Cố Kiến Quốc một chân đạp lên cơ thể toàn thân đau nhức vô lực của Cố Phi Yên trên mặt đất, lòng bàn tay to như quạt hương bồ đánh từng nhát lên mặt, lên người một cách mạnh mẽ, không giống như dạy con gái, ngược lại giống như đang đối diện với kẻ thù vậy.

Mày là đồ nghiệp chướng, bởi vì mày, Cố gia chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ!”.

Khuôn mặt trắng nõn của Cố Phi Yên phù đỏ lên.

Cô cắn môi, một tiếng cũng không kêu.

Ánh mắt lạnh nhạt của Chu Cầm Tiên tao nhã nhìn theo, chán nản nói, “Kiến Quốc, đợi triệu tập cuộc họp báo tuyên bố hủy bỏ quan hệ thân thích với cô! Lớn lên ở khu dân nghèo, tại sao vẫn không thay đổi thói nết xấu của bọn tầng lớp thấp hèn đấy, cô năm 15 tuổi, chúng ta lẽ ra không đón nó về!”.

“Không được!” Cố Kiến Quốc mắt thần lấp lánh, “Đầu tiên đem con nghiệt nữ đến Chiến gia xin lỗi, tuyệt đối không để lạc đề câu chuyện, hãy nói cái gì chị em tranh đoạt một chồng!”

“Xin lỗi?”

Xin lỗi rồi, há không phải để cô là người bị hại, cô mới là kẻ gây ra lỗi?

Cố Phi Yên trong tim tuôn ra cảm giác thê lương.

Cô ta trước kia “làm sai” chuyện gì, Cố Minh Châu lại giả vờ diễn đại tiểu thư lương thiện, ôn hòa, để cho cô xin lỗi, nói chỉ cần cô thừa nhận hiểu nhầm, Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên sẽ không tức giận, những người khác sẽ không truy cứu nữa….

Hồi đó cô vẫn chưa hiểu, ngây ngô theo lời chỉ bảo của chị, để mình chưa bao giờ đi trộm tiền lại là người đi xin lỗi, để mình chưa bao giờ đánh người tự đi xin lỗi, … để rất nhiều việc chưa làm bao giờ lại đi xin lỗi…..

Cô ấy cho rằng giấu nhịn nỗi tủi thân, thì trời sẽ cao và biển sẽ rộng.

Nhưng mà, cô có được cái gì chứ?

Cô chỉ đổi lại sự căm ghét ngày càng sâu đậm của Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên, còn có tiếng xấu truyền đi khắp kinh thành.

Lần này, cô không thể ngu ngôc thêm nữa!

Cũng không muốn!

“Con không đi đến Chiến gia, cũng không cùng Cố Minh Châu xin lỗi, trừ phi con chết!”.

Chiến gia, có thể là ông đều không dám đắc tội!

Nếu cái chết của Cố Phi Yên khiến cho Chiến gia nguôi giận, ông muốn tìm cũng không thấy!

……

Cố Phi Yên bị Cố Kiến Quốc áp giải đến Chiến gia xin lỗi, ngay cả cho cô thời gian thay quần áo cũng không có.

Ngồi trên xe, toàn thân đau nhức làm cô nhớ lại đêm điên cuồng cùng người nam nhân ấy.

Còn có, đôi mắt tựa như vị thần Asura sâu thẳm lạnh băng, lực bàn tay hắn túm chặt lấy cổ cô, cô cũng không nghi ngờ gì khi hắn có thể giết cô ngay tại chỗ… Nếu như không phải Cố Minh Châu bệnh tim tái phát, cô bây giờ cũng đã trở thành cái xác không hồn rồi nên?

Cái chết….

Thật cũng không hẳn là chuyện làm người ta sợ hãi.

Đến cổng Chiến gia, người gác cổng trước giờ đều không cho xe Cố gia vào cổng, chỉ nói lão gia phu nhân không có nhà. Cố Kiến Quốc nói xấu nói tốt cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể quay đầu xe hướng bệnh viện tiến, lòng tràn đầy tức giận tự nhiên lại trút hết lên người Cố Phi Yên.

Đến bệnh viện, Cố Phi Yên bị Cố Kiến Quốc túm lấy thất tha thất thểu, dẫn ra như con rối đi phía sau ông, ngay cả chút sức lực phản kháng đều không có.

Cứ đi theo, cô đột nhiên thân ảnh cao lớn.

Là hắn!

Trái tim tự nhiên nhói đau, Cố Phi Yên buông tầm mắt xuống.

“Chiến thiếu gia, có phải cậu đến thăm Minh Châu không?” Cố Kiến Quốc ngạc nhiên đến bên cạnh Chiến Mặc Thần, nói một cách cẩn thận: “Sự việc đêm hôm qua thật sự xin lỗi, tôi đem con nghiệt nữ này đến xin lỗi cậu!”

Nói xong, mạnh mẽ túm lấy Cô Phi yên, “Còn không xin lỗi Chiến thiếu gia?!”

Chưa kịp phòng bị, Cố Phi Yên bị kéo một cách mạnh mẽ ngã trên mặt đất, cô nhếch nhác ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt phượng đen kịt tự như hố sâu thẳm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương