Chu Gia Hệ Liệt
-
Chương 64
Bởi vì phải chuyển trường, về sau muốn gặp bạn bè đều rất khó khăn, sau khi Sở Mộ quay về trường, mỗi ngày đều bận rộn, phải sắp xếp công việc ở nơi đây, sau đó còn phải đi thăm hỏi rất nhiều bậc thầy, nói chuyện chuyển trường của mình, còn phải liên hoan với bạn bè để nói lời chia tay, đến khi làm xong tất cả mọi việc, thì đã vừa đúng một tuần trôi qua.
Chu Niệm đến đây giúp anh sắp xếp các thứ, sau đó còn gửi tất cả đến thành phố S, Sở Mộ phi thường yêu quý những món đồ của mình, hơn nữa còn không yên tâm người khác làm, bèn tự mình đóng gói tất cả, rất nhiều tài liệu luận văn của anh, cùng với các bản thảo do chính anh viết ra đều được anh tỉ mỉ thu dọn mang đi, lượng công việc hiển nhiên phi thường lớn, vô cùng mệt mỏi.
Ngoại trừ sách và tài liệu, những thứ khác cũng rất ít, cơ hồ chỉ có một cái va li.
Nhà trọ vẫn không có xử lí, mà để lại cho Đàm Văn Bác, Đàm Văn Bác đang thực tập trong công ty, kì nghỉ hè bề bộn nhiều việc, muốn về thăm ông bà còn khó khăn.
Mọi thứ đều được chở đi, Sở Mộ cùng Chu Niệm đi đến thành phố S, vốn dĩ hết thảy mọi chuyện đều có thể cho người hầu đến làm, nhưng đối với chuyện này Sở Mộ lại hết lần này tới lần khác không an tâm, nên dù có mệt đến chết đi sống lại cũng muốn tự mình đi làm.
Công việc của Chu Niệm có rất ít thời gian rỗi, hơn nữa, hắn dự định sẽ cùng Sở Mộ về thăm quê của anh, nên chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện làm tốt, cho nên, trong khoảng thời gian này, công việc càng thêm bận rộn.
Sở Mộ một tay thu xếp tất cả mọi thứ trong nhà, phân loại sách rồi đặt vào trong giá sách, phân loại quần áo rồi đặt vào tủ, những thứ vụn vặt khác cũng đều được sắp xếp chu toàn, quét tước căn nhà, ủi đồ cho Chu Niệm, nấu ăn, làm những việc nội trợ vụn vặt, mang đến cho anh cảm giác ấm áp mà bình yên, nhìn ngôi nhà được thu xếp ngăn nắp gọn gàng, mỗi một nơi đều tỏa ra một nét dịu dàng, làm cho anh cảm nhận được sự ngọt ngào từ tận đáy lòng.
Anh có một cảm giác rất chân thực, rằng nơi này là gia đình của anh và Chu Niệm.
Sân thượng bên ngoài phòng ngủ trống không, Sở Mộ bèn vạch kế hoạch muốn biến nó thành một vườn hoa nhỏ, tính toán xem nên trồng cây nào, rồi nên bài trí nó ra sao….
Ban công nhỏ bên cạnh nhà bếp được dự định sẽ dùng tấm kính thủy tinh để ngăn cách, bên trong có thể để được không ít đồ.
Sở Mộ vô cùng vui vẻ và cẩn thận lên kế hoạch, những vật dụng cần mua, anh đều hảo hảo viết lại, sau đó đợi đến lúc Chu Niệm trở về sẽ cùng hắn hảo hảo thương lượng.
Sở Mộ là một người rất chuyên tâm làm việc, đồng thời chưa bao giờ phí tâm lên những chuyện anh cho rằng không cần thiết, trước đây khi Chu Niệm ở cùng với anh, hắn thường làm nũng để anh làm theo những chuyện hắn muốn, nếu Sở Mộ cho rằng đó là chuyện lãng phí thời gian và tinh lực, vô luận hắn dùng thủ đoạn gì, Sở Mộ cũng sẽ cự tuyệt. Bây giờ Sở Mộ lại đặt hết thời gian và tinh lực lên chuyện này, có thể nói rõ anh rất thích ở đây, đồng thời còn nỗ lực xây đắp nó, tiêu phí thời gian tinh lực và tình cảm vào chuyện xây đắp gia đình.
Chu Niệm đối chuyện này rất thỏa mãn.
Xem ra, Sở Mộ đã ngầm đồng ý cùng sống chung với hắn.
Hiện tại mỗi ngày của Chu Niệm đều tràn đầy hi vọng, đặc biệt nỗ lực hơn trong công việc, hiệu suất làm việc còn cao hơn so với trước đây, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng khi ở trong công ty trước kia nay đã thường xuyên hiện lên vẻ tươi cười, nhất là mỗi buổi trưa lúc Sở Mộ gọi điện thoại cho hắn, gương mặt tươi cười cùng nhu tình kia có thể làm cho mỗi một người gặp hắn đều cảm thấy như bị điện giật mà ngất đi.
Chỉ cần liếc mắt đến dáng vẻ hiện tại của hắn thì mọi người cũng biết hắn đang yêu, chỉ là, một tảo thạch vương lão ngũ(1) có chất lượng tốt như vậy, thực không biết là người nào may mắn được hưởng thụ.
Hoàng hôn ngày hè, mặt trời lặng xuống núi, mặc dù có gió đêm nhẹ thổi, nhưng luồng nhiệt khí còn sót lại từ vầng thái dương vẫn chưa được gạt bỏ, đâu đâu cũng là bầu không khí nóng bức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hôm nay Chu Niệm đặc biệt về sớm, tìm được Sở Mộ ở sân thượng phía sau phòng ngủ, Sở Mộ đang cầm một chậu lan điếu(2), bởi vì khí trời quá nóng, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, quần áo đang mặc cũng dính bùn đất, Chu Niệm đi đến cúi người hôn lên mặt anh một cái.
Sở Mộ đưa tay cản hắn, không để hắn ôm mình, nói, “Người tôi rất bẩn, lại nóng, cậu đừng ôm vào.”
Chu Niệm cười, giúp anh treo bốn chậu lan điếu khác lên, Sở Mộ dùng vòi phun nước tưới nước, hỏi, “Sao hôm nay cậu về sớm vậy, còn chưa làm cơm nữa.”
“Em đặt chỗ ở ngoài rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn!” Chu Niệm nói, tắt công tắt vòi phun, rồi kéo Sở Mộ vào nhà, “Đi tắm thay quần áo đi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài.”
Sở Mộ vốn nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một bữa cơm tối đơn giản mà thôi, thế nhưng, khi Chu Niệm lấy cặp nhẫn ra, khi hai mắt hắn ẩn tình đưa tình nhìn anh, trái tim của anh lại đập mạnh.
Không gian nhà hàng ưu nhã, bầu không khí thoải mái, người biểu diễn dương cầm đang chậm rãi đàn một khúc nhạc lãng mạn, ánh đèn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sở Mộ nhìn Chu Niệm, trong mắt nồng đậm tình ý, xinh đẹp như một khối thủy tinh trong suốt.
Chu Niệm nhìn anh, tâm tư xúc động, cầm lấy bàn tay của Sở Mộ, ngay cả một câu cũng không nói, cứ như vậy mà lặng lẽ đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út bên bàn tay trái của anh, rồi lại nâng tay anh hôn lên nó một cái. Sau đó lấy ra một chiếc nhẫn khác đặt vào bàn tay của Sở Mộ, Sở Mộ cũng đồng dạnh đeo vào tay Chu Niệm.
Không một lời bày tỏ, cũng không một lời cầu hôn, trong lặng im, dưới ánh nến lóng ánh mỹ lệ.
Đi ra từ nhà hàng, vừa ngồi vào xe, Chu Niệm ngay lập tức ôm lấy tấm lưng của Sở Mộ không ngừng hôn lên môi anh, như muốn gắng sức hấp thu lấy anh, dù Sở Mộ có chút phản kháng, nhưng loại khí lực bé nhỏ thế này lại không hề đáng kể, sau đó anh cũng trầm mê trong cảm giác hạnh phúc đến mê muội mà Chu Niệm mang lại cho anh.
“Em yêu anh, cảm tạ anh đã đáp ứng em.” Chu Niệm nói bên tai Sở Mộ, chặt chẽ ôm anh vào lòng.
“Tôi cũng yêu cậu.” Sở Mộ đáp lại, lúc này, anh nhất định phải đáp lại.
Về đến nhà, ngay từ phòng khách Chu Niệm đã bắt đầu hôn vuốt ve anh, mạnh mẽ mà yêu thương đặt anh lên giường, không gian tràn ngập tình yêu, hai người đều kích động.
Sở Mộ nhiệt tình đến khó tin, Chu Niệm ôm anh, thầm nghĩ có thể có được người này, cuộc đời hắn xem như không uổng phí.
Chu Niệm sắp xếp công việc xong xuôi, liền cùng Sở Mộ quay về quê của anh.
Nghĩ đến thái độ mà mẹ có thể đối xử với Chu Niệm, trong lòng Sở Mộ có chút thấp thỏm, thế nhưng, anh không hề có bất cứ ý định lùi bước nào, anh đã hạ quyết định quyết tâm cùng người này hảo hảo sống bên nhau trọn đời.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Tảo thạch vương lão ngũ : là tục ngữ dân gian, chỉ những người đàn ông hoàn mỹ (ngũ ở đây là chỉ 5 tiêu chuẩn, nhưng mờ Jessie lười edit a, tóm lại là đây là người đàn ông hoàn hảo từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, từ ngoại hình cho đến tính tình~~~)
(2) Lan điếu
Chu Niệm đến đây giúp anh sắp xếp các thứ, sau đó còn gửi tất cả đến thành phố S, Sở Mộ phi thường yêu quý những món đồ của mình, hơn nữa còn không yên tâm người khác làm, bèn tự mình đóng gói tất cả, rất nhiều tài liệu luận văn của anh, cùng với các bản thảo do chính anh viết ra đều được anh tỉ mỉ thu dọn mang đi, lượng công việc hiển nhiên phi thường lớn, vô cùng mệt mỏi.
Ngoại trừ sách và tài liệu, những thứ khác cũng rất ít, cơ hồ chỉ có một cái va li.
Nhà trọ vẫn không có xử lí, mà để lại cho Đàm Văn Bác, Đàm Văn Bác đang thực tập trong công ty, kì nghỉ hè bề bộn nhiều việc, muốn về thăm ông bà còn khó khăn.
Mọi thứ đều được chở đi, Sở Mộ cùng Chu Niệm đi đến thành phố S, vốn dĩ hết thảy mọi chuyện đều có thể cho người hầu đến làm, nhưng đối với chuyện này Sở Mộ lại hết lần này tới lần khác không an tâm, nên dù có mệt đến chết đi sống lại cũng muốn tự mình đi làm.
Công việc của Chu Niệm có rất ít thời gian rỗi, hơn nữa, hắn dự định sẽ cùng Sở Mộ về thăm quê của anh, nên chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện làm tốt, cho nên, trong khoảng thời gian này, công việc càng thêm bận rộn.
Sở Mộ một tay thu xếp tất cả mọi thứ trong nhà, phân loại sách rồi đặt vào trong giá sách, phân loại quần áo rồi đặt vào tủ, những thứ vụn vặt khác cũng đều được sắp xếp chu toàn, quét tước căn nhà, ủi đồ cho Chu Niệm, nấu ăn, làm những việc nội trợ vụn vặt, mang đến cho anh cảm giác ấm áp mà bình yên, nhìn ngôi nhà được thu xếp ngăn nắp gọn gàng, mỗi một nơi đều tỏa ra một nét dịu dàng, làm cho anh cảm nhận được sự ngọt ngào từ tận đáy lòng.
Anh có một cảm giác rất chân thực, rằng nơi này là gia đình của anh và Chu Niệm.
Sân thượng bên ngoài phòng ngủ trống không, Sở Mộ bèn vạch kế hoạch muốn biến nó thành một vườn hoa nhỏ, tính toán xem nên trồng cây nào, rồi nên bài trí nó ra sao….
Ban công nhỏ bên cạnh nhà bếp được dự định sẽ dùng tấm kính thủy tinh để ngăn cách, bên trong có thể để được không ít đồ.
Sở Mộ vô cùng vui vẻ và cẩn thận lên kế hoạch, những vật dụng cần mua, anh đều hảo hảo viết lại, sau đó đợi đến lúc Chu Niệm trở về sẽ cùng hắn hảo hảo thương lượng.
Sở Mộ là một người rất chuyên tâm làm việc, đồng thời chưa bao giờ phí tâm lên những chuyện anh cho rằng không cần thiết, trước đây khi Chu Niệm ở cùng với anh, hắn thường làm nũng để anh làm theo những chuyện hắn muốn, nếu Sở Mộ cho rằng đó là chuyện lãng phí thời gian và tinh lực, vô luận hắn dùng thủ đoạn gì, Sở Mộ cũng sẽ cự tuyệt. Bây giờ Sở Mộ lại đặt hết thời gian và tinh lực lên chuyện này, có thể nói rõ anh rất thích ở đây, đồng thời còn nỗ lực xây đắp nó, tiêu phí thời gian tinh lực và tình cảm vào chuyện xây đắp gia đình.
Chu Niệm đối chuyện này rất thỏa mãn.
Xem ra, Sở Mộ đã ngầm đồng ý cùng sống chung với hắn.
Hiện tại mỗi ngày của Chu Niệm đều tràn đầy hi vọng, đặc biệt nỗ lực hơn trong công việc, hiệu suất làm việc còn cao hơn so với trước đây, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng khi ở trong công ty trước kia nay đã thường xuyên hiện lên vẻ tươi cười, nhất là mỗi buổi trưa lúc Sở Mộ gọi điện thoại cho hắn, gương mặt tươi cười cùng nhu tình kia có thể làm cho mỗi một người gặp hắn đều cảm thấy như bị điện giật mà ngất đi.
Chỉ cần liếc mắt đến dáng vẻ hiện tại của hắn thì mọi người cũng biết hắn đang yêu, chỉ là, một tảo thạch vương lão ngũ(1) có chất lượng tốt như vậy, thực không biết là người nào may mắn được hưởng thụ.
Hoàng hôn ngày hè, mặt trời lặng xuống núi, mặc dù có gió đêm nhẹ thổi, nhưng luồng nhiệt khí còn sót lại từ vầng thái dương vẫn chưa được gạt bỏ, đâu đâu cũng là bầu không khí nóng bức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hôm nay Chu Niệm đặc biệt về sớm, tìm được Sở Mộ ở sân thượng phía sau phòng ngủ, Sở Mộ đang cầm một chậu lan điếu(2), bởi vì khí trời quá nóng, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, quần áo đang mặc cũng dính bùn đất, Chu Niệm đi đến cúi người hôn lên mặt anh một cái.
Sở Mộ đưa tay cản hắn, không để hắn ôm mình, nói, “Người tôi rất bẩn, lại nóng, cậu đừng ôm vào.”
Chu Niệm cười, giúp anh treo bốn chậu lan điếu khác lên, Sở Mộ dùng vòi phun nước tưới nước, hỏi, “Sao hôm nay cậu về sớm vậy, còn chưa làm cơm nữa.”
“Em đặt chỗ ở ngoài rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn!” Chu Niệm nói, tắt công tắt vòi phun, rồi kéo Sở Mộ vào nhà, “Đi tắm thay quần áo đi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài.”
Sở Mộ vốn nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một bữa cơm tối đơn giản mà thôi, thế nhưng, khi Chu Niệm lấy cặp nhẫn ra, khi hai mắt hắn ẩn tình đưa tình nhìn anh, trái tim của anh lại đập mạnh.
Không gian nhà hàng ưu nhã, bầu không khí thoải mái, người biểu diễn dương cầm đang chậm rãi đàn một khúc nhạc lãng mạn, ánh đèn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sở Mộ nhìn Chu Niệm, trong mắt nồng đậm tình ý, xinh đẹp như một khối thủy tinh trong suốt.
Chu Niệm nhìn anh, tâm tư xúc động, cầm lấy bàn tay của Sở Mộ, ngay cả một câu cũng không nói, cứ như vậy mà lặng lẽ đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út bên bàn tay trái của anh, rồi lại nâng tay anh hôn lên nó một cái. Sau đó lấy ra một chiếc nhẫn khác đặt vào bàn tay của Sở Mộ, Sở Mộ cũng đồng dạnh đeo vào tay Chu Niệm.
Không một lời bày tỏ, cũng không một lời cầu hôn, trong lặng im, dưới ánh nến lóng ánh mỹ lệ.
Đi ra từ nhà hàng, vừa ngồi vào xe, Chu Niệm ngay lập tức ôm lấy tấm lưng của Sở Mộ không ngừng hôn lên môi anh, như muốn gắng sức hấp thu lấy anh, dù Sở Mộ có chút phản kháng, nhưng loại khí lực bé nhỏ thế này lại không hề đáng kể, sau đó anh cũng trầm mê trong cảm giác hạnh phúc đến mê muội mà Chu Niệm mang lại cho anh.
“Em yêu anh, cảm tạ anh đã đáp ứng em.” Chu Niệm nói bên tai Sở Mộ, chặt chẽ ôm anh vào lòng.
“Tôi cũng yêu cậu.” Sở Mộ đáp lại, lúc này, anh nhất định phải đáp lại.
Về đến nhà, ngay từ phòng khách Chu Niệm đã bắt đầu hôn vuốt ve anh, mạnh mẽ mà yêu thương đặt anh lên giường, không gian tràn ngập tình yêu, hai người đều kích động.
Sở Mộ nhiệt tình đến khó tin, Chu Niệm ôm anh, thầm nghĩ có thể có được người này, cuộc đời hắn xem như không uổng phí.
Chu Niệm sắp xếp công việc xong xuôi, liền cùng Sở Mộ quay về quê của anh.
Nghĩ đến thái độ mà mẹ có thể đối xử với Chu Niệm, trong lòng Sở Mộ có chút thấp thỏm, thế nhưng, anh không hề có bất cứ ý định lùi bước nào, anh đã hạ quyết định quyết tâm cùng người này hảo hảo sống bên nhau trọn đời.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Tảo thạch vương lão ngũ : là tục ngữ dân gian, chỉ những người đàn ông hoàn mỹ (ngũ ở đây là chỉ 5 tiêu chuẩn, nhưng mờ Jessie lười edit a, tóm lại là đây là người đàn ông hoàn hảo từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, từ ngoại hình cho đến tính tình~~~)
(2) Lan điếu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook