**

Bách Việt  đến nhà  trẻ đón con gái, trên đường  lái xe về nhà, cô thử hỏi con gái, có muốn gặp bà nội cùng nhau ăn một bữa cơm không.

Như cô đoán, con gái phản ứng  rất lạnh nhạt."Công việc của mẹ có tốt không."

"Ai, hiện tại có chút bấp bênh, sau này sẽ nói cho con biết."

"Tại sao? Mẹ không có lừa con chứ."

"Không có, nhưng nói cho con biết, cơn giận trong lòng mẹ còn chưa tan, cảm xúc không khách quan đó cũng truyền cho con rồi. Máu mủ  không thể tách rời, dù như thế nào đó cũng là bà nội của con, mẹ nói những lời này không phải bắt con chấp nhận bà nội, nhưng hai người sớm muộn gì cũng phải gặp nhau."

Mẹ nói có lý, La Lam suy nghĩ một chút, cũng gật đầu.

"Vậy buổi trưa ba ngày sau, cha nói chúng ta cùng bà nội ăn cơm, mẹ xin nghỉ cho con, chúng ta cùng đi."

Sau khi hết giận, cô cẩn thận suy nghĩ, vẫn quyết định đến nơi hẹn. Cô đã phản ứng hơi quá rồi, cái kia sao kỳ vọng, làm anh mất hứng, Vương Lỵ Vân cũng không phải là thú dữ, chỉ cần cô điều chỉnh tâm tình cho tốt, ăn bữa cơm cũng không dien;;dan""//lqd phải là việc gì khó.

Vừa về đến nhà, cô vừa dừng xe xong, con gái đột nhiên nói: "

Cha ở bên kia."

Cô nghe vậy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Tế Nhân đứng ở ban công, trong bóng chiều nhìn cô.

La Lam cảm giác không khí giữa hai người không bình thường, xuống xe, cười với cha một cái, đi vào nhà.

Tô Tế Nhân nhìn Bách Việt. Cô dừng ở bên cạnh xe, anh lại nghĩ là cô đang giận,  có vẻ có chút lúng túng. Anh bình tĩnh, nói: "Hôm Nay là anh  không đúng,là anh quá hấp tấp, đáng ra anh nên nói cho em biết sớm hơn, để cho em có  thời gian chuẩn bị."

Cuối cùng  là anh nói trước. Nếu anh là người không nhịn được tức giận, đã sớm bị cô làm cho tức giận rồi, cô dễ kích động, anh ôn hòa, những thứ cô thiếu hụt, anh sẽ bổ sung cho cô, phương thức bọn họ ở chung vẫn như thế, ranh giới cuối cùng của anh chính là cô, đối với cô điều cứng rắn cũng chỉ có hôn nhân, anh khó tránh khỏi tức giận, nhưng cũng không thật sự tức giận.

Anh hoàn toàn không trách cô, Bách Việt đau lòng."Là do em quá kích động, có thể có chút sợ  hãi đi, anh đột nhiên nói muốn em nhất định phải đi, giống như em không đồng ý với anh, về sau chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, kết quả không có trải qua suy tính  nên lỡ nói ra những điều không hay."

"Là do anh không tốt, làm cho em hiểu lầm." Anh đến gần cô.

"Đừng có nói là lỗi của anh, anh như vậy sẽ làm cho em có cảm giác tội lỗi." Khi nào cũng là như vậy,anh không trách cô, nhưng khi ở với anh, cô lại không thể khống chế tính tình, sau đó lại hối hận vì hành động của mình."Hôm nay là do em   mất khống chế, anh mắng em đi." Bị anh mắng cô sẽ cảm thấy tốt hơn.

Anh nhìn cô, nói."Không. anh sẽ không bao giờ mắng em, anh muốn cưng chiều em, để ngoại trừ anh ra tất cả đàn ông đều không ứng phó được em...em liền không thể rời khỏi anh."

Cô sửng sốt, buồn cười, lại cảm động đến muốn khóc. Anh làm cô cảm thấy tội lỗi, lại cảm thấy ngọt ngào.

"Thật ra thì, em đã suy nghĩ kĩ, em sẽ đi."

Anh ngẩn ra, cô nói tiếp: "Có lẽ là lần đầu tiên kết hôn đã làm cho em sợ hãi, khi đó em đồng ý quá nhanh, lần này liền muốn chậm lại. Em không nói sẽ không gả cho anh, chỉ là muốn bây giờ chúng ta cứ như thế này, thêm một chút thời gian nữa, để điều chỉnh tâm tình của mình, tình cảm không đổi, tương lai luôn ở cùng anh......"

Cô dừng lại."Kỳ quái, tại sao em cảm thấy những lời này rất quen thuộc?"

"Bởi vì mười năm trước, em cũng  nói  những lời tương tự." Cách nói bất đồng, tâm ý lại giống nhau, trong mắt anh tràn đầy vui sướng, anh cho là chỉ có mình chờ đợi, thì ra là cô và anh giống nhau, thậm chí so với anh thì còn hơn nữa.

"Có sao? Em không nhớ rõ......" Bị anh ôm lấy, cô không nói, lẳng lặng ôm eo anh, để mặt lên vai anh, cảm giác anh hôn khẽ sợi tóc trên trán cô, thấp thỏm một buổi chiều ý định, ở trong lòng lẫn nhau tìm được bình yên.

"Chúng ta quen biết hơn mười năm, có một nửa  thời gian không  ở bên nhau, nhưng tình cảm vẫn như  cũ, đã chứng minh chúng ta là trời sinh một đôi." Anh bình tĩnh tuyên bố.

Cô mím môi cười."Về việc dạy học, chiều hôm nay em đã cùng một người giáo viên khác thương lượng qua, cô ấy đã đồng ý dạy thay em, nhưng em vẫn phải theo dõi khóa trình tiến hành hết một nửa mới có thể đi, sẽ đến trễ một chút"

"Không sao, anh sẽ ở trên đài, em vừa đến hội trường anh sẽ thấy em lập tức."

"Anh đã đến đây rồi, thì cùng nhau ăn cơm tối luôn. Trong tủ lạnh có rãnh rỗi tâm món ăn quân đoàn, có muốn thử hay không?"

Anh cười, để cho cô kéo tay anh, cùng nhau vào nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương