Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
-
C166: Chỉ cần em ấy vui là được
Sau khi Vân Dật xoá kết ấn thì vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh.
Dạ Lăng Hàn muốn tìm cơ hội thăm cậu, không cầu được gặp mặt, chỉ cần có thể biết được tình hình hiện tại của cậu thôi. Cho dù là yêu cầu đơn giản như vậy hắn cũng không được phép.
Nhớ tới trước đây hắn để có thể cột chặt Kỷ Nhiên bên người mà giam giữ cậu, uy hiếp cậu...... Khi đó hắn thật là đủ khốn nạn, hiện tại báo ứng tới, đến tin tức của Vân Dật hắn cũng không biết được một chút.
Người này càng ngày càng xa khỏi tầm tay hắn.
Mỗi ngày Dạ Lăng Hàn tan làm xong đều chạy tới trước của nhà Vân Dật, trước cửa nhà Vân Dật luôn có bảo tiêu canh gác, trước đây hắn còn có thể đứng ngay cổng nhìn về phía cửa sổ phòng của Vân Dật, giờ thì tới gần cũng không được nữa.
Chỉ cần hắn tới gần liền có bảo tiêu tới mời hắn rời đi, không muốn khiến Vân Dật phiền lòng, Dạ Lăng Hàn đỗ xe đến một nơi rất xa.
Hắn tựa vào ghế, ẩn mình trong bóng tối nghĩ lại trước đây.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nhận ra khoảng thời gian hắn và Vân Dật ở bên nhau, chỉ có tổn thương, cưỡng ép...... Ngọt ngào ít ỏi đến đáng thương.
Hắn đáng ra phải đối xử với Vân Dật tốt hơn, phải cực kì tốt mới đúng.
Hiện tại hắn cái gì cũng không có, mất đi người mình yêu, mất đi con, thứ hạnh phúc tầm thường đơn giản nhất hắn cũng không thể với tới.
Dạ Lăng Hàn gục đầu lên vô lăng, hốc mắt hắn chua xót khó chịu.
Đang lúc hắn chìm trong đau khổ, bỗng cửa sổ xe bị gõ.
Dạ Lăng Hàn kéo cửa xe xuống, nhìn thấy Minh Khê đứng bên cạnh xe.
Hắn vội vàng lao xuống xe, vẻ mặt tha thiết hỏi: "Vân Dật sao rồi? Thân thể em có ổn không?"
Nương ánh sáng bên đường, Minh Khê nhìn rõ người đàn ông trước mặt này.
Hiện tại Dạ Lăng Hàn khác hẳn trước đây, vẻ mặt không còn cao ngạo như xưa nữa, trên mặt còn đem theo suy sụp, nhưng đôi mắt lại sáng bừng.
Nghe câu đầu tiên hắn nói liên quan đến Vân Dật, trong lòng Minh Khê có chút rối rắm, cậu làm như vậy rốt cuộc có đúng không?
Nhưng nghĩ đến đau khổ Vân Dật phải chịu, cậu lại cảm thấy Dạ Lăng Hàn gieo gió gặt bão.
"Anh còn có mặt mũi nhắc tới anh ấy à, nếu không phải tại anh, Dật ca cũng không sống dở chết dở như vậy."
Minh Khê trầm mặt: "Dạ Lăng Hàn, hôm nay tôi tới tìm anh, chính là muốn nói cho rõ ràng, đừng có tiếp tục dây dưa với anh Vân Dật."
"Tôi không nghĩ sẽ tiếp tục làm phiền em ấy, tôi chỉ là....muốn hỏi xem tình hình của em ấy thế nào rồi thôi."
Thần sắc của Dạ Lăng Hàn ảm đạm: "Em ấy thế nào rồi?"
Minh Khê không tin lời hắn, mắt trợn trắng nói: "Anh không muốn tiếp tục dây dưa? Vậy mỗi ngày anh đều chạy đến đây để ngắm cảnh sao?"
"Tôi chỉ muốn gần em ấy một chút."
Dạ Lăng Hàn biết bản thân hắn đang như một thằng đần, nhưng hắn không kiềm chế được hành vi của bản thân.
Hắn về nhà, nhìn căn nhà tối mịt trống rỗng, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, cả đêm ngủ cũng không yên.
Còn chẳng bằng lái xe đến đây, như vậy trong lòng cũng có thể thoải mái hơn.
Vì muốn gần anh Vân Dật một chút nên mỗi ngày đều chạy tới đây, Dạ Lăng Hàn thật sự hối cải để thay đổi?
Không được!
Tuyệt đối không thể bị tên này lừa bịp.
Minh Khê nhớ tới mục đích hôm nay tới đây, cậu đi tới gần Dạ Lăng Hàn một chút, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người.
"Cơ thể của anh ấy đã khoẻ hơn kha khá, nhưng xoá kết ấn khiến anh ấy hồi phục rất chậm."
Nghe Minh Khê nhắc đến Vân Dật, nháy mắt Dạ Lăng Hàn tỉnh táo hơn, vội vàng hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào? Bao lâu có thể hồi phục?"
"Bác sĩ nói yêu cầu nghỉ ngơi tốt, khoảng hơn nửa tháng là khoẻ."
Minh Khê trầm mặt nói: "Quản tốt bố mẹ anh đi, đừng để họ lại tới khiến anh ấy phiền lòng."
"Tôi đã đưa họ ra nước ngoài rồi, bọn họ sẽ không thể bước vào đại lục Long Tê này nửa bước."
Cuối cùng trên mặt Dạ Lăng Hàn cũng nở một nụ cười: "Từ nay về sau Vân Dật sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa, tôi cũng sẽ tận lực ít xuất hiện trước mặt em ấy."
Hắn vừa dứt lời, liền ngửi thấy một mùi dâu tây ngọt ngào.
Mùi hương kia phát ra từ người của Minh Khê, biểu tình của Dạ Lăng Hàn chợt cứng lại, còn chưa kịp phản ứng lại, Minh Khê dịch gần vào hắn, tay nắm chặt áo khoác của hắn.
Dạ Lăng Hàn kinh ngạc: "Cậu...... Cậu phát tình?"
"Tôi.....Tôi cũng không biết sao lại thế này?"
Trên mặt của Minh Khê tràn đầy hoảng loạn, sao lại thế này? Hôm nay không phải ngày cậu phát tình.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy rất kỳ lạ, kì phát tình của Omega đều là cố định, biết bản thân phát tình sẽ không chủ động đi ra ngoài như vậy.
Tại sao Minh Khê lại chọn ngày phát tình để đến gặp hắn?
Dạ Lăng Hàn nhàn nhạt nói: "Tôi gọi điện thoại kêu người đến đón cậu."
"Không cần, không cần! Tôi tự về là được."
Minh Khê nhìn về phía bụi cỏ cách đó không xa, cảm thấy thời gian đã đủ, cậu thẳng người nói: "Tôi đi trước."
Cậu tới đột nhiên m, đi cũng nhanh chóng.
Lúc Dạ Lăng Hàn nhận ra, Minh Khê đã đi ra rất xa.
Hắn nhíu mày trầm tư một lát, quay về xe.
Dạ Lăng Hàn lái xe rời đi chuẩn bị về nhà, đi được nửa đường thấy không yên tâm, hắn gọi điện cho Chu Tân để cậu tìm vài bảo tiêu Omega để ý Minh Khê, xem rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
Nhiệm vụ của Minh Khê đã hoàn thành, cậu nhanh chóng quay về.
Vì muốn khiến Dạ Lăng Hàn mất tư cách tranh quyền nuôi con với Vân Dật, Minh Khê cố ý diễn vở kịch này, chính là muốn tạo tai tiếng cho Dạ Lăng Hàn, bịa đặt đời tư hỗn loạn của hắn.
Để trợ lý ngầm giao ảnh chụp, mua marketing xào lên, hiệu ứng khẳng định sẽ "không tồi".
Nhưng vì sao cậu lại đột nhiên phát tình?
Minh Khê muốn nhanh chóng về nhà uống thuốc ức chế, nhưng đi được nửa đường, đột nhiên có vài người trong tối lao ra.
"Chính là nó!"
"Bắt lấy nó!"
Mấy người nọ xông về phía Minh Khê.
Minh Khê là Omega, mấy người kia đều là Alpha, theo tố chất thân thể tố mà nói thì cậu không phải đối thủ của bọn hắn.
Minh Khê rất nhanh đã bị chế trụ, một tên bịt miệng cậu, một tên khác khiêng cậu, đưa đến chỗ tối chuẩn bị rời đi
Cậu liều mạng giãy giụa cũng không thay đổi được gì, cuối cùng Minh Khê bị kéo đến một chiếc xe.
Trong xe quá tối, mặt của đối phương Minh Khê nhìn không rõ. Chỉ biết bọn hắn là một đám Alpha.
Đang trong kì phát tình, bên cạnh còn đều là Alpha, Minh Khê cảm thấy mình như con thỏ đã trong ổ sói.
Mùi tin tức tố dâu tây ngọt ngào trên người cậu lập tức ngập tràn trong không khí, mấy tên Alpha kia đều bị ảnh hưởng, trong xe bắt đầu vang lên tiếng thở dốc thô tục.
Có tên đang đặt tay trên người cậu không ngừng sờ mó.
Minh Khê muốn đẩy hắn ra, nhưng trên người không có sức, chỉ có thể liều mạng tránh né.
"Tiểu tao này, mùi vị thơm phết, tao sắp không nhịn nổi rồi."
"Chờ tới nơi rồi xử lí nó sau."
"Mau đi nhanh lên, tao sắp không nhịn nổi rồi."
Ô tô bắt đầu tăng tốc, rất nhanh đã biến mất khỏi quốc lộ.
Minh Khê bị dục vọng tra tấn, trước mắt biến thành màu đen, không biết bản thân bị đưa đi đâu.
Cậu bất an vặn vẹo, gương mặt đỏ ửng, cả người đều lộ ra dụ hoặc.
Mấy tên Alpha bị cậu trêu chọc đến miệng khô lưỡi khô, sau khi xe dừng lại, chuẩn bị đưa cậu vào chung cư.
Một chiếc xe thể thao màu xám bạc đột nhiên xông tới, giống như tia chớp trong nháy mặt dừng trước mặt mấy tên kia.
Mấy người có cơ thể cao lớn giống như mây đen ùn ùn kéo đến, Tả Hựu Trạch cả người tỏa ra lạnh lẽo: "Thả người ra!"
Ý thức Minh Khê rối loạn, nghe thấy tiếng nói liền gắng gượng mở mắt.
Cậu nhìn thấy một bóng dáng, thoạt nhìn trông cực kì quen thuộc.
Bản năng muốn sống khiến cậu mở miệng kêu cứu: "Cứu...... Cứu tôi!"
"Tôi nói thả người ra." Tả Hựu Trạch nhấn mạnh, đuôi mắt đầy sát ý.
Mấy tên bắt cóc phản ứng lại, có hai tên tiến về phía Tả Hựu Trạch.
Tả Hựu Trạch một tay nắm lấy cánh tay một tên, một chân đá lên tên còn lại.
Hai người còn lại thấy tình hình không ổn, giữ chặt Minh Khê chuẩn bị chạy.
Một chiếc xe phóng lại, chặn kín đường lui của bọn bắt cóc, một vài bảo tiêu áo đen bước ra, vây kín bọn bắt cóc.
Bảo tiêu giữ chặt hai tên bắt cóc, Tả Hựu Trạch đi đến đỡ lấy Minh Khê: "Minh Khê, cậu sao rồi?"
Ý thức Minh Khê đã hoàn toàn mơ hồ, nhẹ thở gấp không nói lời nào.
Tả Hựu Trạch bế cậu lên, đi nhanh về phía xe.
Hắn bế Minh Khê lên ghế phụ, lái xe chạy về khu chung cư.
Sau khi biết rằng Vân Dật muốn cùng Dung Thành đính hôn, Tả Hựu Trạch liền từ mua một căn chung cư rồi dọn khỏi biệt thự.
Dù sao Minh Khê cũng là người của công chúng, nếu việc hôm nay sự bị chụp được nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Tả Hựu Trạch trực tiếp phi vào gara, bế Minh Khê lên tầng.
Hắn mở cửa, đặt Minh Khê lên giường, chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý mang thuốc ức chế đến đây.
Một bàn tay đột nhiên ôm lấy hắn, cơ thể nóng rực dán vào người hắn.
Tả Hựu Trạch cứng đờ người, quay đầu lại chạm mắt với đôi mắt đang mơ màng của Minh Khê.
Minh Khê theo bản năng muốn tới gần Tả Hựu Trạch, để hắn giảm bớt khó chịu của kì phát tình. Cậu chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, khiến cậu cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là mùi hương của hắn rất hấp dẫn.
Cậu ngẩng đầu lên, lung tung hôn mút cằm và mặt của Tả Hựu Trạch.
Nụ hộ nhẹ nhàng khiến đáy lòng Tả Hựu Trạch nhấc lên sóng to gió lớn, hắn hoảng loạn đẩy Minh Khê ra: "Minh Khê, cậu mau tỉnh táo lại cho tôi."
Hiện tại Minh Khê đã mất đi lý trí, chỉ muốn tìm người giải toả dục vọng.
Tay chân cậu quấn lên người Tả Hựu Trạch, y như một con bạch tuộc dính người.
Tả Hựu Trạch muốn gỡ cậu ra, nhưng Minh Khê ôm chặt cứng, trong lúc đó còn không ngừng hôn môi hắn.
Mùi hương trên người Minh Khê vờn quanh chóp mũi của Tả Hựu Trạch, biến thành trăm nghìn con kiến làm loạn trong lòng hắn.
Tả Hựu Trạch tự mắng bản thân thế mà lại có phản ứng, theo động tác của Minh Khê, lý trí hắn dần sụp đổ.
"Minh Khê, đây chính là cậu tự tìm."
Tả Hựu Trạch xoay người đè Minh Khê lên giường.
Dạ Lăng Hàn lái xe quay về biệt thự, mới vừa vào cửa nhận được điện thoại của Chu Tân.
"Dạ tổng, người tôi phái đi không gặp Minh Khê, hẳn là cậu ta đã trở về chỗ ở."
Trực giác của Dạ Lăng Hàn cho thấy chuyện hôm nay không đúng: "Điều tra Minh Khê một chút, hành động của cậu ta hôm nay rất kì quái."
Chu Tân nghe Dạ Lăng Hàn nói xong, cẩn thận nói: "Tôi sẽ phái người điều tra."
Hai tiếng sau, Chu Tân đi đến: "Dạ tổng, phía truyền thông Kim Ngu hôm nay muốn đăng một bài PR về tai tiếng của ngài, đã bị công ty ém xuống. Từ ảnh chụp có thể nhìn ra đối phương là Minh Khê. Tôi đã liên hệ với luật sư, hẳn là có liên quan đến việc tuần sau ngài có phiên toà tranh giành quyền nuôi con. Minh Khê hẳn là vì muốn Vân thiếu thắng trận này nên mới đưa ra hạ sách này."
Là Vân Dật bày mưu sao? Đáy mắt Dạ Lăng Hàn xẹt qua bi thương.
Nhiên Nhiên à! Từ trước tới nay anh không hề nghĩ tới việc sẽ cùng em tranh giành quyền nuôi Tuế Tuế!
Chu Tân hỏi: "Dạ tổng, bài PR đã chặn lại, sẽ không để truyền thông đăng lung tung."
"Đăng lên đi, che mặt Minh Khê chút. Tìm marketing đẩy độ hot đi." Dạ Lăng Hàn cười khổ: "Chỉ cần em ấy vui là được."
Dạ Lăng Hàn muốn tìm cơ hội thăm cậu, không cầu được gặp mặt, chỉ cần có thể biết được tình hình hiện tại của cậu thôi. Cho dù là yêu cầu đơn giản như vậy hắn cũng không được phép.
Nhớ tới trước đây hắn để có thể cột chặt Kỷ Nhiên bên người mà giam giữ cậu, uy hiếp cậu...... Khi đó hắn thật là đủ khốn nạn, hiện tại báo ứng tới, đến tin tức của Vân Dật hắn cũng không biết được một chút.
Người này càng ngày càng xa khỏi tầm tay hắn.
Mỗi ngày Dạ Lăng Hàn tan làm xong đều chạy tới trước của nhà Vân Dật, trước cửa nhà Vân Dật luôn có bảo tiêu canh gác, trước đây hắn còn có thể đứng ngay cổng nhìn về phía cửa sổ phòng của Vân Dật, giờ thì tới gần cũng không được nữa.
Chỉ cần hắn tới gần liền có bảo tiêu tới mời hắn rời đi, không muốn khiến Vân Dật phiền lòng, Dạ Lăng Hàn đỗ xe đến một nơi rất xa.
Hắn tựa vào ghế, ẩn mình trong bóng tối nghĩ lại trước đây.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nhận ra khoảng thời gian hắn và Vân Dật ở bên nhau, chỉ có tổn thương, cưỡng ép...... Ngọt ngào ít ỏi đến đáng thương.
Hắn đáng ra phải đối xử với Vân Dật tốt hơn, phải cực kì tốt mới đúng.
Hiện tại hắn cái gì cũng không có, mất đi người mình yêu, mất đi con, thứ hạnh phúc tầm thường đơn giản nhất hắn cũng không thể với tới.
Dạ Lăng Hàn gục đầu lên vô lăng, hốc mắt hắn chua xót khó chịu.
Đang lúc hắn chìm trong đau khổ, bỗng cửa sổ xe bị gõ.
Dạ Lăng Hàn kéo cửa xe xuống, nhìn thấy Minh Khê đứng bên cạnh xe.
Hắn vội vàng lao xuống xe, vẻ mặt tha thiết hỏi: "Vân Dật sao rồi? Thân thể em có ổn không?"
Nương ánh sáng bên đường, Minh Khê nhìn rõ người đàn ông trước mặt này.
Hiện tại Dạ Lăng Hàn khác hẳn trước đây, vẻ mặt không còn cao ngạo như xưa nữa, trên mặt còn đem theo suy sụp, nhưng đôi mắt lại sáng bừng.
Nghe câu đầu tiên hắn nói liên quan đến Vân Dật, trong lòng Minh Khê có chút rối rắm, cậu làm như vậy rốt cuộc có đúng không?
Nhưng nghĩ đến đau khổ Vân Dật phải chịu, cậu lại cảm thấy Dạ Lăng Hàn gieo gió gặt bão.
"Anh còn có mặt mũi nhắc tới anh ấy à, nếu không phải tại anh, Dật ca cũng không sống dở chết dở như vậy."
Minh Khê trầm mặt: "Dạ Lăng Hàn, hôm nay tôi tới tìm anh, chính là muốn nói cho rõ ràng, đừng có tiếp tục dây dưa với anh Vân Dật."
"Tôi không nghĩ sẽ tiếp tục làm phiền em ấy, tôi chỉ là....muốn hỏi xem tình hình của em ấy thế nào rồi thôi."
Thần sắc của Dạ Lăng Hàn ảm đạm: "Em ấy thế nào rồi?"
Minh Khê không tin lời hắn, mắt trợn trắng nói: "Anh không muốn tiếp tục dây dưa? Vậy mỗi ngày anh đều chạy đến đây để ngắm cảnh sao?"
"Tôi chỉ muốn gần em ấy một chút."
Dạ Lăng Hàn biết bản thân hắn đang như một thằng đần, nhưng hắn không kiềm chế được hành vi của bản thân.
Hắn về nhà, nhìn căn nhà tối mịt trống rỗng, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, cả đêm ngủ cũng không yên.
Còn chẳng bằng lái xe đến đây, như vậy trong lòng cũng có thể thoải mái hơn.
Vì muốn gần anh Vân Dật một chút nên mỗi ngày đều chạy tới đây, Dạ Lăng Hàn thật sự hối cải để thay đổi?
Không được!
Tuyệt đối không thể bị tên này lừa bịp.
Minh Khê nhớ tới mục đích hôm nay tới đây, cậu đi tới gần Dạ Lăng Hàn một chút, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người.
"Cơ thể của anh ấy đã khoẻ hơn kha khá, nhưng xoá kết ấn khiến anh ấy hồi phục rất chậm."
Nghe Minh Khê nhắc đến Vân Dật, nháy mắt Dạ Lăng Hàn tỉnh táo hơn, vội vàng hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào? Bao lâu có thể hồi phục?"
"Bác sĩ nói yêu cầu nghỉ ngơi tốt, khoảng hơn nửa tháng là khoẻ."
Minh Khê trầm mặt nói: "Quản tốt bố mẹ anh đi, đừng để họ lại tới khiến anh ấy phiền lòng."
"Tôi đã đưa họ ra nước ngoài rồi, bọn họ sẽ không thể bước vào đại lục Long Tê này nửa bước."
Cuối cùng trên mặt Dạ Lăng Hàn cũng nở một nụ cười: "Từ nay về sau Vân Dật sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa, tôi cũng sẽ tận lực ít xuất hiện trước mặt em ấy."
Hắn vừa dứt lời, liền ngửi thấy một mùi dâu tây ngọt ngào.
Mùi hương kia phát ra từ người của Minh Khê, biểu tình của Dạ Lăng Hàn chợt cứng lại, còn chưa kịp phản ứng lại, Minh Khê dịch gần vào hắn, tay nắm chặt áo khoác của hắn.
Dạ Lăng Hàn kinh ngạc: "Cậu...... Cậu phát tình?"
"Tôi.....Tôi cũng không biết sao lại thế này?"
Trên mặt của Minh Khê tràn đầy hoảng loạn, sao lại thế này? Hôm nay không phải ngày cậu phát tình.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy rất kỳ lạ, kì phát tình của Omega đều là cố định, biết bản thân phát tình sẽ không chủ động đi ra ngoài như vậy.
Tại sao Minh Khê lại chọn ngày phát tình để đến gặp hắn?
Dạ Lăng Hàn nhàn nhạt nói: "Tôi gọi điện thoại kêu người đến đón cậu."
"Không cần, không cần! Tôi tự về là được."
Minh Khê nhìn về phía bụi cỏ cách đó không xa, cảm thấy thời gian đã đủ, cậu thẳng người nói: "Tôi đi trước."
Cậu tới đột nhiên m, đi cũng nhanh chóng.
Lúc Dạ Lăng Hàn nhận ra, Minh Khê đã đi ra rất xa.
Hắn nhíu mày trầm tư một lát, quay về xe.
Dạ Lăng Hàn lái xe rời đi chuẩn bị về nhà, đi được nửa đường thấy không yên tâm, hắn gọi điện cho Chu Tân để cậu tìm vài bảo tiêu Omega để ý Minh Khê, xem rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
Nhiệm vụ của Minh Khê đã hoàn thành, cậu nhanh chóng quay về.
Vì muốn khiến Dạ Lăng Hàn mất tư cách tranh quyền nuôi con với Vân Dật, Minh Khê cố ý diễn vở kịch này, chính là muốn tạo tai tiếng cho Dạ Lăng Hàn, bịa đặt đời tư hỗn loạn của hắn.
Để trợ lý ngầm giao ảnh chụp, mua marketing xào lên, hiệu ứng khẳng định sẽ "không tồi".
Nhưng vì sao cậu lại đột nhiên phát tình?
Minh Khê muốn nhanh chóng về nhà uống thuốc ức chế, nhưng đi được nửa đường, đột nhiên có vài người trong tối lao ra.
"Chính là nó!"
"Bắt lấy nó!"
Mấy người nọ xông về phía Minh Khê.
Minh Khê là Omega, mấy người kia đều là Alpha, theo tố chất thân thể tố mà nói thì cậu không phải đối thủ của bọn hắn.
Minh Khê rất nhanh đã bị chế trụ, một tên bịt miệng cậu, một tên khác khiêng cậu, đưa đến chỗ tối chuẩn bị rời đi
Cậu liều mạng giãy giụa cũng không thay đổi được gì, cuối cùng Minh Khê bị kéo đến một chiếc xe.
Trong xe quá tối, mặt của đối phương Minh Khê nhìn không rõ. Chỉ biết bọn hắn là một đám Alpha.
Đang trong kì phát tình, bên cạnh còn đều là Alpha, Minh Khê cảm thấy mình như con thỏ đã trong ổ sói.
Mùi tin tức tố dâu tây ngọt ngào trên người cậu lập tức ngập tràn trong không khí, mấy tên Alpha kia đều bị ảnh hưởng, trong xe bắt đầu vang lên tiếng thở dốc thô tục.
Có tên đang đặt tay trên người cậu không ngừng sờ mó.
Minh Khê muốn đẩy hắn ra, nhưng trên người không có sức, chỉ có thể liều mạng tránh né.
"Tiểu tao này, mùi vị thơm phết, tao sắp không nhịn nổi rồi."
"Chờ tới nơi rồi xử lí nó sau."
"Mau đi nhanh lên, tao sắp không nhịn nổi rồi."
Ô tô bắt đầu tăng tốc, rất nhanh đã biến mất khỏi quốc lộ.
Minh Khê bị dục vọng tra tấn, trước mắt biến thành màu đen, không biết bản thân bị đưa đi đâu.
Cậu bất an vặn vẹo, gương mặt đỏ ửng, cả người đều lộ ra dụ hoặc.
Mấy tên Alpha bị cậu trêu chọc đến miệng khô lưỡi khô, sau khi xe dừng lại, chuẩn bị đưa cậu vào chung cư.
Một chiếc xe thể thao màu xám bạc đột nhiên xông tới, giống như tia chớp trong nháy mặt dừng trước mặt mấy tên kia.
Mấy người có cơ thể cao lớn giống như mây đen ùn ùn kéo đến, Tả Hựu Trạch cả người tỏa ra lạnh lẽo: "Thả người ra!"
Ý thức Minh Khê rối loạn, nghe thấy tiếng nói liền gắng gượng mở mắt.
Cậu nhìn thấy một bóng dáng, thoạt nhìn trông cực kì quen thuộc.
Bản năng muốn sống khiến cậu mở miệng kêu cứu: "Cứu...... Cứu tôi!"
"Tôi nói thả người ra." Tả Hựu Trạch nhấn mạnh, đuôi mắt đầy sát ý.
Mấy tên bắt cóc phản ứng lại, có hai tên tiến về phía Tả Hựu Trạch.
Tả Hựu Trạch một tay nắm lấy cánh tay một tên, một chân đá lên tên còn lại.
Hai người còn lại thấy tình hình không ổn, giữ chặt Minh Khê chuẩn bị chạy.
Một chiếc xe phóng lại, chặn kín đường lui của bọn bắt cóc, một vài bảo tiêu áo đen bước ra, vây kín bọn bắt cóc.
Bảo tiêu giữ chặt hai tên bắt cóc, Tả Hựu Trạch đi đến đỡ lấy Minh Khê: "Minh Khê, cậu sao rồi?"
Ý thức Minh Khê đã hoàn toàn mơ hồ, nhẹ thở gấp không nói lời nào.
Tả Hựu Trạch bế cậu lên, đi nhanh về phía xe.
Hắn bế Minh Khê lên ghế phụ, lái xe chạy về khu chung cư.
Sau khi biết rằng Vân Dật muốn cùng Dung Thành đính hôn, Tả Hựu Trạch liền từ mua một căn chung cư rồi dọn khỏi biệt thự.
Dù sao Minh Khê cũng là người của công chúng, nếu việc hôm nay sự bị chụp được nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Tả Hựu Trạch trực tiếp phi vào gara, bế Minh Khê lên tầng.
Hắn mở cửa, đặt Minh Khê lên giường, chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý mang thuốc ức chế đến đây.
Một bàn tay đột nhiên ôm lấy hắn, cơ thể nóng rực dán vào người hắn.
Tả Hựu Trạch cứng đờ người, quay đầu lại chạm mắt với đôi mắt đang mơ màng của Minh Khê.
Minh Khê theo bản năng muốn tới gần Tả Hựu Trạch, để hắn giảm bớt khó chịu của kì phát tình. Cậu chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, khiến cậu cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là mùi hương của hắn rất hấp dẫn.
Cậu ngẩng đầu lên, lung tung hôn mút cằm và mặt của Tả Hựu Trạch.
Nụ hộ nhẹ nhàng khiến đáy lòng Tả Hựu Trạch nhấc lên sóng to gió lớn, hắn hoảng loạn đẩy Minh Khê ra: "Minh Khê, cậu mau tỉnh táo lại cho tôi."
Hiện tại Minh Khê đã mất đi lý trí, chỉ muốn tìm người giải toả dục vọng.
Tay chân cậu quấn lên người Tả Hựu Trạch, y như một con bạch tuộc dính người.
Tả Hựu Trạch muốn gỡ cậu ra, nhưng Minh Khê ôm chặt cứng, trong lúc đó còn không ngừng hôn môi hắn.
Mùi hương trên người Minh Khê vờn quanh chóp mũi của Tả Hựu Trạch, biến thành trăm nghìn con kiến làm loạn trong lòng hắn.
Tả Hựu Trạch tự mắng bản thân thế mà lại có phản ứng, theo động tác của Minh Khê, lý trí hắn dần sụp đổ.
"Minh Khê, đây chính là cậu tự tìm."
Tả Hựu Trạch xoay người đè Minh Khê lên giường.
Dạ Lăng Hàn lái xe quay về biệt thự, mới vừa vào cửa nhận được điện thoại của Chu Tân.
"Dạ tổng, người tôi phái đi không gặp Minh Khê, hẳn là cậu ta đã trở về chỗ ở."
Trực giác của Dạ Lăng Hàn cho thấy chuyện hôm nay không đúng: "Điều tra Minh Khê một chút, hành động của cậu ta hôm nay rất kì quái."
Chu Tân nghe Dạ Lăng Hàn nói xong, cẩn thận nói: "Tôi sẽ phái người điều tra."
Hai tiếng sau, Chu Tân đi đến: "Dạ tổng, phía truyền thông Kim Ngu hôm nay muốn đăng một bài PR về tai tiếng của ngài, đã bị công ty ém xuống. Từ ảnh chụp có thể nhìn ra đối phương là Minh Khê. Tôi đã liên hệ với luật sư, hẳn là có liên quan đến việc tuần sau ngài có phiên toà tranh giành quyền nuôi con. Minh Khê hẳn là vì muốn Vân thiếu thắng trận này nên mới đưa ra hạ sách này."
Là Vân Dật bày mưu sao? Đáy mắt Dạ Lăng Hàn xẹt qua bi thương.
Nhiên Nhiên à! Từ trước tới nay anh không hề nghĩ tới việc sẽ cùng em tranh giành quyền nuôi Tuế Tuế!
Chu Tân hỏi: "Dạ tổng, bài PR đã chặn lại, sẽ không để truyền thông đăng lung tung."
"Đăng lên đi, che mặt Minh Khê chút. Tìm marketing đẩy độ hot đi." Dạ Lăng Hàn cười khổ: "Chỉ cần em ấy vui là được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook