Mẹ tôi đã ôm tôi khóc rất lâu, khóc nức nở.

 

Bà ấy gọi tên tôi rất nhiều lần và vuốt ve má tôi đến mức cặp má bắt đầu đỏ lên.

 

Gặp lại nhau là một điều thực sự rất tuyệt vời. Vì đây là một ngày hạnh phúc nhất trong suốt 10 năm qua của tôi nên tôi đã quyết tâm kiềm chế để bản thân mình không rơi nước mắt.

 

Nhưng tôi vẫn không làm được, mặc dù tôi đã cố gắng kìm nén.

 

Sau đó, khi nước mắt tôi cuối cùng cũng ngừng rơi và lời nói sắp được thốt ra từ miệng của tôi đã bị ngăn lại bởi giọng nói của một người đàn ông.

 

“Làm sao chuyện này có thể xảy ra! Con yêu! Đây có phải là con không… hay chỉ là một người phụ nữ giống hệt Asha?”

 

Đó là cha tôi, người đã hoàn thành xong công việc của mình và bước ra từ căn phòng, thắc mắc của ông ấy giống y hệt câu hỏi khi nãy của hai đứa em tôi.

 

Lúc đầu, đôi mắt ông ấy mở to như thể ông ấy không thể tin vào những gì mình đang thấy, và ông ấy phủ nhận điều đó một lúc lâu rồi nhào tới ôm chặt tôi vào lòng, che chở chúng tôi bằng vòng tay của ông ấy, những giọt nước mắt tuôn rơi như thể hiện niềm hạnh phúc không có từ nào có thể diễn tả được.

 

“Sao có thể.... Ôi con gái tôi! Asha! Ta đã nghĩ rằng con thật sự đã chết! Ôi con yêu của ta!!”

 

“Ư…! Vợ à, em là người đầu tiên nói với chúng ta rằng chúng ta cần phải chấp nhận sự thật này…!”

 

“Đúng vậy! Nhưng chồng à! Bây giờ anh có thể không tin sự thật đó cũng được mà...”

 

“E-e hèm! Nhưng trong thâm tâm, ta tin rằng không có chuyện con gái yêu của ta đã chết.”

 

Nhìn thấy cha tôi lắc đầu phủ nhận với khuôn mặt đỏ bừng, tất cả chúng tôi bắt đầu cười.

 

Mặc dù chúng tôi đã khóc đến nỗi nước mắt, nước mũi và đôi mắt đỏ hết cả lên nhưng chúng tôi vẫn đang hân hoan trong niềm hạnh phúc này hơn bao giờ hết.

 

“Nhưng Asha… Ashalla. Con gái yêu của ta! Ta rất vui. Ta nghiêm túc đấy… wahhhhhhh…”

 

Đôi mắt bạc của cha tôi run lên và ông ấy đã khóc thêm một lần nữa.

 

Sau đó, như thể quên đi tiếng cười vừa rồi của chúng tôi, tất cả chúng tôi lại bắt đầu thổn thức.

 

Mặc dù chúng tôi muốn ngừng khóc nhưng điều đó là không thể.

 

Ngay cả tôi người đã hạ quyết tâm cũng không thể nào kìm nén được nước mắt của mình.

 

“Đừng khóc nữa, cha, mẹ và cả hai em nữa...”

 

“Tất nhiên chúng ta sẽ… Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta... Một ngày vui như vậy, nhưng…!”

 

Vẫn còn chưa nói xong, cha tôi cứ mải miết lau nước mắt của mình, ngước nhìn tôi. Sau đó, ông ấy lại tiếp tục khóc.

 

Tôi nghĩ có lẽ sẽ mất một chút thời gian để họ có thể bình tĩnh lại.

 

* * * 

 

Vào cái đêm mà Asha và gia đình cô đang chia sẻ niềm vui của một cuộc đoàn tụ sau 10 năm đầy nước mắt.

 

Ở giữa cung điện hoang vắng vô tận là Hadel, người đang lặng lẽ nhắm mắt.

 

Làn gió đông lạnh giá lướt qua da thịt anh.

 

Ngày anh mất đi Asha cũng diễn ra như thế.

 

Không khí lạnh và khô, tro tàn bay khắp không trung.

 

"…"

 

Một cảm giác ngột ngạt khó lay chuyển bắt đầu lam ra từ sâu thẳm trong trái tim anh.

 

Nhịp tim của anh bắt đầu đập mạnh và anh cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhói lên.

 

Lông mi của Hadel run lên trước khi từ từ hé mở.

 

Đôi mắt đỏ thẳm vốn bị che khuất đã được thắp sáng bởi ánh trăng tròn sáng ngời.

 

Vầng trăng sáng rực chiếu một thứ ánh sáng trắng và mờ ảo.

 

Anh đã gọi mái tóc bạch kim của cô còn đẹp hơn và sáng hơn cả ánh trăng.

 

Anh đã gọi đôi mắt bạc của cô còn sáng và rực rỡ hơn cả mặt trăng.

 

Lý do anh vui vẻ rời đi và đến cung điện vì anh muốn nhìn thấy những gì ở trước mặt của mình.

 

Bởi vì anh nghĩ rằng cuối cùng anh sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Asha.

 

Nhưng anh đã không thể nhìn thấy nó ngay lần đầu tiên dù chỉ một giây và thay vào đó anh đã gửi Asha đưa cô vào chỗ chết.

 

Mặc dù anh đã tìm kiếm tất cả những thứ liên quan tới cô  nhưng ngay cả một bức chân dung của cô thôi cũng không có. Sau khi toàn bộ dinh thự đã bị thiêu rụi thì chỉ còn vẻn vẹn lại đống tro tàn.

 

Anh không thể tìm thấy gì cả.

 

Không có một thứ nào liên quan tới cô.

 

Anh nghĩ rằng mình là một người chồng tồi tệ vì ngay cả khuôn mặt của người vợ thân yêu của mình anh còn không biết. Thật buồn cười làm sao.

 

Hadel, người từng nghẹn ngào và đẫm nước mắt trong vô số đêm, bắt đầu bật cười.

 

“Điện hạ, trời vẫn còn đang lạnh.”

 

Sau khi Hadel cười một lúc lâu, người hầu cận Derell đã lặng lẽ quan sát anh và bước tới.

 

Hadel ngừng cười, trước khi trừng mắt nhìn mặt trăng và quay đầu lại.

 

“Chúng ta vào thôi.”

 

Hadel đang đến gần phòng ngủ của mình, đột nhiên bước chân của anh sững lại.

 

“...”

 

“Kính thưa bệ hạ uy nghi của tôi. Tôi đã đến như đã được gọi.”

 

Một người phụ nữ với mái tóc bạch kim và đôi mắt bạc mà anh đang hằng mong nhớ, đang quỳ gối bên trong phòng ngủ của anh.

 

“Nghe bảo Điện hạ khó ngủ, nên thần đã đến đây để giúp ngài.”

 

Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ với anh.

 

Không nhúc nhích một tấc, Hoàng đế cười chế nhạo.

 

“Ngươi đã được gọi?”

 

Đôi mắt đỏ rực của Hoàng đế chậm rãi quét qua người phụ nữ.

 

Mái tóc bạch kim sáng bóng và đôi mắt bạc rực rỡ.

 

Người mà anh luôn luôn tưởng tượng, nhưng anh vẫn chưa bao giờ dám tạo ra một hình ảnh chính xác về Asha.

 

 Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

 

Người phụ nữ của anh, vợ anh, Asha của anh.

 

“Ngươi đã được gọi?”

 

Hadel lặp lại câu hỏi một lần nữa.

 

Hoàng đế, đến gần người phụ nữ, từ từ đưa tay ra.

 

Và ngay khi anh lướt qua xương quai xanh của cô, dừng lại ở cổ cô và nắm lấy nó một cách thô bạo

 

“Kính thưa? Uy nghi của ta?”

 

Trước giọng nói phát ra từ miệng của người phụ nữ, khuôn mặt của Hoàng đế nhăn lại.

 

Thu tay về và không thể hoàn thành ý định của mình, anh quay lưng bỏ đi.

 

“Không thể.”

 

Asha đã chết, nhưng anh vẫn không thể giết hoặc thậm chí là tổn thương những người có màu tóc giống cô, anh thấy mình thật thảm hại.

 

* * * 

 

“Vì vậy… người đang nói rằng tất cả những điều đã xảy ra là bởi vì con đột nhiên mất tích?”

 

Giọng tôi run run. Ngay cả tay tôi cũng run lên từng cơn.

 

Gia đình tôi với vẻ mặt cam chịu, gật đầu đầy lo lắng.

 

“Asha, tình hình đã nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn khi con rơi từ vách đá xuống, chỉ để lại một chiếc vòng cổ. Tất cả các nhà quý tộc đều âm mưu nói rằng con đã tự sát để che giấu bằng chứng về tội phản quốc.”

 

Mặc dù cha tôi đã nói như thể nó không có ảnh hưởng gì đến ông ấy nữa nhưng tôi đã hoàn toàn chết lặng khi nghe điều này.

 

“Chỉ là ai… tại sao họ lại đưa ra những cáo buộc sai lầm như vậy?”

 

“Chúng ta vẫn chưa tìm ra nguyên do của chuyện này.”

 

Tôi mím môi. Tôi đã làm những gì? Tôi đã bị những gì để khiến họ có thể che giấu đi bằng chứng chứ?

 

“Nhưng mà, tại sao? Con chỉ đang đi theo chỉ dẫn đến cung điện để gặp Hadel thì có một tai nạn xảy ra. Con không nghe nói bất kỳ loại chứng cứ nào ngay từ đầu cả!”

 

“Phải, tất nhiên là không có. Vì tất cả đều có sự sắp đặt sẵn, Asha.”

 

“Sau khi chiếc xe bị lật… Con gần như bị mắc kẹt trong xe và không ra ngoài được, khi con tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Đột nhiên, có một bọn cướp…!”

 

Tôi ngừng lại, nhắm mắt và cố hít thở để lấy lại bình tĩnh.

 

Nghĩ lại những gì đã xảy ra sau đó, tôi lại bắt đầu toát mồ hôi. 

 

Tôi đã rất sợ.

 

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chết ngay tại chỗ nhưng cuối cùng tôi đã sống sót bằng một cách thật kì tích.

 

Những người lính canh đã thề bảo vệ sự an toàn cho tôi đã biến mất và trốn thoát sau những ngọn núi.

 

"Vậy… Còn Hadel? Có phải mọi người đang nói rằng anh ấy đã không bảo vệ gia đình của chúng ta?”

 

Asha vẫn là vợ của Hadel trên danh nghĩa và họ là nhà vợ của anh. Chúng tôi đã sống cùng nhau trước đó.

 

Tôi gần như đã nghi ngờ rằng sau khi Hadel trở thành Hoàng đế anh sẽ quên đi người vợ quá cố của mình và tìm cho mình một người bạn đời khác.

 

Đó là khi tôi không hiểu rõ về Hadel.

 

“Hadel sẽ không bao giờ làm điều đó. Anh ấy sẽ không bao giờ vứt bỏ chúng ta.”

 

“... Ừm, con đã đúng. Hoàng đế đã bảo vệ chúng ta.”

 

“Vậy tại sao chúng ta không thể thoát khỏi những cáo buộc sai lầm về sự phản bội?”

 

“Bởi vì không có bằng chứng.”

 

“Nhưng! Con tưởng anh ấy sẽ tuyên bố con đã chết với tất cả những bằng chứng!”

 

“Mặc dù con không thể kết tội ai đó mà không có bằng chứng, nhưng con cũng không thể chứng minh gia đình chúng ta vô tội.”

 

Trước câu trả lời bình tĩnh của cha, tôi cảm thấy hụt hẫng.

 

“Mặc dù chúng ta đã phản đối quyết liệt nhưng Điện hạ vẫn kiên quyết bảo vệ chúng ta… Ngài ấy đã không thể suy nghĩ chu toàn vào thời điểm đó.”

 

“Sao cơ…?”

 

“Đó là bởi vì ngài ấy nghĩ rằng con đã chết, Asha. Hoàng đế là người duy nhất luôn tìm kiếm con cho đến cùng.”

 

Tim tôi bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực.

 

Tôi không thể làm gì với nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe tin về Hadel và cái chết của mình.

 

“Chính tay Hoàng đế đã tìm thấy vòng cổ của con trong đống tro tàn.”

 

Ah.. Hadel.

 

Anh đã đau lòng biết bao nhiêu?

 

Nếu tôi là anh ấy, có lẽ tôi đã từ bỏ cuộc sống của mình rồi.

 

“Hoàng đế không có tâm tư gì khác. Vậy mà ngài ấy vẫn tìm cách giúp chúng ta thoát khỏi cái mác xấu xa của những kẻ phản bội đã gán cho gia đình chúng ta. Nhưng đây là một cái bẫy mà nhiều nhà quý tộc đã chuẩn bị từ trước một cách tỉ mỉ. Chúng ta… không thể thoát khỏi nó.”

 

“Vậy mọi người thế nào rồi…?”

 

Cha tôi đã sống như một tử tước như thế nào?

 

Mặc dù tôi cố nuốt ngược câu hỏi của mình vào nhưng cha tôi đã biết được suy nghĩ của tôi một cách dễ dàng và trả lời.

 

“Hoàng đế đã làm như vậy. Ngài ấy liên tục lập luận rằng không có cách nào chắc chắn chúng ta là những kẻ phản bội nếu không có bằng chứng thích đáng và cho rằng chúng ta đã tự mình đưa ngài ấy vào và nuôi dưỡng ngài ấy, mọi chuyện cứ thế kết thúc với việc chúng ta bị giáng chức xuống cấp tử tước và được giao một mảnh đất ở phía nam.”

 

Nước mắt tôi lại một lần nữa trào ra.

 

Đối với các quý tộc, trở thành một gia tộc của những kẻ phản bội là nỗi nhục lớn hơn cả cái chết - ngay cả khi cái tội ấy vẫn chưa được xác nhận.

 

Nhưng chính xác thì điều đó đã xảy ra với gia đình của tôi trong khoảng thời gian tôi vắng mặt và giờ họ vẫn đang sống với cái mác phản bội đó.

 

“Con cần gặp Hadel.”

 

“Asha. Thật không may, hiện tại ý định của con không thể thực hiện được.”

 

“... Tại sao? Không phải người ít nhất vẫn có thể liên lạc với Hoàng đế hay sao?”

 

“Haa… Chúng ta cũng có thể bị trục xuất ngay bây giờ, con thấy đấy.”

 

Ngay bây giờ là có ý gì?

 

“Toàn bộ miền Nam do Công tước Valkirino cai trị. Nếu chúng ta muốn đưa một cái gì đó đến cho Hoàng đế, nó phải được qua kiểm tra bởi Công quốc. Đó là cái giá của việc trì hoãn sự trừng phạt dành cho chúng ta. Nhưng Valkirino…

 

“Con hiểu rồi. Vì vậy, họ đang chặn không cho các lá thư của gia đình chúng ta gửi đi bất cứ đâu.”

 

“Đúng vậy. Ngay cả một ghi chú cũng cần phải được kiểm tra nội dung của nó trước.”

 

“Thật vô lý!”

 

Tôi cảm thấy lồng ngực mình sưng lên vì tức giận. Loại đối xử này không thể xảy ra với các quý tộc được.

 

Vào thời điểm mà tôi đã đứng lên vì sự tức giận.

 

Cốc cốc-

 

“Tử tước. Quý cô Nella Valkirino đã đến.”

 

Một sự im lặng bao trùm trong căn phòng. Không ai dám mở miệng trước. 

Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

 

Chỉ một vài giây trôi qua.

 

Và, mặc dù không có phản hồi nào từ cha Asha nhưng cánh cửa đã mở ra và một cô gái giống như búp bê bước vào.

 

“Xin lỗi, vì đây là việc khẩn cấp. Tôi có chuyện cần nói với Arina. Ngươi sẽ gọi...hm?”

 

Nella, người vừa bước vào căn phòng trong khi hất mái tóc dài màu tím ra phía sau, nhìn chúng tôi nghi ngờ khi thấy gia đình chúng tôi đang tập trung ở trong văn phòng.

 

Với đôi mắt tím sắc bén, cô ta giao tiếp bằng mắt với tôi.

 

“Cái gì đây? Có một kho báu phù hợp với các điều kiện ở đây này.”

 

Bỏ lơ những người khác, cô ta mỉm cười và tiến lại gần tôi.

 

Sau đó, không do dự, cô ta đưa tay ra và chạm vào mái tóc bạch kim của tôi.

 

“Màu bạc đẹp như vậy và cả đôi mắt của cô! Cô em thật hoàn hảo.”

 

“Đây là hành động thô lỗ đấy, thưa quý cô!”

 

Mặc dù cha tôi đột ngột đứng lên, Nella như không thèm để ý, nở một nụ cười như một kẻ bệnh hoạn.

 

“Cô là ai? Không, không. Không quan trọng cô là ai. Cô là một người giúp việc hay gì đó, phải không?”

 

Nắm lấy cằm tôi, Nella quay đầu tôi từ trái sang phải và kiểm tra tôi một cách cẩn thận.

 

“Cô. Hãy trở thành Hoàng hậu của Hoàng đế.”

 

Hở? Gì cơ?

 

Hoàng đế, ý cô ta là chồng tôi, Hadel?

 

Một cảm giác khó tả, tôi chỉ biết chớp mắt.

 

“Tôi nghĩ tôi cần một lời giải thích.”

 

Và này, tôi là người đã kết hôn anh ấy đấy! 

 

#VUILONGKHONGREUP

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương