Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
-
Chương 211: Kiếm trong ánh sáng
Trên đường trở về, Cố Bình An vẫn luôn im lặng, tâm tư nặng nề ngồi ở một bên, không nói một lời, mặt không biểu tình. Mục Lăng nhìn cô mấy cái, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, Mục đại công tử không vui, đàn ông bị vợ xem nhẹ tâm tình rất khó chịu.
"Đâu phải chưa từng thân mật với anh, bây giờ lại ngồi đây giả liệt phụ trinh tiết đúng là mất hứng."
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền hối hận.
Quả nhiên, khóe mắt anh nhìn thấy cả mặt Cố Bình An trắng bệch, anh càng thêm hối hận xanh ruột. Mục Lăng có một khuyết điểm vô cùng lớn, đó chính là khẩu thị tâm phi, lúc học nhà trẻ cũng nghịch ngợm gây sự khiến cho giáo viên và ba mẹ đều nhức đầu, hai đến ba ngày lại nhảy lên nóc nhà lật ngói, khiến người cầm quyền Mục gia năm đó tức giận đến mức hận không thể bóp chết anh rồi sinh lại đứa khác. Có một ngày anh chọc khóc một cô bé, giáo viên cùng phụ huynh kéo nhau đến, ba Mục nhìn cô bé khóc đỏ cả mũi, đáng yêu yếu ớt miễn bàn động lòng người bao nhiêu, lại nghĩ tới thằng gấu con nhà mình, giận không có chỗ phát tiết, sau khi xử lý đánh nhau ẩu đả, ông hỏi Mục Lăng vì sao chọc con người ta khóc.
Mục Lăng nói, cô bé xấu, anh nhìn ngứa mắt, túm bím tóc người ta, túm đến mức cô bé đó khóc.
Sau đó, sinh nhật Mục Lăng, trong nhà tổ chức một bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ, con trai cầm bánh ga tô mình thích làm bộ ghét bỏ ném cho cô bé kia ăn. Rõ ràng là thích, đến ông còn nhìn ra.
Đó chính là một thằng gấu con nói một đằng làm một nẻo.
Mục Lăng lại hừ hai tiếng, chính anh cũng không biết là hừ cái gì, tóm lại không có gì hay mà nói.
Anh cho rằng Cố Bình An sẽ thoải mái hung hăng cãi nhau với anh, ai ngờ cô co lại một bên, tức cũng không hừ lấy một tiếng, sắc mặt trắng bệch tái mét. Đáy lòng Mục Lăng có chút quái dị cảm thấy không thoải mái. Vốn quen Cố Bình An nói chuyện líu ríu tựa như chim sẻ, giờ cô không nói chuyện khiến anh cảm thấy không quen lắm.
"Cố Bình An, càng ngày càng kiêu nhỉ." Anh cười nhạo một tiếng, nhịn không được giễu cợt thêm câu.
Cố Bình An coi anh như người vô hình, anh nói cái gì cô cũng có quyền coi như không nghe thấy.
Người này thật sự là một tên khốn kiếp.
Vô cùng khốn khiếp. Một cô gái trong sạch như cô lại bị anh ép buộc ăn đậu hũ mấy lần, sức yếu không thể phản kháng, vào trong mắt Mục Lăng cô đã thành thủy tính dương hoa (*) rồi sao? Ngược với ý liệt phụ trong trắng, chẳng phải thủy tính dương hoa sao?
(*) Thủy tính dương hoa: Ý là dễ biến như nước chảy, nhẹ bay theo gió như dương hoa. Ví von phụ nữ không một lòng về mặt tình cảm.
Cô cũng biết, gần đây cô chút tâm tư khác với Mục Lăng, điều này rất nguy hiểm, ngay lúc khắc chế tình cảm của mình, vẫn dùng vũ lực trấn áp, không cho phép mình để ý đến Mục Lăng, bị sỉ nhục một lần, cũng có sự phản kháng không quá kiên định của cô ở đó, nhưng ai có thể chịu nổi sự vùi dập ác độc của anh như vậy, thiếu điều chưa chỉ vào mũi mắng cô****.
Cô đúng là đồ ngu, mới để cho người ta chà đạp như vậy.
Nếu Mục Lăng lúc nào cũng ôn nhu, bá khí, có mị lực, có lẽ cô sẽ càng hãm càng sâu. Nhưng Mục Lăng dạng này khiến cô cảm thấy trừ phi mình hèn đến không còn bản chất nữa, nếu không, tuyệt đối không cho anh sắc mặt tốt lần nào nữa.
"Rất tức giận?" Mục Lăng mãi mới phát giác ra, lại cảm thấy mình tiện miệng.
Anh luôn luôn tiện miệng thành quen, xin lỗi gì đó, chắc chắn là không.
Cố Bình An ăn mềm không ăn cứng, anh nói hai câu mềm mại, Cố Bình An cũng không để ý tới anh, Mục Lăng cảm thấy không thú vị, sắc mặt cũng lạnh đi. Một người phụ nữ mà thôi, dám vung sắc mặt cho anh nhìn, đúng là phản rồi.
Đột nhiên, ánh mắt anh ngưng lại.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy có hai người phóng chiếc xe máy lao đến, một trái một phải, cả người đồ đen, đội mũ bảo hiểm, trong bóng đêm như kiếm trong ánh sáng, ánh lạnh lấp lóe. Mi tâm Mục Lăng đột nhiên trầm xuống loại ý thức nguy hiểm kia khắc sâu trong xương cốt, bỗng nhiên siết lấy lưng anh.
"Đâu phải chưa từng thân mật với anh, bây giờ lại ngồi đây giả liệt phụ trinh tiết đúng là mất hứng."
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền hối hận.
Quả nhiên, khóe mắt anh nhìn thấy cả mặt Cố Bình An trắng bệch, anh càng thêm hối hận xanh ruột. Mục Lăng có một khuyết điểm vô cùng lớn, đó chính là khẩu thị tâm phi, lúc học nhà trẻ cũng nghịch ngợm gây sự khiến cho giáo viên và ba mẹ đều nhức đầu, hai đến ba ngày lại nhảy lên nóc nhà lật ngói, khiến người cầm quyền Mục gia năm đó tức giận đến mức hận không thể bóp chết anh rồi sinh lại đứa khác. Có một ngày anh chọc khóc một cô bé, giáo viên cùng phụ huynh kéo nhau đến, ba Mục nhìn cô bé khóc đỏ cả mũi, đáng yêu yếu ớt miễn bàn động lòng người bao nhiêu, lại nghĩ tới thằng gấu con nhà mình, giận không có chỗ phát tiết, sau khi xử lý đánh nhau ẩu đả, ông hỏi Mục Lăng vì sao chọc con người ta khóc.
Mục Lăng nói, cô bé xấu, anh nhìn ngứa mắt, túm bím tóc người ta, túm đến mức cô bé đó khóc.
Sau đó, sinh nhật Mục Lăng, trong nhà tổ chức một bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ, con trai cầm bánh ga tô mình thích làm bộ ghét bỏ ném cho cô bé kia ăn. Rõ ràng là thích, đến ông còn nhìn ra.
Đó chính là một thằng gấu con nói một đằng làm một nẻo.
Mục Lăng lại hừ hai tiếng, chính anh cũng không biết là hừ cái gì, tóm lại không có gì hay mà nói.
Anh cho rằng Cố Bình An sẽ thoải mái hung hăng cãi nhau với anh, ai ngờ cô co lại một bên, tức cũng không hừ lấy một tiếng, sắc mặt trắng bệch tái mét. Đáy lòng Mục Lăng có chút quái dị cảm thấy không thoải mái. Vốn quen Cố Bình An nói chuyện líu ríu tựa như chim sẻ, giờ cô không nói chuyện khiến anh cảm thấy không quen lắm.
"Cố Bình An, càng ngày càng kiêu nhỉ." Anh cười nhạo một tiếng, nhịn không được giễu cợt thêm câu.
Cố Bình An coi anh như người vô hình, anh nói cái gì cô cũng có quyền coi như không nghe thấy.
Người này thật sự là một tên khốn kiếp.
Vô cùng khốn khiếp. Một cô gái trong sạch như cô lại bị anh ép buộc ăn đậu hũ mấy lần, sức yếu không thể phản kháng, vào trong mắt Mục Lăng cô đã thành thủy tính dương hoa (*) rồi sao? Ngược với ý liệt phụ trong trắng, chẳng phải thủy tính dương hoa sao?
(*) Thủy tính dương hoa: Ý là dễ biến như nước chảy, nhẹ bay theo gió như dương hoa. Ví von phụ nữ không một lòng về mặt tình cảm.
Cô cũng biết, gần đây cô chút tâm tư khác với Mục Lăng, điều này rất nguy hiểm, ngay lúc khắc chế tình cảm của mình, vẫn dùng vũ lực trấn áp, không cho phép mình để ý đến Mục Lăng, bị sỉ nhục một lần, cũng có sự phản kháng không quá kiên định của cô ở đó, nhưng ai có thể chịu nổi sự vùi dập ác độc của anh như vậy, thiếu điều chưa chỉ vào mũi mắng cô****.
Cô đúng là đồ ngu, mới để cho người ta chà đạp như vậy.
Nếu Mục Lăng lúc nào cũng ôn nhu, bá khí, có mị lực, có lẽ cô sẽ càng hãm càng sâu. Nhưng Mục Lăng dạng này khiến cô cảm thấy trừ phi mình hèn đến không còn bản chất nữa, nếu không, tuyệt đối không cho anh sắc mặt tốt lần nào nữa.
"Rất tức giận?" Mục Lăng mãi mới phát giác ra, lại cảm thấy mình tiện miệng.
Anh luôn luôn tiện miệng thành quen, xin lỗi gì đó, chắc chắn là không.
Cố Bình An ăn mềm không ăn cứng, anh nói hai câu mềm mại, Cố Bình An cũng không để ý tới anh, Mục Lăng cảm thấy không thú vị, sắc mặt cũng lạnh đi. Một người phụ nữ mà thôi, dám vung sắc mặt cho anh nhìn, đúng là phản rồi.
Đột nhiên, ánh mắt anh ngưng lại.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy có hai người phóng chiếc xe máy lao đến, một trái một phải, cả người đồ đen, đội mũ bảo hiểm, trong bóng đêm như kiếm trong ánh sáng, ánh lạnh lấp lóe. Mi tâm Mục Lăng đột nhiên trầm xuống loại ý thức nguy hiểm kia khắc sâu trong xương cốt, bỗng nhiên siết lấy lưng anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook