Editor: Quỳnh Nguyễn

Có lẽ bây giờ là cô thật sự nhịn không được mới có thể cố ý tiếp cận chính mình, muốn vì con trai giành phí tổn chữa bệnh!

Cô gái này, anh nên nói cô rất cố chấp, vẫn lại là quá quật cường? Chỉ là, nếu cô không phải cố chấp như vậy cũng không phải quật cường như vậy, có lẽ Ân Ân đã sớm bị cô buông tha, cô cũng sớm gả cho người khác đi. . .

Hai người đang nói chuyện, di động Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên vang lên. Anh cầm lấy vừa thấy, là Lý Tông Dụ.

Người nầy, tự nhiên không cần đang vội, anh ngồi chuyến bay chạng vạng kia, hiện tại đã đến chỗ ngủ lại khách sạn.

"Uy, tiểu tử cậu chạy đi đâu rồi hả ? Tôi sắp chết đói! Nhanh tới đây mang tôi cùng A Hiên ăn cơm!"

"Trên máy bay không phải có cơm chiều sao?" Lãnh Vân Lâm trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

"Mẹ kiếp, cậu cư nhiên để cho tôi ăn cơm máy bay? Cậu còn có không tiết tháo? Cậu đều đã lâm thời di chuyển địa điểm về Hoa Hạ quốc, tôi không tìm cậu phiền toái chính là tốt, cậu cư nhiên còn để cho tôi ăn cơm máy bay! Hạn cậu trong vòng nửa giờ nhanh chóng trở về! Không phải vậy. . ."

Lý Tông Dụ thả ngoan độc nói, hơn nữa tại anh còn không có đáp lại liền cúp điện thoại. Lãnh Vân Lâm bất đắc dĩ, nhéo nhéo mi tâm.

"Thanh Vũ, em nghỉ ngơi tốt, anh còn có công tác, đêm nay liền không quấy rầy em rồi."

Kỳ thật, anh cũng rất muốn cùng cô đi lên, anh cũng rất muốn, nhìn xem Mộ Thượng Ân!

Nhưng mà Lãnh Vân Lâm trái lại cũng có thể nhẫn nại, cho dù trong lòng anh đã tin tưởng Mộ Thượng Ân chính là con trai của anh. Nhưng mà anh còn cần lấy đến chứng cớ.

Dù sao, năm năm đều bị anh chờ đợi đến đây, hơn nữa Mộ Thượng Ân cũng vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất. Anh đã phái người thời khắc nhìn chằm chằm Mộ Thanh Vũ hành động. Một khi có cái gì không đúng lập tức có thể phát hiện đến!

Mà Mộ Thanh Vũ thật sự thật không ngờ Lãnh Vân Lâm cư nhiên đối với cô như thế!



Anh thật xa chạy về tới chính là vì gặp chính mình sao?

Vừa mới cô nghe được nội dung điện thoại của anh, rõ ràng là Lãnh Vân Lâm buông xuống công việc Singapore vứt đối tượng hợp tác ở một bên, chính mình trước chạy tới nhìn cô.

Cô, cô thật sự chịu không nỗi anh quan tâm cùng chiếu cố như vậy!

"Vân Lâm. . ." Có rất nhiều mà nói, sau cùng đều đã mắc kẹt tại trong cổ họng cô, cô chỉ có thể lắc đầu."Anh không cần vội vàng quá muộn, cũng đừng quá mệt mỏi, đừng uống quá nhiều rượu rồi. Lần trước, anh uống nhiều bác sĩ đã nói dạ dày của anh đã thật không tốt, cho dù là vì xã giao cũng cần phải cố gắng uống ít."

Lãnh Vân Lâm nhìn cô, người nầy gần đây càng ngày càng dong dài, luôn luôn lo lắng thân thể anh. Này có phải chứng minh cô đã cực kỳ yêu chính mình hay không?

Anh cười cười: "Anh đi đây."

"Uh`m." Cô gật gật đầu.

"Liền không có gì bày tỏ?" Anh hì hì cười, biểu tình có chút đáng đánh đòn!

Cô mê hoặc, nhìn đến thần thái anh bỡn cợt kia nhất thời biết!

Có lẽ là cô một trận chiếu cố con trai, tư tưởng đã không đủ. Cô có lối suy nghĩ chính mình, điều chỉnh đến thân phận thư ký lập tức minh bạch nghĩ cách của anh!

Cô đi lên đi, nhẹ nhàng đụng vào khóe môi của anh!

Không nghĩ tới vừa mới đụng một cái đã bị Lãnh Vân Lâm ôm cổ, sau đó, trằn trọc hôn sâu.

Dưới ánh trăng, một bàn tay người đàn ông cao lớn xuyên qua giữa tóc cô đỡ lấy đầu của cô, một cánh tay kia nhưng lại ấn bên eo cô để cho cô không thể thoát đi.

Trên người anh mùi nước hoa nhàn nhạt bay, quanh quẩn tại chóp mũi của cô, trong ngực bằng phẳng giống như mang theo một cỗ lực lượng làm cho người ta an tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương