Chuyện xưa cẩu huyết

Đằng Đông nhìn Mông Lạp ngồi ở đằng kia dùng vẻ mặt sửng sốt mà ăn bánh mì —- vừa nãy hắn kể chuyện xưa của mình, đương nhiên cũng nói cho Đằng Đông tên của hắn.

Mà chuyện xưa của Mông Lạp phải nói là cẩu huyết a.

Làn đạn đều đang nghị luận về cảnh ngộ của Mông Lạp, không ít người liên tục tặng lễ vật cho Đằng Đông, cậu nhận được không ít xe thể thao cùng xe taxi.

[Làm sao lại có người như vậy! Chủ bá nhanh nhanh hỗ trợ vả mặt!]

[Tra nam]

[Chủ bá đánh chết tra nam]

"Chúng ta không thể chỉ nghe lời nói từ một bên." Đằng Đông nói, "Bất quá, nếu lời hắn là sự thật, mình nhất định sẽ giúp hắn vả mặt!"

[Chủ bá tôi yêu chủ ngài]

[Chủ bá là thiếu niên tốt thời đại mới]

[Chủ bá đến trường có thể được bình chọn là 1 trong top 3 học sinh tốt]

Đằng Đông trong đầu đảo lại chuyện xưa của Mông Lạp lần nữa.

Mông Lạp vốn là giống cái đẹp nhất bộ lạc Mông, hắn đính hôn cùng với giống đực mạnh nhất bộ lạc, lễ thần thú năm nay bọn họ sẽ ký khế ước, Đằng Đông lý giải được ký khế ước tương đương với kết hôn, ký khế ước rồi thú văn trên mặt giống đực sẽ xuất hiện trên cánh tay trái giống cái.

Nhưng một thời gian ngắn trước kia, giống đực của Mông Lạp dẫn theo một giống cái được hắn phát hiện từ trong rừng trở về, khi hình dung giống cái kia, Mông Lạp khoa tay múa chân với Đằng Đông: "Mặc đồ rất giống cậu, giống cái đó nói này là quần áo, gã so với cậu trắng không sai biệt lắm, bộ dáng cũng rất dễ nhìn........."

"Gã mang đến mỹ thực cho chúng tôi, dạy chúng tôi sử dụng bẫy rập....... Gã giúp cho chúng tôi rất nhiều...... Nhưng là...... Gã cũng đã đoạt đi giống đực của tôi." Mông Lạp cười khổ, "Mông Lạc là giống đực của tôi, nhưng lúc nào hắn cũng đi cùng với giống cái kia, chuyện gì cũng tìm gã, còn nói tôi khi dễ gã, tôi chỉ là nói với gã rằng Mông Lạc đã đính hôn với tôi."


Nói ngắn gọn là Mông Lạc từ bỏ Mông Lạp, ở chung một chỗ với giống cái mới tới kia, hơn nữa vì lúc trước Mông Lạp đi tìm giống cái kia lý luận, nên bị hãm hại sau lưng, khiến cho hắn bị bộ lạc Mông vứt bỏ. Khi Đằng Đông phát hiện ra hắn, đống màu xanh trên người chính là đồ để hắn tự vệ, hắn còn dán lên người không ít lá cây, nhưng vẫn là bị một con thú đang đi săn phát hiện, hắn giãy giụa liền rơi từ trên cây xuống.

Tình tiết cẩu huyết này nghe rất quen tai a, trải qua sự yêu mến của nhóm tỷ tỷ, Đằng Đông rất nhanh nhớ tới một lần bản thân vô tình đọc qua truyện đam mỹ.

Trước đó có thể thông qua vài câu đối thoại liền đoán được tình huống của thế giới này, cũng nhờ không ít vào việc từng xem qua quyển truyện kia nha, nhưng mà Đằng Đông cũng không nghĩ muốn mang nửa điểm cảm kích a.

Này không phải là câu chuyện về thẳng nam xuyên qua thế giới thú nhân, sau đó được thú nhân mạnh nhất bộ lạc nhất kiến chung tình, đem về làm lão bà sao, thẳng nam kia còn sẵn tiện cải tiến thế giới thú nhân một chút, chỉ là có dã tâm muốn làm thủ lĩnh, không muốn sinh con a.

Đương nhiên trong truyện này Mông Lạp chính là tiêu chuẩn điển hình cho nhân vật phản diện, ỷ vào việc bản thân có vài phần nhan sắc, liền đi đoạt nam nhân với nhân vật chính.

Đằng Đông nhớ lại sinh vật giống đực mình gặp khi mới đến thế giới này, nghĩ đến nếu không có Cố Khế, cậu đại khái cũng sẽ bước một chân vào cái loại tình tiết cẩu huyết này đi.

"Nén bi thương." Đằng Đông vỗ vỗ vai Mông Lạp, "Loại tình tiết cẩu huyết này, khó lòng phòng bị được mà."

Mông Lạp: "?"

"Mọi người thấy không, đây là kịch bản cẩu huyết nha." Đằng Đông chuyển hướng nói với với màn hình trực tiếp, ý vị thâm trường nói, "Muốn không dính vào loại kịch bản cũ này, như vậy chỉ còn cách phải sử dụng kịch bản còn cũ hơn cả kịch bản cũ này."

[Tuy rằng không hiểu chủ bá nói gì, nhưng vẫn cảm thấy rất có đạo lý a]

[Không hiểu không hiểu]

[Thì ra cái này gọi là kịch bản cẩu huyết, Đông Đông tôi có thể xin bản quyền không, tôi muốn viết loại kịch bản cẩu huyết này]

[Nhóm biên kịch cho phim truyền hình nếu thấy nhàm chán có thể đến xem trực tiếp của Đằng Đông, khẳng định sẽ có thu hoạch rất lớn, làm ra sản phẩm phim truyền hình hoàn toàn mới]

Đúng lúc Đằng Đông muốn đi đến bộ lạc Mông nhìn xem cuộc sống nguyên thủy thế nào, cũng cho khán giả biết thêm kiến thức lịch sử, với lại khán giả cũng rất hứng thú với việc đi vả mặt tra nam giúp Mông Lạp, Đằng Đông quyết định điểm đến tiếp theo sẽ là bộ lạc Mông.

Mông Lạp ăn bánh mì xong, liếm liếm ngón tay, trông mong nhìn Đằng Đông: ".....Tôi......Tôi........"


Phỏng chừng hắn đã lâu rồi không có gì ăn, Đằng Đông lấy hai túi bánh mì ra, xé vỏ ra đem bánh mì bên trong đưa qua: "Ăn trước đã, ăn no rồi nói."

"Cảm ơn........" Mông Lạp nhìn bên trong hầu bao bên hông Đằng Đông, "Các ngươi......là người cùng bộ lạc với giống cái kia sao?"

"Ách......." Đằng Đông nháy mắt mấy cái, "Tôi cũng không biết, chờ thấy gã mới rõ được. Chúng tôi đến từ bộ lạc Đại vũ trụ, do bộ lạc gặp lũ lụt, nên tôi cùng y mới phải chạy đi, đang tìm một bộ lạc mới."

Cố Khế đang xem sách nghe Đằng Đông bịa chuyện, quay sang nhìn cậu một cái, đáy mắt mang theo ý cười.

"Cho nên, cậu có thể mang chúng tôi đến bộ lạc Mông được không?" Đằng Đông hỏi.

"Tôi.....Tôi đã bị bộ lạc đuổi đi......"Mông Lạp cười khổ, "Nhưng mà các người đã cứu tôi, tôi có thể dẫn đường cho các người."

Hiệu quả của thuốc đúng là tốt không tưởng, sau khi Mông Lạp ăn no xong, đứng dậy giật giật cơ thể, phát hiện thương tích lúc trước trên người tất cả đều biến mất, tinh thần sảng khoái, đi đứng mạnh mẽ, có thể đi liên tục năm kilomet mà không thở gấp.

Có Mông Lạp dẫn đường, Đằng Đông không cần đi lòng vòng trong rừng, cậu đi phía sau Mông Lạp.

Thấy bọn họn đi, Cố Khế đem sách cất kĩ, cũng đi theo.

"Giám sát đại đại, giống cái từ trên trời rơi xuống kia có phải tới từ truyền tống trận hay không?" Đằng Đông tò mò hỏi.

Cố Khế lắc đầu: "Hiện tại truyền tống trận chỉ có trong dịch vụ du lịch từ đại thế giới đến tiểu thể giới."

"Kia....Giống cái kia thật sự là người xuyên không sao? Thì ra thật sự có loại chuyện này a."

"Trong tiểu thế giới ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình trạng không ổn định, khiến cho linh hồn đáng lẽ nên đi đầu thai chuyển thế lại thông qua khe hở thời không tiến tới một tiểu thế giới khác." Cố Khế giải thích, "Chỉ cần không ảnh hưởng tới ổn định của tiểu thế giới, chúng ta hơn phân nữa là không quản thúc nhiều những linh hồn này."

Đằng Đông gật đầu như giã tỏi: "Bọn họ xuyên qua coi như là xuyên qua trái phép. Còn tôi, xem như là xuyên qua có giấy phép đi?"


"Em không giống vậy, có thể trao đổi cùng với người ở tiểu thế giới, nhưng trăm triệu lần không thể làm ra chuyện hủy diệt tiểu thế giới."

Đằng Đông vội vàng xua tay: "Giám sát đại đại anh quá đề cao tôi rồi, tôi nhiều lắm chỉ làm ảnh hưởng đến tiêu thụ của quán ăn trong tiểu thế giới thôi."

Mông Lạp đi phía trước, nghe thấy âm thanh nói nhỏ phía sau, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy giống cái tên Đằng Đông hắn mới nhận thức được kia đang cười nói gì đó, giống đực của cậu đứng bên cạnh cúi đầu nghiêng tai chăm chú lắng nghe. Trước kia....... Hắn cùng Mông Lạc cũng là như vậy, nhưng là..........

"Hai người các ngươi tình cảm thật tốt." Mông Lạp cảm thán.

Đằng Đông: "....... Cũng bình thường, ha ha........"

Đằng Đông cố gắng làm mặt không đổi sắc trả lời.

May mắn Mông Lạp rất nhanh liền đắm chìm trong quá khứ bi thương, không tiếp tục nói vấn đề này, Đằng Đông nhẹ nhàng thở ra.

"Làm giống cái của tôi mất mặt à?" Cố Khế hỏi.

Mới vừa thở một hơi nhẹ nhõm xong, Đằng Đông lập tức căng thẳng sống lưng, ngọa tào câu hỏi của giám sát đại đại sao lại kỳ quái như vậy a.

Hé mắt nhìn Cố Khế, phát hiện đối phương vẫn giữ nụ cười thản nhiên như cũ, hoàn toàn nhìn không ra câu hỏi vừa nãy là thật tâm hay chỉ là thuận miệng đặt ra.

"Không, giám sát đại đại ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc tài năng hơn người thân thủ nhanh nhẹn học cao hiểu rộng hào hoa phong nhã, là tôi không xứng với anh." Đằng Đông vì sự cơ trí của mình cho ba trăm hai mươi cái like.

Tuy nhiên cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc Cố Khế nhẹ nhàng ôm bờ vai cậu: "Trước khi rời đi tiểu thế giới này, em cần thích ứng việc này một chút."

Đằng Đông rắc rắc ngẩng đầu nhìn Cố Khế cao hơn mình nửa cái đầu, giám sát đại đại vẫn là bộ dạng quân tử như ngọc, từ biểu tình của y nhìn không ra manh mối nào, nhưng Đằng Đông mơ hồ ngửi được mùi gay rất nồng a.

Tôi cảm thấy cấp trên tựa hồ muốn đẩy ngã tôi, nhưng mà y đẹp hơn tôi, bằng cấp cũng cao hơn tôi, vẫn là xác xuất tôi tự mình đa tình cao hơn, nhưng tôi vẫn như cũ cảm thấy y muốn đẩy ngã tôi a!

[Ngọa ngọa ngọa ngọa ngọa tào]

[Tôi cũng muốn được Cố nam thần ôm vai]

[Đột nhiên phát hiện Cố nam thần cùng Đằng chủ bá rất xứng đôi]

[Cố nam thần là của tôi!]


[Các ngươi spam cũng vậy thôi, Cố nam thần cũng vẫn ôm vai chủ bá, không phải các ngươi]

[Tôi mặc kệ Cố nam thần ôm ai, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, chủ bá có thể đem quần áo trên người bán lại cho tôi không? Tôi cho chủ bá mười máy xúc đất]

[Nam thần muốn rước dâu sao, khóc chít chít]

[Anh anh anh người tôi yêu ôm một người, đáng tiếc người đó không phải tôi]

Đằng Đông cả người cứng ngắc, chân cũng ngừng lại.

Cố Khế chớp mắt, thu lại cánh tay, Đằng Đông nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

Cố Khế phát giác Đằng Đông nhạy bén ngoài sức tưởng tượng của y, lúc đầu xem phát sóng trực tiếp của cậu, còn tưởng rằng cậu chính là một người ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng thông qua việc cậu nhanh như vậy liền đoán ra được tình huống thế giới này, cùng với tình huống vừa nãy, xem ra cậu cách từ ngốc này một khoảng rất xa.

Đi nửa ngày, bọn họ mới đến gần bộ lạc Mông, Mông Lạp chỉ phía trước nói: "Chính là nơi đó."

Đằng Đông nhìn qua, thấy một con sông chảy ngang qua mảnh đất không có cây cối dưới chân núi, trên thảo nguyên dựng không ít nhà gỗ, dọc theo thềm đá xuống chân núi, cũng phát hiện có không ít hang động, từ nơi bọn họ đứng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

"Cảm ơn hai người đã cứu tôi, tôi phải đi." Mông Lạp nói xong, mất tự nhiên lôi kéo da thú trên người, chất lỏng màu xanh trên người làm da thú trở nên có chút cứng ngắc, đi đường làn da bị ma sát đến khó chịu. Đưa ân nhân cứu mạng đến bộ lạc Mông, hắn nên rời đi, hắn không muốn để người bộ lạc Mông nhìn thấy.

Tuy nhiên đã là nhân vật trong loại kịch bản cũ này sao có thể dễ dàng thoát ra. Đằng Đông nhìn một đám người đi đến chỗ này, trong đầu liền tự hiện ra những lời này.

"Mông Lạp, ngươi đã bị đuổi khỏi bộ lạc Mông, còn dám quay trở lại?"

Người dẫn đầu cao hơn Cố Khế một cái đầu, thân cao hơn hai mét, dáng người tam giác tiêu chuẩn. Đằng Đông nhìn một chút đôi mắt màu lam của hắn, suy nghĩ nửa ngày, thập phần không tình nguyện sử dụng từ ngữ trong tiểu thuyết, nam nhân này có khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng khá phổ biến....... Đằng Đông quyết định vẫn là nên đổi một cách hình dung khác, nam nhân bộ dáng thực anh tuấn, tạo cho người khác cảm giác, giống như một người đang đói bụng nhìn thấy một chén mì nóng hổi cảnh đẹp ý vui.

Khuôn mặt này, vừa nhìn liền biết chính là nhân vật nam chính công!

"Đẹp không?"

Đằng Đông giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Khế đang híp mắt nhìn mình.

Giữa khiếu thẩm mỹ cùng với cấp trên nắm giữ tương lai mình, Đằng Đông vẫn là cuối người trước "Thăng chức tăng lương lên chức CEO cưới vợ bạch phú mỹ": "Không đẹp, rất khó coi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương