Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
-
Chương 5: Bảo Anh Ta Bỏ Tôi Để Cưới Cô Đi
Trần Khả Hân cực kỳ giống một đóa hoa yếu đuối, sắc mặt trắng bệch, thân hình đứng thẳng ngay cửa ra vào, giọng nói không chút chất vấn, chỉ là một câu hỏi ngây thơ.
Ánh mắt của cô ta dừng trên đôi nam nữ với tư thế mập mờ, trong lòng oán giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ ác độc nhìn chằm chằm Trần Khả Như, ả phụ nữ đê tiện, cô mới quay lưng đi ả đã câu dẫn Lê Hoàng Việt!
Trần Khả Như không quan tâm ánh mắt của Trần Khả Hân, lúc này cô đang rất chật vật khi bị Lê Hoàng Việt cưỡng ép, tôn nghiêm bị giẫm đạp.
Cô không chịu được sự áp đặt của Lê Hoàng Việt, cô chỉ mong có một cái hố nào đó để mình chui vào.
Nhân lúc Lê Hoàng Việt hơi thất thần, Trần Khả Như nhanh chóng đẩy anh ra, thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh.
Lê Hoàng Việt không mấy vui vẻ, tất cả là do Trần Khả Hân tự tác làm càn, còn Trần Khả Như lại không biết điều, trên trán anh đã nổi gân xanh nhưng vẫn bình thản nói: “Thuốc tê chưa hết, sao lại xuống giường nhanh vậy?”
“Anh rể, em không thấy anh nên hơi hoảng, không ngờ...!anh và chị em..
em biết mình không có tư cách nói lời này.”
“Vậy sao?”
Khóe miệng Lê Hoàng Việt khẽ cong lên, giọng nói đầy hứng thú nhưng không biểu lộ cảm xúc gì, làm sao anh không biết được tâm tư của Trần Khả Hân chứ.
Lúc trước cô ta chủ động quyến rũ anh, rõ ràng là một người đàn bà tâm cơ nhưng luôn tỏ vẻ ngây thơ, không phải thứ tốt lành gì.
Trần Khả Như mím môi, sửa soạn lại bản thân, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ.
Cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa.
Cô quay người rời đi.
“Chị, không phải chị nói chị đã từ bỏ anh rể và sẽ ly hôn sao, vậy sao chị còn muốn tranh giành anh ấy với em?” Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Trần Khả Hân quyết không buông tha cô, lời nói sắc nhọn vang lên sau lưng.
Lê Hoàng Việt nghe thấy hai chữ ly hôn này, ánh mắt trầm xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp hoàn mỹ kia.
Trần Khả Như hơi khựng lại, nghiêng mặt qua chỉ để hai người kia thấy một bên sườn mặt hoàn hảo của cô, cánh môi khẽ nhếch lên: “Em gái thân yêu của chị, kết hôn hay ly hôn không phải do một mình chị quyết định.
Nếu em có bản lĩnh, vậy cứ làm cho tổng giám đốc Việt bỏ chị, sau đó cưới em đi.”
Hàm ý rất rõ ràng.
Trần Khả Như ngẩng đầu lên tiếp tục bước đi, từng bước chân như toát lên vẻ đẹp của một thiên nga trắng cao quý, cô đi ra khỏi phòng.
Cô biết tự giác là chuyện tốt, nhưng nghe thấy ngữ khí bất đắc dĩ của cô, đáy lòng Lê Hoàng Việt lại thấy phiền não khó hiểu.
Sắc mặt Trần Khả Hân trắng bệch, quai hàm cắn chặt, hận thù trong mắt cô ta không thể nào che giấu được: “Trần Khả Như, đồ ghê tởm, để tôi nhìn xem chị có thể ngồi ở vị trí bà chủ này nhảy nhót được bao lâu.”
Sau khi tỉnh táo lại, nghĩ tới mấy lời mình vừa nói, Trần Khả Hân lập tức lo lắng, sợ Lê Hoàng Việt nghĩ cô ta là ả đàn bà hay ghen.
Khi cô ta quay người lại, không ngờ lại thấy anh đang nhìn chằm chằm vào hướng cửa Trần Khả Như vừa đi khỏi.
Cô ta lập tức hối hận, biết vậy đã không để Lê Hoàng Việt đưa cô tới bệnh viện, ngược lại còn mang tới cơ hội cho ả Trần Khả Như kia.
“Anh rể, em hơi nhức đầu…”
Cô ta giả vờ yếu ớt, hơi ngã sang một bên, Lê Hoàng Việt quả nhiên đỡ cô ta, Trần Khả Hân lập tức tận dụng cơ hội.
“Anh rể, đêm nay anh có thể…”
Chưa nói hết câu, Lê Hoàng Việt đã thả cô ta ra, thiếu kiên nhẫn ngắt lời: “Em yêu, anh còn có việc, để anh bảo Trường tới đón em.”
“Anh rể, anh giận em à, anh trách em tự tung tự tác phải không?” Trần Khả Hân sốt ruột, cô không nhìn thấu được Lê Hoàng Việt, không rõ có phải anh đang tìm cớ để bỏ rơi cô ta hay không.
“Em suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật sao? Em biết anh không thích chị, em chỉ thay anh…”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa.”
...!
Theo thói quen, Trần Khả Như đút hai tay cứng ngắc vào túi, hai mươi hai độ là nhiệt độ bình thường, nhưng cô lại không cảm thấy ấm áp chút nào.
Cô càng đi càng nhanh, vài bác sĩ y tá chào cô, cô chỉ đáp lại qua loa.
Sự kiên cường của cô chỉ là mặt ngoài, cô chạy nhanh vào toilet, tưởng chừng như có thứ gì đó khủng khiếp đuổi theo sau.
Cô dựa lưng vào tường gạch men sứ lạnh lẽo, sự hoàn hảo khi nãy từng chút một sụp đổ như cây kem đang dần tan ra.
Rất muốn khóc, nhưng cô không thể rơi giọt nước mắt nào.
Sau khi mẹ qua đời, cô rất ít khi khóc.
Mẹ cô nói, con gái không thể dễ dàng rơi nước mắt trước mặt đàn ông, nếu không sẽ bị coi là mất giá.
Cô vẫn luôn làm theo lời mẹ dặn.
“Bác sĩ Như?” Vũ Tuyết Trang không yên tâm đi theo cô, nhìn thấy mấy giọt nước chảy trên khuôn mặt của Trần Khả Như.
Vừa nhìn thấy có bóng người bước vào, sự yếu ớt trong đáy mắt nhanh chóng biến mất.
Vũ Tuyết Trang đưa cho cô một tờ giấy, Trần Khả Như vươn bàn tay mảnh khảnh của mình ra cầm lấy.
Lúc đầu Vũ Tuyết Trang muốn an ủi Khả Như, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn hiểu sai rồi, người ta không bị làm sao cả.
Cô cố gắng gượng cười, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
“Trang, các bước phẫu thuật khi nãy, em nhớ kỹ hết chưa? Có phần nào không hiểu không?”
“Dạ?” Vũ Tuyết Trang sửng sốt, vội vàng gật đầu, hai người đổi chủ đề sang công việc.
Cô thấy bác sĩ Như đã ổn định được cảm xúc, nói chuyện rất tự tin, vừa chuyên nghiệp vừa có sức hút.
Nếu cô là đàn ông chắc chắn sẽ bị cuốn hút bởi sự xuất sắc của bác sĩ Như, vậy mà tổng giám đốc Việt kia lại không biết trân trọng, đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Dù bác sĩ Như bị mọi người nghĩ vẫn đang độc thân, nhưng cô ấy vẫn luôn có phép tắc, không dây dưa với đàn ông, luôn giữ mình trong sạch.
“Gần tới giờ rồi, em có thể tan ca được rồi.”
Vũ Tuyết Trang coi Trần Khả Như như nữ thần, là thần tượng để sùng bái, nữ thần gặp chuyện bực mình, cô còn cảm thấy tức giùm, nhưng nữ thần không muốn tâm sự, cô cũng không còn cách nào.
Đột nhiên Trần Khả Như gọi cô lại, Vũ Tuyết Trang hỏi: “Bác sĩ Như, còn chuyện gì nữa ạ?”
“Trang, hôm nay… cảm ơn em nhé.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook