Chú Không Thể Nhẫn
-
Chương 45: Tín nhiệm
Editor: Cẩm Hi
Mỗi lần Diệp Dung nói chuyện, từ trước tới nay đều khinh thanh tế ngữ, lúc này nghe vào lại càng thêm phần ôn nhu mềm nhẹ, nếu lắng nghe kỹ hình như còn mang theo loáng thoáng đau lòng.
Lần này Mục Nhạc đã hoàn toàn vừa lòng, sảng khoái mà lên tiếng, sau đó vươn tay lấy một miếng táo đưa tới bên miệng cô gái nhỏ.
Diệp Dung muốn đưa tay nhận lấy, Mục Nhạc lại đột nhiên nâng tay —— miếng táo lập tức bị đưa ra xa, cô không thể chạm tới được.
Diệp Dung hơi hơi nhăn lại cái mũi, tràn đầy nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của cái tay kia.
Mục Nhạc rất nhanh liền thu tay trở về, lại một lần nữa đưa tới bên miệng cô: "Tôi đút cho em."
Khuôn mặt của cô ửng đỏ lên, nhưng cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn mở miệng ra, cắn lấy một miếng táo anh đưa tới.
Miếng táo tương đối lớn, một lần cắn này chỉ được cắn một nửa. Diệp Dung giương mắt nhìn, theo động tác của cái tay kia nhìn Mục Nhạc cầm miếng táo thu hồi tay lại, sau đó đem một nửa còn lại bỏ vào miệng chính mình.
—— thần sắc anh thản nhiên như vậy, thậm chí còn cho đây như là chuyện đương nhiên mà ăn luôn một nửa miếng táo đã bị cô cắn qua, trên miếng táo rõ ràng còn nguyên dấu răng chỉnh tề của cô.
Diệp Dung sắc mặt lại càng hồng, có chút khẩn trương dời đi tầm mắt, cúi thấp đầu "Chuyên chú" đếm số hoa quả ở trong đĩa, nhưng mà ai ngờ rất nhanh bên tai liền truyền đến một trận ấm áp, người đàn ông không những không thuận theo không buông tha cho cô mà lại còn cúi người nhích lại gần hơn, một bên lại vươn tay cầm lấy tăm cắm vào một miếng kiwi đưa qua:
"Lại ăn thêm một miếng nữa."
Anh dựa vào quá gần, dường như là dính sát vào lỗ tai cô, khi nói chuyện hô hấp ấm áp đều phun ở trên tai cô, so với nước sôi còn muốn nóng hơn, nhưng lại như có như khônggợi lên một chút ngứa.
Diệp Dung không dám lộn xộn, có chút cứng đờ dựa vào trong ngực anh, lại vẫn ngoan ngoãn mà há miệng.
Lúc này đây cô đã lĩnh giáo được giáo huấn, nên chỉ dùng một lần liền đem toàn bộ miếng kiwi kia ăn hết.
Mục Nhạc nhìn chiếc tăm trống rỗng, lại nhìn nhìn quai hàm phình ra của cô gái nhỏ, đang cố gắng ăn hết một miếng kiwi to kia, lập tức liền hiểu ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng không vạch trần cô, chỉ thoáng lui về phía sau một chút, dành ra một chút không gian để cô an tâm.
Cô gái nhỏ quả nhiên liền nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà dường như cũng cùng lúc này —— Mục Nhạc bỗng nhiên lại khẽ thở dài.
Diệp Dung ngẩn người, theo bản năng mà giương mắt lên nhìn anh, thì thấy thần sắc của người đàn ông bình tĩnh, lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng đáy mắt như là hơi có chút ảm đạm.
Từ trước đến nay cô gái nhỏ vẫn luôn mẫn cảm, lúc này như là đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức có chút khẩn trương, vội vội vàng vàng giải thích: "Chú nhỏ... Anh Tiểu Nhạc, em không có ý đó, em chỉ là, chỉ là còn chưa quen."
"Ừn, tôi biết." Mục Nhạc cười cười, lại một lần nữa cúi đầu tới, dường như đem toàn bộ khuôn mặt mình đều vùi vào hõm vai của cô gái nhỏ, hít thật sâu một hơi, thời điểm khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã trở về một mảnh ôn hòa, "Không sao, tôi sẽ chờ em quen."
Cô gái nhỏ há miệng thở dốc như là muốn nói gì đó, hơi hơi do dự trong chốc lát rồi vẫn là không nói gì, chỉ đưa tay ra, gắt gao cầm lấy tay anh.
Mục Nhạc trở tay nắm lấy bàn tay cô bao bọc lại trong lòng bàn tay của mình, thấy thần sắc của cô gái nhỏ hơi có chút áy náy, trong lòng cũng đã có chút hối hận, chỉ cảm thấy chính mình ỷ lại để lừa lấy sự đau lòng nhượng bộ của cô thì thật sự là có chút quá phận, nhưng rồi lại thật sự có chút mong chờ cô có thể chậm rãi thông suốt. Cứ như vậy ở trong lòng mâu thuẫn một hồi lâu, dưới đáy lòng người đàn ông thầm mắng chính mình một tiếng, nhưng lại không muốn nhiều lời về vấn đề này thêm một chút nào nữa, ngược lại còn kéo sang chuyện khác:
"A Dung, có phải em cảm thấy có lỗi với Mục Tiêu? Cảm thấy là do em sai?"
Bầu không khí vốn đang kiều diễm ái muội, giống như theo một câu nói này của anh lập tức liền toàn bộ bay đi theo gió, chỉ còn lại ngưng trọng xen lẫn đắng chát.
Diệp Dung rũ mi xuống, trầm mặc nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngay sau đó, trên cằm bỗng nhiên được một bàn tay phủ lên, nâng mặt cô lên, làm cô tránh cũng không được chỉ có thể ngẩng đầu lên, thẳng tắp đối diện với người đàn ông.
"A Dung, em không có lỗi với nó, cũng không làm gì sai cả." Sắc mặt Mục Nhạc vẫn nhu hòa như cũ, nhưng lại bày ra nhiều hơn vài phần trịnh trọng cùng nghiêm túc, "Trái lại, em đối với nó vẫn luôn rất tốt."
Tốt đến mức làm anh ghen ghét.
Hàng lông mi thật dài của cô gái nhỏ nhẹ nhàng run rẩy: "Nhưng mà, cậu ấy hiện tại khổ sở như vậy, đều là do em..."
"Chuyện này cùng em không có quan hệ." Mục Nhạc không chút do dự đánh gãy lời nói của cô. "Em đối với nó rất tốt, nhưng chưa từng cho nó tín hiệu " thích ". A Dung, em không nợ ai cả, cũng không có làm gì sai, Mục Tiêu thích em..."
Khi anh nói tới đây, trong nháy mắt tạm dừng lại, rồi rất nhanh lại nói tiếp: "Tôi thích em, hay là còn có khả năng có khác người thích em nữa, điều này không phải do em sai. Là bởi vì em quá tốt đẹp, cho nên mới thích em."
Cô gái nhỏ trầm mặc, như có suy tư gì mà nhìn anh, giống như đang nghiêm túc tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh, thật lâu sau, cô mới chần chờ nhỏ giọng hỏi: "Em về sau... có phải không nên lại cùng Mục Tiêu gặp m nhiều?"
Lời này vừa nói ra, Mục Nhạc đột nhiên liền trầm mặc lại.
Diệp Dung ngẩng mặt lên, có chút nghi hoặc nhìn Mục Nhạc lại chậm chạp không hề mở miệng, lại phát hiện trên mặt anh cư nhiên mang theo một loại cảm xúc, có lẽ có thể gọi là... giãy giụa?
Cô không biết đến tột cùng mình đã nói gì mà lại khiến anh giãy giụa cùng do dự như vậy, nhịn không được có chút thấp thỏm, duỗi tay nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của anh.
Mục Nhạc bỗng nhiên thở dài, rồi sau đó ở trên khuôn mặt có chút thấp thỏm của cô gái nhỏ, cúi đầu xuống hôn hôn lên khóe miệng cô.
"Là bạn trai của em, tôi muốn nói cho em biết —— không hẳn là ít gặp mặt, tốt nhất về sau đều không bao giờ gặp mặt nữa." Mục Nhạc nói, rồi lại do dự một chút, rốt cuộc vẫn là đem nửa câu sau "Tốt nhất về sau đừng tiếp xúc với những người đàn ông khác." nuốt trở về.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ nói như vậy, lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, vừa định nói gì đó, thì lại nghe thấy Mục Nhạc thở dài: "Nhưng... tôi biết em coi nó như người nhà, nó dù sao cũng là cháu trai tôi, em vẫn có thể cùng nó lui tới, có thể đối tốt với nó, chỉ cần giữ đúng chừng mực là được."
Mục Nhạc nói, rồi nhìn một cái thật sâu: "A Dung, tôi biết em có thể xử lý tốt."
Giống như khi Mục Tiêu có bạn gái, về sau cô liền tự ý thức được mà xa cách nó, giống như khi Mục Tiêu thổ lộ cô lý trí dứt khoát cự tuyệt, giống như sau khi cô tiếp nhận tình cảm của anh vẫn luôn nỗ lực làm một người bạn gái có đủ tư cách... Cô thoạt nhìn đơn thuần nhu nhược giống như là lúc nào cũng cần phải nâng ở lòng bàn tay, nhưng kỳ thật khi dứt bỏ những cái tự ti đó đi, cô vẫn luôn thông minh lại lý trí, thậm chí kiên cường đến mức làm anh vừa áy náy lại vừa đau lòng.
Anh thần sắc có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại tràn đầy tín nhiệm lẫn dung túng đối với cô. Diệp Dung bỗng cảm thấy cái mũi của mình cư nhiên không cốt khí mà có chút cay cay, nhanh chóng hít sâu một chút, rồi sau đó đón lấy cái nhìn chăm chú đầy tín nhiệm của anh, dùng sức gật gật đầu:
"Ừm, em có thể xử lý tốt."
Mục Nhạc nhéo nhéo mặt cô, dường như lại nghĩ tới cái gì đó, lại xoay mặt cô lại, đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần ý cười: "A Dung, nhưng em phải nhớ kỹ, hiện tại em chính xác là —— em là thím của nó."
Khuôn mặt mang biểu tình nghiêm túc của cô gái nhỏ trong nháy mắt sụp đổ, hồng đến cơ hồ có chút nóng lên.
Mục Nhạc sờ sờ mặt cô, lại đưa thêm cho cô một miếng hoa quả nữa, thần sắc bình thản cực kỳ: "Lại ăn thêm một chút, ăn xong chúng ta đi xuống tản bộ, vận động tiêu hóa một chút."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn há miệng cắn lấy một miếng quả anh đưa tới, lúc sau lại thong thả ung dung ăn tiếp một miếng nữa, giống như hơi hơi do dự một lát, sau đó đỏ mặt nhẹ nhàng ""Ừ" một tiếng, nhưng sau đó... Ở dưới ánh mắt dường như là kinh hỉ của Mục Nhạc, cô cũng vươn tay lấy một miếng hoa quả, ngẩng mặt đưa tới bên miệng anh, nhẹ giọng nói:
"Anh Tiểu Nhạc, anh cũng ăn đi."
Lần đầu tiên Mục Nhạc cảm thấy —— quả táo vốn không có gì đặc biệt cư nhiên cũng có thể ngon như vậy.
......
Hai người nắm tay tản bước ở dưới lầu, trên đỉnh đầu Diệp Dung là ánh mắt bất mãn không tha của người đàn ông, khó có được lập trường kiên định mà căng da đầu cự tuyệt lời "Mời" ở lại của anh, kiên trì phải về trường học.
Mục Nhạc "Mời" không có kết quả, tuy rằng đã dự kiến được trước, nhưng ít nhiều vẫn có chút không cam lòng, không tình nguyện đưa cô trở về trường học, thời điểm cô gái nhỏ muốn xoay người lên lầu thì một phen giữ cô lại.
Diệp Dung ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn anh.
Mục Nhạc giơ tay, chỉ chỉ vào một cặp tình nhân đang lưu luyến chia tay ở bên kia —— hai người gắn bó keo sơn giống như không muốn tách ra dù chỉ một chút, lúc này còn nhão nhão dính dính mà ôm chặt lấy nhau, đầu chạm trán lặng lẽ nói gì đó. Sau khi nói xong, cô gái bỗng ngẩng mặt tới, lớn mật hôn lên môi nam sinh.
Diệp Dung nhìn đến đỏ mặt, có chút xấu hổ vội vàng quay đầu đi, thì thấy Mục Nhạc đang không hề chớp mắt bình tĩnh nhìn mình.
"Không chừa cho tôi chút gì sao?" Diệp Dung chỉ cảm thấy ánh mắt sáng quắc của người đàn ông dường như muốn xuyên thấu cô, lại thấy anh sau khi nói xong giống như là giãy giụa một chút, ngay sau đó lại có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đành thỏa hiệp giơ tay chỉ chỉ lên mặt mình, "Cũng không cần nhiệt tình như vậy —— cũng chỉ muốn ở nơi này thôi?"
Rất kỳ quái, lúc trước ánh mắt của anh sáng quắc, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng với cả không được tự nhiên, nhưng lúc này khi trên mặt anh mang theo thỏa hiệp cùng bất đắc dĩ, cô lại lập tức cảm thấy trái tim mình đều mềm xuống, lại cảm thấy lá gan của mình giống như đột nhiên lớn hơn—— cô gái nhỏ nhìn anh, hít vào một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí, rồi nhón mũi chân lên, đem môi mình nhẹ nhàng in lên:
"Anh Tiểu Nhạc hẹn gặp lại, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, không cần quá vất vả."
Mục Nhạc ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán của cô, thấp giọng đáp ứng: "Được, mau đi lên đi."
Cô gái nhỏ lên tiếng, phất phất tay với anh, rồi xoay người đi vào hàng hiên.
Thời điểm trở lại phòng ngủ, Trần Hiểu Nhu với Thẩm Hân đang vừa cảm thán giảm béo vô vọng vừa ăn khuya. Diệp Dung an ủi hai câu "Lớn lên một chút sẽ không mập", liền thấy hai người giống như lập tức giảm bớt được cảm giác chịu tội, ăn đến đúng lý hợp tình, nhịn không được có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, sau đó bỗng thấy cửa ban công bị đẩy ra, Từ Gia nắm di động đứng ở trên ban công, yên lặng nhìn cô.
Sau đó cô ấy vẫy vẫy tay với Diệp Dung.
Diệp Dung ngẩn người, như là đột nhiên ý thức được cái gì, nhẹ nhàng cắn môi, đi tới ban công, sau đó dường như là theo bản năng đóng lại cửa ban công.
Từ Gia duỗi tay chỉ chỉ dưới lầu, thấp giọng nói: "Tớ vốn dĩ ở trên ban công gọi điện thoại cho ba mẹ. Anh ta vừa mới rời đi."
Diệp Dung theo tay cô ấy nhìn lại, liền thấy được bóng dáng của Mục Nhạc từng chút từng chút một chậm rãi nhỏ dần.
Cô ấy quả nhiên... đã thấy được.
"Tớ..." Diệp Dung nghẹn lời, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Từ Gia lại giống như không hề kinh ngạc cũng không hiếu kỳ mà truy hỏi, chỉ vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ cần cậu nghĩ kỹ là được rồi. Không cần ủy khuất chính mình, cũng không cần giống tớ. Dung Dung, cậu phải hạnh phúc đấy."
Diệp Dung ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Gia Gia, cậu cũng phải hạnh phúc nhé."
Từ Gia ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tiết đầu tiên của của học kỳ mới, là một môn tự chọn. Diệp Dung đúng giờ tới phòng học, vừa mới tìm được chỗ ngồi xuống, đem cặp sách để sang một bên, sau đó liền thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc ——
Thiếu niên vai đeo cặp sách đứng ở cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn lại đây, cậu hình như là muốn lại đây, nhưng khi bắt gặp tầm mắt của cô thì trong nháy mắt lại trở nên do dự, chần chừ không biết có nên tiến lên hay không.
Lúc này Diệp Dung mới bỗng nhớ tới, đây là môn tự chọn, thời điểm cuối học kỳ trước, cô hẹn với Mục Tiêu cùng nhau đăng ký.
Mỗi lần Diệp Dung nói chuyện, từ trước tới nay đều khinh thanh tế ngữ, lúc này nghe vào lại càng thêm phần ôn nhu mềm nhẹ, nếu lắng nghe kỹ hình như còn mang theo loáng thoáng đau lòng.
Lần này Mục Nhạc đã hoàn toàn vừa lòng, sảng khoái mà lên tiếng, sau đó vươn tay lấy một miếng táo đưa tới bên miệng cô gái nhỏ.
Diệp Dung muốn đưa tay nhận lấy, Mục Nhạc lại đột nhiên nâng tay —— miếng táo lập tức bị đưa ra xa, cô không thể chạm tới được.
Diệp Dung hơi hơi nhăn lại cái mũi, tràn đầy nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của cái tay kia.
Mục Nhạc rất nhanh liền thu tay trở về, lại một lần nữa đưa tới bên miệng cô: "Tôi đút cho em."
Khuôn mặt của cô ửng đỏ lên, nhưng cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn mở miệng ra, cắn lấy một miếng táo anh đưa tới.
Miếng táo tương đối lớn, một lần cắn này chỉ được cắn một nửa. Diệp Dung giương mắt nhìn, theo động tác của cái tay kia nhìn Mục Nhạc cầm miếng táo thu hồi tay lại, sau đó đem một nửa còn lại bỏ vào miệng chính mình.
—— thần sắc anh thản nhiên như vậy, thậm chí còn cho đây như là chuyện đương nhiên mà ăn luôn một nửa miếng táo đã bị cô cắn qua, trên miếng táo rõ ràng còn nguyên dấu răng chỉnh tề của cô.
Diệp Dung sắc mặt lại càng hồng, có chút khẩn trương dời đi tầm mắt, cúi thấp đầu "Chuyên chú" đếm số hoa quả ở trong đĩa, nhưng mà ai ngờ rất nhanh bên tai liền truyền đến một trận ấm áp, người đàn ông không những không thuận theo không buông tha cho cô mà lại còn cúi người nhích lại gần hơn, một bên lại vươn tay cầm lấy tăm cắm vào một miếng kiwi đưa qua:
"Lại ăn thêm một miếng nữa."
Anh dựa vào quá gần, dường như là dính sát vào lỗ tai cô, khi nói chuyện hô hấp ấm áp đều phun ở trên tai cô, so với nước sôi còn muốn nóng hơn, nhưng lại như có như khônggợi lên một chút ngứa.
Diệp Dung không dám lộn xộn, có chút cứng đờ dựa vào trong ngực anh, lại vẫn ngoan ngoãn mà há miệng.
Lúc này đây cô đã lĩnh giáo được giáo huấn, nên chỉ dùng một lần liền đem toàn bộ miếng kiwi kia ăn hết.
Mục Nhạc nhìn chiếc tăm trống rỗng, lại nhìn nhìn quai hàm phình ra của cô gái nhỏ, đang cố gắng ăn hết một miếng kiwi to kia, lập tức liền hiểu ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng không vạch trần cô, chỉ thoáng lui về phía sau một chút, dành ra một chút không gian để cô an tâm.
Cô gái nhỏ quả nhiên liền nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà dường như cũng cùng lúc này —— Mục Nhạc bỗng nhiên lại khẽ thở dài.
Diệp Dung ngẩn người, theo bản năng mà giương mắt lên nhìn anh, thì thấy thần sắc của người đàn ông bình tĩnh, lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng đáy mắt như là hơi có chút ảm đạm.
Từ trước đến nay cô gái nhỏ vẫn luôn mẫn cảm, lúc này như là đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức có chút khẩn trương, vội vội vàng vàng giải thích: "Chú nhỏ... Anh Tiểu Nhạc, em không có ý đó, em chỉ là, chỉ là còn chưa quen."
"Ừn, tôi biết." Mục Nhạc cười cười, lại một lần nữa cúi đầu tới, dường như đem toàn bộ khuôn mặt mình đều vùi vào hõm vai của cô gái nhỏ, hít thật sâu một hơi, thời điểm khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã trở về một mảnh ôn hòa, "Không sao, tôi sẽ chờ em quen."
Cô gái nhỏ há miệng thở dốc như là muốn nói gì đó, hơi hơi do dự trong chốc lát rồi vẫn là không nói gì, chỉ đưa tay ra, gắt gao cầm lấy tay anh.
Mục Nhạc trở tay nắm lấy bàn tay cô bao bọc lại trong lòng bàn tay của mình, thấy thần sắc của cô gái nhỏ hơi có chút áy náy, trong lòng cũng đã có chút hối hận, chỉ cảm thấy chính mình ỷ lại để lừa lấy sự đau lòng nhượng bộ của cô thì thật sự là có chút quá phận, nhưng rồi lại thật sự có chút mong chờ cô có thể chậm rãi thông suốt. Cứ như vậy ở trong lòng mâu thuẫn một hồi lâu, dưới đáy lòng người đàn ông thầm mắng chính mình một tiếng, nhưng lại không muốn nhiều lời về vấn đề này thêm một chút nào nữa, ngược lại còn kéo sang chuyện khác:
"A Dung, có phải em cảm thấy có lỗi với Mục Tiêu? Cảm thấy là do em sai?"
Bầu không khí vốn đang kiều diễm ái muội, giống như theo một câu nói này của anh lập tức liền toàn bộ bay đi theo gió, chỉ còn lại ngưng trọng xen lẫn đắng chát.
Diệp Dung rũ mi xuống, trầm mặc nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngay sau đó, trên cằm bỗng nhiên được một bàn tay phủ lên, nâng mặt cô lên, làm cô tránh cũng không được chỉ có thể ngẩng đầu lên, thẳng tắp đối diện với người đàn ông.
"A Dung, em không có lỗi với nó, cũng không làm gì sai cả." Sắc mặt Mục Nhạc vẫn nhu hòa như cũ, nhưng lại bày ra nhiều hơn vài phần trịnh trọng cùng nghiêm túc, "Trái lại, em đối với nó vẫn luôn rất tốt."
Tốt đến mức làm anh ghen ghét.
Hàng lông mi thật dài của cô gái nhỏ nhẹ nhàng run rẩy: "Nhưng mà, cậu ấy hiện tại khổ sở như vậy, đều là do em..."
"Chuyện này cùng em không có quan hệ." Mục Nhạc không chút do dự đánh gãy lời nói của cô. "Em đối với nó rất tốt, nhưng chưa từng cho nó tín hiệu " thích ". A Dung, em không nợ ai cả, cũng không có làm gì sai, Mục Tiêu thích em..."
Khi anh nói tới đây, trong nháy mắt tạm dừng lại, rồi rất nhanh lại nói tiếp: "Tôi thích em, hay là còn có khả năng có khác người thích em nữa, điều này không phải do em sai. Là bởi vì em quá tốt đẹp, cho nên mới thích em."
Cô gái nhỏ trầm mặc, như có suy tư gì mà nhìn anh, giống như đang nghiêm túc tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh, thật lâu sau, cô mới chần chờ nhỏ giọng hỏi: "Em về sau... có phải không nên lại cùng Mục Tiêu gặp m nhiều?"
Lời này vừa nói ra, Mục Nhạc đột nhiên liền trầm mặc lại.
Diệp Dung ngẩng mặt lên, có chút nghi hoặc nhìn Mục Nhạc lại chậm chạp không hề mở miệng, lại phát hiện trên mặt anh cư nhiên mang theo một loại cảm xúc, có lẽ có thể gọi là... giãy giụa?
Cô không biết đến tột cùng mình đã nói gì mà lại khiến anh giãy giụa cùng do dự như vậy, nhịn không được có chút thấp thỏm, duỗi tay nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của anh.
Mục Nhạc bỗng nhiên thở dài, rồi sau đó ở trên khuôn mặt có chút thấp thỏm của cô gái nhỏ, cúi đầu xuống hôn hôn lên khóe miệng cô.
"Là bạn trai của em, tôi muốn nói cho em biết —— không hẳn là ít gặp mặt, tốt nhất về sau đều không bao giờ gặp mặt nữa." Mục Nhạc nói, rồi lại do dự một chút, rốt cuộc vẫn là đem nửa câu sau "Tốt nhất về sau đừng tiếp xúc với những người đàn ông khác." nuốt trở về.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ nói như vậy, lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, vừa định nói gì đó, thì lại nghe thấy Mục Nhạc thở dài: "Nhưng... tôi biết em coi nó như người nhà, nó dù sao cũng là cháu trai tôi, em vẫn có thể cùng nó lui tới, có thể đối tốt với nó, chỉ cần giữ đúng chừng mực là được."
Mục Nhạc nói, rồi nhìn một cái thật sâu: "A Dung, tôi biết em có thể xử lý tốt."
Giống như khi Mục Tiêu có bạn gái, về sau cô liền tự ý thức được mà xa cách nó, giống như khi Mục Tiêu thổ lộ cô lý trí dứt khoát cự tuyệt, giống như sau khi cô tiếp nhận tình cảm của anh vẫn luôn nỗ lực làm một người bạn gái có đủ tư cách... Cô thoạt nhìn đơn thuần nhu nhược giống như là lúc nào cũng cần phải nâng ở lòng bàn tay, nhưng kỳ thật khi dứt bỏ những cái tự ti đó đi, cô vẫn luôn thông minh lại lý trí, thậm chí kiên cường đến mức làm anh vừa áy náy lại vừa đau lòng.
Anh thần sắc có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại tràn đầy tín nhiệm lẫn dung túng đối với cô. Diệp Dung bỗng cảm thấy cái mũi của mình cư nhiên không cốt khí mà có chút cay cay, nhanh chóng hít sâu một chút, rồi sau đó đón lấy cái nhìn chăm chú đầy tín nhiệm của anh, dùng sức gật gật đầu:
"Ừm, em có thể xử lý tốt."
Mục Nhạc nhéo nhéo mặt cô, dường như lại nghĩ tới cái gì đó, lại xoay mặt cô lại, đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần ý cười: "A Dung, nhưng em phải nhớ kỹ, hiện tại em chính xác là —— em là thím của nó."
Khuôn mặt mang biểu tình nghiêm túc của cô gái nhỏ trong nháy mắt sụp đổ, hồng đến cơ hồ có chút nóng lên.
Mục Nhạc sờ sờ mặt cô, lại đưa thêm cho cô một miếng hoa quả nữa, thần sắc bình thản cực kỳ: "Lại ăn thêm một chút, ăn xong chúng ta đi xuống tản bộ, vận động tiêu hóa một chút."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn há miệng cắn lấy một miếng quả anh đưa tới, lúc sau lại thong thả ung dung ăn tiếp một miếng nữa, giống như hơi hơi do dự một lát, sau đó đỏ mặt nhẹ nhàng ""Ừ" một tiếng, nhưng sau đó... Ở dưới ánh mắt dường như là kinh hỉ của Mục Nhạc, cô cũng vươn tay lấy một miếng hoa quả, ngẩng mặt đưa tới bên miệng anh, nhẹ giọng nói:
"Anh Tiểu Nhạc, anh cũng ăn đi."
Lần đầu tiên Mục Nhạc cảm thấy —— quả táo vốn không có gì đặc biệt cư nhiên cũng có thể ngon như vậy.
......
Hai người nắm tay tản bước ở dưới lầu, trên đỉnh đầu Diệp Dung là ánh mắt bất mãn không tha của người đàn ông, khó có được lập trường kiên định mà căng da đầu cự tuyệt lời "Mời" ở lại của anh, kiên trì phải về trường học.
Mục Nhạc "Mời" không có kết quả, tuy rằng đã dự kiến được trước, nhưng ít nhiều vẫn có chút không cam lòng, không tình nguyện đưa cô trở về trường học, thời điểm cô gái nhỏ muốn xoay người lên lầu thì một phen giữ cô lại.
Diệp Dung ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn anh.
Mục Nhạc giơ tay, chỉ chỉ vào một cặp tình nhân đang lưu luyến chia tay ở bên kia —— hai người gắn bó keo sơn giống như không muốn tách ra dù chỉ một chút, lúc này còn nhão nhão dính dính mà ôm chặt lấy nhau, đầu chạm trán lặng lẽ nói gì đó. Sau khi nói xong, cô gái bỗng ngẩng mặt tới, lớn mật hôn lên môi nam sinh.
Diệp Dung nhìn đến đỏ mặt, có chút xấu hổ vội vàng quay đầu đi, thì thấy Mục Nhạc đang không hề chớp mắt bình tĩnh nhìn mình.
"Không chừa cho tôi chút gì sao?" Diệp Dung chỉ cảm thấy ánh mắt sáng quắc của người đàn ông dường như muốn xuyên thấu cô, lại thấy anh sau khi nói xong giống như là giãy giụa một chút, ngay sau đó lại có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đành thỏa hiệp giơ tay chỉ chỉ lên mặt mình, "Cũng không cần nhiệt tình như vậy —— cũng chỉ muốn ở nơi này thôi?"
Rất kỳ quái, lúc trước ánh mắt của anh sáng quắc, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng với cả không được tự nhiên, nhưng lúc này khi trên mặt anh mang theo thỏa hiệp cùng bất đắc dĩ, cô lại lập tức cảm thấy trái tim mình đều mềm xuống, lại cảm thấy lá gan của mình giống như đột nhiên lớn hơn—— cô gái nhỏ nhìn anh, hít vào một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí, rồi nhón mũi chân lên, đem môi mình nhẹ nhàng in lên:
"Anh Tiểu Nhạc hẹn gặp lại, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, không cần quá vất vả."
Mục Nhạc ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán của cô, thấp giọng đáp ứng: "Được, mau đi lên đi."
Cô gái nhỏ lên tiếng, phất phất tay với anh, rồi xoay người đi vào hàng hiên.
Thời điểm trở lại phòng ngủ, Trần Hiểu Nhu với Thẩm Hân đang vừa cảm thán giảm béo vô vọng vừa ăn khuya. Diệp Dung an ủi hai câu "Lớn lên một chút sẽ không mập", liền thấy hai người giống như lập tức giảm bớt được cảm giác chịu tội, ăn đến đúng lý hợp tình, nhịn không được có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, sau đó bỗng thấy cửa ban công bị đẩy ra, Từ Gia nắm di động đứng ở trên ban công, yên lặng nhìn cô.
Sau đó cô ấy vẫy vẫy tay với Diệp Dung.
Diệp Dung ngẩn người, như là đột nhiên ý thức được cái gì, nhẹ nhàng cắn môi, đi tới ban công, sau đó dường như là theo bản năng đóng lại cửa ban công.
Từ Gia duỗi tay chỉ chỉ dưới lầu, thấp giọng nói: "Tớ vốn dĩ ở trên ban công gọi điện thoại cho ba mẹ. Anh ta vừa mới rời đi."
Diệp Dung theo tay cô ấy nhìn lại, liền thấy được bóng dáng của Mục Nhạc từng chút từng chút một chậm rãi nhỏ dần.
Cô ấy quả nhiên... đã thấy được.
"Tớ..." Diệp Dung nghẹn lời, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Từ Gia lại giống như không hề kinh ngạc cũng không hiếu kỳ mà truy hỏi, chỉ vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ cần cậu nghĩ kỹ là được rồi. Không cần ủy khuất chính mình, cũng không cần giống tớ. Dung Dung, cậu phải hạnh phúc đấy."
Diệp Dung ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Gia Gia, cậu cũng phải hạnh phúc nhé."
Từ Gia ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tiết đầu tiên của của học kỳ mới, là một môn tự chọn. Diệp Dung đúng giờ tới phòng học, vừa mới tìm được chỗ ngồi xuống, đem cặp sách để sang một bên, sau đó liền thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc ——
Thiếu niên vai đeo cặp sách đứng ở cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn lại đây, cậu hình như là muốn lại đây, nhưng khi bắt gặp tầm mắt của cô thì trong nháy mắt lại trở nên do dự, chần chừ không biết có nên tiến lên hay không.
Lúc này Diệp Dung mới bỗng nhớ tới, đây là môn tự chọn, thời điểm cuối học kỳ trước, cô hẹn với Mục Tiêu cùng nhau đăng ký.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook