Chu Du Cùng Hệ Thống
-
Chương 11: Mâu thuẫn gia đình
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 11: Mâu thuẫn gia đình
Ăn cơm xong, Lạc Tuấn Bảo ngoan ngoãn mở ti vi xem phim hoạt hình, không quấn tay quấn chân làm phiền mẹ và dì dọn dẹp.
Vừa rửa chén, Từ Thiên Ngưng vừa tám chuyện: “Kỳ này, hôm nay chị lướt wechat thấy mẹ chị đăng bài khoe hội chị em phụ nữ đã đăng ký đoàn du lịch hoàng hôn đỏ, trong danh sách có cả tên của mẹ em nữa đấy, hình như mấy hôm nữa là xuất phát thì phải.”
Ở quê, hai nhà Từ gia và Đường gia vốn qua lại mật thiết, chỉ là hai chị em đều có mâu thuẫn với cha mẹ, không thể về nhà thế nên thường ngày họ luôn tránh nhắc tới chuyện gia đình.
Quả nhiên, vừa nghe đến mẹ là Đường Tư Kỳ xị mặt: “Đi chơi cũng tốt, đi chơi cho khuây khoả đầu óc chứ ở nhà toàn suy diễn linh tinh rồi áp lực lên em. Giờ mẹ em chịu đi du lịch rồi, phỏng chừng sắp buông tha cho em cũng nên. Mà sao ba em không đi cùng luôn nhỉ?!”
Từ Thiên Ngưng mỉm cười: “Nhà em trồng nhiều cây cối như vậy, ba em còn lâu mới nỡ xa đám cây cối hoa lá ngoài vườn.”
“Đúng á, chị nói đúng, cả ngày ba em toàn quanh quẩn bên mấy chậu bông, có khi còn thương hơn cả con gái ruột ấy chứ”, Đường Tư Kỳ thở dài, “Mà chị biết không, mấy hôm trước em còn mơ thấy ác mộng cơ, em mơ thấy ba em gửi cho em một thùng tài liệu tham khảo và đề thi công chức các năm, cái thùng to như thế này này, nghĩ có sợ không cơ chứ!”
Ngay khi cô vừa dứt lời thì Lạc Tuấn Bảo cong eo kéo lê một cái thùng giấy ra tới.
“Dì Tư Kỳ, thiếu chút nữa quên mất không đưa cho dì, dì có chuyển phát nhanh này.”
Đường Tư Kỳ nghi hoặc đi qua, tiện tay với lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, rạch ra xem bên trong là thứ gì.
Nào ngờ chỉ vừa nhìn thôi, sắc mặt cô đã đại biến: “Vãi chưởng, giấc mơ thành sự thật luôn!!!”
Từ Thiên Ngưng kinh ngạc ngó đầu ra: “Ba em gửi tài liệu cho em thật à?”
Đường Tư Kỳ rút một xấp giấy, huơ huơ trong không khí: “Thật hơn vàng, chị nhìn đi, trang đầu tiên còn có cả nét bút của ba em nữa này: “Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (1). Con gái, hy vọng con nỗ lực phấn đấu, năm nay sẽ thi đậu công chức nhà nước.”
Lạc Tuấn Bảo tò mò thò đầu lại xem, trong thùng đựng quá trời sách, quyển nào quyển nấy dầy bịch. Thằng bé lẩm nhẩm đánh vần: “Thân…luận (2)…là sao? Dì Tư Kỳ, sách này dạy về cái gì vậy?”
“Đừng hỏi dì, dì không biết, mà cũng không muốn biết đâu!” Đường Tư Kỳ ảo não, trong lòng vang lên khúc hát bi ai “Tôi không tin đời tôi. Suốt ngày bị bắt thi công chức hoài. Nắng ấm nơi nào xa thật xa. Cớ sao lại cho mưa gió nơi này”.
“Tạm thời cứ đóng lại trước đã, từ từ dì sẽ đăng lên mạng bán kiếm tiền”, Đường Tư Kỳ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Từ Thiên Ngưng đi ra, ôn tồn khuyên nhủ: “Cái con bé này đừng có làm vậy, chị thấy ba mẹ em vẫn quan tâm đến em nhiều lắm đấy.”
Cùng cảnh khổ như nhau, nhưng Từ Thiên Ngưng không bao giờ có kiểu thêm dầu vào lửa. Ngược lại chị luôn mong Đường Tư Kỳ có thể hoà hoãn với gia đình.
Rất tiếc Đường Tư Kỳ lại không muốn nhượng bộ: “Em biết ba mẹ quan tâm em, lo lắng cho em, nhưng em thật sự không muốn sống theo sự sắp đặt của ba mẹ. Thi tuyển công chức, vào làm nhà nước hoặc ngân hàng, ngày ngày ngồi tám tiếng “bàn giấy” vô vị. Rồi kiếm một chàng trai đủ tiêu chuẩn để lấy làm chồng, sinh con đẻ cái, an ổn sống hết một đời. Ôi, chỉ nghĩ thôi mà em đã thấy ngột ngạt rồi. Em không biết mình thực sự muốn gì nhưng em biết rất rõ cuộc sống theo khuôn mẫu đó không dành cho em!”
Từ Thiên Ngưng tiếp tục: “Chị thấy chú Đường có vẻ dễ nói chuyện hơn đấy. Cũng mấy tháng em không về thăm nhà rồi, chắc cũng trốn không nghe điện thoại luôn phải không. Hay tranh thủ đợt này mẹ không có nhà, em chạy về thủ thỉ tỉ tê với ba coi sao. Mình thừa cơ đánh tỉa du kích, hạ gục từng người một.”
Đường Tư Kỳ so vai rụt cổ y hệt con đà điểu: “Thôi thôi chị ơi, lúc trước ba em là người gay gắt nhất trong vấn đề công ăn việc làm, ngày nào mở mắt ra cũng phê bình em sống không có ý chí, vô công rỗi nghề. Giờ em mới đi được mấy tháng thôi, nghề nghiệp chưa ổn định, thu nhập vẫn còn bấp bênh. Em không dám về đâu, mất công chọc ba em tức nữa.”
“Thôi thôi bỏ chuyện em sang một bên đi, tình hình chị thế nào rồi?”
Đường Tư Kỳ ngó nghiêng, thấy Lạc Tuấn Bảo đã về phòng cắm cúi vẽ tranh, cô mới hạ giọng hỏi tiếp: “Chiến sự của chị với ba mẹ vẫn căng thẳng lắm hả?”
Nhắc đến chuyện này, Từ Thiên Ngưng cúi đầu thở dài: “Haizz, thì em cũng biết rồi đấy, hồi xưa chị cãi lời ba mẹ, tự ý bảo lưu việc học, gả chồng xa rồi hạ sinh Tuấn Bảo. Sau lại không màng họ phản đối, tự quyết định ly hôn chồng, một mình nuôi nấng Tuấn Bảo. Mấy năm nay…chị toàn làm ra những chuyện kinh thiên động địa. Trong mắt ba mẹ, chị là một đứa con gái bất hiếu, ngỗ nghịch. Mâu thuẫn càng lúc càng sâu, tình cảm cũng theo đó mà phai nhạt dần.”
Thấy chị bạn đau khổ, Đường Tư Kỳ cũng chẳng mấy dễ chịu: “Thiên Ngưng à, không cần biết trong mắt mọi người thế nào nhưng trong mắt em chị là một người phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh. Làm mẹ đơn thân, vừa phải nuôi dạy con cái vừa phải ra ngoài bươn chải kiếm tiền, thật sự không dễ dàng chút nào.”
Nhắc tới con trai cưng, ánh mắt Từ Thiên Ngưng lập tức vơi bớt phiền não, tăng thêm vài phần dịu dàng: “Lúc mới ly hôn, chị tuyệt vọng lắm, cảm giác như trời đất sụp đổ, bế tắc tới cùng cực. Nhiều khi cứ ngỡ mình không thể gượng nổi nữa. Nhưng chính Tuấn Bảo đã ở bên an ủi chị, tiếp thêm sức mạnh cho chị. Thằng bé chính là động lực to lớn giúp chị có thể chống đỡ được tới tận ngày hôm nay. Không có nó chắc chị sụp từ lâu rồi. Nhìn thấy con, chị lại tự động viên bản thân phải cố gắng hơn nữa, mình phải khoẻ phải tốt thì mới lo cho con được. Cũng may mây mù đã tan, gian nan đã bớt, chị tin chắc rằng tương lai sẽ ngày một tốt đẹp hơn. Tư Kỳ, em cũng phải có niềm tin giống vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng. Khoảng thời gian khó khăn này sẽ mau qua thôi, em hãy cứ tiếp tục theo đuổi đam mê hội hoạ, chị tin chắc rằng một ngày không xa ba mẹ sẽ thấu hiểu và ủng hộ lựa chọn này của em.”
Nghe người chị động viên mà lòng Đường Tư Kỳ ngổn ngang trăm mối. Đối với Từ Thiên Ngưng, Lạc Tuấn Bảo chính là sao mai ấm áp, soi sáng quãng đường u ám tối tăm, thì Đường Tư Kỳ cô vào thời điểm khốn cùng nhất cũng may mắn có người chị thân thiết dang tay cứu vớt, chứ không thôi cô cũng chẳng biết đời mình sẽ lạc trôi phương nào nữa!
Tuy Từ Thiên Ngưng luôn lạc quan nói rằng hiện giờ cuộc sống đã tốt hơn nhưng Đường Tư Kỳ biết chị ấy rất áp lực. Ngoài gánh nặng cơm áo gạo tiền thì nuôi dạy con cái chính là mối bận tâm lớn nhất. Nhóc con Tuấn Bảo càng lớn thì càng phải lo lắng nhiều hơn, từ chuyện trường lớp tới sức khoẻ thể chất rồi tâm sinh lý. Trăm thứ bà rằn dồn hết lên đôi vai nhỏ bé ấy, không có gia đình sẻ chia, không có người chồng chung tay gánh vác, tất cả đều do một mình chị gánh gồng, xoay sở.
Rửa xong bát đũa, Đường Tư Kỳ trở về phòng mình nhưng trong đầu vẫn miên man suy nghĩ “nếu nghề vẽ tranh có thể kiếm được nhiều tiền thì tốt quá, như vậy sẽ giúp được chị Thiên Ngưng giảm bớt gánh nặng…”
Chỉ là cái nghề hoạ sĩ tự do cũng lắm chông gai. Cô mới bước chân vào con đường này được vài tháng, số lượng fans trên Weibo chỉ vừa nhích lên con số hàng trăm, tương tác hầu như không có, càng chẳng biết trong số ấy bao nhiêu tài khoản là ảo nữa.
Mà cái ngành này không có tiếng tăm thì rất khó nhận được đơn. Như hôm trước, mới có khách đặt một bức mỹ nữ cổ phong nhưng vì cái tật lề mề mà cô đã đánh mất cơ hội trong nuối tiếc.
Đường Tư Kỳ chắc lưỡi, thôi kệ, cái nhỏ không đi cái lớn không tới, giờ việc trước mắt phải nhanh chóng đăng bài về cửa hàng đồ cổ lên mạng để thu thập đồng vàng đã.
Cô mở ảnh chụp trên điện thoại, lặng người quan sát một hồi lâu để tìm cảm hứng sau đó mới bắt tay vào vẽ.
Bút pháp đơn giản, không cầu kỳ hoa mĩ cùng tông màu trầm ấm đã tái hiện lại nguyên vẹn khung cảnh lúc đó. Ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua tán lá chiếu rọi vào căn tiệm làm sáng bừng lên mấy tấm áp phích cuối niên đại 20 đầu 30, xấp tem của những năm 50 hồi đó, bộ ly tráng men cọc cạch thuộc về thập niên 60, qua thập niên 70 thì có mẫu phích nước nổi đình nồi đám được các bà nội trợ vô cùng ưa chuộng, hay khay bi thuỷ tinh - món đồ chơi yêu thích của lũ trẻ những năm 80 hoặc xấp truyện tranh được xuất bản từ những năm 90 thế kỷ trước. Và tất nhiên không thể thiếu bóng dáng ông chú ngồi xổm trong góc tiệm, cần mẫn lau chùi chiếc máy ảnh kiểu cũ, cùng nụ cười rất đỗi điềm nhiên và mộc mạc.
Không biết Đường Tư Kỳ vùi đầu vẽ bao lâu nhưng khi hoàn thành thì màn đêm đã buông xuống, trời đã về khuya. Cô xoa xoa cái cần cổ mỏi nhừ, vươn vai ngáp dài một cái trước khi gõ vài dòng thuật lại câu chuyện xưa theo lời kể của ông chủ tiệm. Xong đâu đó, cô đăng tải bức tranh cùng lời giới thiệu lên các diễn đàn và mạng xã hội rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt để còn đi ngủ chứ không thôi hai mắt díp hết cả lại rồi!
===
Chú thích:
(1)“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự cổ hàn lai”, ý là “Bảo kiếm sắc nhờ được mài dũa, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong buốt giá”. Con người muốn thành công đều cần phải trả giá, kinh qua khảo nghiệm. Khi đã thành báu vật rồi thì sẽ có tư thái và sức lôi cuốn kỳ lạ. Người ưu tú dẫu gặp phải vấn đề gì, dẫu đương đầu với thiên binh vạn mã, cũng đều có năng lực hoá giải thành không, khiến người khác vô cùng dễ chịu.
(2)Thân luận (申论 - Shen Lun) là một môn thi kiểm tra những năng lực cơ bản cần có trong công việc của một cơ quan. Nó chủ yếu kiểm tra khả năng đọc hiểu, khả năng phân tích toàn diện, khả năng đặt câu hỏi và giải quyết vấn đề, khả năng thực hiện và viết khả năng diễn đạt. Nó có khả năng mô phỏng công việc hàng ngày của công chức.
Chương 11: Mâu thuẫn gia đình
Ăn cơm xong, Lạc Tuấn Bảo ngoan ngoãn mở ti vi xem phim hoạt hình, không quấn tay quấn chân làm phiền mẹ và dì dọn dẹp.
Vừa rửa chén, Từ Thiên Ngưng vừa tám chuyện: “Kỳ này, hôm nay chị lướt wechat thấy mẹ chị đăng bài khoe hội chị em phụ nữ đã đăng ký đoàn du lịch hoàng hôn đỏ, trong danh sách có cả tên của mẹ em nữa đấy, hình như mấy hôm nữa là xuất phát thì phải.”
Ở quê, hai nhà Từ gia và Đường gia vốn qua lại mật thiết, chỉ là hai chị em đều có mâu thuẫn với cha mẹ, không thể về nhà thế nên thường ngày họ luôn tránh nhắc tới chuyện gia đình.
Quả nhiên, vừa nghe đến mẹ là Đường Tư Kỳ xị mặt: “Đi chơi cũng tốt, đi chơi cho khuây khoả đầu óc chứ ở nhà toàn suy diễn linh tinh rồi áp lực lên em. Giờ mẹ em chịu đi du lịch rồi, phỏng chừng sắp buông tha cho em cũng nên. Mà sao ba em không đi cùng luôn nhỉ?!”
Từ Thiên Ngưng mỉm cười: “Nhà em trồng nhiều cây cối như vậy, ba em còn lâu mới nỡ xa đám cây cối hoa lá ngoài vườn.”
“Đúng á, chị nói đúng, cả ngày ba em toàn quanh quẩn bên mấy chậu bông, có khi còn thương hơn cả con gái ruột ấy chứ”, Đường Tư Kỳ thở dài, “Mà chị biết không, mấy hôm trước em còn mơ thấy ác mộng cơ, em mơ thấy ba em gửi cho em một thùng tài liệu tham khảo và đề thi công chức các năm, cái thùng to như thế này này, nghĩ có sợ không cơ chứ!”
Ngay khi cô vừa dứt lời thì Lạc Tuấn Bảo cong eo kéo lê một cái thùng giấy ra tới.
“Dì Tư Kỳ, thiếu chút nữa quên mất không đưa cho dì, dì có chuyển phát nhanh này.”
Đường Tư Kỳ nghi hoặc đi qua, tiện tay với lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, rạch ra xem bên trong là thứ gì.
Nào ngờ chỉ vừa nhìn thôi, sắc mặt cô đã đại biến: “Vãi chưởng, giấc mơ thành sự thật luôn!!!”
Từ Thiên Ngưng kinh ngạc ngó đầu ra: “Ba em gửi tài liệu cho em thật à?”
Đường Tư Kỳ rút một xấp giấy, huơ huơ trong không khí: “Thật hơn vàng, chị nhìn đi, trang đầu tiên còn có cả nét bút của ba em nữa này: “Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (1). Con gái, hy vọng con nỗ lực phấn đấu, năm nay sẽ thi đậu công chức nhà nước.”
Lạc Tuấn Bảo tò mò thò đầu lại xem, trong thùng đựng quá trời sách, quyển nào quyển nấy dầy bịch. Thằng bé lẩm nhẩm đánh vần: “Thân…luận (2)…là sao? Dì Tư Kỳ, sách này dạy về cái gì vậy?”
“Đừng hỏi dì, dì không biết, mà cũng không muốn biết đâu!” Đường Tư Kỳ ảo não, trong lòng vang lên khúc hát bi ai “Tôi không tin đời tôi. Suốt ngày bị bắt thi công chức hoài. Nắng ấm nơi nào xa thật xa. Cớ sao lại cho mưa gió nơi này”.
“Tạm thời cứ đóng lại trước đã, từ từ dì sẽ đăng lên mạng bán kiếm tiền”, Đường Tư Kỳ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Từ Thiên Ngưng đi ra, ôn tồn khuyên nhủ: “Cái con bé này đừng có làm vậy, chị thấy ba mẹ em vẫn quan tâm đến em nhiều lắm đấy.”
Cùng cảnh khổ như nhau, nhưng Từ Thiên Ngưng không bao giờ có kiểu thêm dầu vào lửa. Ngược lại chị luôn mong Đường Tư Kỳ có thể hoà hoãn với gia đình.
Rất tiếc Đường Tư Kỳ lại không muốn nhượng bộ: “Em biết ba mẹ quan tâm em, lo lắng cho em, nhưng em thật sự không muốn sống theo sự sắp đặt của ba mẹ. Thi tuyển công chức, vào làm nhà nước hoặc ngân hàng, ngày ngày ngồi tám tiếng “bàn giấy” vô vị. Rồi kiếm một chàng trai đủ tiêu chuẩn để lấy làm chồng, sinh con đẻ cái, an ổn sống hết một đời. Ôi, chỉ nghĩ thôi mà em đã thấy ngột ngạt rồi. Em không biết mình thực sự muốn gì nhưng em biết rất rõ cuộc sống theo khuôn mẫu đó không dành cho em!”
Từ Thiên Ngưng tiếp tục: “Chị thấy chú Đường có vẻ dễ nói chuyện hơn đấy. Cũng mấy tháng em không về thăm nhà rồi, chắc cũng trốn không nghe điện thoại luôn phải không. Hay tranh thủ đợt này mẹ không có nhà, em chạy về thủ thỉ tỉ tê với ba coi sao. Mình thừa cơ đánh tỉa du kích, hạ gục từng người một.”
Đường Tư Kỳ so vai rụt cổ y hệt con đà điểu: “Thôi thôi chị ơi, lúc trước ba em là người gay gắt nhất trong vấn đề công ăn việc làm, ngày nào mở mắt ra cũng phê bình em sống không có ý chí, vô công rỗi nghề. Giờ em mới đi được mấy tháng thôi, nghề nghiệp chưa ổn định, thu nhập vẫn còn bấp bênh. Em không dám về đâu, mất công chọc ba em tức nữa.”
“Thôi thôi bỏ chuyện em sang một bên đi, tình hình chị thế nào rồi?”
Đường Tư Kỳ ngó nghiêng, thấy Lạc Tuấn Bảo đã về phòng cắm cúi vẽ tranh, cô mới hạ giọng hỏi tiếp: “Chiến sự của chị với ba mẹ vẫn căng thẳng lắm hả?”
Nhắc đến chuyện này, Từ Thiên Ngưng cúi đầu thở dài: “Haizz, thì em cũng biết rồi đấy, hồi xưa chị cãi lời ba mẹ, tự ý bảo lưu việc học, gả chồng xa rồi hạ sinh Tuấn Bảo. Sau lại không màng họ phản đối, tự quyết định ly hôn chồng, một mình nuôi nấng Tuấn Bảo. Mấy năm nay…chị toàn làm ra những chuyện kinh thiên động địa. Trong mắt ba mẹ, chị là một đứa con gái bất hiếu, ngỗ nghịch. Mâu thuẫn càng lúc càng sâu, tình cảm cũng theo đó mà phai nhạt dần.”
Thấy chị bạn đau khổ, Đường Tư Kỳ cũng chẳng mấy dễ chịu: “Thiên Ngưng à, không cần biết trong mắt mọi người thế nào nhưng trong mắt em chị là một người phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh. Làm mẹ đơn thân, vừa phải nuôi dạy con cái vừa phải ra ngoài bươn chải kiếm tiền, thật sự không dễ dàng chút nào.”
Nhắc tới con trai cưng, ánh mắt Từ Thiên Ngưng lập tức vơi bớt phiền não, tăng thêm vài phần dịu dàng: “Lúc mới ly hôn, chị tuyệt vọng lắm, cảm giác như trời đất sụp đổ, bế tắc tới cùng cực. Nhiều khi cứ ngỡ mình không thể gượng nổi nữa. Nhưng chính Tuấn Bảo đã ở bên an ủi chị, tiếp thêm sức mạnh cho chị. Thằng bé chính là động lực to lớn giúp chị có thể chống đỡ được tới tận ngày hôm nay. Không có nó chắc chị sụp từ lâu rồi. Nhìn thấy con, chị lại tự động viên bản thân phải cố gắng hơn nữa, mình phải khoẻ phải tốt thì mới lo cho con được. Cũng may mây mù đã tan, gian nan đã bớt, chị tin chắc rằng tương lai sẽ ngày một tốt đẹp hơn. Tư Kỳ, em cũng phải có niềm tin giống vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng. Khoảng thời gian khó khăn này sẽ mau qua thôi, em hãy cứ tiếp tục theo đuổi đam mê hội hoạ, chị tin chắc rằng một ngày không xa ba mẹ sẽ thấu hiểu và ủng hộ lựa chọn này của em.”
Nghe người chị động viên mà lòng Đường Tư Kỳ ngổn ngang trăm mối. Đối với Từ Thiên Ngưng, Lạc Tuấn Bảo chính là sao mai ấm áp, soi sáng quãng đường u ám tối tăm, thì Đường Tư Kỳ cô vào thời điểm khốn cùng nhất cũng may mắn có người chị thân thiết dang tay cứu vớt, chứ không thôi cô cũng chẳng biết đời mình sẽ lạc trôi phương nào nữa!
Tuy Từ Thiên Ngưng luôn lạc quan nói rằng hiện giờ cuộc sống đã tốt hơn nhưng Đường Tư Kỳ biết chị ấy rất áp lực. Ngoài gánh nặng cơm áo gạo tiền thì nuôi dạy con cái chính là mối bận tâm lớn nhất. Nhóc con Tuấn Bảo càng lớn thì càng phải lo lắng nhiều hơn, từ chuyện trường lớp tới sức khoẻ thể chất rồi tâm sinh lý. Trăm thứ bà rằn dồn hết lên đôi vai nhỏ bé ấy, không có gia đình sẻ chia, không có người chồng chung tay gánh vác, tất cả đều do một mình chị gánh gồng, xoay sở.
Rửa xong bát đũa, Đường Tư Kỳ trở về phòng mình nhưng trong đầu vẫn miên man suy nghĩ “nếu nghề vẽ tranh có thể kiếm được nhiều tiền thì tốt quá, như vậy sẽ giúp được chị Thiên Ngưng giảm bớt gánh nặng…”
Chỉ là cái nghề hoạ sĩ tự do cũng lắm chông gai. Cô mới bước chân vào con đường này được vài tháng, số lượng fans trên Weibo chỉ vừa nhích lên con số hàng trăm, tương tác hầu như không có, càng chẳng biết trong số ấy bao nhiêu tài khoản là ảo nữa.
Mà cái ngành này không có tiếng tăm thì rất khó nhận được đơn. Như hôm trước, mới có khách đặt một bức mỹ nữ cổ phong nhưng vì cái tật lề mề mà cô đã đánh mất cơ hội trong nuối tiếc.
Đường Tư Kỳ chắc lưỡi, thôi kệ, cái nhỏ không đi cái lớn không tới, giờ việc trước mắt phải nhanh chóng đăng bài về cửa hàng đồ cổ lên mạng để thu thập đồng vàng đã.
Cô mở ảnh chụp trên điện thoại, lặng người quan sát một hồi lâu để tìm cảm hứng sau đó mới bắt tay vào vẽ.
Bút pháp đơn giản, không cầu kỳ hoa mĩ cùng tông màu trầm ấm đã tái hiện lại nguyên vẹn khung cảnh lúc đó. Ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua tán lá chiếu rọi vào căn tiệm làm sáng bừng lên mấy tấm áp phích cuối niên đại 20 đầu 30, xấp tem của những năm 50 hồi đó, bộ ly tráng men cọc cạch thuộc về thập niên 60, qua thập niên 70 thì có mẫu phích nước nổi đình nồi đám được các bà nội trợ vô cùng ưa chuộng, hay khay bi thuỷ tinh - món đồ chơi yêu thích của lũ trẻ những năm 80 hoặc xấp truyện tranh được xuất bản từ những năm 90 thế kỷ trước. Và tất nhiên không thể thiếu bóng dáng ông chú ngồi xổm trong góc tiệm, cần mẫn lau chùi chiếc máy ảnh kiểu cũ, cùng nụ cười rất đỗi điềm nhiên và mộc mạc.
Không biết Đường Tư Kỳ vùi đầu vẽ bao lâu nhưng khi hoàn thành thì màn đêm đã buông xuống, trời đã về khuya. Cô xoa xoa cái cần cổ mỏi nhừ, vươn vai ngáp dài một cái trước khi gõ vài dòng thuật lại câu chuyện xưa theo lời kể của ông chủ tiệm. Xong đâu đó, cô đăng tải bức tranh cùng lời giới thiệu lên các diễn đàn và mạng xã hội rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt để còn đi ngủ chứ không thôi hai mắt díp hết cả lại rồi!
===
Chú thích:
(1)“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự cổ hàn lai”, ý là “Bảo kiếm sắc nhờ được mài dũa, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong buốt giá”. Con người muốn thành công đều cần phải trả giá, kinh qua khảo nghiệm. Khi đã thành báu vật rồi thì sẽ có tư thái và sức lôi cuốn kỳ lạ. Người ưu tú dẫu gặp phải vấn đề gì, dẫu đương đầu với thiên binh vạn mã, cũng đều có năng lực hoá giải thành không, khiến người khác vô cùng dễ chịu.
(2)Thân luận (申论 - Shen Lun) là một môn thi kiểm tra những năng lực cơ bản cần có trong công việc của một cơ quan. Nó chủ yếu kiểm tra khả năng đọc hiểu, khả năng phân tích toàn diện, khả năng đặt câu hỏi và giải quyết vấn đề, khả năng thực hiện và viết khả năng diễn đạt. Nó có khả năng mô phỏng công việc hàng ngày của công chức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook