Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Cố Thanh Sơn mới kéo một con yêu thú trở lại quân doanh.

Thực ra hắn không đi quá xa, chỉ là bởi vì tu vi quá thấp, không thể không lấy ra tất cả bản lãnh còn đang che giấu rồi đi lòng vòng xung quanh quân doanh, dù có kinh sợ nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi mấy con yêu thú hung ác mà không gặp nguy hiểm gì. Sau cùng, hắn săn giết mấy con yêu thú cỡ nhỏ, đẳng cấp thấp.

Những yêu thú này đều thuộc cấp thấp nhất, rất thích hợp để kẻ ở Luyện Khí giai đoạn đầu như hắn đối phó.

Với thực lực Luyện Khí tầng hai yếu ớt, hắn phải sử dụng hết toàn bộ mũi tên bên trong ống tên, khắp cơ thể cũng thêm vài vết thương mới giết chết được mấy con yêu quái.

Cái này cũng không thể trách hắn, ở kiếp trước, ngay từ đầu, người chơi muốn săn giết yêu thú thì phải tạo thành tổ đội cỡ lớn, dùng hết toàn lực mới có thể lùng giết một con yêu thú. Hơn nữa, dù là yêu thú cỡ nhỏ cũng nặng ba, bốn trăm cân, một người bình thường muốn di chuyển nó cũng khó khăn cực kỳ.

Không gian trong túi Trữ Vật có hạn, để duy trì tính cơ động, Cố Thanh Sơn cũng chỉ mang một con về mà thôi, còn những yêu thú cỡ nhỏ khác đều bị hắn bỏ lại. Trong rừng đầy rẫy hiểm nguy, mùi máu tanh trên thi thể yêu thú có thể nhanh chóng thu hút rất nhiều kẻ săn mồi.

Hệ thống Chiến Thần lại rất khinh thường việc săn giết yêu thú cấp thấp, săn cả một ngày mới cho Cố Thanh Sơn một điểm hồn lực, nên bây giờ tổng cộng hắn cũng chỉ có bốn điểm hồn lực. Về mặt điểm EXP thì lại không tệ lắm, được mười điểm, như vậy đã đủ để thăng cấp rồi. Mặt khác, con yêu thú cỡ nhỏ kia cũng đủ cho hắn và Triệu Lục ăn một thời gian.

Nếu không phải linh thạch không đủ để duy trì trận pháp che giấu thì hai người họ ở đây thêm hơn mười ngày nữa cũng không có vấn đề.

Lúc Cố Thanh Sơn trở lại nơi đóng quân, Triệu Lục đã tỉnh. Vẻ mặt gã trông rất tuyệt vọng, ngồi ngây người ở cổng quân doanh, mãi đến tận khi trông thấy Cố Thanh Sơn và thi thể yêu thú cỡ nhỏ sau lưng hắn thì mới tạm tỉnh lại.

Triệu Lục khom lưng, trừng đôi mắt nhìn chằm chằm vào yêu thú cỡ nhỏ kia không dời, nói: “Cố huynh đệ, trước hết phải cảm ơn cậu, cậu mau về nghỉ ngơi đi, súc sinh này cứ giao cho tôi xử lý, đảm bảo cậu sẽ hài lòng với bữa cơm tối nay.”

“Anh mang đi đi!” Cố Thanh Sơn vứt yêu thú xuống, sau đó xoay người trở về phòng, khoanh chân, nhắm mắt lại.

[Điểm kinh nghiệm bây giờ là: 10/10. Xin hỏi có tăng cấp hay không?]

“Có.”

Ngay sau khi Cố Thanh Sơn chọn xong, khí huyết toàn thân hắn nhanh chóng sôi sục, linh lực cũng rục rà rục rịch, nhưng mà có một cửa ải ngăn chặn linh lực lại chặt chẽ, không cho phép nó đi qua.

Có thể cảm ứng được sự tồn tại của cửa ải tức là thời cơ đột phá đã đến!

Cố Thanh Sơn thuận theo tự nhiên, tiến vào trạng thái đột phá.

Phù… ù…!

Đột nhiên hắn thở ra một hơi khí đục, cả người thoải mái hơn nhiều.

Thành công! Cuối cùng cũng đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng ba!

Cố Thanh Sơn lập tức thu lại linh lực, cẩn thận chia đều ra kinh mạch toàn thân, từ từ săn sóc cơ thể mình. Tuy chỉ là những vết thương nhỏ thôi nhưng không thể khinh thường được.

Hắn vừa dùng linh lực để chăm sóc cơ thể mình, vừa mở giao diện ra.

“Điểm EXP bây giờ là 0/15.” Muốn thăng cấp nữa thì phải ra ngoài săn giết tiếp. Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy một cảm giác gấp gáp trước nay chưa từng có tràn ngập ở trong lòng.

Thực lực của Vô Diện Cự Nhân ngang ngửa Nguyên Anh đại viên mãn, là sự tồn tại mà Cố Thanh Sơn chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ.

Với thực lực của nó thì hẳn là đã phát hiện doanh trại này, có điều trong doanh chỉ có hai con sâu kiến yếu ớt nên nó không thèm ra tay mà thôi.

Loại cảm giác sự sống bị khống chế ở trong tay yêu ma này thực sự không ổn.

Cố Thanh Sơn đi tới lui mấy bước, cuối cùng hạ quyết tâm.

Không được! Nhất định phải luyện cấp ngay lập tức, khi nào đạt được Trúc Cơ mới tạm yên tâm. Mà từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, từ Trúc Cơ đến Kim Đan, mỗi lần vượt qua một cảnh giới lớn là có cơ hội lĩnh ngộ thần thông, nhưng đương nhiên cũng có thể gặp thất bại.

Thần thông của thế giới này chia làm bốn loại giống hệt với thế giới thật, theo thứ tự là Vũ Đạo Quy Tàng, Ngũ Hành Siêu Phàm, Thiên Tuyển Chi Nhân cùng với Thần Duệ.

Vũ Đạo Quy Tàng kích thích những sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể, phạm vi thăng cấp tương đối lớn, cực kỳ thích hợp với Kiếm tu và Thể tu.

Trong khi đó, Ngũ Hành Siêu Phàm lại kích thích linh tính của cơ thể, khai hóa linh căn của Chính Ngũ Hành hoặc Đặc Dị Ngũ Hành, sau đó sử dụng sức mạnh của hai loại này để chiến đấu.

Kỹ năng của Thiên Tuyển giả thì đủ loại, theo Cố Thanh Sơn biết thì hơn mấy ngàn. Mà loại thần thông này là do trời sinh, kích phát nhờ vào vận mệnh bẩm sinh, không thể nào dự đoán nên khỏi cần đề cập đến.

Về phần Thần Duệ, hoàn toàn chỉ là một cái tên dùng để xưng hô người nắm giữ Thần kỹ.

Thần kỹ này cực kỳ đơn giản, chính là cướp đoạt tính năng tạo hóa của trời đất, làm những điều không thể tưởng tượng nổi. Họ có thể dời non lấp biển, ngược dòng vận mệnh, khiến tinh thần sa ngã, khiến vạn vật kết thúc.

Dạng kỹ năng này, người chơi bình thường muốn cũng không được. Ngay trong dị thế giới này cũng chỉ có tu sĩ Nhân tộc mạnh mẽ nhất mới có thể nắm giữ nó.

Vì vậy, Cố Thanh Sơn không hy vọng xa vời rằng sẽ đánh thức được Thiên Tuyển kỹ, càng không mơ tưởng đến việc đánh thức Thần kỹ, thậm chí ngay cả khai hóa Ngũ Hành cũng không.

Hắn chỉ muốn kích phát lực lượng của Vũ Đạo Quy Tàng cho tốt, để năng lực chiến đấu của mình tăng lên trên diện rộng.

Nhất định phải thu được thần thông để giữ mạng!

Trong lòng Cố Thanh Sơn tràn đầy khát vọng, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, không ngừng dùng linh lực săn sóc thương thế trên người. Hiện giờ vết thương trên người hắn chưa lành, tinh thần và thân thể cũng rất mệt mỏi, không thể cố sức ra ngoài chém giết với yêu thú được.

Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, nhất định phải tự cho mình một chút thời gian để khôi phục.

Hai tiếng sau, Triệu Lục tới.

Thịt yêu thú nướng than thịnh soạn, thêm chút cháo trong như nước lã bày trên bàn, hai người họ lại vui sướng tràn trề khi có một bữa cơm no đủ.

Ăn xong, hai người dọn dẹp xong xuôi đâu đấy rồi vây quanh bếp lửa nói chuyện.

“Trong doanh trại có kiếm không?” Cố Thanh Sơn hỏi. Luyện Khí tầng ba có thể bắt đầu luyện kiếm rồi. Tầm xa có cung, cận chiến có kiếm, đây là phương thức chiến đấu mà hắn muốn có ở kiếp này.

“Kiếm ư?” Triệu Lục lắc đầu: “Chỉ có tướng quân mới có bội kiếm thôi, nhưng tướng quân trong doanh đều chết hết rồi, binh khí cũng ném xuống hố người chết cùng bọn họ.”

Mà hố người chết đã bị Vô Diện Cự Nhân nuốt mất, một hạt bụi cũng không chừa.

Cố Thanh Sơn thở dài bất đắc dĩ, thân là một tên Kiếm tu sống lại mà ngay cả một thanh kiếm cũng không sờ được, thật là dở khóc dở cười.

Cố Thanh Sơn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Trong quân doanh thì sao? Tuy người đã chết sạch hết cả nhưng vẫn còn kho trang bị quân sự chứ, chẳng lẽ không còn sót lại vũ khí nào à?”

Triệu Lục bừng tỉnh nói: “Chỗ của tôi có chìa khóa của kho trang bị quân sự, nhưng mà tôi không biết sử dụng vũ khí nên chưa bao giờ vào đó hết. Hay là cậu đi cùng tôi qua đó xem thử đi.”

Cố Thanh Sơn vui vẻ nói: “Được.”

Hai người mở cánh cửa của kho trang bị quân sự ra, cầm nến rà soát khắp bốn phía nhưng chỉ thấy một hàng giá đựng vũ khí trống rỗng. Họ đi từ đầu đến cuối, ở giá đựng vũ khí cuối cùng mới nhìn thấy một thanh loan đao đã đứt làm đôi.

Cố Thanh Sơn chau mày, lại tìm kiếm ở mấy vách tường xung quanh, cuối cùng phát hiện một chỗ có khóa chìm. Hắn biết, đằng sau chỗ này chính là nơi cất giấu vật phẩm của các quân sĩ cấp cao trong quân doanh.

Điểm này vẫn giống y hệt như kiếp trước.

Kiếp trước, khi người chơi gặp một căn cứ bỏ phế của người tu hành, điều đầu tiên họ làm chính là tìm kiếm bảo vật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương