Chú Chắc Không
-
Chương 71: Tức giận
Còn 8 tháng …
Sáng vừa mở mắt đã không thấy Tạ Kiến Minh bên cạnh.
- ‘’ Gì vậy hôm nay là ngày nghỉ mà ‘’
Mặt cô vừa mới ngủ dậy ngơ ngơ ra nhìn xung quanh một hồi lâu mới chịu đặt chân xuống sàn đi ra phòng định tiến vào nhà vệ sinh lại nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng sách.
Dương Di mở cửa ra theo thói quen không gõ cửa như thường lệ, va vào mắt cô là Tịnh Y Tâm đang đứng sát bên cạnh anh hinh như đang bàn chuyện công ty nhỉ.
Tạ Kiến Minh hoá giận lên vì cô không chịu gõ cửa mà đã đi vào rồi liền quát lên.
- ‘’ Sao em không gõ cửa mà đã vào rồi ‘’
Gương mặt của anh đang rất khó chịu, trên người còn mặt bộ đồ ngủ thì hiển nhiên có lẽ anh đã ở phòng sách từ lúc khuya chưa sáng rồi …vậy Tịnh Y Tâm cũng đã ở đây suốt đêm với Tạ Kiến Minh à.
Thấy anh đang tức giận Dương Di cũng không dám hỏi tại sao Tịnh Y Tâm ở đây mà chỉ sụp mắt xuống trả lời.
- ‘’ Em xin lỗi ‘’
Nói xong liền đóng cửa vào nhà vệ sinh luôn, bỗng nhiên cảm giác tủi thân lại xuất hiện lên trong đầu …mới sáng sớm đã bị chửi rồi.
Thay đồ xong Dương Di bèn đi ra ngoài hẹn gặp Chu Trí Cường mà không báo trước với Tạ Kiến Minh. Anh và Tịnh Y Tâm cũng không hay biết Dương Di đã đi ra khỏi nhà rồi.
Đến trưa hai người mới xong việc trong phòng sách, đột nhiên lúc này mới nhớ ra sao sáng giờ bên ngoài chẳng có tiếng động gì hết.
Tạ Kiến Minh đi khắp nhà vừa gọi tên.
- ‘’ Di Di à ‘’
Sát định Dương Di không hề có trong nhà mà cũng thèm báo cho mình một tiếng đã đi thì trong đầu anh lúc này chắc chắn biết cô đi gặp Chu Trí Cường kia liền bốc hỏa lấy điện thoại ra gọi điện liên tục cho cô.
Bên này Dương Di và Chu Trí Cường đang làm bài tập có cả đám bạn Phàm Tư và Lý Quân Hạo nên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tạ Kiến Minh đứng giữa nhà gọi điện liền tục tổng cộng là 371!cuộc gọi đến khi đã 11h trưa Dương Di mới mở điện thoại lên liền hẫng lại một nhịp chỉ biết câm nín cảm thám //371 cuộc gọi nhỡ thế này thì có phải bệnh tâm thầm không//
Dương Di liền lật đật chạy về không bèn ăn cơm trưa cùng đám bạn nữa chỉ sợ chậm một chút nữa khi về nhà đồ đạc trong nhà đều bị Tạ Kiến Minh tức giận mà đập đi hết.
Đứng trước cửa nhà cô hít một hơi rồi mở cửa đi vào quả nhiên xung quanh rối tung lên có luôn cả mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà, Tạ Kiến Minh cúi đầu xuống tay cầm chặt điện thoại.
Dương Di nhẹ nhàng đi đến gần cất giọng lên.
- ‘’ Kiến Minh ‘’
Tạ Kiến Minh nghe thấy tiếng liền ngước mắt lên đứng dậy nhìn cô tức giận nói giọng khàn khàn.
- ‘’ Em đi gặp Chu Trí Cường? ‘’
- ‘’ Đúng vậy nhưng mà có cả…’’
Chưa kịp nói hết thì Tạ Kiến minh cướp lời quát toát lên rất to.
- ‘’ Tại sao không nghe điện thoại hả hai người làm gì mà không nghe điện thoại của anh ‘’
Cô cau mày vốn dĩ chẳng phải chuyện to tác gì mà lại làm quá lên lại còn không nghe cô nói hết.
- ‘’ Em để chuông im lặng làm sao nghe được chứ ‘’
- ‘’ Thế hai người đã làm gì mà phải để chuông im lặng ‘’
Tạ Kiến Minh trả lời rất nhanh đến nỗi không một giây nào chen ngang vào giữa hai câu nói này được, khẽ mắt cô run lên nhìn anh.
- ‘’ Anh đang nghĩ gì vậy …bọn em làm bài tập cơ mà’’
- ‘’ Tại sao không nói cho anh biết ‘’
Tạ Kiến Minh đang nghi ngờ cô qua lại với Chu Trí Cường sao? Trong mắt anh cô là người như thế à …
Dương Di nhìn vào mắt anh, đôi mắt cô tràn đầy sợ thất vọng đáp.
- ‘’ Không phải anh cũng đưa Tịnh Y Tâm về nhà mà không nói cho em biết sao ‘’
- ‘’ Đây là nhà của anh ‘’
- ‘’ Đây là cuộc sống của em, em gặp ai cần phải báo cho anh sao ‘’
…
Cả người Tạ Kiến Minh tức giận chút nữa là sắp tức điện đập điện thoại trên tay rồi nhưng nghĩ đến nếu đập thì có lẽ Dương Di sẽ sợ mất mà không gặp anh nữa thì lại buông lỏng lòng bàn tay ra.
Anh đi đến cầm lấy bàn tay cô ríu rít ôm cô xin lỗi liên tục.
Thật sự thì đối với cô khi Tạ Kiến Minh tức giận đập đồ xung quanh đã khiến cô sợ rồi chỉ là anh chưa bao giờ đập trước mặt cô hết.
Mỗi lần tức giận mắng cô rất nặng nề nhưng cũng rất nhanh chóng giây sau đó ríu rít xin lỗi dỗ dành cô nhiều lúc càng ngày tính cách ban đầu của Tạ Kiến Minh rất khác xa bây giờ.
- ‘’ Sau này đừng đập đồ nữa lỡ văng vào người bị thương thì biết làm sao ‘’
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại đến cuối cùng vẫn chẳng hề tức giận nỗi với tên này. Tạ Kiến Minh nghe xong thì gật đầu liên tục ôm gục đầu xuống vai cô giọng trầm ấm đáp.
- ‘’ Anh biết rồi ‘’
Tay của anh đưa xuống eo siết chặt cô lại vào người, tay kia để lên sau gáy cô giữ yên đầu từ từ hôn Dương Di, giây sau nhanh chóng đầu lưỡi luồng lách vào trong miệng cô khoáy đảo bên trong.
Dương Di mặc váy ngắn có dây kéo, tay hắn đang đặt trên eo cô từ từ lướt xuống kéo dây kéo xuống rồi luồng tay vào bên trong mò mẫn được một lúc phía ngoài thì hai ngón tay từ từ đưa sâu vào l.ỗ h.u.y.ệ.t.
Bất giác khá đau nên miệng buộc rên lên một tiếng.
- ‘’ Ư…hức từ từ …anh~~’’
Tạ Kiến Minh cởi hẳn váy của cô xuống vứt luôn ở ngoài bế cô vào trong phòng …’
Sáng vừa mở mắt đã không thấy Tạ Kiến Minh bên cạnh.
- ‘’ Gì vậy hôm nay là ngày nghỉ mà ‘’
Mặt cô vừa mới ngủ dậy ngơ ngơ ra nhìn xung quanh một hồi lâu mới chịu đặt chân xuống sàn đi ra phòng định tiến vào nhà vệ sinh lại nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng sách.
Dương Di mở cửa ra theo thói quen không gõ cửa như thường lệ, va vào mắt cô là Tịnh Y Tâm đang đứng sát bên cạnh anh hinh như đang bàn chuyện công ty nhỉ.
Tạ Kiến Minh hoá giận lên vì cô không chịu gõ cửa mà đã đi vào rồi liền quát lên.
- ‘’ Sao em không gõ cửa mà đã vào rồi ‘’
Gương mặt của anh đang rất khó chịu, trên người còn mặt bộ đồ ngủ thì hiển nhiên có lẽ anh đã ở phòng sách từ lúc khuya chưa sáng rồi …vậy Tịnh Y Tâm cũng đã ở đây suốt đêm với Tạ Kiến Minh à.
Thấy anh đang tức giận Dương Di cũng không dám hỏi tại sao Tịnh Y Tâm ở đây mà chỉ sụp mắt xuống trả lời.
- ‘’ Em xin lỗi ‘’
Nói xong liền đóng cửa vào nhà vệ sinh luôn, bỗng nhiên cảm giác tủi thân lại xuất hiện lên trong đầu …mới sáng sớm đã bị chửi rồi.
Thay đồ xong Dương Di bèn đi ra ngoài hẹn gặp Chu Trí Cường mà không báo trước với Tạ Kiến Minh. Anh và Tịnh Y Tâm cũng không hay biết Dương Di đã đi ra khỏi nhà rồi.
Đến trưa hai người mới xong việc trong phòng sách, đột nhiên lúc này mới nhớ ra sao sáng giờ bên ngoài chẳng có tiếng động gì hết.
Tạ Kiến Minh đi khắp nhà vừa gọi tên.
- ‘’ Di Di à ‘’
Sát định Dương Di không hề có trong nhà mà cũng thèm báo cho mình một tiếng đã đi thì trong đầu anh lúc này chắc chắn biết cô đi gặp Chu Trí Cường kia liền bốc hỏa lấy điện thoại ra gọi điện liên tục cho cô.
Bên này Dương Di và Chu Trí Cường đang làm bài tập có cả đám bạn Phàm Tư và Lý Quân Hạo nên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tạ Kiến Minh đứng giữa nhà gọi điện liền tục tổng cộng là 371!cuộc gọi đến khi đã 11h trưa Dương Di mới mở điện thoại lên liền hẫng lại một nhịp chỉ biết câm nín cảm thám //371 cuộc gọi nhỡ thế này thì có phải bệnh tâm thầm không//
Dương Di liền lật đật chạy về không bèn ăn cơm trưa cùng đám bạn nữa chỉ sợ chậm một chút nữa khi về nhà đồ đạc trong nhà đều bị Tạ Kiến Minh tức giận mà đập đi hết.
Đứng trước cửa nhà cô hít một hơi rồi mở cửa đi vào quả nhiên xung quanh rối tung lên có luôn cả mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà, Tạ Kiến Minh cúi đầu xuống tay cầm chặt điện thoại.
Dương Di nhẹ nhàng đi đến gần cất giọng lên.
- ‘’ Kiến Minh ‘’
Tạ Kiến Minh nghe thấy tiếng liền ngước mắt lên đứng dậy nhìn cô tức giận nói giọng khàn khàn.
- ‘’ Em đi gặp Chu Trí Cường? ‘’
- ‘’ Đúng vậy nhưng mà có cả…’’
Chưa kịp nói hết thì Tạ Kiến minh cướp lời quát toát lên rất to.
- ‘’ Tại sao không nghe điện thoại hả hai người làm gì mà không nghe điện thoại của anh ‘’
Cô cau mày vốn dĩ chẳng phải chuyện to tác gì mà lại làm quá lên lại còn không nghe cô nói hết.
- ‘’ Em để chuông im lặng làm sao nghe được chứ ‘’
- ‘’ Thế hai người đã làm gì mà phải để chuông im lặng ‘’
Tạ Kiến Minh trả lời rất nhanh đến nỗi không một giây nào chen ngang vào giữa hai câu nói này được, khẽ mắt cô run lên nhìn anh.
- ‘’ Anh đang nghĩ gì vậy …bọn em làm bài tập cơ mà’’
- ‘’ Tại sao không nói cho anh biết ‘’
Tạ Kiến Minh đang nghi ngờ cô qua lại với Chu Trí Cường sao? Trong mắt anh cô là người như thế à …
Dương Di nhìn vào mắt anh, đôi mắt cô tràn đầy sợ thất vọng đáp.
- ‘’ Không phải anh cũng đưa Tịnh Y Tâm về nhà mà không nói cho em biết sao ‘’
- ‘’ Đây là nhà của anh ‘’
- ‘’ Đây là cuộc sống của em, em gặp ai cần phải báo cho anh sao ‘’
…
Cả người Tạ Kiến Minh tức giận chút nữa là sắp tức điện đập điện thoại trên tay rồi nhưng nghĩ đến nếu đập thì có lẽ Dương Di sẽ sợ mất mà không gặp anh nữa thì lại buông lỏng lòng bàn tay ra.
Anh đi đến cầm lấy bàn tay cô ríu rít ôm cô xin lỗi liên tục.
Thật sự thì đối với cô khi Tạ Kiến Minh tức giận đập đồ xung quanh đã khiến cô sợ rồi chỉ là anh chưa bao giờ đập trước mặt cô hết.
Mỗi lần tức giận mắng cô rất nặng nề nhưng cũng rất nhanh chóng giây sau đó ríu rít xin lỗi dỗ dành cô nhiều lúc càng ngày tính cách ban đầu của Tạ Kiến Minh rất khác xa bây giờ.
- ‘’ Sau này đừng đập đồ nữa lỡ văng vào người bị thương thì biết làm sao ‘’
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại đến cuối cùng vẫn chẳng hề tức giận nỗi với tên này. Tạ Kiến Minh nghe xong thì gật đầu liên tục ôm gục đầu xuống vai cô giọng trầm ấm đáp.
- ‘’ Anh biết rồi ‘’
Tay của anh đưa xuống eo siết chặt cô lại vào người, tay kia để lên sau gáy cô giữ yên đầu từ từ hôn Dương Di, giây sau nhanh chóng đầu lưỡi luồng lách vào trong miệng cô khoáy đảo bên trong.
Dương Di mặc váy ngắn có dây kéo, tay hắn đang đặt trên eo cô từ từ lướt xuống kéo dây kéo xuống rồi luồng tay vào bên trong mò mẫn được một lúc phía ngoài thì hai ngón tay từ từ đưa sâu vào l.ỗ h.u.y.ệ.t.
Bất giác khá đau nên miệng buộc rên lên một tiếng.
- ‘’ Ư…hức từ từ …anh~~’’
Tạ Kiến Minh cởi hẳn váy của cô xuống vứt luôn ở ngoài bế cô vào trong phòng …’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook