Cố Thanh Sơn đang quan sát bốn phía, hệ thống bất ngờ xuất hiện mấy dòng chữ nhỏ nhấp nháy.

[Người chơi đã ở thế giới khác 24 giờ, sắp trở về thế giới hiện thực.]

Cố Thanh Sơn ngỡ ngàng, từ khi hắn tiến vào dị giới mới gần nửa ngày, sao hệ thống lại nói hắn đã lưu lại 24 giờ?

Hắn đặt ra câu hỏi.

Hệ thống nhanh chóng đưa câu trả lời.

[Dòng chảy hỗn loạn của thời không gây ra tổn thất bất ngờ đối với thời gian, không thể dự đoán, cũng không thể khống chế.]

[Sắp trở về.]

Cố Thanh Sơn nghe lời giải thích đó mới hiểu ra. Chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi bên trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, hắn đã dùng hết thời gian hơn nửa ngày còn lại.

Hắn liếc mắt nhìn chăm chú thế giới đã bị hủy diệt này.

Một ánh hào quang lóe lên, Cố Thanh Sơn biến mất khỏi thế giới Thần Võ.

...

Thủ đô của Liên Bang.

Khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do

Cố Thanh Sơn chậm rãi xuất hiện trên mái nhà của tầng cao ốc.

Thời gian hắn rời khỏi biệt thự của Tổng thống tới ở khách sạn này mới có một tiếng đồng hồ.

Cố Thanh Sơn đứng trên tầng cao nhất của khách sạn, lặng lẽ nhìn khung cảnh đèn đuốc phồn hoa của thủ đô Liên Bang.

Gió đêm yên tĩnh, thế giới an bình.

Từ thế giới hủy diệt quay trở lại, sự đối lập sâu sắc sẽ khiến người ta nhớ nhung thế giới này.

Đáng tiếc, thế giới này sớm muộn cũng bị cuốn vào họa diệt vong.

Sau một hồi lâu, Cố Thanh Sơn thu hồi Dạ Vũ trường cung, gỡ bao đựng tên xuống, ngồi ở rìa ngoài tầng cao nhất.

Một chai bia xuất hiện trên tay hắn, chai bia này mới mua tối hôm nay, còn chưa kịp uống thì bị đưa đến thế giới tu hành.

Cố Thanh Sơn cắn mở nắp chai, tu ừng ực cả chai.

Bia lạnh lẽo sướng miệng, độ cồn rất thấp, không dễ uống say, nhưng lại làm người ta buông lỏng cả người. Hắn thật sự rất cần thư giãn tinh thần, từ lúc bắt đầu thiết kế Thiên Thần Rực Lửa, hắn liên tục tác chiến không ngừng, lâu lắm rồi không có nghỉ ngơi.

Công Tôn Trí, Ninh Nguyệt Thiền.

Một đời trước, hai người này bị yêu ma không tiếc đánh đổi toàn lực bắt giết, sau khi giết chết bọn họ, yêu ma cấp tốc che đậy bí mật bị bọn họ phát hiện.

Bây giờ Cố Thanh Sơn đã trọng sinh, nhờ biến số nho nhỏ ấy mà vận mệnh của hai người xuất hiện bước chuyển ngoặt chưa từng có.

Nhưng mà bước chuyển ngoặt này, đối với Cố Thanh Sơn mà nói, bất cứ lúc nào cũng mang lại nguy hiểm chết người. Mỗi một bước đi của hắn đều phải muôn vàn cẩn thận.

"Thưởng nhiệm vụ là Chiến thần Thần Thông..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

Hắn cầm chai bia, một hơi uống sạch.

Thời gian nghỉ ngơi đã hết.

Cố Thanh Sơn thu hồi hai chân đung đưa ở lầu cao lại, ngồi khoanh chân, yên lặng vận động linh lực.

Hiện giờ đang đúng 12 giờ đêm, cần khoảng ba canh giờ, linh lực mới xua tan hết cảm giác mệt mỏi trong người.

Cố Thanh Sơn rất nhanh tiến vào trạng thái thiền định.

Không ai chú ý tới, trên tầng cao nhất của khách sạn Ngày Nghỉ Tự Do, có một thiếu niên vì sống tiếp mà đang khắc khổ tu luyện.

Tiêu tốn hết ba canh giờ - cũng tức là sáu tiếng đồng hồ, Cố Thanh Sơn cuối cùng khôi phục lại.

Hắn mở mắt ra, thở ra một làn khói trắng.

Làn khói trắng này bay thẳng ra xa sáu bảy mét mới chậm rãi tiêu tan.

"Tốt quá, sức đầy lực đủ, có thể thử nghiệm đột phá."

Cố Thanh Sơn nói, đem cuồn Quân Thể Luyện Khí Pháp ra, đồng thời khởi động giao diện Chiến Thần, nhanh chóng lựa chọn cấp bậc.

[Lĩnh ngộ Quân Thể Luyện Khí Pháp tầng thứ sáu: Linh khư, tiêu tốn 3 điểm hồn lực, xin hỏi người chơi có chọn hay không?]

"Có."

[Đã lĩnh ngộ, hiện nay còn lại 27/7 hồn lực.]

Một dòng nước ấm theo cuốn sách nhỏ lan truyền đến trong cơ thể Cố Thanh Sơn, không ngừng lưu chuyển khắp toàn thân, cuối cùng hòa vào biển ý thức của hắn.

Một luồng tri thức hiện ra trong đầu.

Tuân theo bản năng, hắn biết mình nên làm gì để xung kích cảnh giới kế tiếp.

"Tổng số linh lực còn thiếu một chút..."

Cố Thanh Sơn quan sát đan điền trong thân thể, bắt đầu tính toán. Không đủ linh lực mà đột phá cảnh giới rất dễ thất bại.

Muốn tăng cường linh lực, chỉ có thể dựa vào rèn luyện công phu, thông qua chăm chỉ tu luyện mà tăng lên.

Cố Thanh Sơn khẽ cắn răng.

Không được, không thể đợi được nữa, lần sau tiến vào dị giới hắn sẽ trực tiếp xuất hiện ở thế giới Thần Võ đã biến mất, nếu hắn không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Cố Thanh Sơn vỗ một cái vào túi Trữ Vật, lấy ra một túi máu rắn lớn, ừng ực uống hai ngụm máu lớn.

Máu rắn có tác dụng tăng cường tri giác và thần niệm, giúp đỡ hắn trong thời gian ngắn điều động chính xác linh lực.

Cố Thanh Sơn đưa tay lau khóe miệng, hai cánh tay tạo thành một dấu ấn, sau đó bất động. Cả người hắn giống như tượng đá, chìm sâu vào thiền định.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

"Thất bại, chỉ thiếu một chút nữa, đáng tiếc." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm hai câu, cấp tốc bình phục tâm tình, bắt đầu đột phá lần thứ hai.

Chốc lát sau, hắn lại phun ra một ngụm máu nữa.

"Ta không tin, một lần cuối cùng." Cố Thanh Sơn cắn răng, lần thứ hai uống một ngụm lớn máu rắn.

Thân thể đã căng thẳng đến cực hạn, trong thời gian ngắn, hắn chỉ có thể chịu đựng một lần đột phá.

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.

Bình tĩnh lại.

Bắt đầu đột phá.

Lần này, thời gian lâu hơn.

Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích ngồi trong màn đêm, cho đến lúc trời vừa sáng, sương sớm dính đầy quần áo.

Cuối cùng, hắn mở mắt ra, một tia vui mừng xuất hiện trong đôi mắt.

Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng hợp hai cánh tay lại với nhau, khẽ quát một tiếng: "Khiên Linh lực!"

Một tầng linh quang như có như không xuất hiện, bao phủ cả người hắn bên trong.

Pháp thuật này rất hao linh lực, mà năng lực phòng ngự lại yếu, rất vô ích. Trong cuộc chiến thật sự, các tu sĩ cơ bản không muốn bố trí khiên linh lực, thà rằng mặc chiến giáp, hay là sử dụng pháp bảo phòng ngự.

Thế nhưng, đây là pháp thuật mà tu sĩ Luyện Khí tầng sáu mới có thể triển khai.

Cố Thanh Sơn cuối cùng đột phá thành công.

Hắn đứng lên, vươn vai vặn người, gân cốt hắn phát ra tiếng răng rắc.

Một đêm tu hành, cuối cùng đột phá, Cố Thanh Sơn hết sức hài lòng.

Chờ đến Luyện Khí tầng bảy, đột phá Trúc Cơ cảnh là có thể bắt đầu thử nghiệm thức tỉnh Thần thông.

Hắn trở về phòng, chợp mắt một chút.

...

Chín giờ mười hai phút sáng, Cố Thanh Sơn thức dậy. Hắn mở mành che cửa sổ ra, ánh mặt trời lập tức chiếu sáng đầy phòng. Bên ngoài đông đúc tấp nập, tiếng người huyên náo.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, bây giờ mới chợt hiểu. Mười chín ngày nữa là đến ngày kỷ niệm Liên Bang thành lập ba trăm năm, chưa kể sắp tới các đại học sẽ chiêu sinh học sinh mới nhập học một lần trong năm. Dường như mọi người trong thành phố đều bận rộn.

Nhưng chuyện này không liên quan gì tới hắn, hắn nên làm gì đây?

Buổi sáng không có chuyện gì, chi bằng tìm một chỗ nào đó luyện tập bắn cung.

Buổi trưa phải đến phủ Tổng thống dùng cơm trưa với ông ấy.

Còn buổi tối thì sao, lấy quà sinh nhật gửi cho Tô Tuyết Nhi.

Nghĩ tới biểu hiện vui sướng của Tô Tuyết Nhi, Cố Thanh Sơn không khỏi nhếch miệng nở nụ cười. Hắn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đi.

"Anh đến thủ đô."

Tin nhắn vừa được gửi, lập tức có trả lời.

Cố Thanh Sơn cầm điện thoại, ấn nút, bên trong lập tức truyền đến âm thanh vui mừng của Tô Tuyết Nhi.

"Tên xấu xa này, lên kênh truyền hình, đứng chung với ngài Tổng thống mà sao không nói trước với em một tiếng."

"Trước đó anh cũng không biết."

"Ngài Tổng thống sẽ giúp anh học hết đại học?"

"Đúng, anh sẽ học ở Đại học Quốc phòng, do ngài Tổng Thống giúp đỡ."

"Quá tốt rồi, vậy mà em còn đang lén để dành tiền, muốn giúp..."

Tô Tuyết Nhi phát hiện mình nói lỡ bàn vội vàng ngừng lại, đáng tiếc đã nói ra rồi.

Cố Thanh Sơn lập tức hiểu rõ, khóe miệng từ từ nở nụ cười tươi.

Đây chính là Tô Tuyết Nhi, cô gái luôn yên lặng chuẩn bị mọi thứ cho hắn, lại bận tâm hắn có tự tôn nam nhi, không dễ dàng nói ra.

Lần này cũng vì cô quá cao hứng nên mới không cẩn thận lỡ miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương