới phát hiện thanh âm của mình cư nhiên cũng mang theo hơi khàn hiếm thấy.
Này cũng khó trách —— kỳ thật biểu hiện của anh tối hôm qua thật sự không có gì bắt bẻ được, từ đầu đến cuối đều cực kỳ ôn nhu; lại bận tâm đến thân thể của cô, cho dù là gấp không chờ nổi, cũng ẩn nhẫn lại để chờ cô chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng chịu đựng chỉ làm một lần. Nhưng cho dù vừa ôn nhu, vừa khắc chế, cũng không thể chịu nổi thời gian dài a —— cũng không biết là vì một lần ném hết mặt mũi kia, rửa mối nhục xưa, hay là nghĩ hôm nay chỉ có thể ăn một lần nên muốn "Tính toán" từ từ ăn, người này quả thực là làm không biết mệt, nếu không phải cuối cùng cô thật sự không còn sức lực, theo bản năng gọi anh một tiếng "Chú nhỏ" khiến anh đột nhiên chấn động cả người, thì còn không biết tới khi nào mới xong đâu.
Lúc sau anh ôm cô đi tắm rửa, giúp cô mặc quần áo... Cô dường như chỉ là mông lung cảm giác được, đều đã không nhớ rõ lắm.
Cô gái nhỏ cũng không biết là nên cảm động anh ôn nhu săn sóc tốt, hay là nên trách anh không dứt mới tốt, chỉ là nhớ tới tối hôm qua không cẩn thận gọi anh một tiếng "Chú nhỏ", anh liền giống như được tiêm máu gà lập tức càng thêm hưng phấn. Người này... có phải loại thời điểm này gọi như vậy càng cảm thấy thú vị hay không?
Mục Nhạc không biết bạn gái nhỏ đang thất thần, chỉ cảm thấy sáng sớm tỉnh lại liền thấy cô ngoan ngoãn nằm ở trong ngực mình, nho nhỏ mềm mại một đoàn, trong lòng thỏa mãn vô cùng. Lập tức lại đem cô ôm chặt hơn chút, tiếp tục hỏi cô: "Có đói bụng không?"
"Vẫn ổn, nhưng mà không kịp đi học mất rồi." Cô gái nhỏ cuối cùng cũng hồi thần lại, thấy giữa chân mày của anh tràn đầy thoả mãn, trong lòng rốt cuộc cũng cao hứng, càng không nghĩ tại loại thời điểm gây mất hứng này, cũng hoàn toàn không nhiều lời thêm, chỉ có chút ảo não mà nhỏ giọng oán trách một câu, rồi lại rất nhanh liền nhớ tới một việc quan trọng khác —— "Anh không đi làm sao?"
"Anh xin nghỉ nửa ngày, ăn xong cơm trưa mới đi." Người đàn ông có chút trẻ con mà dùng mặt cọ cọ cô, "Tôi cũng đã xin nghỉ cho em. Tôi dùng di động của em để gọi cho bạn cùng phòng em, em nghỉ ngơi một ngày đi, sáng mai tôi sẽ đưa em về ký túc xá."
Sáng mai mới trở về, chính là lại muốn làm chuyện này thêm một đêm nữa? Cô gái nhỏ liền nâng mắt lên nhìn anh, mặt đầy cảnh giác.
Mục Nhạc quả thực dở khóc dở cười, chỉ là bộ dáng này của cô thật sự là đáng yêu cực kỳ, so với bộ dáng cẩn thận ngày trước không biết là tươi sáng sống sinh động hơn bao nhiêu, anh lại cảm thấy trong ngực mềm mại đến dường như muốn tan chảy, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mũi cô, bảo đảm:
"Em đã rất mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi cái gì cũng không làm."
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, không quá tín nhiệm mà nhìn anh.
"Thật sự." Mục Nhạc thề son sắt bảo đảm, quả thực hận không thể lạy trời lạy đất mà thề.
Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng mềm lòng, thấy anh nói làm được như thật, cực kỳ thành khẩn, chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gật gật đầu.
Người đàn ông lập tức cảm thấy mỹ mãn, ôm cô nằm trên giường thêm một hồi lâu, Diệp Dung lại phát hiện anh hình như có chút ấp a ấp úng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Có phải anh có gì muốn nói không?" Cô gái nhỏ híp mắt đưa tay chọc chọc ngực anh.
Mục Nhạc thấp giọng ho khan một tiếng, bộ dáng kia thấy thế nào cũng giống như là chột dạ.
Cô gái nhỏ cũng không nói lời nào, thần sắc hồ nghi, đến mắt cũng không nháy, bình tĩnh nhìn anh.
"Buổi sáng ba em có gọi cho em." Mục Nhạc rốt cục cũng không thắng nổi bạn gái, hơi hơi rũ mắt, như là có chút băn khoăn, thấp giọng thành thành thật thật trả lời, ""Tôi thấy em thật sự mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ, nên không có gọi em."
Anh dừng một chút, nhanh chóng giương mắt nhìn nhìn sắc mặt của bạn gái nhỏ trong ngực, thấy cô hình như cũng không có bộ dáng tức giận, vì thế rất nhanh lại bồi thêm một câu: "Tôi liền nghe máy."
Anh cúi đầu rũ mắt, như là có chút chột dạ lại có chút băn khoăn áy náy —— một đại nam nhân thoạt nhìn lại có chút tội nghiệp. Chỉ là Diệp Dung không phải người mù cũng không phải kẻ điếc, cô gái nhỏ vẫn luôn mẫn cảm lại thật sự thông minh, nơi nào có thể không nhìn ra, mặc kệ là thanh âm hay đuôi mày khóe mắt đều mang theo tự đắc và khoe khoang không che dấu được.
Diệp Dung theo bản năng liền co rúm lại một chút —— cô quả thực không dám tưởng tượng sáng sớm ba gọi điện thoại tới, thời điểm nghe được giọng nói của Mục Nhạc đến tột cùng là cái cảnh tượng đáng sự gì.
Lúc này đây, rốt cuộc không còn bất cứ sự kiện đột phát nào quấy rầy hai người nữa —— hay là phải nói, chỉ cần thật sự hạ quyết tâm, cho dù có lại đột phát thêm nhiều sự kiện nữa thì cũng không ảnh hưởng được gì. Diệp Dung đỏ mặt nhìn người đàn ông cả người cường hãn đang ở trên người mình, rõ ràng đã sớm nhẫn tới cực hạn rồi, lại vẫn cứ mặt đầy khắc chế ẩn nhẫn, kiên nhẫn từng chút từng chút một để chính mình có thể chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh.
Không biết có phải ảo giác hay không, chính là cảm thấy so với cái lần"Bỏ dở giữa chừng" đó, lần này động tác của anh thật sự là thuần thục và có kỹ xảo hơn nhiều, cũng không biết lúc trước anh nói "Tất cả đều đã chuẩn bị tốt" đến tột cùng là chỉ đầu sỏ gây tội của lần bỏ dở giữa chừng trước, hay là lại học bổ túc về lý luận tri thức cùng kỹ xảo... Diệp Dung đang có chút xuất thần suy nghĩ, người đàn ông ở trên người cô lại hình như có chút bất mãn với việc thất thần và không chuyên tâm của cô, cúi đầu ở trên xương quai xanh của cô cắn một ngụm.
Kỳ thật một chút cũng không đau —— Da của cô gái nhỏ trắng nõn kiều nộn, anh đau lòng cô còn không kịp, làm sao có thể thật sự dùng sức cắn? Tuy rằng không đau, nhưng mà thân thể bị trêu chọc hồi lâu đã sớm cực kỳ mẫn cảm, một ngụm cắn ở trên xương quai xanh này, Diệp Dung chỉ cảm thấy một trận tê dại lan tràn từ nơi bị cắn, nhịn không được hốc mắt đỏ hồng, thấp giọng nức nở một tiếng.
Cô ngày thường nói chuyện vốn luôn nhẹ nhàng, lúc này nức nở lên quả thực giống như một con mèo đang nhỏ giọng kêu meo meo đáng yêu cực kỳ. Người đàn ông nhìn dấu răng rõ ràng trên làn da trắng sứ của cô gái nhỏ, lập tức liền cảm thấy trong lòng thỏa mãn vô cùng, quay đầu lại hôn lên môi cô gái nhỏ, thấp giọng hỏi cô:
"Suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ đến anh." Hiện giờ lá gan của cô gái nhỏ đã lớn vô cùng rồi, cư nhiên liền thẳng thắn trả lời anh như vậy. Thấy người đàn ông dường như là theo bản năng than thở một tiếng, đối với câu trả này lời hưởng thụ vô cùng, Diệp Dung nhịn không được liền nở nụ cười, chớp chớp mắt nhẹ giọng hỏi anh, "Suy nghĩ —— anh nói rằng tất cả đều chuẩn bị tốt, là chuẩn bị cái gì?"
"Nhẫn, cơm tối, bao..." Mục Nhạc vừa nói, vừa vươn tay sờ lên tủ đầu giường mở ngăn kéo ra, lấy ra cái hộp nhỏ từ bên trong, sau đó bắt lấy tay cô gái nhỏ để cô giúp mình mang bao vào, ngay sau đó rất nhanh lại một lần nữa đem cô áp xuống dưới thân, dừng lại một chút, như là phá lệ lại có chút ngượng ngùng, "Còn có... xem thêm thứ khác."
Diệp Dung hình như cũng không nghĩ tới chính mình lại thật sự đoán trúng, hoặc là không nghĩ tới anh cư nhiên thật sự thành thật nói ra như vậy, lập tức cũng giật mình, ngay sau đó rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bật cười lên.
Người đàn ông có chút tức giận, cúi đầu xuống cắn cô một ngụm, bên tai lại không biết từ khi nào đã trở nên đỏ bừng.
Diệp Dung nhịn không được, duỗi tay sờ sờ lỗ tai anh —— nhiệt độ cao đến mức quả thực có chút phỏng tay.
"Là lần đầu tiên... không muốn tùy tiện." Thanh âm của Mục Nhạc nghe vào thật rầu rĩ mà, như là có chút ủy khuất lại có chút khẩn trương, "Sợ làm em đau."
Không muốn tùy tiện, bởi vì sợ chính mình không có kinh nghiệm sẽ làm đau cô; cũng mặc kệ là đối với anh hay là đối với cô gái nhỏ, đây đều là một sự kiện vô cùng trịnh trọng, anh không muốn, cũng không cho phép cứ tùy tùy tiện tiện mà vượt qua như vậy; đương nhiên, có lẽ cũng chỉ có chính anh biết, anh còn sợ chính mình không có kinh nghiệm, sợ lần đầu tiên sẽ lại giống như lần trước làm mất hết mặt mũi của đàn ông.
Cũng không biết có phải Diệp Dung đã nghe ra ý tứ trong lời nói của anh hay không, lại hoàn toàn không nói thêm gì khác, chỉ ngoan ngoãn cười cười, sau đó ôm lấy lưng anh càng chặt hơn, ngẩng đầu hôn lên ấn đường của anh.
Trái tim của Mục Nhạc giống như được yên ổn lại, một bên hôn đáp lại cô, một bên thủ sẵn ở bên eo cô, chậm rãi tách hai chân cô ra.
......
Mặt trời đã sớm lên cao, cô gái nhỏ nằm ở trên giường khẽ run rẩy hàng lông mi thật dài, có vẻ là vừa tỉnh lại, nhưng lại chậm chạp không có mở mắt.
Diệp Dung chỉ cảm thấy cả người cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa ổ chăn thật sự là quá mức ấm áp, căn bản là một chút cũng không muốn mở mắt ra. Nhưng mà dù có mơ mơ màng màng thì vẫn có thể cảm giác được ánh sáng bên ngoài, hơn nữa trong đầu vẫn còn nhớ tới buổi sáng có tiết, giãy giụa một hồi lâu, rốt cuộc mới có chút cố sức gian nan chậm rãi mở mắt ra.
Ánh nắng tươi đẹp bên ngoài cửa sổ làm cô có chút không khoẻ mà nheo lại đôi mắt, qua một hồi lâu mới chậm rãi thích ứng được, sau đó ký ức đêm qua cũng trở lại trong nháy mắt.
Cô gái nhỏ thoắt cái đỏ bừng mặt, ngay sau đó như là bỗng nhiên ý thức được gì đó, vội vàng nâng tay đi xem đồng hồ —— gần 10 giờ rưỡi, hiển nhiên đã sớm không kịp giờ đi học rồi.
Diệp Dung có chút ảo não mà nhíu mày, đôi tay ở bên hông kia lại lập tức buộc chặt lại, lồng ngực rắn chắc ấm áp sau lưng liền dính sát vào, ngay sau đó vang lên chính là thanh âm trầm thấp lại mang theo chút lười biếng của đàn ông:
"Có mệt không? Ngủ tiếp thêm một lát đi."
Thanh âm của anh hơi khàn, lại dán lên lỗ tai của mình như vậy, làm Diệp Dung lập tức nhớ lại người này đêm qua ở bên tai mình dồn dập hỗn loạn dùng thanh âm khàn khàn một tiếng lại một tiếng "A Dung", gương mặt tức khắc lại càng nóng bừng.
Cô cũng không biết ngày hôm qua lá gan của mình hôm qua to tới mức nào, lúc này lại thẹn thùng đến hận không thể đem cả người mình vùi vào trong chăn —— có lẽ, không khí tối hôm qua thật sự là quá tốt rồi.
Thấy bạn gái nhỏ chậm chạp không lên tiếng, Mục Nhạc trong lúc nhất thời cũng có chút không rõ ý tứ của cô, có chút khẩn trương xoay người cô gái nhỏ lại, rất nhanh liền nhìn thấy ửng đỏ trên gương mặt xinh tinh xảo kia.
Mục Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi cô: "Còn mệt sao?"
Khi anh hỏi lời này, đuôi mày khóe mắt đều mang theo một cỗ thoả mãn, cô gái nhỏ thấy thế nhịn không được liền hung hăng liếc mắt trừng anh một cái, tức giận khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Anh nói đi?""
Mở miệng xong, cô mới phát hiện thanh âm của mình cư nhiên cũng mang theo hơi khàn hiếm thấy.
Này cũng khó trách —— kỳ thật biểu hiện của anh tối hôm qua thật sự không có gì bắt bẻ được, từ đầu đến cuối đều cực kỳ ôn nhu; lại bận tâm đến thân thể của cô, cho dù là gấp không chờ nổi, cũng ẩn nhẫn lại để chờ cô chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng chịu đựng chỉ làm một lần. Nhưng cho dù vừa ôn nhu, vừa khắc chế, cũng không thể chịu nổi thời gian dài a —— cũng không biết là vì một lần ném hết mặt mũi kia, rửa mối nhục xưa, hay là nghĩ hôm nay chỉ có thể ăn một lần nên muốn "Tính toán" từ từ ăn, người này quả thực là làm không biết mệt, nếu không phải cuối cùng cô thật sự không còn sức lực, theo bản năng gọi anh một tiếng "Chú nhỏ" khiến anh đột nhiên chấn động cả người, thì còn không biết tới khi nào mới xong đâu.
Lúc sau anh ôm cô đi tắm rửa, giúp cô mặc quần áo... Cô dường như chỉ là mông lung cảm giác được, đều đã không nhớ rõ lắm.
Cô gái nhỏ cũng không biết là nên cảm động anh ôn nhu săn sóc tốt, hay là nên trách anh không dứt mới tốt, chỉ là nhớ tới tối hôm qua không cẩn thận gọi anh một tiếng "Chú nhỏ", anh liền giống như được tiêm máu gà lập tức càng thêm hưng phấn. Người này... có phải loại thời điểm này gọi như vậy càng cảm thấy thú vị hay không?
Mục Nhạc không biết bạn gái nhỏ đang thất thần, chỉ cảm thấy sáng sớm tỉnh lại liền thấy cô ngoan ngoãn nằm ở trong ngực mình, nho nhỏ mềm mại một đoàn, trong lòng thỏa mãn vô cùng. Lập tức lại đem cô ôm chặt hơn chút, tiếp tục hỏi cô: "Có đói bụng không?"
"Vẫn ổn, nhưng mà không kịp đi học mất rồi." Cô gái nhỏ cuối cùng cũng hồi thần lại, thấy giữa chân mày của anh tràn đầy thoả mãn, trong lòng rốt cuộc cũng cao hứng, càng không nghĩ tại loại thời điểm gây mất hứng này, cũng hoàn toàn không nhiều lời thêm, chỉ có chút ảo não mà nhỏ giọng oán trách một câu, rồi lại rất nhanh liền nhớ tới một việc quan trọng khác —— "Anh không đi làm sao?"
"Anh xin nghỉ nửa ngày, ăn xong cơm trưa mới đi." Người đàn ông có chút trẻ con mà dùng mặt cọ cọ cô, "Tôi cũng đã xin nghỉ cho em. Tôi dùng di động của em để gọi cho bạn cùng phòng em, em nghỉ ngơi một ngày đi, sáng mai tôi sẽ đưa em về ký túc xá."
Sáng mai mới trở về, chính là lại muốn làm chuyện này thêm một đêm nữa? Cô gái nhỏ liền nâng mắt lên nhìn anh, mặt đầy cảnh giác.
Mục Nhạc quả thực dở khóc dở cười, chỉ là bộ dáng này của cô thật sự là đáng yêu cực kỳ, so với bộ dáng cẩn thận ngày trước không biết là tươi sáng sống sinh động hơn bao nhiêu, anh lại cảm thấy trong ngực mềm mại đến dường như muốn tan chảy, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mũi cô, bảo đảm:
"Em đã rất mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi cái gì cũng không làm."
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, không quá tín nhiệm mà nhìn anh.
"Thật sự." Mục Nhạc thề son sắt bảo đảm, quả thực hận không thể lạy trời lạy đất mà thề.
Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng mềm lòng, thấy anh nói làm được như thật, cực kỳ thành khẩn, chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gật gật đầu.
Người đàn ông lập tức cảm thấy mỹ mãn, ôm cô nằm trên giường thêm một hồi lâu, Diệp Dung lại phát hiện anh hình như có chút ấp a ấp úng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Có phải anh có gì muốn nói không?" Cô gái nhỏ híp mắt đưa tay chọc chọc ngực anh.
Mục Nhạc thấp giọng ho khan một tiếng, bộ dáng kia thấy thế nào cũng giống như là chột dạ.
Cô gái nhỏ cũng không nói lời nào, thần sắc hồ nghi, đến mắt cũng không nháy, bình tĩnh nhìn anh.
"Buổi sáng ba em có gọi cho em." Mục Nhạc rốt cục cũng không thắng nổi bạn gái, hơi hơi rũ mắt, như là có chút băn khoăn, thấp giọng thành thành thật thật trả lời, ""Tôi thấy em thật sự mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ, nên không có gọi em."
Anh dừng một chút, nhanh chóng giương mắt nhìn nhìn sắc mặt của bạn gái nhỏ trong ngực, thấy cô hình như cũng không có bộ dáng tức giận, vì thế rất nhanh lại bồi thêm một câu: "Tôi liền nghe máy."
Anh cúi đầu rũ mắt, như là có chút chột dạ lại có chút băn khoăn áy náy —— một đại nam nhân thoạt nhìn lại có chút tội nghiệp. Chỉ là Diệp Dung không phải người mù cũng không phải kẻ điếc, cô gái nhỏ vẫn luôn mẫn cảm lại thật sự thông minh, nơi nào có thể không nhìn ra, mặc kệ là thanh âm hay đuôi mày khóe mắt đều mang theo tự đắc và khoe khoang không che dấu được.
Diệp Dung theo bản năng liền co rúm lại một chút —— cô quả thực không dám tưởng tượng sáng sớm ba gọi điện thoại tới, thời điểm nghe được giọng nói của Mục Nhạc đến tột cùng là cái cảnh tượng đáng sự gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook