Lệnh bài này còn nặng hơn so với tưởng tượng của hắn.

Lấy kỹ thuật rèn bây giờ thì rõ ràng tấm lệnh bài của mình có thể chế tạo cho nhẹ hơn, vậy mà tại sao lại giống như quả cân thế nhỉ?

Trong lòng người trẻ tuổi cực kỳ thắc mắc.

Tên lính tiếp nhận lệnh bài rồi kiểm tra thật kỹ lưỡng, quả nhiên có sáu chữ "Kiêu Kỵ doanh Cố Thanh Sơn" khắc ở bên trên.

Lệnh bài là thật.

Tên lính thở phào một hơi, sự căng thẳng trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự mệt mỏi: "Cuối cùng cũng có một người còn sống tới đây! Nhanh lên, không thể ở lâu bên ngoài được, cậu mau vào trong doanh trại với tôi!"

Vậy mới đúng chứ, Cố Thanh Sơn khẽ vuốt cằm nói: "Tốt lắm!"

Tên lính đưa lại lệnh bài cho hắn rồi xoay người đi về phía doanh trại.

Cố Thanh Sơn nhận lại lệnh bài, sau đó lại cẩn thận nhìn qua một lần.

Lệnh bài này chẳng những nặng nề mà còn được chế tạo hoàn toàn từ đồng thau, bên ngoài khắc mấy chữ vụng về, trông vừa xấu xí vừa khó cói, đích thực là kiểu dáng cổ lỗ sĩ.

Kiểu dáng cổ lỗ sĩ...

Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy có một tia sáng xẹt qua trong lòng mình, một sự sợ hãi không tên cứ thế hiện ra trong đầu.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt tập trung lên người tên lính đang đi phía trước.

Giáp da cũ kỹ.

Đáp án không thể tưởng tượng nổi, tới mức khiến cho Cố Thanh Sơn không nhịn được phải cất tiếng hỏi: "Người anh em, hiện tại là năm nào rồi?"

Tên lính nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hắn một cách kỳ lạ: "Hiện tại là những năm cuối niên hiệu Thái Bình."

Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn rồi lại ngẩn ngơ.

Đột nhiên, từng dòng số liệu như một dòng nước chảy xiết hóa thành ánh sáng màu lam điên cuồng tràn vào trong đầu hắn, rồi sau đó hiện lên trong mắt Cố Thanh Sơn, mãnh liệt như những đợt thủy triều vậy.

Ầm...

Âm thanh máy móc lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên.

[Xác nhận thời gian hiện tại là những năm cuối niên hiệu Thái Bình.]

[Dòng thời gian ổn định, xác nhận đã rời khỏi dòng chảy thời không.]

[Phán đoán: Trốn thoát khỏi tận thế thành công!]

[Đã thiết lập thân phận thành công, thân phận hiện giờ là: Binh sĩ quân tiên phong thuộc Kiêu Kỵ doanh của Nhân tộc.]

Cuối cùng thì hệ thống cũng đã khởi động, thế nhưng Cố Thanh Sơn lại không có chút vui sướng nào cả, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt này thật là không thể tin nổi.

"Sao lại là những năm cuối niên hiệu Thái Bình? Cái năm này trò chơi còn chưa xuất hiện cơ mà?"

Đây là bối cảnh và thời gian trong quá khứ của trò chơi, khi mà nhân loại trong thế giới thực vẫn chưa chính thức tiến vào cái trò chơi dị thế giới kinh khủng này.

Đến khi con người tiến vào trò chơi thì đã là chuyện xảy ra sau một năm rồi.

Chẳng lẽ mình quay về thời điểm trước khi bắt đầu trò chơi?

Vậy thì thế giới thực đâu rồi? Chẳng lẽ ở thế giới thực mình cũng trở về quá khứ luôn sao?

Trái tim hắn đập thật nhanh, không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút.

Tên lính phía trước đi càng lúc càng xa nên đã đi vảo cửa doanh trại rồi.

Bên trên cửa doanh trại có một tia linh lực lúc có lúc không, chứng tỏ có pháp trận đang ẩn giấu.

Đi vào quân doanh rồi quay đầu nhìn lại ngoài xa thì sẽ thấy, ở sâu trong vùng quê hoang vu u ám có một hình dáng to lớn không rõ ràng, đột nhiên lóe lên rồi biến mất trong màn mưa dày đặc.

Cố Thanh Sơn giơ cánh tay lên một cách chậm rãi rồi há miệng cắn một cái thật mạnh.

Một hàng răng in thật sâu trên cánh tay, vết căn sâu tới nỗi còn có từng dòng máu dần chảy ra.

Đau quá!

Đây không phải là mơ!

Cố Thanh Sơn như một pho tượng, hắn đứng im dưới cơn mưa tầm tã mà không hề nhúc nhích, mặc cho từng hạt mưa lạnh từ trên trời thấm ướt hết cả người.

Ngọn lửa đã bùng lên, doanh trại vốn ẩm ướt lạnh lẽo nay dần trở nên ấm áp.

Thanh đoản kiếm cắm trên mặt đất một cách tuỳ tiện, Cố Thanh Sơn lấy miếng vải quấn quanh tay, hắn ngồi bệt xuống dựa lưng vào tường.

Binh lính tên là Triệu Lục bê một nồi nước nóng đến đặt trên lửa rồi đậy kín nồi lại. Sau đó gã lôi ra một cái hộp nhỏ nhắn đưa cho Cố Thanh Sơn, nói: "May mà có cậu, không thì tôi đây chắc cũng đã chết trong tay con quái vật kia rồi!"

"Cái này là cái gì?" Cố Thanh Sơn nhận lấy cái hộp, hỏi.

Triệu Lục đáp: "Là hai viên đạn dược chữa thương còn sót ở trong doanh trại ấy mà."

Cố Thanh Sơn thắc mắc: "Vậy sao anh không giữ lại mà dùng?"

Triệu Lục lắc đầu: "Tôi không phải là tu hành giả (1), không dùng được thứ này."

(1): Tu hành giả: ý chỉ những người tu luyện công pháp.

Cố Thanh Sơn mở hộp ra xem, quả nhiên bên trong có hai viên đan dược. Hắn lấy ra một viên, đặt trong lòng bàn tay của mình xem xét thật tỉ mỉ.

Phẩm chất và hình dáng của đan dược đều hoàn hảo, ngay cả một tầng hơi mỏng bao phủ mặt ngoài cũng không bị tróc ra chút nào.

Đan dược màu xanh nhạt tản mát ra mùi thơm mát dịu nhẹ, khiến cho người ngửi bỗng cảm thấy phấn chấn.

Đây chính là đan dược chữa thương.

Đan dược chữa thương là thuốc tăng máu cấp thấp nhất, nếu là trước kia thì Cố Thanh Sơn cũng sẽ không thèm nhìn nhưng bây giờ vừa mới trùng sinh, tu vi ngày xưa đã hóa thành hư không, một thân trên dưới chồng chất vết thương, hai viên đan chữa thương lúc này đây quả là bảo vật vô giá.

Cố Thanh Sơn bèn hỏi: "Toàn bộ quân doanh chỉ còn lại hai viên đan dược chữa thương này sao?"

Triệu Lục thở dài: "Đúng vậy. Sau khi người chết sạch, con đường tiếp viện bị chặt đứt, không chỉ là đan dược mà ngay cả các loại vật tư khác cũng không còn nhiều."

Cố Thanh Sơn im lặng một lát, chợt nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Trong quân doanh còn linh thạch không?"

Triệu Lục đáp: "Hết rồi!"

"Vậy thì không xong!" Cố Thanh Sơn thở dài.

Triệu Lục hốt hoảng: "Làm sao?"

Cố Thanh Sơn đáp: "Pháp trận che giấu nơi đóng quân đã suy yếu lắm rồi, nếu không có linh thạch bổ sung thì pháp trận sẽ nhanh chóng biến mất."

Triệu Lục rùng mình, vội vã đứng đứng bật dậy rồi lao ra ngoài như điên.

Nếu pháp trận che giấu này ngừng hoạt động, yêu ma có thể phát hiện quân doanh ngay lập tức, đến lúc đó thì khẳng định là không còn đường sống luôn. Thảo nào mấy ngày trước, lúc hai tên Giáo úy kia đi thì ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng hoàn toàn.

Cố Thanh Sơn nhìn gã lao ra, chờ thêm mười hơi thì bên ngoài truyền đến một tiếng ong ong nhỏ. Âm thanh này xuất hiện tức là pháp trận đã được lắp linh thạch mới, khởi động lại một lần nữa. Mãi cho đến nghe thấy nó, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Lục quả nhiên đã cất giấu linh thạch.

Trong thế giới này, mỗi người đều bằng xương bằng thịt, nếu như coi bọn họ là NPC không có trí tuệ thì sẽ ăn quả đắng, Cố Thanh Sơn đã biết đạo lý này từ lâu rồi.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Lục lê bước chân nặng nề trở về, lặng lẽ ngồi xuống dựa vào vách tường, bụm mặt khóc rống.

Cố Thanh Sơn thấy vậy liền hỏi: "Sao lại khóc?"

Triệu Lục đáp: "Bây giờ thì linh thạch đã sử dụng hết thật rồi. Lần sau pháp trận mất tác dụng thì chúng ta đều sẽ bị yêu ma giết chết!"

Cố Thanh Sơn im lặng một hồi, sau đó bóp nát lớp sáp phủ trên đan dược, nhanh chóng nuốt đan chữa thương vào trong bụng, bắt đầu thử cảm ứng linh lực trong cơ thể.

Mới đầu hắn còn có chút lo lắng không yên, không biết có thể cảm ứng được linh lực hay không. Không ngờ mọi thứ đều rất thuận lợi, linh lực trong đan điền lập tức hưởng ứng lời kêu gọi, phối hợp với hắn hòa tan tác dụng của thuốc, sau đó vận chuyển đến các nơi khác trong cơ thể.

Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, miệng vết thương cũng xuất hiện cảm giác ngứa ngáy.

Vết thương đã bắt đầu khép miệng.

Đến lúc hiệu lực của thuốc tiêu hao gần hết, hắn mở mắt lần nữa, bây giờ đã là gần sáng rồi.

Cố Thanh Sơn đứng lên thư giãn một chút, phát hiện cơ thể tốt hơn rất nhiều, các vết thương cũng đã đóng vảy.

Triệu Lục vẫn đang đứng bảo vệ ở bên cạnh, buồn ngủ đến mức đầu gật gật liên tục, thấy hắn đã tỉnh bèn cất lời hỏi với vẻ chờ mong: "Sao rồi? Thân thể ngươi có tốt lên chút nào không? Có thể mang ta cùng trốn đi không?"

Câu nói sau đã nói ra tiếng lòng của gã.

Nếu không phải là vì điều này thì e rằng gã cũng sẽ không lấy đan chữa thương ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương