???? Edit & Beta:Miahem
Buổi chiều mùng một tết, lục trạch vũ trở về thành phố lớn để giải quyết công việc.

Kể từ đó, bọn họ vẫn luôn duy trì liên hệ bằng WeChat.

Tất cả nội dung tin nhắn Cố Nhạc Nhiên gửi đều là những chuyện vặt vãnh, đôi khi là vài bức hình hài hước trên mạng chủ yếu là để gây chú ý, như vậy cho dù anh không trả lời, cô cũng sẽ không quá mất mặt, dù sao cũng chỉ là trò tiêu khiển.

Bên cạnh đó, Lục Trạch Vũ cũng thỉnh thoảng chú ý đến cô, mặc dù chỉ cần một từ hoặc một biểu tượng cảm xúc cũng đủ khiến cô vui vẻ cả ngày.

Kỳ nghỉ đông dài sắp kết thúc.

Trở lại phòng ngủ ở ký túc, Cố Nhạc Nhiên cứ ngỡ mình vào nhầm đội phẫu thuật thẩm mỹ.

Trương Mộng Dao cắt mắt hai mí, Trần Hi sửa mũi kiểu Hàn Quốc, Trịnh Duyên toàn thân hút mỡ đang nằm trên giường.

Sau thời gian phục hồi, ba người bắt đầu thu dọn đồ đạc, thay đổi phong cách ăn mặc từ nông thôn thành đô thị.

Nhằm thống nhất các tiêu chuẩn, Cố Nhạc Nhiên cũng buộc phải tham gia một cuộc cải tạo lớn, học cách nhuộm tóc và đeo kính áp tròng, sử dụng mỹ phẩm.

Lúc đầu, cô không quen nhưng khi đi trên đường, cô được chú ý nhiều hơn, tự tin hơn, cô chụp một bức ảnh chỉnh chu và gửi cho Lục Trạch Vũ.


Không nghĩ tới anh chỉ trả lời hai chữ: Tuỳ tiện.

Cố Nhạc Nhiên nhìn chằm chằm hai chữ này trên màn hình, giật nhẹ khóe miệng.

Vài ngày sau, Trương Mộng Dao đưa cho cô một phong bì nhỏ màu hồng, "Đưa anh ấy giúp minh.

Lần này đừng làm hại tớ đấy."
Lần này là một học trưởng năm hai, tên gọi Vu Bác, là người phụ trách Trung tâm trợ giúp pháp lý, nhìn thì không đẹp bằng Kiều Mộc, điều này cho thấy Trương Mộng Dao rốt cuộc hiểu được coi trọng nội hàm là thế nào, rất tốt.

Vu Bac nhìn Cố Nhạc Nhiên tư trên xuống dưới một cái rồi đánh giá.

Chà, ngực không tồi.

Đôi mắt to tròn, làn da trắng, lớn lên trông rất ngọt ngào.

Anh ta lập tức đưa ra quyết định: "Thôi, anh miễn cưỡng đồng ý làm bạn trai của em."
"Cảm ơn," Cố Nhạc Nhiên nâng trong tay bức thư tình, "Tôi được người khác giao phó."
Vu Bác rơi vào bối rối, trầm mặc.

Một lát sau, anh ta ném chiếc phong bì màu hồng đi và đưa cho cô một tờ giấy "Đơn xin gia nhập Trung tâm", "Em, điền đi.."
Cô nhìn thoáng qua, "Tôi không muốn tham gia."
Vu Bác nghiêm túc nói: "Đầu vào Trung tâm trợ giúp pháp lý chúng tôi rất cao.

Nói chung, sinh viên cần phải trải qua các đợt tuyển chọn mới có thể trúng tuyển, việc này em biết đi?"
"Biết."
"Bây giờ em đã được kết nạp một cách đặc biệt, có vinh dự không?"
"Có thể kiếm tiền sao?"
Vu Bác vỡ mộng: "Thực tế, quá thực tế.

Làm phúc lợi công cộng còn nghĩ đến việc kiếm tiền."
"Tôi không muốn làm công ích nha."
Cố Nhạc Nhiên đứng dậy muốn rời đi, lại bị Vu Bác trực tiếp đập tường, "Em không thể từ chối anh!"
"Vì cái gì?"
Người phụ trách trước nay vẫn luôn ôn nhu tao nhã, không khỏi nhíu mày, "Tôi trân trọng nhân tài, có được không? Em ghi một tờ đơn tôi sẽ chiêu đãi em một bữa cơm!"
Cứ như vậy, Cố Nhạc Nhiên gia nhập Trung tâm trợ giúp pháp lý.

Để bù đắp cho sai lầm này, cô đã nhận công việc gia sư vào cuối tuần.

Sau khi đến đó một vài lần liền phát hiện ra bà chủ là dì của Kiều Mộc, mà anh ta đã giới thiệu công việc này.


Về vấn đề này, cô không thể không muốn nói với Kiều Mộc: "Nếu là cậu giới thiệu, tại sao không tăng lương theo giờ?"
"Chủ yếu là sợ cậu sinh ra nghi ngờ." Kiều Mộc hướng một ánh mắt tự hào về phía Vu Bác nói, "Tôi rất thông minh và chu đáo phải không?"
Cô trợn tròn mắt, "Càng đáng ngờ hơn nữa là một gia đình sống trong căn biệt thự đi Bentley mà chỉ trả một trăm tệ thuê gia sư, đúng chứ."
"Như thế nào, cậu thiếu tiền sao?"
Cô mới không thèm trả lời anh ta.

"Tôi có một công việc béo bở, cậu có muốn thử không?"
"Nói nghe một chút."
"Làm bạn gái của mình." Kiều Mộc ôm vai cô, "Tiền lương là một nghìn một giờ."
Cố Nhạc Nhiên híp mắt cười, "Lăn đi."
Sau hai tháng làm việc, cuối cùng Cố Nhạc Nhiên đã kiếm đủ tiền.

Cô đến trung tâm thương mại để mua một món quà, và sau đó hẹn Lục Trạch Vũ gặp nhau ở trường.

Tài xế mở cửa xe.

Thấy Lục Trạch Vũ, Cố Nhạc Nhiên bẽn lẽn nở nụ cười.

Anh nhìn cô đánh giá một cái, "Tìm chú có chuyện gì?"
Sau đó cô đưa cho anh món quà mình vừa chuẩn bị, "Chúc mừng sinh nhật."
Lục Trạch Vũ nhìn hộp quà trên tay, là nhãn hiệu loại anh thường dùng, nhưng mà với tài chính của cô căn bản là không thể mua được.

Anh không khỏi nhăn mày nói, "Cháu lấy đâu ra?"
Cố Nhạc Nhiên thẳng thắng trả lời anh, "Cháu nhận một công việc gia sư vào cuối tuần."
Lục Trạch Vũ mở hộp quà, một cái cà vạt màu xanh lam hiện ra trước mắt anh.


Không thèm nhìn kỹ, anh đã trả nó lại, "Chú rất vui vì tấm lòng của cháu, nhưng chú không thích nên cháu cầm về đi.

Sau này đừng mua cho chú một món quà đắt tiền như vậy, đừng hao tốn tâm tư về những điều này.

Cô sững người trong giây lát.

Hai tay tiếp nhận hộp quà, chậm rãi dừng ở đầu gối.

Một hồi lâu cũng không lên tiếng.

Lục Trạch Vũ liếc nhìn.

Cố Nhạc Nhiên đang cúi đầu, nhún vai, như thể đang khóc.

.

truyện ngôn tình
Anh đem hộp quà cầm trở về, "Được rồi.

Chú nhận qua của cháu rồi, đừng khóc."
Thấy cô vẫn nghẹn ngào, Lục Trạch Vũ đành mở hộp qua ra, đem cà vạt tròng lên cổ, ngữ khí cũng dịu đi, "Kỳ thật......!cũng khá ổn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương