Chú Chắc Không
-
Chương 88: Giao thừa
Trương Tiêu bị chú Cao tẩu cho một trận chạy khắp khu đến khi hoàng hôn tàn thì vừa đi cà nhắc về vừa mếu máo kể lể.
Dương Di cũng giải thích một hồi thì hai vợ chồng mới biết mình nhầm lẫn cúi đầu xin lỗi.
Cô quay đầu nhìn Trương Tiêu đang đứng nhìn cô cười ngốc, Dương Di dơ xấp giấy trên tay lên, trên tờ giấy đầu tiên viết [ Sao anh biết được tôi ở đây ]
Trương Tiêu đọc dòng chữ rồi liền trả lời.
- ‘’ Anh làm sao biết em ở đây, chỉ là vừa ra tù trùng ngày lễ tình nhân nên không biết làm gì định mua hoa tặng bà chủ cho thuê phòng thuyết phục bà ta cho ở lại 1 hôm thôi ‘’
Dương Di ‘’…’’
Cô lật tờ giấy qua, tờ giấy tiếp theo cũng hiện lên dòng chữ [Vừa ra tù tại sao đến Giang Nam mà không về nhà].
Trương Tiêu nhìn cô cười khổ.
- ‘’ Không phải nhà anh hai năm trước bị bán đi trả nợ rồi sao ‘’
Nghĩ lại quả thật là như thế, hai năm trước công ty Trương Thị bị phá sản đổ nợ những tài sản riêng đều bán đi trả nợ hết rồi, Vậy bây giờ Trương Tiêu là người vô gia cư à.
Cô cầm bút lật qua đến trang giấy trắng loay hoay viết một hồi rồi dơ lên [Thế giờ anh ở đâu?]
Trương Tiêu thãn nhiên đáp.
- ‘’ Không biết nữa trời tối rồi chắc phải …’’
Chưa kịp nói dứt lời từ đằng sau lưng của Dương Di phát ra tiếng nói của Dì Cao.
- ‘’ Cậu qua nhà tôi đi tôi biết chắc chắn cậu đang suy tính muốn ở lại nhà Tiểu Di Di chứ gì, nào qua đây tôi không cho cậu toại nguyện đâu ‘’
- ‘’ Hở?? ‘’
Anh chỉ kịp phát ra một tiếng đã bị Dì Cao lôi vào tiệm lẩu bên cạnh.
Dương Di nhìn Trương Tiêu đờ người ra, vậy sau này có lẽ Trương Tiêu sẽ sống ở đây sao?
Trương Tiêu bây giờ rất khác hay là vốn dĩ con người Trương Tiêu luôn luôn đơn giản như vậy. Nhà phá sản, vừa ra tù không có chỗ ở sao mà nhìn hắn vui vẻ đến vậy nhỉ … con người lạc quan quá mức rồi.
Dù sao trước tiên cũng nên đề phòng tên này cái đã, thấy ổn rồi báo với Trần Chí Phong sau cũng được.
Những ngày sau đó Trương Tiêu và vợ chồng Cao kia lập một bản hợp đồng. Phụ giúp chạy bàn cho tiệm lẩu thì sẽ cho ở lại và ăn uống tuỳ ý.
Tuy bản hợp đồng giống như giữa chủ tiệm và nhân viên nhưng cách hai vợ chồng đối xử với Trương Tiêu thì như con trai lớn vừa đi xa về vậy, rất cưng chiều.
Trương Tiêu cũng không màng hỏi đến vì sao Dương Di bị trầm cảm nhưng trong lòng chắc cũng đã rõ biết cô trầm cảm là vì Tạ Kiến Minh nếu không thì tại sao lại đến Giang Nam sinh sống mà không ở lại Bắt Kinh, điều này cho thấy Dương Di đến đây để tránh mặt Tạ Kiến Minh.
…
Cứ như vậy trôi qua nữa năm, không ngờ cũng có ngày Hạ Dương Di ở gần Trương Tiêu tận nữa năm.
Cô thay đổi cách nhìn hoàn toàn về con người Trương Tiêu,Tên này rất lạc quan yêu đời là đằng khác, khi ở trong tù còn làm bạn với tất cả người trong tù, khi ra tù như con cưng sắp rời xa nhà.
Có một chuyện tên này suốt ngày luyên thuyên mãi mấy chuyện trên trời dưới đất bên tai cho Dương Di nghe, có nhiều lúc lại nổi hứng chọc cho cô tức điên lên xem thử cô có thể mở miệng chửi được không.
Chỉ tiếc lần nào cũng vậy,Dương Di không nói được nhiều lúc tức quá bật khóc thì vợ chồng dì Cao lại rượt Trương Tiêu chạy khắp khu xóm nhỏ.
Từ lúc có Trương Tiêu xuất hiện thì tần suất cô cười rất nhiều, có khi bất lực nhìn tên khùng trước mặt lỡ làm rơi quả quýt vào nồi nước lẩu bị Dì Cao chửi xối xả.
Tưởng chừng Dương Di sẽ không thể mở miệng nói được nữa cho đến lúc tết năm đầu tiên cô ở đây.
Dương Di cùng Trương Tiêu đi xem pháo hoa tết, ở khu này rất ít những người trẻ trạc tuổi Dương Di hay Trương Tiêu.
Ra ngoài đi hôm nào cũng gặp người quen vì ở đây hàng xóm rất thân thiện, hôm nay mỏi cổ chào vì ra đường tấp nập người.
Mọi người nhốn nháo mặc đồ đẹp đủ màu sắc đi về phía quảng trường xem pháo hoa đón giao thừa.
Trương Tiêu mãi nắm cổ tay Dương Di lại nếu lỡ lạc thì toi mất vì cô không mở miệng nói được, có khi lạc rồi thì Trương Tiêu gọi Dương Di nghe thấy nhưng không trả lời được thì sao …nghĩ đến đây cũng cảm thấy giống như đang dắt trẻ đi xem pháo hoa giao thừa.
Nhìn từ góc cạnh sau lưng của hai người nhìn như một cặp đôi trẻ vậy, vốn chuyện Trương Tiêu thích cô bé bán hoa không nói chuyện được cả khu ai cũng biết cả.
Đến nơi chờ một lúc thì pháo hoa mới từ từ xuất hiện đầy màu sắc trên bầu trời làm sáng rực cả một con đường dài.
Trương Tiêu ngắm ngía bầu trời nhẹ giọng nói.
- ‘’ Mong cho sang năm Tiểu Di Di sẽ nói chuyện được ‘’
Tiếng pháo hoa to kèm thêm những tiếng ồn ào của mọi người xung quanh làm cô không nghe rõ câu của Trương Tiêu vừa nói.
Cô lắc lắc bàn tay nhướng mày tỏ ý muốn nghe Trương Tiêu lập lại câu nói.
Trương Tiêu lại tưởng Dương Di muốn buông tay ra, anh e ngại nghĩ một hồi rồi cũng buông tay.
Vừa mới buông tay cũng là lúc pháo hoa bắt đầu hết, mọi người cũng quay đầu đi về ào ào xô đẩy nhau.
Một người đi qua vô ý đụng mạnh vai làm Dương Di lùi bước chân ra xa một bước rồi càng nhiều người cũng như vậy.
Trương Tiêu vừa phản ứng quay đầu nhìn thì đã thấy Dương Di đang khó khăn di chuyển rồi.
Anh hớt hã dơ tay ra nói lớn.
- ‘’ Di Di nắm tay mau lên ‘’
Đông người qua lại cánh tay của Trương Tiêu chưa kịp nắm lấy tay cô thì đã bị hất đi. Khi ngước nhìn lên đã không còn thấy bóng dáng của Dương Di nữa rồi.
Dương Di cũng giải thích một hồi thì hai vợ chồng mới biết mình nhầm lẫn cúi đầu xin lỗi.
Cô quay đầu nhìn Trương Tiêu đang đứng nhìn cô cười ngốc, Dương Di dơ xấp giấy trên tay lên, trên tờ giấy đầu tiên viết [ Sao anh biết được tôi ở đây ]
Trương Tiêu đọc dòng chữ rồi liền trả lời.
- ‘’ Anh làm sao biết em ở đây, chỉ là vừa ra tù trùng ngày lễ tình nhân nên không biết làm gì định mua hoa tặng bà chủ cho thuê phòng thuyết phục bà ta cho ở lại 1 hôm thôi ‘’
Dương Di ‘’…’’
Cô lật tờ giấy qua, tờ giấy tiếp theo cũng hiện lên dòng chữ [Vừa ra tù tại sao đến Giang Nam mà không về nhà].
Trương Tiêu nhìn cô cười khổ.
- ‘’ Không phải nhà anh hai năm trước bị bán đi trả nợ rồi sao ‘’
Nghĩ lại quả thật là như thế, hai năm trước công ty Trương Thị bị phá sản đổ nợ những tài sản riêng đều bán đi trả nợ hết rồi, Vậy bây giờ Trương Tiêu là người vô gia cư à.
Cô cầm bút lật qua đến trang giấy trắng loay hoay viết một hồi rồi dơ lên [Thế giờ anh ở đâu?]
Trương Tiêu thãn nhiên đáp.
- ‘’ Không biết nữa trời tối rồi chắc phải …’’
Chưa kịp nói dứt lời từ đằng sau lưng của Dương Di phát ra tiếng nói của Dì Cao.
- ‘’ Cậu qua nhà tôi đi tôi biết chắc chắn cậu đang suy tính muốn ở lại nhà Tiểu Di Di chứ gì, nào qua đây tôi không cho cậu toại nguyện đâu ‘’
- ‘’ Hở?? ‘’
Anh chỉ kịp phát ra một tiếng đã bị Dì Cao lôi vào tiệm lẩu bên cạnh.
Dương Di nhìn Trương Tiêu đờ người ra, vậy sau này có lẽ Trương Tiêu sẽ sống ở đây sao?
Trương Tiêu bây giờ rất khác hay là vốn dĩ con người Trương Tiêu luôn luôn đơn giản như vậy. Nhà phá sản, vừa ra tù không có chỗ ở sao mà nhìn hắn vui vẻ đến vậy nhỉ … con người lạc quan quá mức rồi.
Dù sao trước tiên cũng nên đề phòng tên này cái đã, thấy ổn rồi báo với Trần Chí Phong sau cũng được.
Những ngày sau đó Trương Tiêu và vợ chồng Cao kia lập một bản hợp đồng. Phụ giúp chạy bàn cho tiệm lẩu thì sẽ cho ở lại và ăn uống tuỳ ý.
Tuy bản hợp đồng giống như giữa chủ tiệm và nhân viên nhưng cách hai vợ chồng đối xử với Trương Tiêu thì như con trai lớn vừa đi xa về vậy, rất cưng chiều.
Trương Tiêu cũng không màng hỏi đến vì sao Dương Di bị trầm cảm nhưng trong lòng chắc cũng đã rõ biết cô trầm cảm là vì Tạ Kiến Minh nếu không thì tại sao lại đến Giang Nam sinh sống mà không ở lại Bắt Kinh, điều này cho thấy Dương Di đến đây để tránh mặt Tạ Kiến Minh.
…
Cứ như vậy trôi qua nữa năm, không ngờ cũng có ngày Hạ Dương Di ở gần Trương Tiêu tận nữa năm.
Cô thay đổi cách nhìn hoàn toàn về con người Trương Tiêu,Tên này rất lạc quan yêu đời là đằng khác, khi ở trong tù còn làm bạn với tất cả người trong tù, khi ra tù như con cưng sắp rời xa nhà.
Có một chuyện tên này suốt ngày luyên thuyên mãi mấy chuyện trên trời dưới đất bên tai cho Dương Di nghe, có nhiều lúc lại nổi hứng chọc cho cô tức điên lên xem thử cô có thể mở miệng chửi được không.
Chỉ tiếc lần nào cũng vậy,Dương Di không nói được nhiều lúc tức quá bật khóc thì vợ chồng dì Cao lại rượt Trương Tiêu chạy khắp khu xóm nhỏ.
Từ lúc có Trương Tiêu xuất hiện thì tần suất cô cười rất nhiều, có khi bất lực nhìn tên khùng trước mặt lỡ làm rơi quả quýt vào nồi nước lẩu bị Dì Cao chửi xối xả.
Tưởng chừng Dương Di sẽ không thể mở miệng nói được nữa cho đến lúc tết năm đầu tiên cô ở đây.
Dương Di cùng Trương Tiêu đi xem pháo hoa tết, ở khu này rất ít những người trẻ trạc tuổi Dương Di hay Trương Tiêu.
Ra ngoài đi hôm nào cũng gặp người quen vì ở đây hàng xóm rất thân thiện, hôm nay mỏi cổ chào vì ra đường tấp nập người.
Mọi người nhốn nháo mặc đồ đẹp đủ màu sắc đi về phía quảng trường xem pháo hoa đón giao thừa.
Trương Tiêu mãi nắm cổ tay Dương Di lại nếu lỡ lạc thì toi mất vì cô không mở miệng nói được, có khi lạc rồi thì Trương Tiêu gọi Dương Di nghe thấy nhưng không trả lời được thì sao …nghĩ đến đây cũng cảm thấy giống như đang dắt trẻ đi xem pháo hoa giao thừa.
Nhìn từ góc cạnh sau lưng của hai người nhìn như một cặp đôi trẻ vậy, vốn chuyện Trương Tiêu thích cô bé bán hoa không nói chuyện được cả khu ai cũng biết cả.
Đến nơi chờ một lúc thì pháo hoa mới từ từ xuất hiện đầy màu sắc trên bầu trời làm sáng rực cả một con đường dài.
Trương Tiêu ngắm ngía bầu trời nhẹ giọng nói.
- ‘’ Mong cho sang năm Tiểu Di Di sẽ nói chuyện được ‘’
Tiếng pháo hoa to kèm thêm những tiếng ồn ào của mọi người xung quanh làm cô không nghe rõ câu của Trương Tiêu vừa nói.
Cô lắc lắc bàn tay nhướng mày tỏ ý muốn nghe Trương Tiêu lập lại câu nói.
Trương Tiêu lại tưởng Dương Di muốn buông tay ra, anh e ngại nghĩ một hồi rồi cũng buông tay.
Vừa mới buông tay cũng là lúc pháo hoa bắt đầu hết, mọi người cũng quay đầu đi về ào ào xô đẩy nhau.
Một người đi qua vô ý đụng mạnh vai làm Dương Di lùi bước chân ra xa một bước rồi càng nhiều người cũng như vậy.
Trương Tiêu vừa phản ứng quay đầu nhìn thì đã thấy Dương Di đang khó khăn di chuyển rồi.
Anh hớt hã dơ tay ra nói lớn.
- ‘’ Di Di nắm tay mau lên ‘’
Đông người qua lại cánh tay của Trương Tiêu chưa kịp nắm lấy tay cô thì đã bị hất đi. Khi ngước nhìn lên đã không còn thấy bóng dáng của Dương Di nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook