Trong lúc mọi người không để ý đến, Dương lão gia cứ nhìn cô chăm chăm vừa có cảm xúc kỳ lạ như kiểu lâng lâng không hiểu lý do gì, sau khi mọi người nhìn thấy tình hình của Trịnh Mạt đã ổn định thì ra về còn để cho cô nghỉ ngơi nữa, trước khi đi Dương lão gia còn cố tình nán lại để nhìn cô một chút rồi rời đi ngay.

Bạc Phong Dực cũng nhanh chóng bế cô lên giường nằm nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn cho cô vì thời tiết hôm nay khá lạnh:
- Em nghỉ ngơi đi nhé, anh ra ngoài một chút phải xử lý một chút chuyện
- Dạ em biết rồi
Trịnh Mạt gật đầu rồi lim dim nhắm nghiền mắt mà ngủ, hắn yêu thương hôn nhẹ lên trán cô rồi mới cẩn thận rời đi.

Giờ đây ánh mắt hắn trở nên hung tàn, hắn sẽ không tha cho kẻ dám đụng đến vợ của hắn nghĩ đến hắn yêu thương cô bao nhiêu đến mức không nỡ mắng nâng niu như bảo vật vậy mà bọn họ nỡ đánh ra tay với cô.

Nhưng trước khi đi, hắn đi đến phòng bếp dặn dò mấy người làm nấu một số món dinh dưỡng cho Trịnh Mạt còn phải dặn đi dặn lại cho đến khi yên tâm mới rời đi, đối với hắn Trịnh Mạt đã là một nửa mạng sống của hắn rồi.

Đến tận bảy giờ tối Bạc Phong Dực mới trở về nhà, hắn không vội lên lầu mà đi đến hỏi người hầu.

- Phu nhân tỉnh dậy chưa?

- Dạ cô ấy tỉnh dậy rồi ạ, chúng tôi có kêu dùng bữa nhưng cô ấy muốn đợi ngài về cùng ăn….

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Bạc Phong Dực nghe xong như đã hiểu sau đó phất tay ý bảo người hầu tiếp tục làm việc còn hắn nhanh chóng đến tìm vợ, vừa hay lại thấy Trịnh Mạt bước ra từ phòng tắm lại còn ăn mặc mỏng manh đúng hơn là chiếc váy hai dây lụa mỏng, vừa quyến rũ vừa thấy yêu kiều làm sao.

Chả hiểu sao cơ thể hắn trở nên rạo rực đến bất thường, trái ngược lại Trịnh Mạt vô cùng bình thản mà đi đến ôm lấy hắn.

- Anh về rồi, tỉnh dậy không thấy anh nên em có chút nhớ…phải rồi anh đi tắm đi rồi dùng bữa tối cùng với em
Bạc Phong Dực cố nhịn xuống vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô sau đó hôn nhẹ lên trán cô:
- Được rồi, vậy anh đi tắm đây
Sau đó hắn vội vàng chạy vào nhà tắm trong sự cuống cuồng mà quên luôn lấy đồ đem vào trong, cô khẽ nghiêng đầu khó hiểu vọng giọng ra.

- Chồng, anh quên đem đồ vào kìa
Được cô nhắc hắn mới lò mò đi ra lục lọi lấy đại quần áo rồi đi vào trong, vòi nước được mở ra Bạc Phong Dực hai tay chống lên tường mặc cho nước chảy xuống người nhưng hắn cố gắng nhịn xuống mà thở hì hục, không nhịn được nữa hắn đành dùng biện pháp cuối cùng là an ủi thằng nhỏ của mình, chưa bao giờ mà hắn có cảm giác kiểu như vậy bao giờ đây là lần đầu tiên cũng vì Trịnh Mạt.

Sống gần ba mươi năm làm hoà thượng ăn chay ngay cả nghĩ đến chuyện đó hắn cũng không hề hứng, kể từ khi Trịnh Mạt xuất hiện là hắn bắt đầu có dấu hiệu nổi thú tính kỳ lạ như lúc này đây.

Trịnh Mạt đợi hắn quá lâu sợ hắn có chuyện gì nên sốt ruột đi đến gõ cửa phòng tắm gọi hắn:
- Phong Dực, anh tắm xong chưa vậy làm gì trong đó mà lâu vậy
- Em đợi anh một chút, anh gần xong rồi
Ba phút sau hắn đi ra cô mới yên tâm còn đang lo hắn sẽ thực sự có chuyện, xong rồi hai vợ chồng cùng nhau ăn tối.


Trịnh Mạt hôm nay mặc bộ váy nhẹ nhàng được trang điểm nhẹ chả là hai cô thân hẹn đi quán cà phê tán gẫu, họ nói rằng em trai của Tần Ái cũng có mặt khiến cho cô rất phấn khích bởi vì cậu ấy và cô cũng được coi là thân thiết, nhưng nghe đâu cậu ấy đã đi du học giờ nghe tin cậu ấy về thì rất vui mừng.

Thấy vợ mình ăn mặc có chút đẹp hơn ngày bình thường khi ra ngoài nên có một chút tò mò:
- Em định ra ngoài gặp ai sao?

- À em đi cà phê với mấy bạn của em
Sau đó hắn gấp quyển sách lại đứng dậy quay sang nhìn cô:
- Anh đi cùng em
Cô suy nghĩ một chút cũng gật đầu dù gì giới thiệu hắn cho mọi người biết luôn, vừa đến nơi hắn kêu cô vào trước còn hắn để xe vào bãi đỗ.

Trịnh Mạt vừa bước vào trong liền thấy ngay Tần Quân, ngó mãi cũng không thấy hai người bạn của cô đâu.

- Tần Quân, thực sự là em sao? Cao hơn chị rồi lại còn rất đẹp trai ra dáng người trưởng thành rồi nhưng đối với chị em vẫn có chút gì đó đáng yêu làm sao
Câu nói của cô thành công làm cho người thanh niên đối diện ngại ngùng, nhưng nhìn thấy cô trong lòng cậu ấy càng dao động hơn trái tim không ngừng đập nhanh, cậu ấy không nghĩ Trịnh Mạt ngày càng xinh đẹp nói đúng hơn là nhan sắc càng thăng hạng không uổng công trước đây cậu ấy yêu thầm cô.

- Em cũng thấy chị rất xinh đẹp nhìn mà muốn dao động…
- Trời trời, coi em khéo miệng chưa kìa…
- Mà phải rồi, chị gái của em và San San đâu rồi?
- Thật ra là do em cố tình muốn hẹn gặp riêng chị, vì em có vài điều muốn nói với chị những điều mà bấy lâu nay em thầm kín…
- Hửm, chuyện gì mà nghiêm trọng vậy em nói thử xem nào
Cô hơi bất ngờ cũng không nghi ngờ mấy vẫn vui vẻ với Tần Quân, chỉ trong chốc lát gương mặt cậu ấy thoáng lập tức ửng đỏ rồi gãi gãi sau gáy rất chi là ngượng ngùng.

- Chị Mạt, thật ra em th…

Ngay sau đó cả hai giật mình khi có sự xuất hiện đột ngột của Bạc Phong Dực.

- Anh…anh là ai?
- Anh…anh đến rồi sao?
Bạc Phong Dực khoanh tay trước ngực một cách uy nghiêm nhếch môi cười như lại không cười nhìn qua Tần Quân, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc ngay cả lời nói cũng rất bình tĩnh nhưng chứa hàm ý.

- Chậc, đập chậu cướp hoa nhỉ?
- Ch…uyện chuyện đó…
Hắn từ từ đưa gương mặt nhởn nhơ của mình tiến lại gần Tần Quân, giọng điệu bình thường nhưng khiến người khác cảm giác ớn lạnh.

- Đập thử coi!
Tần Quân bối rối không biết phải làm sao, cậu ấy không biết Bạc Phong Dực là ai còn có mối quan hệ gì với Trịnh Mạt nhưng cậu ấy biết hắn không chỉ là người đơn giản, chỉ là lời nói thốt ra thôi cũng khiến cho người ta khó thở nữa.

- Tôi sẽ đập cậu trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương