Editor: Quỳnh Nguyễn

Mộ Thượng Ân gật gật đầu, Mạc Thiểu Thần liền sắp xếp chuyện tình anh tìm ba ba lúc còn nhỏ thành cố sự, nói cho bé: "Từ trước có một đứa bé trai, anh có một cái mẹ ôn nhu cũng có một cái cha thiện lương. Người một nhà bọn họ sinh hoạt tại một tòa thành nhỏ, khoái hoạt đi qua ngày chính mình. Mãi đến một ngày kia đứa bé trai mới biết được ba anh không phải ba ba ruột của anh. Ba ba ruột của anh là một người khác hoàn toàn."

Thanh âm của anh trầm thấp, ngữ tốc độ bình hòa, ngồi ở trước giường Mộ Thượng Ân êm tai nói tới thật sự chỉ nghĩ muốn là ở nói chuyện cổ tích một dạng.

"Anh muốn gặp ba ba ruột của anh, vì thế một ngày kia anh cùng mẹ hỏi chuyện này, lại bị mẹ anh cự tuyệt. Đứa bé trai rất tức giận, rời nhà trốn đi, đến nhà bạn ở tại một ngày. Ngày hôm sau trở về lại nghe thấy, mẹ vì tìm anh xảy ra ngoài ý muốn đã vào bệnh viện."

"A?" Mộ Thượng Ân khoa trương hô một tiếng, tại sao có thể như vậy?

Nghe được sau cùng Mộ Thượng Ân chỉ là nói: "Sau cùng đứa bé trai có tìm đến ba anh hay không?"

Ánh mắt Mạc Thiểu Thần nhìn ngoài cửa sổ, có chút xa xưa: "Uh`m, tìm được."

"Ba của anh là ai?" Mộ Thượng Ân cũng cần phải nòng nọc nhỏ tìm ba ba, cho nên, đối với cái đề tài chuyện xưa này cực kỳ cảm thấy hứng thú.

"Ba anh là một cái người rất nhiều tiền. Đối với anh . . . Cũng tốt lắm."

"Vậy a?" Ánh mắt Mộ Thượng Ân chớp chớp, đứa bé trai luôn luôn thích tưởng tượng ba ba chính mình thành người đàn ông lợi hại nhất khắp thiên hạ, vĩ đại nhất. Hiển nhiên bé cũng cảm thấy ba ba chưa từng xuất hiện cũng là người lợi hại!



"Uh`m, nhưng mà mẹ của đứa bé trai lại qua đời." Mạc Thiểu Thần nói tới đây, ánh mắt có chút đau thương.

Nếu anh biết, anh tại tìm đến cha đồng thời mẹ lại xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, kia anh tình nguyện cả đời cũng không được tìm đến Tô Rừng Khải!

"A?" Mộ Thượng Ân thật không ngờ, sự tình phát triển đến sau cùng không phải kết cục công chúa và vương tử cùng nhau hạnh phúc sinh hoạt khoái hoạt mà là cái xoay ngược lại.

Sinh hoạt vốn là một cái kịch bản tốt nhất. Không tới một khắc sau cùng bạn tuyệt đối đoán không được kết cục của anh là cái gì!

"Ân Ân." Mạc Thiểu Thần giơ tay lên, lần mò đầu Mộ Thượng Ân: "Chú nói chuyện xưa này cho cháu chính là muốn cháu về sau đối với mẹ tốt một chút. Cô cho dù. . . Tại phương diện khác có cái địa phương gì không tốt nhưng là cô đối với cháu yêu là không thể nghi ngờ."

Mộ Thượng Ân cái hiểu cái không gật đầu, kỳ thật, bé cũng cực kỳ yêu mẹ. Vừa mới điện thoại mẹ vừa tới, phản ứng đầu tiên của bé chính là có phải mẹ muốn ra ngoài lại mặc kệ Ân Ân hay không?

"Ân Ân ngoan! Kia về sau, không cần lại tức giận với mẹ, cũng không cần lại thương tổn lòng của cô rồi." Mạc Thiểu Thần sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, ánh mắt có chút nhẹ nhàng. "Mẹ cháu, cô cực kỳ không dễ dàng."

Giờ này khắc này, anh mới cảm thấy được Mộ Thanh Vũ là thật cực kỳ không dễ dàng. Anh nhớ tới quá khứ chính mình thân thể tốt lắm, lại có Mạc ba ba đau anh cùng mẹ, mẹ anh vẫn lại là đối với Tô Rừng Khải nhớ mãi không quên. Nói thật ra nói, cho dù trước cô cùng mấy người đàn ông không rõ lắm nhưng là một cái phụ nữ độc thân mang theo đứa nhỏ, đứa nhỏ lại có bệnh như vậy. Có thể giáo dục con trai nhu thuận hiểu chuyện như vậy cô thật sự đã hết lực lượng lớn nhất rồi.

Nhìn đến Mộ Thượng Ân nhắm mắt lại, nghĩ muốn buồn ngủ, Mạc Thiểu Thần giúp bé lôi kéo chăn, không nghĩ muốn quấy rầy bé. Không nghĩ tới vừa mới đi đến cửa phòng bệnh anh liền thấy được một người đàn ông!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương