Cô về nhà với bộ dạng xây xước, quần áo lấm bẩn, đôi mắt đỏ au còn đọng lại nước mắt làm cho ba mẹ cô một phen hốt hoảng.

Đem cô ấn xuống ghế sofa, lấy hộp y tế sát trùng những chỗ trày xước giúp cô. 

- Tố Như, con làm sao thành ra bộ dạng này? Không phải chỉ mang cơm đến cho Minh Khang thôi sao.

Ba cô nhịn không được lên tiếng hỏi. Thấy cô im lặng như pho tượng, nửa câu cũng không có trả lời. Đành thở dài.

Mẹ cô đi dẹp hộp y tế, vô tình nhìn ra cổng thấy bóng dáng anh ở đó. Vội vàng đi ra mở cửa.

- Minh Khang, tại sao tới mà không vào? Tố Như đang ở bên trong, nó có vẻ kì lạ. Có phải hai đứa lại xảy ra chuyện gì?

- Dạ, cô ấy hiểu lầm con.

Anh thành thật trả lời. Theo chân mẹ cô đi vào trong.

Ngồi trên ghế sota, phát hiện anh đi tới đứng trước mặt cô. Tức giận cầm gối trên sofa ném về phía anh.

Đôi mắt ngập tràn tia tức giận. Bàn tay nắm chặt thành đấm.

Anh cảm thấy lồng ngực nhói đau. Muốn đem cô ôm vào lòng nhưng bước chân chợt dừng lại. Cô đang kích động, nói thế nào cũng sẽ không nghe.

Ba mẹ cô thấy tình hình có vẻ không ổn. Cả hai ra dấu cho nhau. Một người dẫn cô về phòng tắm rửa, một người cùng anh nói ra vấn đề hiểu lầm là gì. Như vậy mới có thể giải quyết.

Cô dưới sự giúp đỡ của mẹ mình, từng bước từng bước đi về phòng. Đôi mắt trống rỗng vô hồn, cơ thể chỉ còn chút sức lực, mặc cho mẹ dắt đi.

Như một con búp bê bị hỏng. Vô tri vô giác nghe theo người khác tuỳ ý muốn làm gì thì làm.

~~~~~

Anh cùng ba cô ở dưới phòng khách nói chuyện. Nắm rõ sự tình không ít. Con gái ông đúng là tức giận, cứng đầu không nghe giải thích.

Cứ như mẹ nó hồi xưa vậy. Khó khăn, gian nan lắm mới đồng ý cùng ông sánh bước bên nhau đến quãng đời còn lại.

Giờ con gái ông lây nhiễm tính cách mẹ nó. Ông lực bất tòng tâm vậy.

Mọi chuyện phụ thuộc vào Minh Khang. Tốt đẹp hay không cũng là quyết định của hai đứa chúng nó.

- Tạm thời con cứ về trước đi. Tố Như nó ở đây vài hôm. Tâm tình nếu tốt lên đôi chút, ta sẽ gọi điện báo con đến đón nó. Về hay không là quyền của nó, ta không thể muốn là được.

- Dạ, con xin phép.

Anh buồn bã cúi đầu chào ông. Cất bước chân nặng trịch lặng lẽ bước đi. Ánh mắt nhìn về phòng cô đầy sự lưu luyến.

Điều chỉnh tâm trạng, anh lấy điện thoại gọi cho trợ lí Trần đến đón mình về nhà.

Cô trên phòng một thân quần áo sạch sẽ. May là đồ cô không dọn qua hết nhà anh nên còn có cái để mặc.

Bó gối ngồi ì trên giường, nước mắt cứ lăn dài. Mẹ cô khuyên cách nào cũng không được. 

Thở dài một hơi.

- Con gái, nói mẹ nghe. Giờ con muốn gì mới chịu ăn chút ít.

- Mẹ ra ngoài, con không ăn. Để con một mình yên tĩnh.

Âm thanh cô phát ra có chút khô khốc. Giọng nói run run đầy kiềm nén.

Hiện giờ cô muốn yên tĩnh một mình, đừng ai quấy rầy. Cho cô thời gian suy nghĩ đi. Lòng cô rối bời như tơ vò.

Con tim nơi lòng ngực như bị ai cầm dao cứa vào vậy. 

Nó đang rỉ máu. 

Đau lắm. 

- Mẹ ra ngoài. Nhưng không ăn thì phải uống, cốc sữa trên bàn con phải uống hết.

Nói rồi, mẹ cô cầm khay đựng thức ăn xoay người khép cửa rời đi.

Một mình ngồi trên giường, đoạn những hình ảnh trong văn phòng làm việc của anh lại hiện lên trong đầu cô.

Muốn quên đi thì nó như khắc sâu trong tâm trí. Ép buộc cô phải đau lòng.

Thờ thẫn, mông lung nghĩ ngợi. 

Cô nên buông bỏ hay một lần trực diện đối mặt, nghe anh nói.

Nhưng ngoài mặt chính là mạnh mẽ, trong lòng lại yếu đuối.

Cô có kiên nhẫn nghe hết không? Hay chỉ là nửa chừng đã bỏ đi chỉ vì sợ lại đau lòng.

~~~~

Đến tối, anh trong chính căn nhà cả hai đã từng sinh sống. Cảm giác cô đơn trống vắng ùa về.

Hôm nay cô chính thức chẳng ở cạnh anh. Không cùng anh ăn tối, không cùng anh đấu khẩu,...

Mở cửa đến phòng cô. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên chiếc giường còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của chính cô.

Chiếc giường lạnh ngắt không có hơi ấm của chủ nhân của nó. Căn phòng cũng lạnh lẽo chẳng ấm áp gì.

Đêm nay, anh ngủ lại phòng cô.

Hãy để anh tìm kiếm hình bóng cô trong chính căn phòng này để thoả mãn sự thương nhớ.

Để được mơ thấy cô trong giấc ngủ. 

Cùng nhau nắm tay đi đến chân trời, cùng sẻ chia, vun đắp tình yêu thương.

Tại sao xa nhau một chút lại nhớ nhau nhiều như thế? Không cùng nhau làm những gì quen thuộc lại khó chịu đến như vậy?

Khúc mắc chưa thể giải bày, trong lòng anh hứng chịu bao nhiêu đau đớn.

Giờ này cô đang làm gì, trách mắng anh, hay là trốn chạy sự đau lòng này bằng giấc ngủ yên bình.

Liệu cô có nhớ đến anh? 

Có hay không muốn anh xuất hiện ngay trước mắt? Có hay không chịu nghe anh giải thích?

Rồi ra sao khi chính anh lại nhận lấy sự đau lòng từ cô mang đến. Tình yêu này có thể hàn gắn hay là tan rã. 

Khó mà biết được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương