Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh
-
Chương 9: Tiếp chiêu, học sinh chuyển trường
Edit + beta: DươngPhiPhi
Chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Có người có thể vô duyên vô cớ yêu thương cô, nhưng cũng có người có thể vô duyên vô cớ ghen ghét cô.
Cái nhìn chăm chú làm cho Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy như gai nhọn đâm vào người nhói đau, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cái gai nhọn đầu nguồn.
Trên bụt giảng, một cô gái nhỏ gầy gò cao cao, tướng mạo mỹ lệ đứng bên cạnh Vương Tuệ Hoa, cô gái nhỏ tóc đen kịt, hai mắt phía dưới lông mày lớn mà sáng tỏ, lông mi dài đậm như là cánh Hồ Điệp chớp động.
Mà đôi mắt dị thường xinh đẹp, đang chăm chú nhìn Triệu Tiểu Chiêu, ánh sáng bên trong mắt của cô không phù hợp với ánh mắt của cô, cảm xúc cuồn cuộn không thôi, không cam lòng, trào phúng, phẫn nộ, thương hại, thương cảm các loại cảm xúc xen lẫn tại cùng nhau, rót thành một đạo lạnh thấu xương, để cho người ta nhìn đến không rét mà run.
Côthấy Triệu Tiểu Chiêu nhìn về phía cônháy mắt tâm tình tiêu cực biến mất, nhanh chóng xuất hiện nụ cười ôn nhu, để cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Triệu Tiểu Chiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy mình nhìn lầm, cảm xúc chuyển đổi trong nháy mắt này, làm cô tê cả da đầu, trực giác của cô nói cho cô biết, cô gái nhỏ này, tâm cơ thâm trầm, đối với cô không có ý tốt nha!
“Phùng Tinh Tinh, em ngồi vào hàng thứ ba, vị trí phía trên Vệ Gia, Vệ Giai chuyển đến chỗ trống hàng thứ tư. Tinh Tinh bị cận thị, ngồi ở giữa vừa vặn phù hợp.” Vương Tuệ Hoa nhìn qua Phùng Tinh Tinh liền giống như gà mái gặp được gà con của mình, ánh mắt thể hiện sự bảo vệ, làm cho Lý Nghiên nhìn Vệ Giai bĩu môi.
Vệ Giai mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, vẫn là Triệu Tiểu Chiêu nắm chặt lại tay của cô, trấn an cô một cái, cô mới im lặng, đem sách vở chuyển đến vị trí bên trên, lại đeo túi sách lên, lưu luyến không rời mà cùng Triệu Tiểu Chiêu khoát khoát tay, chuyển ghế ngồi phát ra tiếng vang, lúc này mới ngồi xuống vị trí bên trên.
“Phùng Tinh Tinh, em cũng đi đến vị trí trên ngồi xuống đi.”
“Dạ, cô giáo.” Phùng Tinh Tinh quay đầu nở nụ cười tươi với Vương Tuệ Hoa, lúc này mới trở lại chỗ ngồi. Thời điểm ngồi xuống, vẫn không quên hướng đám bạn học mỉm cười chào hỏi, động tác ưu nhã vừa vặn, chuyển ghế ngồi lại hoàn mỹ mà không làm phát ra tiếng động, không khỏi làm cho chủ nhiệm lớp Vương Tuệ Hoa yêu thích thêm.
“Các bạn học, đừng lại châu đầu ghé tai, mọi người yên lặng một chút.” Vương Tuệ Hoa phủi tay, “Vừa rồi bạn học Vệ Giai cùng bạn học Phùng Tinh Tinh có một sự chênh lệch rõ ràng, có ai biết là cái gì không?”
Vương Tuệ Hoa nhìn đám học sinh cùng nhau cúi đầu, rất bất đắc dĩ, mỗi lần mình đặt câu hỏi, liền không có ai giơ tay, được rồi, hay vẫn là để mình đến điểm danh đi.
“Triệu Tiểu Chiêu, em làm lớp trưởng, lại đang bên cạnh hai bạn học, hai em vừa rồi chuyển chỗ, cái nào làm tốt, cái nào làm không được tốt, em chắc đã thấy rất rõ ràng, vậy thì em hãy nói cho các bạn cùng nghe, ai làm tốt, lại vì cái gì làm tốt?”
Triệu Tiểu Chiêu nhìn xem Vệ Giai ủy ủy khuất khuất, hai mắt đã có nước mắt trực chảy ra, lại nhìn Phùng Tinh Tinh trầm tĩnh ngồi ở đằng kia, mặt lộ vẻ mỉm cười, lại nhìn Vương Tuệ Hoa mặt mũi tràn đầy biểu tình cổ vũ.
Đáy long cô hiểu rõ.
Vương Tuệ Hoa tự nhiên là muốn cô nói Phùng Tinh Tinh làm tốt, chuyển ghế không gây tiếng động ồn ào, không làm mất trật tự lớp học, không ảnh hưởng người khác, đây là biểu hiện tốt. Mà Vệ Giai lề mà lề mề, đem cái ghế chuyển đến gây tiếng động ồn ào, ảnh hưởng người khác, lại hư hao của công, là hành vi không tốt.
Nhưng cho dù là Vệ Giai làm không được tốt, cô cũng không thể nào nói như thế
Bởi vì cô cũng từng bị Vương Tuệ Hoa trước mặt mọi người phê bình làm thương tổn, thì như thế nào có thể làm cho cô bạn thân của mình nhận lấy đau lòng đây?
“Cô giáo, em cảm thấy hai người làm được đều rất tốt!” Triệu Tiểu Chiêu không đợi Vương Tuệ Hoa chất vấn, nhanh chóng nói tiếp, “Từ phương diện cơ bản của con người mà nói, Phùng Tinh Tinh nhẹ chân nhẹ tay chuyển ghế làm được rất tốt; mà từ góc độ vật lý học nói, Vệ Giai hiểu được nguyên lý sử dụng đòn bẩy, trọng lực quán tính, có thể càng dùng ít sức mà đem ghế chuyển qua, cái này làm vì bạn học sinh mới tới mà nói, là trí tuệ khó được.”
Triệu Tiểu Chiêu liên tiếp dùng từ ngữ vật lý học chuyên nghiệp, đem đám người đánh cho ngất xỉu, một đám bạn học nhỏ ngây ngốc nhìn xem Triệu Tiểu Chiêu, làm cho lời chất vấn của Vương Tuệ Hoa đến miệng cũng lăng lăng không nói ra miệng được.
Triệu Tiểu Chiêu cười híp mắt hỏi: “Cô giáo Vương, cô cảm thấy em nói đúng không?”
Vương Tuệ Hoa là giáo viên Ngữ Văn, đối với Vật Lý mặc dù hiểu nhưng cũng không quá tinh thông, cô lại là người có sĩ diện, đương nhiên sẽ không cùng Triệu Tiểu Chiêu lý luận cái gì nguyên lý đòn bẩy, cái gì trọng lực, cái gì quán tính, cô cười ha hả, liền nói: “Em chỉ nói đúng một phần, hai bạn học đều thể hiện sở trường riêng của mình, nhưng ưu điểm là đối phương cũng phải học tập thật giỏi, Vệ Giai, em về sau chuyển ghế phải học Phùng Tinh Tinh nhẹ chân nhẹ tay, Tinh Tinh em cũng phải học tập nhiều ỏ Vệ Giai... Hoạt học hoạt dụng. Ách, còn có Vệ Giai, cô nói thêm câu nữa, dù cho em hiểu được nhiều, ở lớp học cũng không phải là nơi để khoe khoang, về cơ bản, mọi người về sau chuyển ghế đều phải nhẹ chân nhẹ tay, Vệ Giai, em hiểu không?”
Cơ bản Vệ Giai sớm đã chuẩn bị tiếp nhận tiếng mắng lôi đình của Vương Tuệ Hoa, hiện tại cô ta chỉ nói vài câu nhẹ nhàng như vậy, làm cho nội tâm của cô được thả lỏng ra nhiều, cũng ngoan ngoãn trả lời: “Thưa cô em đã hiểu.”
Vương Tuệ Hoa đối với Vệ Giai ngoan ngoãn cũng cảm thấy rất hài lòng, bị Triệu Tiểu Chiêu pha trộn làm tâm tư lo lắng, cô gật gật đầu, việc này liền cho qua.
Vương Tuệ Hoa bắt đầu giảng bài, mà dưới bụt giảng bạn học nhỏ làm động tác nhỏ.
Vệ Giai đưa tờ giấy cho Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu mở ra xem: Phía trên vẽ lên tràn đầy đóa hoa, còn có hai chữ “Cảm ơn” xiêu xiêu vẹo vẹo. Triệu Tiểu Chiêu quay đầu hướng Vệ Giai cười cười, nói, “Không cần.”
Bên này, hai bạn nhỏ tình cảm đạt được bay vọt lên cao, mà học sinh chuyển trường Phùng Tinh Tinh mặt cuối xuống, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm sách giáo khoa đã lật ra, ảm đạm không rõ.
Khi lớp học kết thúc, Triệu Tiểu Chiêu cùng Phùng Tinh Tinh bị gọi vào văn phòng.
Không phải oan gia không gặp gỡ.
Triệu Tiểu Chiêu lại bị làm cho buồn nôn.
Phùng Tinh Tinh trước mặt Vương Tuệ Hoa, là một người dịu dàng động lòng người, giọng dịu dàng thì thầm, cái gì cô giáo cô thật xinh đẹp, cái gì mà cô giáo cô thật trẻ tuổi, em có thể không gọi cô là cô giáo mà gọi là chị được không?
Cô (Triệu Tiểu Chiêu) nổi lên một thân da gà, rốt cục đợi đến khi hai người nói đến điểm chính, nguyên nhân Vương Tuệ Hoa gọi Phùng Tinh Tinh lên nói về nhân vật chính trong hội diễn tết nguyên đán, muốn an bài cho Phùng Tinh Tinh nhân vật của Triệu Tiểu Chiêu, lúc đầu Triệu Tiểu Chiêu nhận diễn nhân vật chính là Tiểu Mật Phong cần cù dũng cảm giờ đổi lại diễn nhân vật lười biếng ngược lại nhân vật Tiểu Mật Phong. Vương Tuệ Hoa sợ Triệu Tiểu Chiêu suy nghĩ nhiều, còn an ủi Triệu Tiểu Chiêu một lúc, cuối cùng lại thúc giục Triệu Tiểu Chiêu tranh thủ thời gian đem chuyện này làm xong, khoảng cách bắt đầu diễn xuất cũng còn thời gian hơn một tháng
Triệu Tiểu Chiêu gật gật đầu, cùng Phùng Tinh Tinh ra khỏi văn phòng.
Hai người một trước một sau đi ở hành lang gấp khúc bên trong trường học, bên cạnh trường học tường vây cây phong Diệp Tử sớm đã đỏ lên một mảnh, Phùng Tinh Tinh đột nhiên đứng vững gót chân, nàng quay đầu, thanh lệ dung nhan tại ngày mùa thu dưới vầng sáng, có mấy phần nhìn quen mắt.
Triệu Tiểu Chiêu nhíu mày, hỏi: “Thế nào?”
Phùng Tinh Tinh chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, hai tay của cô trắng trẻo non mịn vươn hướng Triệu Tiểu Chiêu nói: “Triệu Tiểu Chiêu, ngưỡng mộ bạn đã lâu.”
“Tôi không biết bạn.” Triệu Tiểu Chiêu cau mày nói.
Phùng Tinh Tinh nhè nhẹ cười cười, bên trong mang theo điểm tự giễu cùng sâu kín thương cảm: “Tôi đã nghe nói về bạn, tại cực kỳ lâu trước kia.”
“Bạn bị điên rồi.” Triệu Tiểu Chiêu không muốn lại nghe cô ta nói hươu nói vượn, luôn cảm thấy thế giới này điên rồi, làm sao hạng người gì cũng đều có!
Thời điểm lúc Triệu Tiểu Chiêu muốn lướt qua cô ta mà đi, Phùng Tinh Tinh đột nhiên nhanh chóng ngã về sau, Triệu Tiểu Chiêu còn trông thấy dư quang bên trong trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ta, kinh ngạc kinh ngạc, biểu lộ khó có thể tin.
“Phù phù —— “
“A ——! Tinh Tinh! Triệu Tiểu Chiêu, em tại sao có thể đẩy bạn?!”
Vương Tuệ Hoa thanh âm tức giận vang từ phía sau Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn qua Phùng Tinh Tinh ngã ngửa trên mặt đất, cảm thấy dung mạo cô ta thật sự là ngược lại tính cách. Đầu tóc rối bời loạn xạ rối tung tại trên mặt của cô ta, nguyên bản trên mặt trắng trẻo, trắng xanh đan xen, lộ ra hết sức kinh khủng, cái biểu lộ điềm đạm đáng yêu, chỉ càng làm cho cô ta nhìn hết sức chật vật mà thôi.
“Cô giáo, không phải Tiểu Chiêu, không phải Tiểu Chiêu đẩy em, là, là em không cẩn thận trượt chân.” Vương Tuệ Hoa bước nhanh đi đến bên người Phùng Tinh Tinh, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ta.
Nhìn xem khuỷu tay chỗ bị xi măng mài hỏng, máu me đầm đìa, đập vào mắt thật kinh hãi, làm Vương Tuệ Hoa càng nhìn càng tức giận, nhìnTriệu Tiểu Chiêu trong mắt tràn đầy thất vọng: “Triệu Tiểu Chiêu, em làm cô quá thất vọng, em tại sao có thể khi dễ bạn học đây?”
“Cô giáo, thật sự không phải Tiểu Chiêu đẩy em, chúng em nguyên bản đang nói chuyện rất tốt, đang nói về chuyện tiệc văn nghệ, nói đến còn rất vui sướng, bạn ấy làm sao lại đẩy em chứ? Là em không cẩn thận dẫm lên lá rụng, mới bị trượt chân.” Phùng Tinh Tinh lo lắng bắt lấy ống tay áo Vương Tuệ Hoa, không kịp chờ đợi bộ dáng để cho người ta cảm thấy cô là cỡ nào sợ Triệu Tiểu Chiêu bị Vương Tuệ Hoa trách cứ.
Mà Vương Tuệ Hoa như thế nào lại cảm thấy Phùng Tinh Tinh nói là nói thật đây?
Cô(Vương Tuệ Hoa) vừa mới rõ ràng nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu không nhìn Phùng Tinh Tinh hữu hảo nắm tay, ngược lại dùng sức vọt tới Phùng Tinh Tinh, làm Phùng Tinh Tinh té ngã trên đất. Hiện tại cô lại được Phùng Tinh Tinh nhắc nhở, trong nháy mắt hiểu rõ, trẻ con bị người khác đoạt đi đồ vật của mình, cuối cùng sẽ ghi hận người, đại khái Triệu Tiểu Chiêu cũng bởi vì Phùng Tinh Tinh đoạt đi nhân vật chính, sinh lòng bất mãn, cho nên mới đẩy em ấy một cái.
Vương Tuệ Hoa cảm thấy mình hiểu được sự tình.
“Triệu Tiểu Chiêu, em là không phải bất mãn ý cô đem nhân vật chính cho Phùng Tinh Tinh diễn cho nên giận chó đánh mèo em ấy, cô cho em ấy diễn, đương nhiên là có có lý do, Phùng Tinh Tinh tính cách ôn nhu thiện lương, tướng mạo lại ngọt ngào hào phóng, em ấy từ tiểu học tập ballet, Piano, mặc dù cùng em cùng tuổi nhưng lại lấy được qua không ít giải thưởng, so với em càng có kinh nghiệm sân khấu, em nói em ấy so với em có phải càng thích hợp diễn nhân vật chính.”
Triệu Tiểu Chiêu cười lạnh.
Nếu như chân chính là bé gái 7 tuổi, đoán chừng lúc này sớm đã bị loại sự tình này dọa phát sợ, còn có thể giải thích cái gì đây? Ngoại trừ khóc, đại khái cũng chỉ sẽ nói một câu “Em không có đẩy bạn ấy.”
“Cô giáo, em không có đẩy bạn, chính bạn không phải cũng nói là do bạn bị té ngã sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của Vương Tuệ Hoa, Triệu Tiểu Chiêu chỉ là bình tĩnh hỏi lại cô giáo.
Vương Tuệ Hoa trong lòng càng thêm bất mãn: “Em ấy nói mình ngã, là bởi vì em ấy thiện lương, giúp em che giấu lỗi lầm của em, là sợ em bị thương tổn, em tại sao có thể ỷ vào thiện ý của người khác mà trắng trợn nói dối đây? Cô đã nói cùng em, trẻ nhỏ là không thể nói dối.”
“Em đây là nói dối, cô giáo cô nói là em sai, như vậy thì dựa theo suy nghĩ của cô giáo, Phùng Tinh Tinh không phải cũng đang nói dối sao? Bạn ấy vì sao liền không có sai?”
“Em đứa nhỏ này, làm sao lại cố tình gây sự như thế, lời nói dối của Phùng Tinh Tinh đây là có thiện ý, em đây là chấp nhất không chịu tỉnh ngộ.” Vương Tuệ Hoa tức giận vô cùng.
“Côi giáo, vì sao không tin hai chúng em đây? Phùng Tinh Tinh, tôi có hay không đẩy bạn, mà không phải chính bạn té ngã?” Triệu Tiểu Chiêu lạnh lùng nhìn chăm chú lên Phùng Tinh Tinh đang tựa ở trong ngực của Vương Tuệ Hoa.
“Là, là, là chính em té ngã, mặc kệ chuyện của Tiểu Chiêu, cô giáo cô đừng tức giận với Tiểu Chiêu.” Bởi vì vừa lúc là lúc nghỉ ở giữa giờ, cho nên động tĩnh bên này hấp dẫn càng ngày càng nhiều bạn học nhỏ tiến đến vây xem, cô từ trong đám người, thấy được một cái bóng dáng quen thuộc, thần thái không khỏi càng thêm ủy khuất, nhưng lại cắn răng cầu khẩn.
Thần sắc này nhìn vào cũng làm cho người ta cảm thấy trong đó là có ẩn tình khác.
Vương Tuệ Hoa nhìn Phùng Tinh Tinh, không khỏi càng thêm đau lòng chua xót, đứa nhỏ này làm sao lại thiện lương như vậy đây?
“Cô giáo, nếu là một sự hiểu lầm, em trước hết trở về phòng học, nhìn Phùng Tinh Tinh bị thương thật nghiêm trọng, cô cũng nhanh chút đem bạn ấy đưa đến phòng y tế đi, không thì vết thương lây nhiễm, chỉ sợ sẽ phát sốt.”
Vương Tuệ Hoa nhìn dáng vẻ Triệu Tiểu Chiêu như mọi việc không liên quan đến mình, trong lòng càng phát giận, thế nhưng Phùng Tinh Tinh nói không phải là Triệu Tiểu Chiêu đẩy, cô cũng không có lý do gì lại chất vấn em ấy, cô nhìn đứa nhỏ trong ngực yếu kém, trong lòng không lý do mà bốc lên một cỗ lửa giận.
“Cô giáo...” Vương Tuệ Hoa nghe tiếng kêu, lấy lại tinh thần, đem tức giận đè xuống, tận lực bày ra một khuôn mặt hiền lành, cô ôn nhu nói: “Đừng sợ, cô đưa em đi phòng y tế, rồi liên lạc cha mẹ em, em hãy an tâm nghỉ ngơi đi.”
Phùng Tinh Tinh xuyên qua khủy tay của Vương Tuệ Hoa, nhìn về phía bóng người xa lạ nhưng lại quen thuộc kia, khẽ mỉm cười: thì ra bộ dáng khi còn bé của anh ấy là như vậy. Ngô Du, em đã lưu giữ hình bóng anh trong trái tim của cô gái nhỏ này, nhưng trong lòng anh có lưu lại một chút vết tích tốt đẹp nào về em.
Ánh mắt cô chuyển, xuyên qua đám người nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu, nhìn cũng không nhìn Ngô Du, ngược lại là ánh mắt Ngô Du lại khóa chặt tại trên người Triệu Tiểu Chiêu.
Cô thở dài một hơi, nguyên lai, hai người bọn họ là nghiệt duyên, tại thời điểm sớm như vậy, đã gieo xuống, đời trước của cô, lại như thế nào theo kịp cô ấy.
Cô ấy, Triệu Tiểu Chiêu dễ như trở bàn tay có được lại tùy ý vứt bỏ, mà cô, Phùng Tinh Tinh từ Bích Lạc xuống hoàng tuyền, đau khổ truy cầu lại luôn mong mà không được. Ông trời, thật sự là không công bằng.
Chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Có người có thể vô duyên vô cớ yêu thương cô, nhưng cũng có người có thể vô duyên vô cớ ghen ghét cô.
Cái nhìn chăm chú làm cho Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy như gai nhọn đâm vào người nhói đau, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cái gai nhọn đầu nguồn.
Trên bụt giảng, một cô gái nhỏ gầy gò cao cao, tướng mạo mỹ lệ đứng bên cạnh Vương Tuệ Hoa, cô gái nhỏ tóc đen kịt, hai mắt phía dưới lông mày lớn mà sáng tỏ, lông mi dài đậm như là cánh Hồ Điệp chớp động.
Mà đôi mắt dị thường xinh đẹp, đang chăm chú nhìn Triệu Tiểu Chiêu, ánh sáng bên trong mắt của cô không phù hợp với ánh mắt của cô, cảm xúc cuồn cuộn không thôi, không cam lòng, trào phúng, phẫn nộ, thương hại, thương cảm các loại cảm xúc xen lẫn tại cùng nhau, rót thành một đạo lạnh thấu xương, để cho người ta nhìn đến không rét mà run.
Côthấy Triệu Tiểu Chiêu nhìn về phía cônháy mắt tâm tình tiêu cực biến mất, nhanh chóng xuất hiện nụ cười ôn nhu, để cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Triệu Tiểu Chiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy mình nhìn lầm, cảm xúc chuyển đổi trong nháy mắt này, làm cô tê cả da đầu, trực giác của cô nói cho cô biết, cô gái nhỏ này, tâm cơ thâm trầm, đối với cô không có ý tốt nha!
“Phùng Tinh Tinh, em ngồi vào hàng thứ ba, vị trí phía trên Vệ Gia, Vệ Giai chuyển đến chỗ trống hàng thứ tư. Tinh Tinh bị cận thị, ngồi ở giữa vừa vặn phù hợp.” Vương Tuệ Hoa nhìn qua Phùng Tinh Tinh liền giống như gà mái gặp được gà con của mình, ánh mắt thể hiện sự bảo vệ, làm cho Lý Nghiên nhìn Vệ Giai bĩu môi.
Vệ Giai mặt mũi tràn đầy không tình nguyện, vẫn là Triệu Tiểu Chiêu nắm chặt lại tay của cô, trấn an cô một cái, cô mới im lặng, đem sách vở chuyển đến vị trí bên trên, lại đeo túi sách lên, lưu luyến không rời mà cùng Triệu Tiểu Chiêu khoát khoát tay, chuyển ghế ngồi phát ra tiếng vang, lúc này mới ngồi xuống vị trí bên trên.
“Phùng Tinh Tinh, em cũng đi đến vị trí trên ngồi xuống đi.”
“Dạ, cô giáo.” Phùng Tinh Tinh quay đầu nở nụ cười tươi với Vương Tuệ Hoa, lúc này mới trở lại chỗ ngồi. Thời điểm ngồi xuống, vẫn không quên hướng đám bạn học mỉm cười chào hỏi, động tác ưu nhã vừa vặn, chuyển ghế ngồi lại hoàn mỹ mà không làm phát ra tiếng động, không khỏi làm cho chủ nhiệm lớp Vương Tuệ Hoa yêu thích thêm.
“Các bạn học, đừng lại châu đầu ghé tai, mọi người yên lặng một chút.” Vương Tuệ Hoa phủi tay, “Vừa rồi bạn học Vệ Giai cùng bạn học Phùng Tinh Tinh có một sự chênh lệch rõ ràng, có ai biết là cái gì không?”
Vương Tuệ Hoa nhìn đám học sinh cùng nhau cúi đầu, rất bất đắc dĩ, mỗi lần mình đặt câu hỏi, liền không có ai giơ tay, được rồi, hay vẫn là để mình đến điểm danh đi.
“Triệu Tiểu Chiêu, em làm lớp trưởng, lại đang bên cạnh hai bạn học, hai em vừa rồi chuyển chỗ, cái nào làm tốt, cái nào làm không được tốt, em chắc đã thấy rất rõ ràng, vậy thì em hãy nói cho các bạn cùng nghe, ai làm tốt, lại vì cái gì làm tốt?”
Triệu Tiểu Chiêu nhìn xem Vệ Giai ủy ủy khuất khuất, hai mắt đã có nước mắt trực chảy ra, lại nhìn Phùng Tinh Tinh trầm tĩnh ngồi ở đằng kia, mặt lộ vẻ mỉm cười, lại nhìn Vương Tuệ Hoa mặt mũi tràn đầy biểu tình cổ vũ.
Đáy long cô hiểu rõ.
Vương Tuệ Hoa tự nhiên là muốn cô nói Phùng Tinh Tinh làm tốt, chuyển ghế không gây tiếng động ồn ào, không làm mất trật tự lớp học, không ảnh hưởng người khác, đây là biểu hiện tốt. Mà Vệ Giai lề mà lề mề, đem cái ghế chuyển đến gây tiếng động ồn ào, ảnh hưởng người khác, lại hư hao của công, là hành vi không tốt.
Nhưng cho dù là Vệ Giai làm không được tốt, cô cũng không thể nào nói như thế
Bởi vì cô cũng từng bị Vương Tuệ Hoa trước mặt mọi người phê bình làm thương tổn, thì như thế nào có thể làm cho cô bạn thân của mình nhận lấy đau lòng đây?
“Cô giáo, em cảm thấy hai người làm được đều rất tốt!” Triệu Tiểu Chiêu không đợi Vương Tuệ Hoa chất vấn, nhanh chóng nói tiếp, “Từ phương diện cơ bản của con người mà nói, Phùng Tinh Tinh nhẹ chân nhẹ tay chuyển ghế làm được rất tốt; mà từ góc độ vật lý học nói, Vệ Giai hiểu được nguyên lý sử dụng đòn bẩy, trọng lực quán tính, có thể càng dùng ít sức mà đem ghế chuyển qua, cái này làm vì bạn học sinh mới tới mà nói, là trí tuệ khó được.”
Triệu Tiểu Chiêu liên tiếp dùng từ ngữ vật lý học chuyên nghiệp, đem đám người đánh cho ngất xỉu, một đám bạn học nhỏ ngây ngốc nhìn xem Triệu Tiểu Chiêu, làm cho lời chất vấn của Vương Tuệ Hoa đến miệng cũng lăng lăng không nói ra miệng được.
Triệu Tiểu Chiêu cười híp mắt hỏi: “Cô giáo Vương, cô cảm thấy em nói đúng không?”
Vương Tuệ Hoa là giáo viên Ngữ Văn, đối với Vật Lý mặc dù hiểu nhưng cũng không quá tinh thông, cô lại là người có sĩ diện, đương nhiên sẽ không cùng Triệu Tiểu Chiêu lý luận cái gì nguyên lý đòn bẩy, cái gì trọng lực, cái gì quán tính, cô cười ha hả, liền nói: “Em chỉ nói đúng một phần, hai bạn học đều thể hiện sở trường riêng của mình, nhưng ưu điểm là đối phương cũng phải học tập thật giỏi, Vệ Giai, em về sau chuyển ghế phải học Phùng Tinh Tinh nhẹ chân nhẹ tay, Tinh Tinh em cũng phải học tập nhiều ỏ Vệ Giai... Hoạt học hoạt dụng. Ách, còn có Vệ Giai, cô nói thêm câu nữa, dù cho em hiểu được nhiều, ở lớp học cũng không phải là nơi để khoe khoang, về cơ bản, mọi người về sau chuyển ghế đều phải nhẹ chân nhẹ tay, Vệ Giai, em hiểu không?”
Cơ bản Vệ Giai sớm đã chuẩn bị tiếp nhận tiếng mắng lôi đình của Vương Tuệ Hoa, hiện tại cô ta chỉ nói vài câu nhẹ nhàng như vậy, làm cho nội tâm của cô được thả lỏng ra nhiều, cũng ngoan ngoãn trả lời: “Thưa cô em đã hiểu.”
Vương Tuệ Hoa đối với Vệ Giai ngoan ngoãn cũng cảm thấy rất hài lòng, bị Triệu Tiểu Chiêu pha trộn làm tâm tư lo lắng, cô gật gật đầu, việc này liền cho qua.
Vương Tuệ Hoa bắt đầu giảng bài, mà dưới bụt giảng bạn học nhỏ làm động tác nhỏ.
Vệ Giai đưa tờ giấy cho Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu mở ra xem: Phía trên vẽ lên tràn đầy đóa hoa, còn có hai chữ “Cảm ơn” xiêu xiêu vẹo vẹo. Triệu Tiểu Chiêu quay đầu hướng Vệ Giai cười cười, nói, “Không cần.”
Bên này, hai bạn nhỏ tình cảm đạt được bay vọt lên cao, mà học sinh chuyển trường Phùng Tinh Tinh mặt cuối xuống, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm sách giáo khoa đã lật ra, ảm đạm không rõ.
Khi lớp học kết thúc, Triệu Tiểu Chiêu cùng Phùng Tinh Tinh bị gọi vào văn phòng.
Không phải oan gia không gặp gỡ.
Triệu Tiểu Chiêu lại bị làm cho buồn nôn.
Phùng Tinh Tinh trước mặt Vương Tuệ Hoa, là một người dịu dàng động lòng người, giọng dịu dàng thì thầm, cái gì cô giáo cô thật xinh đẹp, cái gì mà cô giáo cô thật trẻ tuổi, em có thể không gọi cô là cô giáo mà gọi là chị được không?
Cô (Triệu Tiểu Chiêu) nổi lên một thân da gà, rốt cục đợi đến khi hai người nói đến điểm chính, nguyên nhân Vương Tuệ Hoa gọi Phùng Tinh Tinh lên nói về nhân vật chính trong hội diễn tết nguyên đán, muốn an bài cho Phùng Tinh Tinh nhân vật của Triệu Tiểu Chiêu, lúc đầu Triệu Tiểu Chiêu nhận diễn nhân vật chính là Tiểu Mật Phong cần cù dũng cảm giờ đổi lại diễn nhân vật lười biếng ngược lại nhân vật Tiểu Mật Phong. Vương Tuệ Hoa sợ Triệu Tiểu Chiêu suy nghĩ nhiều, còn an ủi Triệu Tiểu Chiêu một lúc, cuối cùng lại thúc giục Triệu Tiểu Chiêu tranh thủ thời gian đem chuyện này làm xong, khoảng cách bắt đầu diễn xuất cũng còn thời gian hơn một tháng
Triệu Tiểu Chiêu gật gật đầu, cùng Phùng Tinh Tinh ra khỏi văn phòng.
Hai người một trước một sau đi ở hành lang gấp khúc bên trong trường học, bên cạnh trường học tường vây cây phong Diệp Tử sớm đã đỏ lên một mảnh, Phùng Tinh Tinh đột nhiên đứng vững gót chân, nàng quay đầu, thanh lệ dung nhan tại ngày mùa thu dưới vầng sáng, có mấy phần nhìn quen mắt.
Triệu Tiểu Chiêu nhíu mày, hỏi: “Thế nào?”
Phùng Tinh Tinh chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, hai tay của cô trắng trẻo non mịn vươn hướng Triệu Tiểu Chiêu nói: “Triệu Tiểu Chiêu, ngưỡng mộ bạn đã lâu.”
“Tôi không biết bạn.” Triệu Tiểu Chiêu cau mày nói.
Phùng Tinh Tinh nhè nhẹ cười cười, bên trong mang theo điểm tự giễu cùng sâu kín thương cảm: “Tôi đã nghe nói về bạn, tại cực kỳ lâu trước kia.”
“Bạn bị điên rồi.” Triệu Tiểu Chiêu không muốn lại nghe cô ta nói hươu nói vượn, luôn cảm thấy thế giới này điên rồi, làm sao hạng người gì cũng đều có!
Thời điểm lúc Triệu Tiểu Chiêu muốn lướt qua cô ta mà đi, Phùng Tinh Tinh đột nhiên nhanh chóng ngã về sau, Triệu Tiểu Chiêu còn trông thấy dư quang bên trong trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ta, kinh ngạc kinh ngạc, biểu lộ khó có thể tin.
“Phù phù —— “
“A ——! Tinh Tinh! Triệu Tiểu Chiêu, em tại sao có thể đẩy bạn?!”
Vương Tuệ Hoa thanh âm tức giận vang từ phía sau Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn qua Phùng Tinh Tinh ngã ngửa trên mặt đất, cảm thấy dung mạo cô ta thật sự là ngược lại tính cách. Đầu tóc rối bời loạn xạ rối tung tại trên mặt của cô ta, nguyên bản trên mặt trắng trẻo, trắng xanh đan xen, lộ ra hết sức kinh khủng, cái biểu lộ điềm đạm đáng yêu, chỉ càng làm cho cô ta nhìn hết sức chật vật mà thôi.
“Cô giáo, không phải Tiểu Chiêu, không phải Tiểu Chiêu đẩy em, là, là em không cẩn thận trượt chân.” Vương Tuệ Hoa bước nhanh đi đến bên người Phùng Tinh Tinh, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ta.
Nhìn xem khuỷu tay chỗ bị xi măng mài hỏng, máu me đầm đìa, đập vào mắt thật kinh hãi, làm Vương Tuệ Hoa càng nhìn càng tức giận, nhìnTriệu Tiểu Chiêu trong mắt tràn đầy thất vọng: “Triệu Tiểu Chiêu, em làm cô quá thất vọng, em tại sao có thể khi dễ bạn học đây?”
“Cô giáo, thật sự không phải Tiểu Chiêu đẩy em, chúng em nguyên bản đang nói chuyện rất tốt, đang nói về chuyện tiệc văn nghệ, nói đến còn rất vui sướng, bạn ấy làm sao lại đẩy em chứ? Là em không cẩn thận dẫm lên lá rụng, mới bị trượt chân.” Phùng Tinh Tinh lo lắng bắt lấy ống tay áo Vương Tuệ Hoa, không kịp chờ đợi bộ dáng để cho người ta cảm thấy cô là cỡ nào sợ Triệu Tiểu Chiêu bị Vương Tuệ Hoa trách cứ.
Mà Vương Tuệ Hoa như thế nào lại cảm thấy Phùng Tinh Tinh nói là nói thật đây?
Cô(Vương Tuệ Hoa) vừa mới rõ ràng nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu không nhìn Phùng Tinh Tinh hữu hảo nắm tay, ngược lại dùng sức vọt tới Phùng Tinh Tinh, làm Phùng Tinh Tinh té ngã trên đất. Hiện tại cô lại được Phùng Tinh Tinh nhắc nhở, trong nháy mắt hiểu rõ, trẻ con bị người khác đoạt đi đồ vật của mình, cuối cùng sẽ ghi hận người, đại khái Triệu Tiểu Chiêu cũng bởi vì Phùng Tinh Tinh đoạt đi nhân vật chính, sinh lòng bất mãn, cho nên mới đẩy em ấy một cái.
Vương Tuệ Hoa cảm thấy mình hiểu được sự tình.
“Triệu Tiểu Chiêu, em là không phải bất mãn ý cô đem nhân vật chính cho Phùng Tinh Tinh diễn cho nên giận chó đánh mèo em ấy, cô cho em ấy diễn, đương nhiên là có có lý do, Phùng Tinh Tinh tính cách ôn nhu thiện lương, tướng mạo lại ngọt ngào hào phóng, em ấy từ tiểu học tập ballet, Piano, mặc dù cùng em cùng tuổi nhưng lại lấy được qua không ít giải thưởng, so với em càng có kinh nghiệm sân khấu, em nói em ấy so với em có phải càng thích hợp diễn nhân vật chính.”
Triệu Tiểu Chiêu cười lạnh.
Nếu như chân chính là bé gái 7 tuổi, đoán chừng lúc này sớm đã bị loại sự tình này dọa phát sợ, còn có thể giải thích cái gì đây? Ngoại trừ khóc, đại khái cũng chỉ sẽ nói một câu “Em không có đẩy bạn ấy.”
“Cô giáo, em không có đẩy bạn, chính bạn không phải cũng nói là do bạn bị té ngã sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của Vương Tuệ Hoa, Triệu Tiểu Chiêu chỉ là bình tĩnh hỏi lại cô giáo.
Vương Tuệ Hoa trong lòng càng thêm bất mãn: “Em ấy nói mình ngã, là bởi vì em ấy thiện lương, giúp em che giấu lỗi lầm của em, là sợ em bị thương tổn, em tại sao có thể ỷ vào thiện ý của người khác mà trắng trợn nói dối đây? Cô đã nói cùng em, trẻ nhỏ là không thể nói dối.”
“Em đây là nói dối, cô giáo cô nói là em sai, như vậy thì dựa theo suy nghĩ của cô giáo, Phùng Tinh Tinh không phải cũng đang nói dối sao? Bạn ấy vì sao liền không có sai?”
“Em đứa nhỏ này, làm sao lại cố tình gây sự như thế, lời nói dối của Phùng Tinh Tinh đây là có thiện ý, em đây là chấp nhất không chịu tỉnh ngộ.” Vương Tuệ Hoa tức giận vô cùng.
“Côi giáo, vì sao không tin hai chúng em đây? Phùng Tinh Tinh, tôi có hay không đẩy bạn, mà không phải chính bạn té ngã?” Triệu Tiểu Chiêu lạnh lùng nhìn chăm chú lên Phùng Tinh Tinh đang tựa ở trong ngực của Vương Tuệ Hoa.
“Là, là, là chính em té ngã, mặc kệ chuyện của Tiểu Chiêu, cô giáo cô đừng tức giận với Tiểu Chiêu.” Bởi vì vừa lúc là lúc nghỉ ở giữa giờ, cho nên động tĩnh bên này hấp dẫn càng ngày càng nhiều bạn học nhỏ tiến đến vây xem, cô từ trong đám người, thấy được một cái bóng dáng quen thuộc, thần thái không khỏi càng thêm ủy khuất, nhưng lại cắn răng cầu khẩn.
Thần sắc này nhìn vào cũng làm cho người ta cảm thấy trong đó là có ẩn tình khác.
Vương Tuệ Hoa nhìn Phùng Tinh Tinh, không khỏi càng thêm đau lòng chua xót, đứa nhỏ này làm sao lại thiện lương như vậy đây?
“Cô giáo, nếu là một sự hiểu lầm, em trước hết trở về phòng học, nhìn Phùng Tinh Tinh bị thương thật nghiêm trọng, cô cũng nhanh chút đem bạn ấy đưa đến phòng y tế đi, không thì vết thương lây nhiễm, chỉ sợ sẽ phát sốt.”
Vương Tuệ Hoa nhìn dáng vẻ Triệu Tiểu Chiêu như mọi việc không liên quan đến mình, trong lòng càng phát giận, thế nhưng Phùng Tinh Tinh nói không phải là Triệu Tiểu Chiêu đẩy, cô cũng không có lý do gì lại chất vấn em ấy, cô nhìn đứa nhỏ trong ngực yếu kém, trong lòng không lý do mà bốc lên một cỗ lửa giận.
“Cô giáo...” Vương Tuệ Hoa nghe tiếng kêu, lấy lại tinh thần, đem tức giận đè xuống, tận lực bày ra một khuôn mặt hiền lành, cô ôn nhu nói: “Đừng sợ, cô đưa em đi phòng y tế, rồi liên lạc cha mẹ em, em hãy an tâm nghỉ ngơi đi.”
Phùng Tinh Tinh xuyên qua khủy tay của Vương Tuệ Hoa, nhìn về phía bóng người xa lạ nhưng lại quen thuộc kia, khẽ mỉm cười: thì ra bộ dáng khi còn bé của anh ấy là như vậy. Ngô Du, em đã lưu giữ hình bóng anh trong trái tim của cô gái nhỏ này, nhưng trong lòng anh có lưu lại một chút vết tích tốt đẹp nào về em.
Ánh mắt cô chuyển, xuyên qua đám người nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu, nhìn cũng không nhìn Ngô Du, ngược lại là ánh mắt Ngô Du lại khóa chặt tại trên người Triệu Tiểu Chiêu.
Cô thở dài một hơi, nguyên lai, hai người bọn họ là nghiệt duyên, tại thời điểm sớm như vậy, đã gieo xuống, đời trước của cô, lại như thế nào theo kịp cô ấy.
Cô ấy, Triệu Tiểu Chiêu dễ như trở bàn tay có được lại tùy ý vứt bỏ, mà cô, Phùng Tinh Tinh từ Bích Lạc xuống hoàng tuyền, đau khổ truy cầu lại luôn mong mà không được. Ông trời, thật sự là không công bằng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook