Chu Đường - Lộc Thời An
-
Chương 18: Hoàn chính văn
“Anh muốn đi đâu?”
Chu Đường theo bản năng ôm sát anh, đầu dựa vào ngực anh.
“Tính toán làm chút việc, đi sa trường, kiếm tiền nuôi vợ.”
Anh đốt điếu thuốc, Trần Kính không phải người nghiện thuốc lá, nhưng hiện tại tâm tình có chút bực bội không rõ.
Đại khái là không muốn cùng cô tách ra, tình yêu đang lúc cuồng nhiệt liền tách ra, tâm lý anh giống như bị ngâm nước đắng, hụt hẫng.
Chu Đường cọ cọ, cô nhìn sườn mặt cương nghị của nam nhân, sườn mặt anh rất đẹp, đường cong mượt mà, cả người chìm trong sương khói, trông rất đẹp mắt.
“Dạ, anh đi đi, en sẽ tự lo cho mình thật tốt, chăm nhà anh thật kĩ.”
Cô không muốn làm anh lo lắng.
“Gần đây hơi loạn, nghe nói trấn trên có vài cô gái độc thân bị gian dâm đến chết, nếu em sợ hãi liền qua đi qua ở cùng Tô Triều Lộ biết chưa?”
“Biết rồi Trần Kính, nói cho em nghe một chút về bạn gái cũ đi.”
Chu Đường tự dưng nhắc tới đề tài này.
“Không có gì để nói, năm đó trẻ trâu cho rằng chính mình rất có mị lực, trêu hoa dẫn bướm, rất nhiều cô gái thích anh, thời điểm yêu đương cũng tận lực đối với tốt với các cô ấy, kết quả dùng cảm thấy thiếu một chút cảm giác, cũng không thể phát triển lên, hơn nữa anh nghèo như vậy, người ta chướng mắt anh."
Anh bóp tắt tàn thuốc, đem người ôm vào trong ngực, ôm thật sự chặt, như muốn khảm vào tận xương tủy.
“Sau này gặp được em, nghĩ muốn phát triển, muốn kết hôn, tuy rằng giữa chúng ta chênh lệch vẫn rất lớn nhưng anh sẽ tận lực thu nhỏ lại chênh lệch, nữ nhân của Trần Kính anh, cần được thứ tốt nhất."
Thanh âm anh trầm thấp, vừa hút thuốc nên giọng nói có chút khàn khàn, nghe đặc biệt gợi cảm, Chu Đường bị người dỗ đến quên mình, cô chỉ lo cảm động.
“Trần Kính, anh là tra nam mà còn rất đa sầu đa cảm.”
“Là bởi vì quá coi trọng em, cho nên mới nghĩ muốn càng tốt một chút thì mới có thể xứng đôi với cô giáo Chu của anh.”
Môi khô ráo của anh chạm lên môi cô, hơi nóng truyền vào trong tai cô, lỗ tai Chu Đường nhịn không được đỏ lên.
“Được, em sẽ chờ anh trở về.”
Ngày thứ hai, Trần Kính đi tỉnh khác, lúc Chu Đường tan làm, Trần Kính nhờ Ôn Noãn đoán cô, Chu Đường cười với anh ấy.
“Mình không phải đứa bé, đừng lo lắng như vậy, mình có thể xử lý tốt rất nhiều chuyện.”
Chu Đường cũng nghe nói, gần nhất có phần tử không hợp pháp chuyên môn nhìn chằm chằm các cô gái độc thân.
Bên kia thành tây đã xảy ra nhiều trường hợp như vậy, có rất nhiều cô nữ bị tiền dâm hậu sát, tâm lý cô cũng sợ vô cùng, nhưng cô không muốn quấy rầy Trần Kính.
Trần Kính an bài thỏa đáng hết thảy, trở lại chỗ ở, lúc nằm ngủ, trong phòng một mảnh đen như mực, một cái giường đơn giản cùng một cái bàn, không có vật trang trí khác.
Giữa nam nhân và nữ nhân khác biệt ở chỗ này. Phòng của Chu Đường rất sạch sẽ, hơn nữa còn rất thơm.
Nam nhân thân cao chân dài, tùy tiện dựa vào đầu giường, anh cầm di động trên đầu giường, gọi cho Chu Đường.
Lần đầu không ai bắt máy lần thứ hai cũng vậy, lòng Trần Kính nóng như lửa đốt, anh cắt đứt điện thoại rồi gọi qua cho Chu Dập.
Lúc Chu Đường về đến nhà đã khuya lơ khuya lắc, hôm nay có một học sinh nói trong nhà có việc, nhờ cô qua giúp, vẫn luôn bận việc đến buổi tối mới trở về.
Lúc cô chuẩn bị tắm rửa, phát hiện có người cạy cửa, Chu Đường bị dọa đến kinh hồn táng đảm, cô nhanh chóng tắt đèn, trốn xuống gầm giường trong phòng ngủ.
Tay áo ngủ đều là mồ hôi, tâm nhảy thịch thịch thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay trơn trượt, xương cột sống banh thẳng, phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Nếu nó là cướp, đem tiền đưa nó, nhưng nếu là nó cướp sắc thì làm sao bây giờ??
Chu Đường nằm dưới giường không dám phát ra tiếng, cô che miệng, sợ chính mình phát ra âm than, mồ hôi lạnh trên trán rớt xuống, cả người vừa khẩn trương vừa sợ hãi.
Người nọ đeo một đôi giày chơi bóng màu đen giày, cô thấy người đi giày chơi bóng màu đen hướng tới chỗ coi.
Ngàn vạn không cần phát hiện tôi! Đừng! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!! Cô mặc niệm ở trong lòng.
Chu Đường tự nhận tố chất tâm lý cũng không tệ lắm, tâm nhảy bang bang, người nọ mở tủ đầu giường, đại khái là muốn cướp tiền.
Ghế dựa bị xô ngã tạo nên thanh âm chói tai, thanh âm này làm Chu Đường khủng hoảng hơn.
Chu Đường nhắm mắt lại, cô không dám nhìn, trái tim nhảy lên, như có lưỡi lê đặt ở phía dưới, cả người đều căng thành đường cong.
“Chu Đường, Chu Đường, chị có ở bên trong không?”
Bên ngoài có người gõ cửa.
Nam nhân kia không nghĩ đến cư nhiên có người tới gõ cửa, anh ta đã quan sát nhiều ngày, phát hiện Chu Đường ở một mình, anh ta nhanh chóng lắc mình, từ cửa sổ đào tẩu, Chu Đường ở tầng lầu không cao, chỉ cần chú ý thì không đến mức sẽ chết. Chu Đường thở dài thật sâu, cô kéo chân đi mở cửa, con người ta luôn là bộ dáng này, nhìn thấy tin tức khủng bố, phản ứng đầu tiên nghĩ là sẽ không phát sinh ở trên người mình.
Cô nghe Ôn Noãn nói gần đây có rất nhiều cô gái độc thân bị gian sát, lúc trước cô còn không để bụng, cảm thấy chính mình hẳn là sẽ không dính tới loại chuyện này, nhưng có đôi khi lúc chúng ta tự cho là đúng thì sẽ phát sinh vấn đề. Cô chậm rãi mở cửa, ngoài cửa là Chu Dập cùng mấy cảnh sát, Chu Dập thấy dáng vẻ của cô, thật cẩn thận nói
“Chị ổn chứ? Trần Kính kêu em lại đây xem chị, anh gọi điện thoại cho chị nhưng không ai tiếp.”
Sau khi cảnh sát thăm dò hiện trường, thì để cô đến cục cảnh sát ghi chép, trong lúc này thì Trần Kính gọi điện thoại lại, lúc Chu Đường tiếp điện thoại, mặt ngoài cái gì cũng không nói nhưng trong lòng đã sớm hỏng mất.
“Chu Đường, anh sắp về đến Giang Thành, em ở cục cảnh sát cục chờ anh, đừng đi ra ngoài.”
“Vần, Trần Kính không cần nóng nảy, anh phải chú ý an toàn.”
Chu Dập nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Trần Kính thích Chu Đường cũng có đạo lý.
Cô gái khác mà gặp được loại chuyện này, lúc cùng người thân cận điện thoại phỏng chừng sẽ khóc lóc kể lể một phen, nhưng cô không có, an an tĩnh tĩnh mà nắm di động, cúi đầu, không nói một lời.
Cậu có chút bội phục cô gái kiên nghị này. Giữa tháng mười, Giang Thành canh thâm lộ trọng, bên ngoài lạnh căm căm gió lạnh, bên trong cục cảnh sát cũng không ấm áp mấy, Chu Đường mặc áo dài quần dài đơn giản, cũng bị lãnh run bần bật.
Vị cảnh sát kia nói để Chu Đường trước tiên ở cục cảnh sát đợi, bởi vì không xác định người nọ có đến gây án lần hai hay không, cho nên vẫn tương đối tốt. Ôn Noãn ra giải quyết, còn Chu Dập chạy về nhà.
Cô ngồi một mình, miên man suy nghĩ, Chu Đường nghĩ, nếu chính mình xảy ra chuyện gì thì Trần Kính làm sao bây giờ? Một người tốt như Trần Kính có thể khổ sở lắm hay không.
“Chu Đường!”
Thanh âm nam nhân trầm ổn mà hữu lực ở trong khung cảnh trống rỗng, giống như đánh nát ngọc thạch xâm nhập vào tai Chu Đường, chạm vào nội tâm cô.
Chu Đường cơ hồ là chạy vội lên, hướng anh xông tới, ôm lấy Trần Kính, anh tay mắt lanh lẹ tiếp được Chu Đường.
Thanh âm Chu Đường có chút run rẩy, áo trước ngực anh cũng bị ướt nhẹp.
“Trần Kính…… Kỳ thật em sợ lắm, em sợ về sau sẽ không còn được gặp lại anh.”
“Không sợ, không phải anh đã về rồi sao? Về sau làm bà Trần ở bên anh được không? Em ở một mình anh không yên tâm.”
“Được, Trần Kính, em phải làm bà Trần của anh."
Mũi cô bị lấp kín, thanh âm ong ong, nhưng thái độ hết sức khẩn thiết.
“Chúng ta về nhà.”
Trần Kính đem người ôm càng chặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook