Editor: Quỳnh Nguyễn

Lông mi dày cũng chậm rãi khép lại.

Bé ngủ thiếp đi.

Mạc Thiểu Thần thở phào một cái, lại đẩy ra quần áo bé, kiểm tra một chút miệng vết thương của bé. May mà vừa mới làm ầm ĩ một phen không có để cho miệng vết thương của bé văng tung tóe. Chỉ là ống tiêm trên mu bàn tay của bé bị bé nhiệt náo dời vị trí, bởi vậy ống tiêm chảy ngược máu thật dài, nhìn qua thấy ghê người.

Anh hơi hơi nhíu nhíu đầu mày, vừa cẩn thận dùng ống nghe bệnh cùng dụng cụ kiểm tra một chút thân thể bé, xác nhận không có lầm về sau anh mới cau mày: "Không có việc gì, lúc sau đừng cho bé lại kích động. Không cần lại kích thích bé. Biết không?"

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ phía sau, cả người cô đều bị chuyện tình vừa mới dọa u mê. Nhưng mà giờ phút này lại dùng một loại ánh mắt nghi hoặc mà thống khổ nhìn chính mình, giống như đang nhìn cái kia trong lòng chính mình!

Anh chấn kinh, đáy mắt, lại càng mê hoặc không thôi. Rõ ràng anh nên là cảm thấy mê hoặc, nhưng mà, vì cái gì anh nhưng từ đáy mắt cô tựa hồ đọc đã hiểu cái gì?

Giống như, đôi mắt cô xuyên qua mấy thế kỷ rơi vào bên cạnh anh!

Mà khi anh muốn thật sự nhìn xuống, chân Mộ Thanh Vũ mềm nhũn cư nhiên thiếu chút nữa ngã nhào trên đất! Cô lấy tay chống đỡ tại mép giường mới rất miễn cưỡng ổn định thân hình.

Cô sợ, tình huống Ân Ân vừa mới thật sự dọa cô! Nếu Ân Ân xảy ra chuyện gì cô thật sự. . . Không thể tha thứ chính mình!

Nhưng mà, lúc xem đến Mạc Thiểu Thần cường thế xuất hiện như vậy trấn an cảm xúc Ân Ân, hơn nữa để cho bé ôn hòa ngủ say, trong lòng cô ngũ vị tạp trần.

Cô lập tức bổ nhào đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn con trai ngủ say, đầu ngón tay run rẩy nắm lên tay nhỏ của bé, gắt gao.



"Ân Ân, con không cần dọa mẹ! Con không cần còn như vậy, từ bỏ. . ."

Nếu bé còn như vậy một lần tiếp xuống cô thật sự muốn chịu không nổi rồi !

Mạc Thiểu Thần ở một bên nhìn cô nắm thật chặt tay nhỏ con trai, bả vai một mực run rẩy. Mà trên mu bàn tay Ân Ân lại một giọt, một giọt nhỏ giọt như là một đóa một đóa hoa nhỏ.

"Ân Ân, chúng ta không cần ba ba có được hay không, chỉ có hai người chúng ta có được hay không. . ."

Bởi vì mẹ sợ, sẽ vĩnh viễn mất đi con!

Nhìn cô quỳ rạp xuống trước giường con trai, lặng yên không một tiếng động nhỏ giọng nỉ non, Mạc Thiểu Thần cư nhiên cảm thấy được trong lòng rất đau! Nhưng mà anh lại thật sự không biết nên là như thế nào đi an ủi cô mới đúng.

Kỳ thật, tại vừa mới cùng bác sĩ Lý tan rã trong không vui về sau anh một người ở trong phòng làm việc xem bệnh án, nhìn nhìn, chỉ cảm thấy thấp thỏm nóng nảy, rõ ràng ra ngoài đi một chút.

Nhưng mà đi tới đi lui, chân của anh, tâm của anh giống như không thể do đại não khống chế, cư nhiên tại lúc anh ý thức được liền chạy tới cửa phòng bệnh của cô.

Nhìn đến Lý Tiêu Nhiên cũng ở bên trong, một nam một nữ một đứa nhỏ này rất giống là một nhà ba người, lại liên tưởng đến bác sĩ Lý trước nói lúc Mộ Thượng Ân nằm viện đăng ký tính danh cha mẹ là Lý Tiêu Nhiên. Trong lòng anh liền giống như bị một cây đao đâm, đau được anh khó chịu!

Anh dựa vào cái gì a? Anh là người nào của cô? Anh chỉ là cảm thấy được, cách phiến thủy tinh, nhìn cảnh tượng Lý Tiêu Nhiên bên cạnh cùng mẹ con cô ở chung thật vui càng cảm thấy được khó chịu!

Mãi đến, bọn họ bắt đầu khắc khẩu, Ân Ân bắt đầu muốn đoạt lấy ba ba.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương