**

Hai mẹ con lặng lẽ về đến nhà. Vừa vào cửa nhà, La Diệu Tĩnh lập tức phát hiện bầu không khí giữa chị và cháu gái có gì đó không đúng, biết rõ còn hỏi: "Làm sao thế?"

La Bách Việt kể lại chuyện con gái đi tìm chồng trước, La Diệu Tĩnh giả bộ kinh ngạc. "Lam Lam, một mình cháu ngồi xe buýt đến bách hóa Mai Hoa, còn nói với nhân viên là muốn tìm cha sao? Thật là lợi hại!"

"Em tập trung sai chỗ rồi." La Bách Việt xoa xoa mi tâm."Lam, con muốn đi xem mèo, chỉ cần nói một tiếng, mẹ sẽ không ngăn cản con. Hết giờ học không thấy bóng dáng con đâu cả, mẹ sẽ lo lắng, conbiết không?"

La Lam cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

La Diệu Tĩnh hoà giải."Được rồi, chuyện nhỏ mà thôi, Lam Lam có chừng có mực, hơn nữa anh rể rất tốt, Lam Lam đã có một buổi chiều thú vị phải không?"

Vấn đề nằm ở chỗ này. La Bách Việt nhìn con gái. “Con gần như chưa bao giờ hỏi về cha, thậm chí sau lần gặp mặt mấy ngày trước, con cũng không có hứng thú cho lắm, mẹ cho là con không muốn gặp cha, nhưng khi nhìn thấy con và cha con ở chung, thì mẹ lại nghĩ—— thật ra thì con rất muốn ở bên cạnh cha, phải không?"

Tâm tình của cô trên đường trở về đã bình phục không ít, cẩn thận suy nghĩ sự tình lại lần nữa, lúc ban đầu con gái không hiểu rõ cha mình, cũng lấy được tin tức của cha mình từ người khác, nếu như con bé đang suy nghĩ đến việc chấp nhận tiếp nhận cha nó, cô sẽ không ngăn cản. Coi như dù không cùng ở dưới một mái nhà, cô cũng hi vọng con gái có thể có được tình thương của cha.

Con gái chần chờ không đáp, cô dịu dàng nói: "Lam, mẹ không có tức giận, chỉ là quá kinh ngạc, mẹ muốn nghe ý nghĩ thực sự của con, nói cho mẹ biết, có phải con muốn ở cùng với cha không?" La Lam rất chậm rất chậm, gật đầu. "Tại sao không nói với mẹ?"

"Bởi vì...... Mẹ sẽ khó chịu."

La Bách Việt ngạc nhiên. "Mẹ khó chịu sao?"

"Lần đầu tiên con hỏi chuyện về cha, mẹ tốn hết mấy giờ nói toàn bộ mọi chuyện cho con biết, có đến vài lần, mẹ sắp khóc, nhưng cũng nhịn được. Con hiểu biết rõ nếu die"nd[anlqd nhắc tới cha, sẽ làm cho mẹ rất đau lòng......" Giọng nói của con bé càng ngày càng nhẹ. "Nếu như mẹ khó chịu, con tình nguyện không có cha."

La Bách Việt khiếp sợ."Khi đó con còn nhỏ......"

Con gái hết sức nhạy cảm tinh tế, làm cho cô vừa đau khổ lại vừa thương yêu, cô chợt phát hiện mình có phần nhiều tàn nhẫn, cô cho là nói thật là chuyện tốt, nhưng lại không bận tâm đến chuyện con gái còn tấm bé có thể chịu đựng được hay không, cô thẳng thắn như vậy chắc hẳn đã làm con gái bị đả kích.

Cô thừa nhận với con gái. "Đúng, thời điểm vừa mới li hôn, nhắc tới cha con làm cho mẹ rất khó chịu, nhưng mà về sau có con, cộng thêm mấy năm này cảm giác đã hòa tan, mẹ đã có thể thành thục mà đối diện với chuyện này. Nếu như con có thể tự nhiên gặp mặt cha con, thì không cần để ý đến chuyện mẹ và ông ấy đã li dị, mẹ lại càng an tâm hơn. Mẹ chỉ có một vấn đề."

La Lam nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng mới thả lọng.

"Con yêu cha hay yêu mẹ hơn?"

"Chị!" Nghe thấy câu này làm cho La Diệu Tĩnh phun cả trà.

La Lam nở nụ cười, lớn tiếng nói: "Con thích mẹ nhất!" La Bách Việt rất hài lòng.

"Được, con đi thay quần áo đi, bảy giờ cha sẽ đến đón chúng ta." Nhìn thấy khung cảnh cười nói hòa hợp khi đó làm cô chấn động không nhỏ, hiện tại đã ăn Định Tâm Hoàn vào, con gái vẫn thân với cô hơn, ha!

"Chị, chị đúng là ngây thơ." La Diệu Tĩnh nhìn cháu gái vui vẻ chạy về phòng, lắc đầu một cái.

"Ngây thơ chỗ nào? Khổ cực mang thai là chị, nuôi lớn con bé cũng là chị, tên đó mới một buổi chiều đã muốn bắt cóc con bé, không có cửa đâu!" La Bách Việt hừ một tiếng, trở lại phòng của mình, mở tủ quần áo ra, chọn lựa quần áo.

La Diệu Tĩnh vào theo. "Chị thật sự muốn đưa Tiểu Lam đi ăn tối cùng với anh rể?"

"Nếu không thì sao? Còn nữa, chị đã nói mấy trăm lần, đừng gọi anh ta là anh rể nữa, em cứ như vậy sẽ làm cho người ta tưởng là chị đã kết hôn, hại chị không tìm được đối tượng."

"Bởi vì em cảm thấy sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở về làm anh rể của em, cũng không muốn thay đổi cách gọi."

La Bách Việt liếc xéo em gái."Có ý tứ gì?"

"Chị hỏi chính mình đi, khi ly hôn anh ấy chị rất đau lòng, tại sao chị lại đau lòng? Không phải là bởi vì hận anh ấy, mà bởi vì vẫn yêu anh ấy như cũ, nhưng lại không thể không rời khỏi anhấy."

Ở trong chiếc gương to La Bách Việt nhìn thấy vẻ mặt của mình trở nên cứng ngắc. "Khi ly hôn chị có bao nhiêu tức giận, em không phải là không nhìn thấy đúng không?"

"Em thấy chứ, chị rất tức giận, giận anh ấy không có xử lý tốt hơn vấn đề mẹ chồng nàng dâu, giận die"nd[anlqd anh ấy buông tha quá nhanh, hơn nữa là giận chính mình vẫn còn thích anh ấy ——"

"Em dài dòng quá đấy!" La Bách Việt mất đi tính nhẫn nại. "Nhanh kiếm một người bạn trai đi! Có yêu hay không chị tự biết, em ngừng phân tích loạn đi!"

"Không cần, nói yêu thương mệt quá. Tối nay em muốn ở nhà bạn, không trở về đâu, sau bữa tối lãng mạn dưới nến chị và anh rể muốn làm gì xin cứ tự nhiên, nhớ dỗ Tiểu Lam ngủ là được rồi ——" Viu, gối đầu bay tới, La Diệu Tĩnh cười chạy ra khỏi phòng, ngay sau đó lại chạy tới phòng ngủ của cháu gái.

"Lam Lam, cháu có muốn ba và mẹ ở chung không?"

La Lam đang chải đầu, nghe vậy mắt  liền sáng lên, hiển nhiên là tràn đầy mong đợi.

"Dì dạy cho cháu một chiêu. Mấy ngày trước xem phim truyền hình, nam nữ chính có thân mật, cháu nhớ chứ? Sớm muộn gì cha cháu cũng sẽ gặp lại mẹ cháu, cháu phải tạo die"nd[anlqd nhiều cơ hội cho bọn họ ở chung một chỗ, nhìn thấy bọn họ sắp thân mật thì mau tránh ra. Số lần càng nhiều, tốc độ giữa bọn họ sẽ nhanh hơn."

"Lảm sao để biết cha mẹ sắp thân mật ạ?" Nghe thật là khó phán đoán đó!

La Diệu Tĩnh thần bí nói: "Đến lúc đó rồi cháu sẽ biết."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương