Chồng Yêu Bá Đạo
Chương 170

Rất nhanh,điện thoại bị tắt đi.

A……thành công rồi!

“bíp bíp bíp” tiếng âm thanh truyền lại,Cố Phi Yên rất mệt mỏi liền quăng điện thoại,che mồm lại ngáp một cái,đối người đàn ông không nói được gì nói, “ được rồi, lại rót cho anh một cốc nước,chúng ta có thể tiếp tục ngủ.”

Giang Đào là một người rất là biết điều,chắc chắn sẽ không gọi điện lại để làm phiền bọn họ đâu,người trợ lý bên mình,tất cả đều là người giỏi giang chỉ cần đưa mắt ra hiệu là biết rồi.

“em vẫn muốn đưa tôi thuốc sao?”

“không đưa cho anh thuốc,anh chạy đi thì làm sao?” Cố Phi Yên hếch mặt lên rất là đương nhiên.

“em để tôi uống nhiều nước như vậy,không nghĩ là tôi sẽ mót sao” sắc mặt Chiến Mặc Thần tối sầm lại,cắn răng,từng câu từng chữ nói, “ thả tôi ra, tôi cần phải đi vệ sinh.”

“Ngộ nhớ anh đánh tôi phải làm sao?”

“Tôi không đánh phụ nữ.”

“Không không không, đừng có nói dứt khoát như vậy.” Cố Phi Yên xua xua tay, “tôi cảm thấy sự chán ghét của tôi đã vượt qua được giới tính rồi, vẫn là rất nguy hiểm.......”

“Tôi không đánh em.”

“Nhưng người nhà rất mảnh mai yểu điệu, vẫn là rất sợ đó, ngộ nhỡ anh kiềm chế không được?”

Làm bộ làm tịch!

“........” Chiến Mặc Thần hít một hơi thật sâu, hỏi lại, “ Cố Phi Yên, em muốn để tôi ở trên giường đi tiểu sao?”

“Đương nhiên là không muốn rồi! Vị tráng sĩ này không cần phải nóng vội làm gì, Bà cô này sẽ nghĩ hai lần!”

“anh muốn!”

“a… tôi có cách này rất hay!” ra vẻ làm bộ làm tịch suy nghĩ,Cố Phi Yên chớp chớp mắt,đi xuống giường tìm một cái bình nước lọc,mở nắt ra rồi đưa cho anh ấy, “ ây,dùng cái này giải quyết đi,tôi không ghét anh đâu.”

Chiến Mặc Thần, “…….”

“nhanh lên đi,tôi đợi.”

“Cố! Phi! Yên!”Chiến Mặc Thần quá tức giận,giong nói run rẩy, “em để tôi,em…..em…..”

“đi tiểu đi,không đi tiểu thì cút!”

Chiến Mặc Thần, “……”

Hơi thở gấp gáp,ánh mắt im lặng,nếu như anh lúc này có thể tự do đi lại,nhất định sẽ cho cô khóc không thành tiếng luôn!

Người phụ nữ đáng chết này!

Anh cuối cùng biết thế nào gọi là hổ xuống đồng bằng bị bắt nạt, người con gái nhỏ bé đáng ghét này đắc chí, thật là để cho người ta ghét cãi vã mà!

Nhưng mà,bị ép buộc cũng đành chịu….

Mối thù này tôi sẽ nhớ.

Lúc Cố Phi Yên đang đưa nước cho anh ấy uống,Chiến MẶc Thần nhìn chằm chằm cô,dường như là muốn nhìn sâu vào tâm hồn của cô vậy,để công kích vào thần cô,nhưng mà,người nào đó mơ mơ màng màng vốn dĩ không có quan tâm đến sự giận dữ ở trong lòng anh,miễn cưỡng đưa anh nước xong,lại lên giường ngủ tiếp.

Công dụng của thuốc đang ngấm từ từ,Chiến Mặc Thần không thể vùng vẫy được chỉ có thể nhắm mắt lại không biết làm gì cả.

Có thể,anh không có ngoan cường kháng cự lại công dụng của thuốc,chỉ bởi vì trong lòng anh anh biết bản thân không thể để sinh mạng nguy hiểm được,thậm chí,chuyện tối qua xảy ra……anh mặc dù không có mong đợi,nhưng cũng không phải không vui chút nào.

Nếu như cô vừa xong không đối với anh như vậy,cũng có thể anh cũng không tức giận như vây.

Thậm chí bây giờ…….

Người con gái đang ngáp kia,thì anh làm sao có thể giết cô ấy chứ!

Cố Phi Yên cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ,Chiến Mặc Thần nhắm mắt chán nản thất vọng,rồi hôn mê.

……….

Ba giờ chiều.

Ngủ một giấc ngon lành,Cố Phi Yên cuối cùng cũng được nghỉ ngơi khỏe lại.

Kí ức đêm qua lại về trong suy nghĩ của cô,cô nhìn sang bên trái,rồi nhìn sang bên phải,cuối cùng ở trên giường phát hiện có một sinh vật thân hình cao to oai phong……ừmm,Chiến MẶc Thần,Chiến Đại tổng tài!

Cho dù là lúc anh ấy ngủ,khi chất vương bá trên người cũng kêu người không thể xem nhẹ được.

Nhìn người đàn ông anh tuấn đẹp trai ngủ một phát đến nửa ngày,lý trí của Cố Phi Yên thu hồi lại đánh một cái rùng mình ớn lạnh.

Không thoải mái.

Chuyện lớn không hay rồi!

[chiếc vừa được một cơn mát lạnh,sau khi bị hỏa táng]

[mười lần sự cô chín lần nhanh,chạy xe quá tốc độ!]

[lỗi rẽ,bước ngoặt của cuộc đời!]

Tất cả những suy nghĩ ở trong đầu Cố Phi Yên đang có dấu hiệu cảnh báo bị nhét đầy trong phút chốc,nói với cô chuyện bị cô gây ồn ào quá nhiều rồi,đó là một phần của việc tiêu diệt con người,và nhịp điệu của khói bụi.

Thật đáng thương!

Cố Phi Yên mát xa cái cổ của mình,cảm thấy sau khi mát xa có chút mát mát.

Ba mưới sáu kế chuồn là thượng sách!

May mà cô sớm đã chuẩn bị rất đầy đủ,cô gây ra không được thì cô trốn đi!

Nhanh chóng thu dọn tất cả mọi thứ,Cố Phi Yên có tấm lòng lương thiện tốt mặc quần áo vào cho Chiến Mặc Thần,vừa trói tay anh ấy lấy một chút giấy bọc thực phẩm quấn vào bảo vệ bàn chân của anh ấy,lưng đeo cái túi nhỏ,không quay đầu lại nữa.

Đi xuống dưới tầng,Cố Phi Yên gọi điện thoại cho Du Diễm Phong.

“Du đại thiếu gia,anh đang ở đâu vậy?việc hôm trước nói với anh anh còn nhớ không,tôi đã đi ra ngoài rồi,trong vòng nửa tiếng anh có thể đến đón tôi được không?càng nhanh càng tốt,cứu sống người và xây dựng một pháo đài bảy cấp!”

“bốn thiếu gia đang ở dưới chỗ nhà để xe!”

“hả,cái gì?” Cố Phi Yên trợn tròn mắt há hốc mồm,cho rằng bản thân đang nghe nhầm, “anh nó đang ở dưới chỗ tầng để xe sao,anh thật sự không có đùa tôi chứ?”

“đùa cô? Tôi muốn đùa cô thì có thể lên trời đi dạo một vòng không?! Bổn thiếu gia đã đợi cô ba tiếng rồi! nhanh cút xuống đây cho tôi!” Du Diễm Phong bên đầu dây điện thoại bên kia phát ra một tiếng tức giận,mờ mờ ảo ảo hồi âm lại,phải là ở dưới nhà để xe chắc chắn quả quyết.

“aaaa,đợi tôi,tôi lập tức đến ngay!’

Không dám chậm trễ,Cố Phi Yên vào thang máy.

Đợi thang máy đến tầng một,cửa mở ra,Cố Phi Yên nhìn thấy Du Diễm Phong đang dựa người vào chiếc xe lamborghini,tóc ngắn cùng với tinh thần sát thép đứng thẳng lên trời,đôi mắt quyến rũ người đang không vui nhìn cô,tính khí côn đồ mà rất ngoan.

“xin lỗi,xin lỗi,để ngài phải đợi lâu rồi.”

“hư!”

Lên xe, Cố Phi Yên tiếp tục nịnh nọt,nở nụ cười tươi để lấy lòng Du Diễm Phong, “Chiến Thiếu Gia anh thật là quá chu đáo rồi,bạn bè gặp khó khăn,lập tức ra tay giúp đỡ! Có người anh em như anh,tôi thật sự là có phúc ba đời!”

“ông đây không tham gia vào!”

“cái gì?”Cố Phi Yên nghe không hiểu.

“không có gì,nhanh thắt dây an toàn vào,có hiểu thường thức lái xe an toàn không?” Du Diễm Phong không có hung ác nói một câu.

“……ò,được rồi.”

Cố Phi Yên quay đầu tìm dây thắt an toàn,thoáng chốc,thân hình người đàn ông đang ép về phía cô,một bóng hình bao phủ cô.

Cô giật mình quay sang nhìn,là Du Diễm Phong xuất hiện trước mặt cô gương mặt anh tuấn đẹp không tì vết,hai người cách rất gần nhau,khoảng cách chỉ có vài cm,gần đến nỗi giống như chỉ cần cô chớp mắt thôi,thì lông mi dài có thể chạm đến mặt anh ấy.

Thở hổn hển,cô ngửi thấy trên người anh ấy có mùi của mới cạo râu,nhẹ nhàng thoang thoảng,rất có mùi của đàn ông,như này làm cô cảm thấy càng không thoải mái.

Nín thở,Cố Phi Yên lưng kề sát vào ghế,cơ thể cứng đờ,cố gắng đảm bảo giữ khoảng cách với Du Diễm Phong.

Nói thời gian nhanh,nhưng thời gian đang trôi đi rất chậm.

Nói chậm,thực ra lại chỉ trong thoáng chốc.

“răng rắc” một tiếng,Du Diễm Phong ngồi vào vị trí lái xe lại,nheo mắt lại nhìn khuôn mặt khó chịu của cô,đùa giỡn hỏi, “ cài dây an toàn cho cô mà thôi,cô trốn cái gì mà trốn,mặt đỏ cái gì chứ,không phải là lại có ý với tôi đấy chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương