Chú Không Thể Nhẫn
-
Chương 17: Ngẫu nhiên gặp được
Cho dù đã ngủ cả một ngày, đêm nay Diệp Dung vẫn ngủ cực ngon, không có nửa điểm mất ngủ —— bất luận là khăn trải giường hay gối đầu đều tràn ngập ""hương vị"" của Mục Nhạc, hơi thở của anh che trời lấp đất đem chính mình bao bọc lấy, ấm áp làm cô nhịn không được muốn than thở.
Anh ghét nhất người khác động đồ của mình, vậy mà lại có thể chủ động để cô ngủ phòng anh, cứ cho là đối với khách, đối với một cô bé chiếu cố cùng khách khí, nhưng ít ra... anh cũng không chán ghét mình đi? Một khắc trước đi vào giấc ngủ, cô gái nhỏ ôm ý niệm như vậy cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp, ôm túi chườm nóng an an tĩnh tĩnh nhắm mắt lại, khóe miệng giương lên một độ cong thỏa mãn.
......
Diệp Dung đứng ở giao lộ, nhớ lại cái ngày phát sốt kia, mặt mày không tự giác mà cong lên, một lát sau lại như nghĩ tới chuyện khác, mặt mày cũng lập tức thu liễm lại, hơi hơi rũ mi, ngơ ngác thất thần —— cô gần nhất thân thể xác thật đã tốt lên rất nhiều, phát sốt ngay ngày hôm sau cũng đã hoàn toàn lui đi, Mục Nhạc đưa cô về trường học. Sau đó —— sau đó, liền không có sau đó.
Có một lần anh gọi điện thoại tới hỏi thân thể của cô thế nào, sau đó cũng không liên lạc nữa. Không phải nói —— chờ cô khỏe, muốn nói chuyện sao? Chính là hiện tại đã qua đi một tuần, lại đến cuối tuần....
Diệp Dung không biết Mục Nhạc đến tột cùng muốn cùng cô nói chuyện gì, cô mơ hồ cảm thấy đại khái là cái gì đó rất quan trọng, mới làm anh thoạt nhìn trịnh trọng như vậy, cô bỗng có chút khẩn trương, rồi lại có chút chờ mong. Như là đáp án trước sau chưa công bố giống nhau, lòng hiếu kỳ như là Mạt Trà nhà cô dùng móng vuốt nhỏ từng chút từng chút không ngừng gãi vào ngực cô, ngứa đến lợi hại.
Chính là anh đột nhiên lại không liên lạc... Cô gái nhỏ lông mày đẹp chậm rãi nhăn lại, ngón tay một chút lại một chút nắm lấy đai an toàn của ba lô.
"A Dung!"
Tiếng nói trong sáng dễ nghe từ nơi không xa vang lên, Diệp Dung nâng đầu theo tiếng nhìn lại, liền thấy một cậu thiếu niên mười bảy tám tuổi mới vừa xuyên qua đường cái, một đường chạy chậm đi tới phía mình. Người thiếu niên cao, bước chân cũng lớn, chỉ chốc lát đã tới trước mặt cô. Đại khái do gấp gáp chạy, thiếu niên thanh tú văn nhã trên mặt thậm chí còn nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, đứng yên nhíu mày liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, đáy mắt có chút thấp thỏm lo lắng, "Thực xin lỗi tớ đến muộn, cậu.... chờ rất lâu phải không?"
"A Ký." Diệp Dung giãn mày, ngẩng mặt nhìn cậu thiếu niên so với mình còn cao hơn một cái đầu, gương mặt cong lên, "Tớ cũng vừa đến, cậu không đến trễ, thời gian còn chưa tới đâu!"
"Nói chung, vẫn là không nên để cậu phải chờ." Đỏ ửng trên mặt cậu thiếu niên tựa hồ lại có xu hướng tăng lên, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu.
Cậu nói thanh âm quá nhỏ, Diệp Dung trong lúc nhất thời không nghe rõ, hơi nghiêng nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn cậu: "A? Cái gì?"
Lúc này đã là cuối mùa thu, lần trước thời tiết thất thường không hiểu được, mấy ngày nay rốt cục lại bắt đầu kịch liệt giảm nhiệt độ, mắt thấy đã bắt đầu mùa đông. Cô gái nhỏ thân thể không tốt, ăn mặc cũng phá lệ dày lên, váy nỉ, áo khoác lông xù kèm mũ ngoài khiến cô càng thêm nhỏ xinh, hai vai lại cõng một cái ba lô, thoạt nhìn cả người đều là lông xù xù, mềm mại một đoàn, một đôi mắt đen lúng liếng yên lặng nhìn chính mình, đáy mắt có chút nghi hoặc, lại mang theo vài phần mờ mịt —— thiếu niên cơ hồ có chút không dám nhìn lâu, lắc lắc đầu sau nhanh chóng dời tầm mắt, cúi đầu chậm chạp chuyển đề tài:
"Không có gì, chúng ta đi thôi."
Thấy cậu không muốn nhiều lời, Diệp Dung cũng không kiên trì truy hỏi nữa, cười nhẹ nhàng, quay đầu hướng bốn phía nhìn một vòng, cười khanh khách chỉ: "Đi bên này thôi."
Từ Ký năm nay cao tam, còn nửa năm nữa là thi đại học. Diệp Dung trước hay mang theo cậu ấy đi hiệu sách, dựa vào kinh nghiệm chính mình "Người từng trải" giúp cậu chọn chút tài liệu thực dụng.
"Này, quyển vật lý này khá tốt!" Cô gái nhỏ nói, một bên đã từ trên kệ sách lấy quyển sách xuống dưới, đơn giản giải thích, hơi nghiêng đầu đi nhìn thiếu niên bên cạnh, "Có năm vào đề này, cũng có một ít đề khó, nói chung đều rất đúng trọng tâm."
—— Cô tuy rằng là khoa tiếng Trung, nhưng ngày trước lại học khoa tự nhiên.
Diệp Dung kỳ thật cũng không phải quá lùn, nhưng bất đắc dĩ thiếu niên tuy rằng mảnh khảnh nhưng lớn lên lại cao lớn, lúc này chỉ có thể hơi hơi khom người đi tới. Khoảng cách quá mức gần khiến sườn mặt cô gái nhỏ thoạt nhìn càng thêm thanh tú, ôn nhu...
"A Ký?" Thiếu niên chậm chạp không có phản ứng, Diệp Dung nhịn không được có chút nghi hoặc gọi một tiếng.
"A?" Thiếu niên đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tầm mắt đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cô vội vàng rời đi, cũng mặc kệ đến tột cùng xem không phát hiện thư thượng nội dung, không ngừng gật đầu lung tung, "Tớ, tớ cũng cảm thấy khá tốt."
Bộ dáng của cậu thật sự là quá mức thất thần, cô gái nhỏ mày đẹp lập tức nhướng lên, đáy mắt tràn đầy ưu sắc: "A Ký, cậu có gần đây áp lực quá lớn? Kỳ thật thành tích của cậu như vậy rất tốt, lại gắng sức như vậy, không cần quá khẩn trương, đôi khi thả lỏng một chút ngược lại sẽ tốt hơn, nhất định không thành vấn đề!"
"Tớ không có việc gì." Từ Ký rốt cục trấn định lại, vẫn như cũ không dám nhìn cô, phe phẩy đầu thấp giọng nói, "Cậu đừng lo lắng."
Diệp Dung lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu, có chút do dự, lát sau rốt cục vẫn chần chờ mở miệng hỏi: "Cậu gần đây... còn ở làm ở đó sao? Sắp phải thi đại học, cậu vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thật sự không được, nếu không......"
Diệp Dung nói tới đây, hơi khó xử, cắn môi không biết có nên nói ra hay không. Tuy nói rằng đủ mười sáu tuổi thì không xem là lao động trẻ em, chính là cậu ấy tuổi này đi làm, đều tốn công vô ích, thật sự là làm cô lo lắng. Cô sợ mình nói ra nói khiến cậu hiểu lầm, bị thương lòng tự trọng.
"Không quan hệ, tớ gần đây nhận làm gia sư cho một học sinh tiểu học, cái khác đều không có đi làm, không mệt." Dường như nhìn ra cô khó xử, thiếu niên lắc lắc đầu, thần sắc thản nhiên, cũng không cảm thấy bị xem nhẹ, chỉ có chút ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng giải thích, "Cậu đừng lo lắng, tình huống trong viện gần đâycũng khá tốt. Nếu thật sự không đủ, tớ sẽ nói với cậu."
Cậu nói tới đây, hơi dừng một chút, cúi đầu nhấp môi, tươi cười thoạt nhìn lại có chút ngượng ngùng: "A Dung, tớ —— sẽ không khách khí với cậu."
Thiếu niên mặt mày thanh tú, lại bởi vì tuổi tác, giữa mày còn có chút ngây ngô cùng tính trẻ con, cười rộ lên mang theo một loại sạch sẽhiếm thấy lại đơn thuần. Diệp Dung không tự giác mày cũng giãn ra, nở nụ cười, gật gật đầu.
......
Mục Nhạc nhìn thực đơn, lại nhìn cô gái trẻ trang điểm tinh xảo đối diện, có chút bực bội quay ra nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Sản nghiệp của Mục Gia là một chuỗi các nhà hàng, không nói đại phú đại quý cỡ nào, ít nhất ở tỉnh này đối thủ cạnh tranh của Mục gia cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh trở về nước, liền thuận lợi một đường vào công ty, tiếp nhận một bộ phận để quản lý. Ba anh chị em bọn họ tình cảm thật sự tốt, nhưng anh dù sao cũng vừa mới nhận chức, tuy anh trai cùng chị gái đều cố ý cho anh không ít trợ giúp, gần đây bận rộn đến lợi hại, cho nên chưa thể rút ra thời gian để cùng Diệp Dung nói chuyện. Buổi sáng hôm nay anh vừa mới hoàn thành xong công việc thì nhận được điện thoại của mẹ anh, nói rằng mình ra ngoài quên mang theo tiền, để anh tới nhà hàng này đón.
Anh lái xe tới, ai ngờ không thấy mẹ anh đâu, chỉ nhìn thấy cô gái ngồi đối diện. Mà mẹ anh cái người mới vừa rồi bảo quên tiền đột nhiên xuất hiện, lúc này lại ở một bên ấn anh ngồi xuống ghế, nói một câu "Đây là Thịnh Giai Kỳ, người trẻ tuổi các con cứ tâm sự thật tốt", một bên cũng vội vã quay đầu rời đi.
Ý tứ này thật sự không cần nói cũng biết —— rõ ràng bởi vì vài lần trước bị anh cự tuyệt xem mắt, hôm nay mới dứt khoát đem chính mình ra lừa gạt.
Mục Nhạc có chút đau đầu đè lại thái dương, do dự một chút rốt cục quay đầu đi —— lúc này nếu anh không quay đầu lại mà rời đi, cô gái này thật sự khó lòng chịu đựng nổi. Tuy rằng hoàn toàn không có nửa điểm muốn xem mắt, nhưng ít nhất vẫn muốn lưu lại chút phong độ, cùng lắm thì lát nữa nói rõ ràng là được.
"Thịnh tiểu thư, thực xin lỗi mẹ tôi nhất thời dùng một chút lý do để gọi tôi đây." Mục Nhạc bất động thanh sắc phủi sạch "Hiềm nghi", một bên đem thực đơn đưa cho cô gái đối diện, "Trước gọi món ăn đi."
"Nghe bác gái nói anh gần đây công việc có chút bận rộn? Xin lỗi đã quấy rầy đến công việc của anh, bất quá tuy rằng bận rộn, nhưng vẫn phải chú ý ăn cơm, không cần làm tổn hại thân thể."
Cô gái một bên tiếp nhận thực đơn, một bên ôn nhu cười ——đối tượng xem mắt như vậy, thật sự là ngoài ý muốn kinh hỉ, cô tưởng vốn tưởng rằng sẽ không gặp người vừa lòng.
Chỉ là cô còn chưa nói xong, mới bỗng phát hiện người đàn ông căn bản là đến nửa ánh mắt cũng không chừa lại cho mình, chỉ xoay đầu thẳng tắp nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt không biết từ khi nào cư nhiên đã trầm đến mức dọa người. Cô theo ánh mắt anh nhìn lại, thì thấy giao lộ ngoài cửa sổ, một đôi thiếu niên cùng thiếu nữ sóng vai xuyên qua đường cái, cậu thiếu niên thật cẩn thận đem cô gái nhỏ bảo hộ ở bên sườn, hơi hơi cúi người để sát vào cô, hình như đang cùng cô bé nói cái gì đó; thiếu nữ hơi hơi ngẩng mặt, nghiêng đầu, trên mặt mang theo ôn nhu lại tươi cười xinh đẹp, thỉnh thoảng cũng nhẹ nhàng gật đầu. Cô ấy bộ dáng thoạt nhìn phá lệ điềm tĩnh, thần sắc chuyên chú giống như chỉ nghe thấy thanh âm nói chuyện của thiếu niên —— cũng khó trách thiếu niên mặt mày thanh tú đỏ lên, cách một khoảng như vậy vẫn có thể làm cô mơ hồ nhìn thấy.
Đèn xanh đếm ngược lập loè vài cái, mắt thấy sắp nhảy sang đèn đỏ, hai người đồng thời bước chân nhanh hơn, bỗng thần sắc cô gái nhỏ khẽ biến, nhanh như chớp một cái đã bắt được cậu thiếu niên dùng sức kéo lại, thiếu niên lập tức lảo đảo lui về phía sau một bước, cơ hồ cùng lúc đó, một chiếc xe điện gào thét chạy qua bả vai cậu thiếu niên.
Cô gái nhỏ hình như vô cùng khẩn trương, lôi kéo thiếu niên bước nhanh xuyên qua đường cái, sau đó lập tức đứng yên, ngẩng mặt vội vàng xem cậu.
Thiếu niên vội không ngừng lắc đầu, hơn phân nửa giải thích chính mình không có chuyện gì, lại không tự giác mà thấp đầu —— Nhà hàng này kỳ thật nằm ngay giao lộ, bọn họ xuyên qua đường cái, dường như cùng chính mình chỉ cách một tầng cửa sổ kính sát đất trong suốt. Cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt thanh tú cùng lỗ tai của cậu thiếu niên đã sớm đỏ bừng, tầm mắt thẳng tắp dừng ở cổ tay đang bị cô gái nhỏ nắm lấy, đáy mắt không sai lệch thì chính là ngượng ngùng cùng vui mừng.
Tuổi trẻ thật tốt...... Thịnh Giai Kỳ nhịn không được giương khóe miệng, dưới đáy lòng không tiếng động mà cảm khái, sau đó lại ngoài ý muốn nhìn đến khuôn mặt trầm thấp của người đàn ông đối diện, anh không hề phong độ vươn tay, gõ gõ lên cửa sổ kính sát đất.
Cô gái nhỏ bên ngoài nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhất thời đôi mắt mở lớn, lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Anh ghét nhất người khác động đồ của mình, vậy mà lại có thể chủ động để cô ngủ phòng anh, cứ cho là đối với khách, đối với một cô bé chiếu cố cùng khách khí, nhưng ít ra... anh cũng không chán ghét mình đi? Một khắc trước đi vào giấc ngủ, cô gái nhỏ ôm ý niệm như vậy cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp, ôm túi chườm nóng an an tĩnh tĩnh nhắm mắt lại, khóe miệng giương lên một độ cong thỏa mãn.
......
Diệp Dung đứng ở giao lộ, nhớ lại cái ngày phát sốt kia, mặt mày không tự giác mà cong lên, một lát sau lại như nghĩ tới chuyện khác, mặt mày cũng lập tức thu liễm lại, hơi hơi rũ mi, ngơ ngác thất thần —— cô gần nhất thân thể xác thật đã tốt lên rất nhiều, phát sốt ngay ngày hôm sau cũng đã hoàn toàn lui đi, Mục Nhạc đưa cô về trường học. Sau đó —— sau đó, liền không có sau đó.
Có một lần anh gọi điện thoại tới hỏi thân thể của cô thế nào, sau đó cũng không liên lạc nữa. Không phải nói —— chờ cô khỏe, muốn nói chuyện sao? Chính là hiện tại đã qua đi một tuần, lại đến cuối tuần....
Diệp Dung không biết Mục Nhạc đến tột cùng muốn cùng cô nói chuyện gì, cô mơ hồ cảm thấy đại khái là cái gì đó rất quan trọng, mới làm anh thoạt nhìn trịnh trọng như vậy, cô bỗng có chút khẩn trương, rồi lại có chút chờ mong. Như là đáp án trước sau chưa công bố giống nhau, lòng hiếu kỳ như là Mạt Trà nhà cô dùng móng vuốt nhỏ từng chút từng chút không ngừng gãi vào ngực cô, ngứa đến lợi hại.
Chính là anh đột nhiên lại không liên lạc... Cô gái nhỏ lông mày đẹp chậm rãi nhăn lại, ngón tay một chút lại một chút nắm lấy đai an toàn của ba lô.
"A Dung!"
Tiếng nói trong sáng dễ nghe từ nơi không xa vang lên, Diệp Dung nâng đầu theo tiếng nhìn lại, liền thấy một cậu thiếu niên mười bảy tám tuổi mới vừa xuyên qua đường cái, một đường chạy chậm đi tới phía mình. Người thiếu niên cao, bước chân cũng lớn, chỉ chốc lát đã tới trước mặt cô. Đại khái do gấp gáp chạy, thiếu niên thanh tú văn nhã trên mặt thậm chí còn nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, đứng yên nhíu mày liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, đáy mắt có chút thấp thỏm lo lắng, "Thực xin lỗi tớ đến muộn, cậu.... chờ rất lâu phải không?"
"A Ký." Diệp Dung giãn mày, ngẩng mặt nhìn cậu thiếu niên so với mình còn cao hơn một cái đầu, gương mặt cong lên, "Tớ cũng vừa đến, cậu không đến trễ, thời gian còn chưa tới đâu!"
"Nói chung, vẫn là không nên để cậu phải chờ." Đỏ ửng trên mặt cậu thiếu niên tựa hồ lại có xu hướng tăng lên, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu.
Cậu nói thanh âm quá nhỏ, Diệp Dung trong lúc nhất thời không nghe rõ, hơi nghiêng nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn cậu: "A? Cái gì?"
Lúc này đã là cuối mùa thu, lần trước thời tiết thất thường không hiểu được, mấy ngày nay rốt cục lại bắt đầu kịch liệt giảm nhiệt độ, mắt thấy đã bắt đầu mùa đông. Cô gái nhỏ thân thể không tốt, ăn mặc cũng phá lệ dày lên, váy nỉ, áo khoác lông xù kèm mũ ngoài khiến cô càng thêm nhỏ xinh, hai vai lại cõng một cái ba lô, thoạt nhìn cả người đều là lông xù xù, mềm mại một đoàn, một đôi mắt đen lúng liếng yên lặng nhìn chính mình, đáy mắt có chút nghi hoặc, lại mang theo vài phần mờ mịt —— thiếu niên cơ hồ có chút không dám nhìn lâu, lắc lắc đầu sau nhanh chóng dời tầm mắt, cúi đầu chậm chạp chuyển đề tài:
"Không có gì, chúng ta đi thôi."
Thấy cậu không muốn nhiều lời, Diệp Dung cũng không kiên trì truy hỏi nữa, cười nhẹ nhàng, quay đầu hướng bốn phía nhìn một vòng, cười khanh khách chỉ: "Đi bên này thôi."
Từ Ký năm nay cao tam, còn nửa năm nữa là thi đại học. Diệp Dung trước hay mang theo cậu ấy đi hiệu sách, dựa vào kinh nghiệm chính mình "Người từng trải" giúp cậu chọn chút tài liệu thực dụng.
"Này, quyển vật lý này khá tốt!" Cô gái nhỏ nói, một bên đã từ trên kệ sách lấy quyển sách xuống dưới, đơn giản giải thích, hơi nghiêng đầu đi nhìn thiếu niên bên cạnh, "Có năm vào đề này, cũng có một ít đề khó, nói chung đều rất đúng trọng tâm."
—— Cô tuy rằng là khoa tiếng Trung, nhưng ngày trước lại học khoa tự nhiên.
Diệp Dung kỳ thật cũng không phải quá lùn, nhưng bất đắc dĩ thiếu niên tuy rằng mảnh khảnh nhưng lớn lên lại cao lớn, lúc này chỉ có thể hơi hơi khom người đi tới. Khoảng cách quá mức gần khiến sườn mặt cô gái nhỏ thoạt nhìn càng thêm thanh tú, ôn nhu...
"A Ký?" Thiếu niên chậm chạp không có phản ứng, Diệp Dung nhịn không được có chút nghi hoặc gọi một tiếng.
"A?" Thiếu niên đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tầm mắt đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cô vội vàng rời đi, cũng mặc kệ đến tột cùng xem không phát hiện thư thượng nội dung, không ngừng gật đầu lung tung, "Tớ, tớ cũng cảm thấy khá tốt."
Bộ dáng của cậu thật sự là quá mức thất thần, cô gái nhỏ mày đẹp lập tức nhướng lên, đáy mắt tràn đầy ưu sắc: "A Ký, cậu có gần đây áp lực quá lớn? Kỳ thật thành tích của cậu như vậy rất tốt, lại gắng sức như vậy, không cần quá khẩn trương, đôi khi thả lỏng một chút ngược lại sẽ tốt hơn, nhất định không thành vấn đề!"
"Tớ không có việc gì." Từ Ký rốt cục trấn định lại, vẫn như cũ không dám nhìn cô, phe phẩy đầu thấp giọng nói, "Cậu đừng lo lắng."
Diệp Dung lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu, có chút do dự, lát sau rốt cục vẫn chần chờ mở miệng hỏi: "Cậu gần đây... còn ở làm ở đó sao? Sắp phải thi đại học, cậu vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thật sự không được, nếu không......"
Diệp Dung nói tới đây, hơi khó xử, cắn môi không biết có nên nói ra hay không. Tuy nói rằng đủ mười sáu tuổi thì không xem là lao động trẻ em, chính là cậu ấy tuổi này đi làm, đều tốn công vô ích, thật sự là làm cô lo lắng. Cô sợ mình nói ra nói khiến cậu hiểu lầm, bị thương lòng tự trọng.
"Không quan hệ, tớ gần đây nhận làm gia sư cho một học sinh tiểu học, cái khác đều không có đi làm, không mệt." Dường như nhìn ra cô khó xử, thiếu niên lắc lắc đầu, thần sắc thản nhiên, cũng không cảm thấy bị xem nhẹ, chỉ có chút ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng giải thích, "Cậu đừng lo lắng, tình huống trong viện gần đâycũng khá tốt. Nếu thật sự không đủ, tớ sẽ nói với cậu."
Cậu nói tới đây, hơi dừng một chút, cúi đầu nhấp môi, tươi cười thoạt nhìn lại có chút ngượng ngùng: "A Dung, tớ —— sẽ không khách khí với cậu."
Thiếu niên mặt mày thanh tú, lại bởi vì tuổi tác, giữa mày còn có chút ngây ngô cùng tính trẻ con, cười rộ lên mang theo một loại sạch sẽhiếm thấy lại đơn thuần. Diệp Dung không tự giác mày cũng giãn ra, nở nụ cười, gật gật đầu.
......
Mục Nhạc nhìn thực đơn, lại nhìn cô gái trẻ trang điểm tinh xảo đối diện, có chút bực bội quay ra nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Sản nghiệp của Mục Gia là một chuỗi các nhà hàng, không nói đại phú đại quý cỡ nào, ít nhất ở tỉnh này đối thủ cạnh tranh của Mục gia cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh trở về nước, liền thuận lợi một đường vào công ty, tiếp nhận một bộ phận để quản lý. Ba anh chị em bọn họ tình cảm thật sự tốt, nhưng anh dù sao cũng vừa mới nhận chức, tuy anh trai cùng chị gái đều cố ý cho anh không ít trợ giúp, gần đây bận rộn đến lợi hại, cho nên chưa thể rút ra thời gian để cùng Diệp Dung nói chuyện. Buổi sáng hôm nay anh vừa mới hoàn thành xong công việc thì nhận được điện thoại của mẹ anh, nói rằng mình ra ngoài quên mang theo tiền, để anh tới nhà hàng này đón.
Anh lái xe tới, ai ngờ không thấy mẹ anh đâu, chỉ nhìn thấy cô gái ngồi đối diện. Mà mẹ anh cái người mới vừa rồi bảo quên tiền đột nhiên xuất hiện, lúc này lại ở một bên ấn anh ngồi xuống ghế, nói một câu "Đây là Thịnh Giai Kỳ, người trẻ tuổi các con cứ tâm sự thật tốt", một bên cũng vội vã quay đầu rời đi.
Ý tứ này thật sự không cần nói cũng biết —— rõ ràng bởi vì vài lần trước bị anh cự tuyệt xem mắt, hôm nay mới dứt khoát đem chính mình ra lừa gạt.
Mục Nhạc có chút đau đầu đè lại thái dương, do dự một chút rốt cục quay đầu đi —— lúc này nếu anh không quay đầu lại mà rời đi, cô gái này thật sự khó lòng chịu đựng nổi. Tuy rằng hoàn toàn không có nửa điểm muốn xem mắt, nhưng ít nhất vẫn muốn lưu lại chút phong độ, cùng lắm thì lát nữa nói rõ ràng là được.
"Thịnh tiểu thư, thực xin lỗi mẹ tôi nhất thời dùng một chút lý do để gọi tôi đây." Mục Nhạc bất động thanh sắc phủi sạch "Hiềm nghi", một bên đem thực đơn đưa cho cô gái đối diện, "Trước gọi món ăn đi."
"Nghe bác gái nói anh gần đây công việc có chút bận rộn? Xin lỗi đã quấy rầy đến công việc của anh, bất quá tuy rằng bận rộn, nhưng vẫn phải chú ý ăn cơm, không cần làm tổn hại thân thể."
Cô gái một bên tiếp nhận thực đơn, một bên ôn nhu cười ——đối tượng xem mắt như vậy, thật sự là ngoài ý muốn kinh hỉ, cô tưởng vốn tưởng rằng sẽ không gặp người vừa lòng.
Chỉ là cô còn chưa nói xong, mới bỗng phát hiện người đàn ông căn bản là đến nửa ánh mắt cũng không chừa lại cho mình, chỉ xoay đầu thẳng tắp nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt không biết từ khi nào cư nhiên đã trầm đến mức dọa người. Cô theo ánh mắt anh nhìn lại, thì thấy giao lộ ngoài cửa sổ, một đôi thiếu niên cùng thiếu nữ sóng vai xuyên qua đường cái, cậu thiếu niên thật cẩn thận đem cô gái nhỏ bảo hộ ở bên sườn, hơi hơi cúi người để sát vào cô, hình như đang cùng cô bé nói cái gì đó; thiếu nữ hơi hơi ngẩng mặt, nghiêng đầu, trên mặt mang theo ôn nhu lại tươi cười xinh đẹp, thỉnh thoảng cũng nhẹ nhàng gật đầu. Cô ấy bộ dáng thoạt nhìn phá lệ điềm tĩnh, thần sắc chuyên chú giống như chỉ nghe thấy thanh âm nói chuyện của thiếu niên —— cũng khó trách thiếu niên mặt mày thanh tú đỏ lên, cách một khoảng như vậy vẫn có thể làm cô mơ hồ nhìn thấy.
Đèn xanh đếm ngược lập loè vài cái, mắt thấy sắp nhảy sang đèn đỏ, hai người đồng thời bước chân nhanh hơn, bỗng thần sắc cô gái nhỏ khẽ biến, nhanh như chớp một cái đã bắt được cậu thiếu niên dùng sức kéo lại, thiếu niên lập tức lảo đảo lui về phía sau một bước, cơ hồ cùng lúc đó, một chiếc xe điện gào thét chạy qua bả vai cậu thiếu niên.
Cô gái nhỏ hình như vô cùng khẩn trương, lôi kéo thiếu niên bước nhanh xuyên qua đường cái, sau đó lập tức đứng yên, ngẩng mặt vội vàng xem cậu.
Thiếu niên vội không ngừng lắc đầu, hơn phân nửa giải thích chính mình không có chuyện gì, lại không tự giác mà thấp đầu —— Nhà hàng này kỳ thật nằm ngay giao lộ, bọn họ xuyên qua đường cái, dường như cùng chính mình chỉ cách một tầng cửa sổ kính sát đất trong suốt. Cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt thanh tú cùng lỗ tai của cậu thiếu niên đã sớm đỏ bừng, tầm mắt thẳng tắp dừng ở cổ tay đang bị cô gái nhỏ nắm lấy, đáy mắt không sai lệch thì chính là ngượng ngùng cùng vui mừng.
Tuổi trẻ thật tốt...... Thịnh Giai Kỳ nhịn không được giương khóe miệng, dưới đáy lòng không tiếng động mà cảm khái, sau đó lại ngoài ý muốn nhìn đến khuôn mặt trầm thấp của người đàn ông đối diện, anh không hề phong độ vươn tay, gõ gõ lên cửa sổ kính sát đất.
Cô gái nhỏ bên ngoài nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhất thời đôi mắt mở lớn, lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook