Trong đầu Cố Bình An, thầm rủa mười tám đời tổ tông Mục Lăng, nhưng Mục Lăng vẫn không chịu dừng lại, đầu lưỡi không ngừng day dưa, chiếm lấy môi cô, điên cuồng lại nồng nhiệt. Đôi tay anh còn không an phận, mà vuốt ve lên eo cô, Cố Bình An vô cùng tức giận, cũng lười dùng tay đánh hắn, nhưng vẫn nắm lại đôi tay đang không an phận kia, nhưng không ngờ hắn ngược lại nắm lấy tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, trông vô cùng ái muội.

"Trời ơi, là hôn kiểu phán nồng nhiệt kìa......."

Không biết là ai bắt đầu nháo lên, khiến trong phòng bao chỉ còn lại sự ồn ào. Người thì quậy phá, người thì xem náo nhiệt. Mặt Cố Bình An hồng nhuận, hận không thể đào cái hố chui xuống, hôm nay lựa chọn đến đây quả là một sai lầm.

Hôn đủ ba phút, Cố Bình An thấy mình dần thiếu oxi, Mục Lăng mới có lòng tốt buông ra.

Mục Lăng uống say, đôi mắt hắn như có một màng hơi nước, không biết có phải do hoa mắt hay không, mà ánh mắt hắn nhìn người khác cũng chăm chú hơn, đôi mắt ấy vừa đen lại vừa sáng. Cố Bình An nhíu mày định đẩy hắn ra, ai ngờ Mục Lăng cười ha ha nói, "Bà xã, em thực ngọt."

Cuộc đời Cố Bình An chưa từng bị ai đùa bỡn như thế, gương mặt tức giận đến muốn nhỏ ra máu.

Đầu lưỡi Mục Lăng liếm lên những giọt rượu trên cằm cô, quanh cô chỉ còn lại hơi thở của Mục Lăng, Cố Bình An thấy mình điên tiết lên, không muốn ở đây thêm giây nào nữa.

Cô trừng mắt nhìn Mục Lăng, hạ giọng nói, "Đừng có làm trò ngốc này với tôi."

Hắn cười đến ngu ngốc như vậy, cô chắc chắn rằng Mục Lăng đang say, ngày thường là bộ dáng tổng tài bá đạo, còn bây giờ một chút oai phong, uy nghiêm cũng không có, quả thật là khiến người khác bất ngờ mà. Còn cả nụ cười ngốc nghếch này, cô thật sự còn cho rằng hắn yêu cô đấy.

Môi cô bị Mục Lăng hôn đến có chút tê dại, cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

"Bà xã à, em giận sao?" Mục Lăng chớp mắt, ngây thơ nhìn cô, "Kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, vì sao lại tức giận, hay em vẫn chưa hài lòng? Vậy chúng ta thử thêm lần nữa......"

Hắn nói xong, hứng thú lại bắt đầu nổi dậy, tiếp tục chặn môi Cố Bình An.

Cố Bình An quay đầu đi, nên nụ hôn của Mục Lăng chỉ rơi trên khóe môi cô, hắn vô cùng bất mãn, giữa chặt đầu Cố Bình An lại, "Bà xã, kỹ thuật hôn của anh có tốt hay không hả?"

Mục Lăng uống say là ngang ngược và vô lý, sức lực cũng rất lớn. Cả phòng đều đang cười, bọn họ đều ở xa nên không nghe thấy Mục Đại đang bán xuẩn, nhưng nhìn thái độ của hai người, giống như đang chim chuột với nhau, vô cùng ái muội. Còn Cố Bình An thì hối hận đến thối ruột, nếu lần sau Tiểu Ngô có nói Mục Lăng sắp chết, cô tuyệt đối cũng không mắc mưu.

"Bà xã......." Ở trên gáy cô, Mục Lăng dùng ngón tay viết mấy chữ to đùng, nếu em dám nói kỹ thuật hôn của anh không tốt, anh sẽ hôn em cho đến khi em nói tốt thì thôi, thực tiễn ra chân lý.

Cô cảm thấy mình không nên nói nhiều với con ma men này.

Nên Cố Bình An đành phải rộng lượng một chút, căng da đầu nói, "Rất tốt."

"Cái gì rất tốt?" Mục Lăng hỏi, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn chằm chằm Cố Bình An.

Anh nở một nụ cười điển trai, có chút ám muội, ngu ngốc và.... Đáng yêu.

Một chút cô cũng không thừa nhận, từ đáng yêu một chút cũng không có trên người Mục Lăng, nhưng Mục Lăng uống say, lại thích làm nũng lấy lòng cô, hình như cũng một chút xíu đáng yêu đi.

Mẹ kiếp, Cố Bình An, đầu óc mày sao vậy, tự dưng lại nghĩ tới mấy chuyện thế này?

Cố Bình An tự tát mình một cái, ổn định lại cảm xúc của mình.

"Kỹ thuật hôn của anh rất tốt." Cuối cùng Cố Bình An cũng dứt khoát nói, dù sao hắn cũng say rồi.

"Này mọi người." Mục Lăng vui vẻ lớn tiếng nói, "Bà xã tôi nói kỹ thuật hôn của tôi rất tốt ấy, khen tôi đi."

Cố Bình An, "......"

Mẹ kiếp!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương