Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi
-
Quyển 1 - Chương 21: Nhớ lại
"Bảo bối ."
Vừa nghe được thanh âm của người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia vẫn dùng cái lọai giọng điệu quen thuộc này gọi nhũ danh của mình , Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Phong Ngữ thoáng hồng ,cái miệng nhỏ quyệt thật cao .
Randall cũng không để ý ,đi đến bên cạnh cô ngồi xuống .Tuy rằng luôn luôn cùng người của Lam gia nói chuyện phiếm ,nhưng ánh mắt thường thường chăm chú nhìn vào trên người Lam Phong Ngữ ,hành động tự nhiên này cũng dừng lại ở đáy mắt của những người khác ,dẫn tới mọi người ngầm hiểu cười khẽ.
Có lẽ bởi vì mọi người đều muốn để không gian cho hai người trẻ tuổi ở cùng một chỗ, cơm trưa vừa qua khỏi ,vài người liền một lúc tìm lý do rời khỏi phòng khách .Cuối cùng , trong phòng khách chỉ còn lại Lam Phong Ngữ cùng bên là người đàn ông tuấn mỹ như vậy.
"Bảo bối ,có phải em giận anh hay không ?"
Bảo bối xa cách Randall tại sao lại không nhìn thấy , vì vừa rồi nhiều người ngồi ở đây lên ngượng ngùng không mở miệng ,hiện tại chỉ có hai người bọn họ ,Randall liền trực tiếp đem nghi vấn trong lòng nói ra .
"Tôi không nhớ rõ anh . Tuy rằng cha và mọi người đều nói trước kia chúng ta đã gặp mặt ,nhưng là tôi thật sự không nhớ rõ ,thật xin lỗi ."
Không nghĩ tới co mở miệng nói câu đầu tiên là về cái này , Randall sửng sốt một lúc ,sau đó ánh mắt màu xanh hiện ra một tia ôn nhu say lòng người :"Không quan hệ ,tại khi đó em còn quá nhỏ ,chỉ cần anh nhớ là được rồi ."
"Kia..."Nhớ tới lúc trước cùng anh Tư cam đoan , Lam Phong Ngữ chần chờ một chút ,vẫn là chủ động mở miệng :"Kia anh có thể nói cho tôi bết chúng ta quen nhau như thế nào được hay không ?"
"Được ".
Đợi cho đến Randall nói xong , ánh mắt Lam Phong Ngữ trở nên có vẻ mê mang.
Tuy rằng sự tình nghe qua tựa hồ là thật xa lạ ,nhưng vì sao cô lại có cảm giác như mình đã trải qua sự tình này ?
"Nghĩ không ra được thì không nghĩ nữa ,không có việc gì ,quan trọng là về sau ."
Randall tưởng rằng cô không nhớ được chuyện tình mà uể oải ,vội an ủi nói .
Lam Phong Ngữ yên lặng suy nghĩ thời gian rất lâu ,sau đó mới ngẩng đầu lền xem người đàn ông ở trước mặt .
Tóc vàng chói mắt ,ánh mắt màu xanh lục xinh đẹp ,ngũ quan tuấn mỹ ,còn có kia không có lúc nào là đều mang theo khí chất tôn quý tao nhã , Lam Phong Ngữ nhịn không được lẩm bẩm nói : " Chẳng lẽ anh là tiểu ca ca?"
Tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý ,nhưng khi nghe được câu kia lầm bầm lầu bầu kia ,ánh mắt Randall phát sáng .
"Bảo bối ,em nói cái gì ?"
Lam Phong Ngữ vẫn đang còn mờ mịt ,mang theo một chút không xác định :"Tôi nhớ trước kia có chơi với một tiểu ca ca . Nhưng là về sau không thấy tiểu ca ca đó ,một đoạn thời gian tôi luôn luôn bị sinh bệnh ,tôi còn tưởng rằng là bản thân mình đang nằm mơ . Chẳng lẽ tiểu ca ca là thật tồn tại ?"
Randall nhịn không được nở nụ cười ,như băng tuyết mùa đông tan rã ,giống như hoa lê đột nhiên nở rộ ,lộng lẫy làm cho người ta hoa mắt : " Bảo bối ,em nhớ ra rồi ?"
Lam Phong Ngữ chậm rãi đem suy nghĩ hỗn độn lĩ lẽ rõ ràng ,xác định nguyên lai trong trí nhớ thật sự còn có một đoạn thời gian qua lại như vậy ,sau đó lập tức mỉm cười ngọt ngào : " Anh thật là tiểu ca ca ?"
Lại nghe được xưng hô vô cùng thân thiết , ánh mắt Randall lóe ra ,như là cực lực nhẫn nại cảm xúc mừng rỡ như điên . Trực tiếp dùng lực đem Lam Phong Ngữ kéo vào trong lòng ,sau đó nói ": Bảo bối , rốt cục em cũng đã nhớ ra rồi ."
Nhớ tới vị trước mắt này thật sự là người quen , phía trước Lam Phong Ngữ có chút co quắt ,bây giờ tâm tình buông xuống rất nhiều ,ít nhất có thể bẳng phẳng cùng anh làm nũng ,cũng sẽ không vô cớ đỏ mặt .
"Tiểu ca ca ,vì sao năm đó lại đột nhiên rời đi ? Anh đi rồi sau đó em bị bệnh một thời gian ,luôn luôn đem sự xuất hiện của anh ,trở thành bản thân mình đang nằm mơ . Cha và mọi người lại không nói chuyện về anh ,làm hại em hiểu lầm thời gian dài như vậy ."
Randall tính thử vươn tay sờ đầu Lam Phong Ngữ ,thấy cô không tránh né mới yên lòng .
"Tình huống lúc ấy rất ác liệt ,thuộc hạ của cha anh tìm tìm được anh .Không nghĩ để cho mọi người bị cuốn vào trận chiến loại này ,cho lên bất đắc dĩ không có ở lưu tin tức lại đi thheo bọn họ trở về . Sau đó ,trở về sau xử lý hoàn toàn những người phản loạn ,lúc trưởng thành phải đi tham gia huấn luyện .Thời điểm đợi cho đến lúc anh đủ cường đại trở về tiếp nhận gia tộc ,thì gia đình em đã chuyển nhà . Sau đó ,liền mất luôn liên hệ ."
Nhớ đến khi đó ở rừng nhiệt đới Amazon tranh đấu với cây cối và dã thú , một cuộc huấn luyện tàn khốc ,sắc mặt Randall cương một chút ."
"Kia tiểu ca ca bây giờ có phải hay không rất lợi hại ?" Lam Phong Ngữ tò mò nháy mắt một cái .
Randall cười : " Đúng vậy ,bây giờ ,trên đời này không còn có ai uy hiếp được anh . Anh cũng thực hiện hứa hẹn năm đó đối với em ,sẽ không làm cho bất luận kẻ nào khi dễ em ."
Khi cách nhiều năm lại nghe loại lời thề son sắt hứa hẹn . Lam Phong Ngữ thấy đỏ mặt tim đập rất nhiều lại là một lời nói cảm động.
Vừa nghe được thanh âm của người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia vẫn dùng cái lọai giọng điệu quen thuộc này gọi nhũ danh của mình , Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Phong Ngữ thoáng hồng ,cái miệng nhỏ quyệt thật cao .
Randall cũng không để ý ,đi đến bên cạnh cô ngồi xuống .Tuy rằng luôn luôn cùng người của Lam gia nói chuyện phiếm ,nhưng ánh mắt thường thường chăm chú nhìn vào trên người Lam Phong Ngữ ,hành động tự nhiên này cũng dừng lại ở đáy mắt của những người khác ,dẫn tới mọi người ngầm hiểu cười khẽ.
Có lẽ bởi vì mọi người đều muốn để không gian cho hai người trẻ tuổi ở cùng một chỗ, cơm trưa vừa qua khỏi ,vài người liền một lúc tìm lý do rời khỏi phòng khách .Cuối cùng , trong phòng khách chỉ còn lại Lam Phong Ngữ cùng bên là người đàn ông tuấn mỹ như vậy.
"Bảo bối ,có phải em giận anh hay không ?"
Bảo bối xa cách Randall tại sao lại không nhìn thấy , vì vừa rồi nhiều người ngồi ở đây lên ngượng ngùng không mở miệng ,hiện tại chỉ có hai người bọn họ ,Randall liền trực tiếp đem nghi vấn trong lòng nói ra .
"Tôi không nhớ rõ anh . Tuy rằng cha và mọi người đều nói trước kia chúng ta đã gặp mặt ,nhưng là tôi thật sự không nhớ rõ ,thật xin lỗi ."
Không nghĩ tới co mở miệng nói câu đầu tiên là về cái này , Randall sửng sốt một lúc ,sau đó ánh mắt màu xanh hiện ra một tia ôn nhu say lòng người :"Không quan hệ ,tại khi đó em còn quá nhỏ ,chỉ cần anh nhớ là được rồi ."
"Kia..."Nhớ tới lúc trước cùng anh Tư cam đoan , Lam Phong Ngữ chần chờ một chút ,vẫn là chủ động mở miệng :"Kia anh có thể nói cho tôi bết chúng ta quen nhau như thế nào được hay không ?"
"Được ".
Đợi cho đến Randall nói xong , ánh mắt Lam Phong Ngữ trở nên có vẻ mê mang.
Tuy rằng sự tình nghe qua tựa hồ là thật xa lạ ,nhưng vì sao cô lại có cảm giác như mình đã trải qua sự tình này ?
"Nghĩ không ra được thì không nghĩ nữa ,không có việc gì ,quan trọng là về sau ."
Randall tưởng rằng cô không nhớ được chuyện tình mà uể oải ,vội an ủi nói .
Lam Phong Ngữ yên lặng suy nghĩ thời gian rất lâu ,sau đó mới ngẩng đầu lền xem người đàn ông ở trước mặt .
Tóc vàng chói mắt ,ánh mắt màu xanh lục xinh đẹp ,ngũ quan tuấn mỹ ,còn có kia không có lúc nào là đều mang theo khí chất tôn quý tao nhã , Lam Phong Ngữ nhịn không được lẩm bẩm nói : " Chẳng lẽ anh là tiểu ca ca?"
Tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý ,nhưng khi nghe được câu kia lầm bầm lầu bầu kia ,ánh mắt Randall phát sáng .
"Bảo bối ,em nói cái gì ?"
Lam Phong Ngữ vẫn đang còn mờ mịt ,mang theo một chút không xác định :"Tôi nhớ trước kia có chơi với một tiểu ca ca . Nhưng là về sau không thấy tiểu ca ca đó ,một đoạn thời gian tôi luôn luôn bị sinh bệnh ,tôi còn tưởng rằng là bản thân mình đang nằm mơ . Chẳng lẽ tiểu ca ca là thật tồn tại ?"
Randall nhịn không được nở nụ cười ,như băng tuyết mùa đông tan rã ,giống như hoa lê đột nhiên nở rộ ,lộng lẫy làm cho người ta hoa mắt : " Bảo bối ,em nhớ ra rồi ?"
Lam Phong Ngữ chậm rãi đem suy nghĩ hỗn độn lĩ lẽ rõ ràng ,xác định nguyên lai trong trí nhớ thật sự còn có một đoạn thời gian qua lại như vậy ,sau đó lập tức mỉm cười ngọt ngào : " Anh thật là tiểu ca ca ?"
Lại nghe được xưng hô vô cùng thân thiết , ánh mắt Randall lóe ra ,như là cực lực nhẫn nại cảm xúc mừng rỡ như điên . Trực tiếp dùng lực đem Lam Phong Ngữ kéo vào trong lòng ,sau đó nói ": Bảo bối , rốt cục em cũng đã nhớ ra rồi ."
Nhớ tới vị trước mắt này thật sự là người quen , phía trước Lam Phong Ngữ có chút co quắt ,bây giờ tâm tình buông xuống rất nhiều ,ít nhất có thể bẳng phẳng cùng anh làm nũng ,cũng sẽ không vô cớ đỏ mặt .
"Tiểu ca ca ,vì sao năm đó lại đột nhiên rời đi ? Anh đi rồi sau đó em bị bệnh một thời gian ,luôn luôn đem sự xuất hiện của anh ,trở thành bản thân mình đang nằm mơ . Cha và mọi người lại không nói chuyện về anh ,làm hại em hiểu lầm thời gian dài như vậy ."
Randall tính thử vươn tay sờ đầu Lam Phong Ngữ ,thấy cô không tránh né mới yên lòng .
"Tình huống lúc ấy rất ác liệt ,thuộc hạ của cha anh tìm tìm được anh .Không nghĩ để cho mọi người bị cuốn vào trận chiến loại này ,cho lên bất đắc dĩ không có ở lưu tin tức lại đi thheo bọn họ trở về . Sau đó ,trở về sau xử lý hoàn toàn những người phản loạn ,lúc trưởng thành phải đi tham gia huấn luyện .Thời điểm đợi cho đến lúc anh đủ cường đại trở về tiếp nhận gia tộc ,thì gia đình em đã chuyển nhà . Sau đó ,liền mất luôn liên hệ ."
Nhớ đến khi đó ở rừng nhiệt đới Amazon tranh đấu với cây cối và dã thú , một cuộc huấn luyện tàn khốc ,sắc mặt Randall cương một chút ."
"Kia tiểu ca ca bây giờ có phải hay không rất lợi hại ?" Lam Phong Ngữ tò mò nháy mắt một cái .
Randall cười : " Đúng vậy ,bây giờ ,trên đời này không còn có ai uy hiếp được anh . Anh cũng thực hiện hứa hẹn năm đó đối với em ,sẽ không làm cho bất luận kẻ nào khi dễ em ."
Khi cách nhiều năm lại nghe loại lời thề son sắt hứa hẹn . Lam Phong Ngữ thấy đỏ mặt tim đập rất nhiều lại là một lời nói cảm động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook