Kịch bản của Cố Khế quả thực không tầm thường

Cố Khế phi kiếm cúi đầu nhìn Đằng Đông, thấy cậu không bị gì, lúc này mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Mông Lạc bởi vì nghe thấy tiếng nổ mà dừng bước.

Mông Lạc lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt lóe ra ánh sáng phức tạp, A Thanh càng kinh ngạc hơn so với Mông Lạc, gã nắm chặt bả vai Mông Lạc, miệng mấp máy nhiều lần vẫn không phát được âm thanh gì.

Ngay sau đó, gã bị Mông Lạc đặt xuống mặt đất, Mông Lạc quỳ mạnh xuống, cúi thấp đầu, trong miệng thì thào: "Thần thú xuất hiện....."

A Thanh hoàn toàn không hiểu gì: "Thần thú, thần thú gì?"

Mông Lạc không có giải thích nghi hoặc của gã, mà hành động của các thú nhân khác càng làm gã thêm nghi hoặc.

Thủ lĩnh bộ lạc cả người đầy máu dẫn theo một đám thú nhân chạy từ bộ lạc ra, vu thầy thể lực yếu cũng được một giống đực cõng trên lưng.

Bọn họ đi tới cách Cố Khế hơn mười thước liền quỳ xuống.

Chỉ có Đằng Đông và A Thanh là đứng nên phá lệ bắt mắt.

Bất quá Đằng Đông đứng cũng không khiến cho chúng thú nhân kỳ quái, dù sao cậu cũng là giống cái của Cố Khế, nhưng việc A Thanh không quỳ khiến bọn họ không thể hiểu được.

Mông Lạc lôi kéo A Thanh: "A Thanh, mau mau bái kiến thần thú."

A Thanh không thể tin: "Thần thú, làm sao có thể có thần thú!"

"Ngươi không phải sứ giả thần thú phái xuống sao?" Một bé trai nằm trong nhóm giống cái bị đem đi làm đồ ăn cho quái vật đột nhiên lên tiếng, "Tại sao lại không nhận ra thần thú?"

Thấy ánh mắt các thú nhân đột nhiên trở nên không quá thân thiện, A Thanh có chút hoảng thần: "Ai biết y có phải là thần thú thật không chứ."

Vốn dĩ vu thầy có quan hệ khá tốt với gã, bây giờ cũng dùng ánh mắt hung ác trừng gã: "Truyền thuyết thần thú chân đạp thần kiếm, người có thể bổ cả ngọn núi, bay lượn tự do trên không trung, ngài chính là thần thú! Ngươi tại sao lại dám bất kính với ngài!"

Đằng Đông nghe xong lời này, suy đoán một chút, nhỏ giọng nói với khán giả: "Thần thú này có thể là một người nào đó của đại thế giới đã từng tới đây không? Được những người này tôn làm thần thú mà sùng bái?"


Khán giả đều cảm thấy suy đoán này của Đằng Đông rất đúng.

A Thanh không cam tâm, nhưng gã lại không thể phản bác, chỉ có thể làm theo mà quỳ trên mặt đất, bất quá trong đầu chuyển rất nhanh.

Ngự kiếm phi hành, gã cũng đã từng xem qua, rõ ràng là kiếm tiên trong tiểu thuyết! A Thanh vẫn cho là mình xuyên đến thế giới thú nhân, không nghĩ tới kỳ thật là thế giới tu tiên, tâm tư gã linh hoạt, nghĩ bản thân là người xuyên không, nếu đã có thể được người trong bộ lạc Mông truy phủng, nói không chừng còn có thể được vị kiếm tiên mà Đằng Đông gọi là A Khế này thu làm đồ đệ.

A Thanh càng nghĩ càng nôn nóng, tuy nhiên gã hoàn toàn quên việc trước đó đã đẩy Đằng Đông về hướng quái vật to lớn kia.

Cố Khế không để ý tới những thú nhân đang quỳ xuống này, y bay tới giữa không trung, xem xét xung quanh một phen, xác nhận toàn bộ quái vật đều bị giết sạch, lúc này mới đáp xuống mặt đất.

Cố Khế đi đến trước mặt A Thanh, vươn tay ra, ngón trỏ điểm vào ót A Thanh.

A Thanh kích động một trận, tuy nhiên nghênh đón gã không phải là bàn tay vàng gì cả, cũng không phải là đường đi lên đỉnh nhân sinh, sau khi hết choáng gã mở mắt ra, phát hiện bản thân mặc một bộ da thú, quỳ gối ở một ngã tư đường trên địa cầu.

Mông Lạc tiến lên, lại không thể bắt được A Thanh, trơ mắt nhìn A Thanh biến mất trước mặt mình, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Khế: "Ngươi đã làm gì!"

Cố Khế biểu tình lạnh như băng, ngữ khí lãnh đạm: "Đưa gã trở về đúng nơi của gã."

Mông Lạc cắn răng, hắn muốn tiếp tục chất vấn Cố Khế, lại bị thực lực của Cố Khế làm kinh sợ, uy hiếp cùng tín ngưỡng về thần thú từ trước đến giờ đã khắc sâu trong tim hắn, khiến Mông Lạc không thể không đem toàn bộ lời muốn nói nuốt lại vào bụng.

Cố Khế không nói nửa lời, Đằng Đông cũng đã nghĩ tới tiền căn hậu quả, A Thanh vốn không phải người ở thế giới thú nhân, gã biến mất, rất có thể đã bị Cố Khế đuổi về thế giới gốc.

Thấy Cố Khế không muốn giải thích nữa, vẫn nghiêm mặt đứng ở đó, Đằng Đông vội vàng tiến lên: "A Thanh gã không phải thú nhân, cũng không phải người thế giới thú nhân, gã là người thế giới khác, ngoài ý muốn đi đến nơi này, cho nên giám..... A Khế đưa gã trở về."

"Gã.....Không phải sứ giả thần thú?" Vu thầy run rẩy đứng thẳng người hỏi.

Đằng Đông lắc đầu: "Đương nhiên không phải, gã chỉ là một người đến từ thế giới khác mà thôi."

"Thần thú....." Vu thầy sắc mặt trắng bệch, gục trên mặt đất, miệng thì thào không biết đang nói gì.


"Quái vật đều bị A Khế giết sạch rồi, mọi người trở về sửa sang lại một chút tiếp tục ở lại đi." Đằng Đông nói xong, đi tới bên người Cố Khế, kéo ống tay áo của y, hạ giọng, "Giám sát đại đại, chúng ta cũng không nên ở lại đây."

Tuy rằng không thể ở lại bộ lạc Mông, nhưng vẫn có thể tham quan những bộ khác, Đằng Đông cũng không lo lắng.

Cố Khế gật đầu.

"Từ từ!" Trong rừng rậm truyền ra một tiếng gọi, Đằng Đông quay đầu qua, thấy chính là giống cái cậu gặp lúc mới tới thế giới này, người dẫn cậu tới bộ lạc Mông, "Thần thú, thỉnh ngài mang theo tôi cùng đi đi."

"Ách....." Đằng Đông nghĩ lý do cự tuyệt.

"Tôi không muốn trở lại bộ lạc Mông." Mông Lạp ngẩng đầu, nhìn thẳng hai người.

Cố Khế nhìn hắn một cái: "Ngươi ở đây chờ vài ngày, sẽ có người tới mang ngươi đi."

Mông Lạp hết sức kích động: "Đa tạ thần thú."

Đợi đến khi Mông Lạp ngẩng đầu lần nữa, thú thần đã mang giống cái của ngài biến mất, không thấy bóng dáng.

Rời khỏi phạm vi bộ lạc Mông, Đằng Đông ăn trưa cạnh cây đại thụ, răng rắc răng rắc ăn trái cây, tò mò hỏi Cố Khế: "Giám sát đại đại, thực sự sẽ có người mang Mông Lạp tới đại thế giới sao?"

Cố Khế lắc đầu: "Không phải, dịch vụ du lịch tiểu thế giới cần mời chào vài dân bản địa làm hướng dẫn viên, tiện tay mà thôi."

"Thì ra là vậy." Đằng Đông hiểu rõ.

Cố Khế nhìn qua còn muốn nói gì nữa, đột nhiên dừng lại, lấy một tấm thẻ trong suốt từ ngọc ban chỉ ra, y nhấn gì đó trên tấm thẻ trong suốt đó, sau đó đem tấm thẻ trong suốt đó áp vào tai, hình như đang nói chuyện với ai đó.

Sau khi Cố Khế kết thúc cuộc trò chuyện, thấy ánh mắt Đằng Đông tò mò nhìn mình, y quơ quơ thứ trong tay lên: "Theo cách gọi của người địa cầu, thì nó là điện thoại."


"Điện thoại của thầy giáo." Cố Khế nói, "Không nghĩ tới thầy cũng xem phát sóng của em, ông cảm ơn tôi, năm đó ông vội đi, vẫn chưa thể giết hết quái vật ở tiểu thế giới này."

"Thì ra thần thú thật sự là người của đại thế giới!" Đằng Đông cảm thán.

Cậu vừa dứt lời, bả vai bị đẩy nhẹ, dựa lên thân cây phía sau: "Sao...."

Vừa ngẩng đầu, liền thấy mặt Cố Khế gần trong gang tấc, cho dù gần như vậy, khuôn mặt kia vẫn hoàn mỹ không hề tỳ vết như cũ, nhìn sao cũng thấy tuấn mỹ phi phàm.

Đằng Đông hơi run run, thật cẩn thận nói: "Giám sát đại đại?"

"Cố Khế." Cố Khế nhẹ giọng nói, "Tên của tôi."

"Ách......" Trước khung cảnh cực kì lãng mạn này, Đằng Đông cảm thấy mình vẫn nên uy vũ bất khuất*, nhưng không thể không nói siêu cấp mĩ nam lực sát thương không hề nhỏ a, nhất là siêu cấp mĩ nam này hiện tại lại mặt đối mặt với cậu, sau cùng cậu vẫn là quỳ gối trước mĩ nhan của giám sát đại đại, "Cố Khế."

*uy vũ bất khuất: chỉ người cương trực không chịu khuất phục trước người có quyền thế.

"Anh thích em." Cố Khế đi thẳng vào vấn đề, tuyệt không vòng vo, rõ ràng lưu loát chắc chắn có thể làm cho nhân vật trong mấy bộ tiểu thuyết, phim truyền hình gần ba trăm tập cũng chưa thể mở miệng nói câu này hâm mộ ghen tị hận.

Đằng Đông: "A?"

Từ từ kịch bản này không đúng lắm a, tuy cậu cảm nhận đươc Cố Khế đối với mình không đúng lắm, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh quá trực tiếp đi, dựa theo kịch bản bọn họ hẳn là phải cãi nhau sau đó hòa thuận rồi lại cãi nhau hòa thuận tiếp, đúng như câu tình trong như đã mặt ngoài còn e, cho nhau mấy chậu cẩu huyết, đến khi tất cả mọi người đều bị bọn họ gây sức ép hết, mới nói được chữ "Thích" này sao?

Giám sát đại đại anh làm như vậy, kịch bản sẽ khóc đó!

Cố Khế đưa tay xoay màn hình trực tiếp sang một hướng khác, cho khán giả chiêm ngưỡng khu rừng rậm xanh tươi kia, sau đó y cúi đầu hôn lên môi Đằng Đông.

Đằng Đông: "!"

Cố Khế: "Anh thích em."

Đằng Đông: "......"

Cố Khế: "Thầy giáo nói phải làm báo cáo, khoảng thời gian tiếp theo anh không cách nào đi theo bên cạnh em, cũng không thể xem trực tiếp của em."

Đằng Đông: "......"


Cố Khế: "Cho nên nói trước với em, để em lưu tâm tránh cho em ở mấy tiểu thế giới này trêu hoa ghẹo nguyệt."

Đằng Đông:....."

Đại não Đằng Đông đã tắt máy, đang không ngừng khởi động lại khởi động lại nhưng vẫn không thành công.

Cố Khế kiên nhẫn chờ đợi, sau khi Đằng Đông thật vất vả sửa chửa lại được đại não mình, làm cho nó chậm rì rì bắt đầu vận hành lại, cúi đầu hôn lần nữa.

Đại não Đằng Đông vừa mới lắp ráp linh kiện lần thứ hai bãi công.

Chờ cho Cố Khế đùa đủ, Đằng Đông cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tuy cậu có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hai mắt Cố Khế như cũ. Giám sát 007 đại đại đứng trước mặt cậu vẫn giữ khuôn mặt bình thản, nhưng hành động mím chặt môi đã để lộ ra sự khẩn trương của y.

Trong tình cảm, Đằng Đông hoàn toàn là một đứa nhỏ thuần khiết. Mặc dù có khuôn mặt dễ gần, nhưng đại khái vì các thân thích đã cho Đằng Đông quá nhiều phiền phức, làm cho từ nhỏ đến lớn cậu trừ bỏ "tranh thủ lúc rảnh rỗi" học tập cùng làm việc nhà, luôn cố gắng để thành tích càng tốt hơn một chút, làm gì có thời gian yêu đương, để ý cô gái nào chứ.

Đến khi tốt nghiệp trung học, chính mình có thể kiếm tiền được rồi, Đằng Đông cuối cùng cũng có thể theo đuổi thanh xuân a, cậu thầm mến một tỷ tỷ.

Tỷ tỷ này đã cùng Đằng Đông vượt qua những ngày đầu khó khăn khi cậu mới làm streamer, bất quá mấy tháng trước sau khi tỷ tỷ ấy để lại tin nhắn cho Đằng Đông nói phải đi công tác, liền biến mất không xuất hiện nữa.

Sự việc thầm mến của Đằng Đông cũng chết non luôn.

"Đúng rồi." Cố Khế đột đột nhiên mở miệng, "Còn một việc nữa....."

Một loại cảm giác mang tên Không ổn chạy dọc sống lưng Đằng Đông.

"Ở địa cầu anh cũng là một Bí Đao, ID là Tiểu Thất." Cố Khế mỉm cười.

Đằng Đông: "!!!"

Bí Đao là tên fan của Đằng Đông khi cậu còn làm streamer ở địa cầu, còn Tiểu Thất, chính là vị tiểu tỷ tỷ cậu thầm mến a.

Nếu trời sinh là mệnh gay, thì dù thế nào cũng sẽ tương phùng.

Đằng Đông: Ha ha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương