Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học
-
Chương 32: Đi làm nuôi vợ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Flanty
Hai người nán lại trong sân nhà bà Bạch một hồi lâu, mãi cho đến giờ ăn tối mới về nhà.
Thẩm Thanh Di sớm đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn, tất cả đều là những thứ Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên thích ăn.
"Ba, mẹ, hai người thích ăn gì?" Cả một ngày Mộc Tiểu Nhã đều được ăn những món mình thích, cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, đó là cả đời ở cùng cha mẹ, vậy mà trước nay cô đều không chú ý tới những món ăn mà cha mẹ thích.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Thẩm Thanh Di thấy kỳ lạ.
"Con chỉ muốn biết thôi, bởi vì từ nhỏ, mọi người đều làm những món con thích, con cũng không biết hai người thích ăn gì."
"Bây giờ được gả ra ngoài rồi, rốt cuộc cũng biết đau lòng ba mẹ." Thẩm Thanh Di vẻ mặt vui mừng.
"Mẹ ~" Mộc Tiểu Nhã làm nũng, nhưng trong lòng lại sinh ra từng đợt áy náy, cô đã làm được quá ít cho cha mẹ, thậm chí còn...
"Ớt cay xào thịt, sườn heo om[1]." Bạch Xuyên bỗng lên tiếng.
Đột nhiên Bạch Xuyên nói ra tên hai món ăn khiến ba người Mộc gia đều sững sờ, Mộc Nhược Chu lại càng tò mò hỏi: "Sao con biết ba thích ăn sườn heo om?"
"Còn ớt cay xào thịt, sao con biết mẹ thích ăn?" Thẩm Thanh Di cũng hỏi theo.
Mộc Tiểu Nhã trợn mắt há mồm nhìn cha mẹ: Ý họ là Bạch Xuyên nói đúng?
"Con nhớ rõ." Bạch Xuyên trả lời.
"Nhớ rõ?" Thẩm Thanh Di cùng chồng hai mặt nhìn nhau, "Chẳng lẽ trước kia chúng ta nói đến trước mặt Bạch Xuyên?"
"Dạ." Bạch Xuyên gật đầu.
"... Nhìn con xem." Thẩm Thanh Di lập tức ghét bỏ con gái, "Bạch Xuyên mới đến nhà chúng ta vài lần đã nhớ kỹ chúng ta thích ăn gì, con ở nhà hai mươi mấy năm, con làm được gì."
"Đâu giống nhau, nói về trí nhớ, con và Tiểu Xuyên có thể cùng một cấp bậc sao?" Mộc Tiểu Nhã ủy khuất.
"Con nhớ giúp cô ấy." Bạch Xuyên thấy vợ mình bởi vì không nhớ được cha mẹ thích ăn gì mà bị phê bình, vội vàng tỏ vẻ mình nguyện ý giúp vợ nhớ kỹ, anh mà nhớ kỹ, khẳng định sẽ không quên.
"Tốt, cho Tiểu Xuyên mặt mũi, không nói con." Thẩm Thanh Di cười tủm tỉm đáp lời, cũng buông tha cho con gái mình.
Vì hôm nay Mộc Tiểu Nhã đến đây sớm nên vừa ăn xong bữa tối Thẩm Thanh Di đã thúc giục con gái về nhà chồng.
"Thời gian còn sớm mà." Mộc Tiểu Nhã có chút luyến tiếc.
"Sớm gì mà sớm, lái xe về còn mất một giờ đấy." Thẩm Thanh Di ý bảo chồng đem ớt băm ra đưa cho con gái.
"Cầm lấy, đây là tháng trước mẹ mới làm, ớt này đặc biệt cay, khi ăn nhớ nhắc nhở thông gia một chút." Cuối cùng thì cũng nghe theo Mộc Tiểu Nhã tặng ớt cay, bởi vì sau khi hai vợ chồng già bọn họ suy nghĩ, dường như tặng gì cũng không bằng đồ do mình tự tay làm. Dù sao so về nguồn tài chính, họ không so sánh được với Bạch gia.
"Đều ở một thành phố, muốn về thăm chúng ta lúc nào thì về." Thẩm Thanh Di nói.
"Mỗi ngày con đều muốn gặp hai người." Mộc Tiểu Nhã nói miễn cưỡng.
"Vậy sao lúc trước con vội vã kết hôn làm gì, không kết hôn thì có thể ở nhà luôn." Mộc Nhược Chu nhìn con gái bỗng nhiên giận dỗi nói, đúng vậy, trong lòng ông vẫn có chút trách cứ con gái lấy chồng quá sớm.
"Không được!" Bạch Xuyên vừa nghe cha vợ nói không cho Tiểu Nhã kết hôn, lập tức sốt ruột kéo Mộc Tiểu Nhã ra phía sau mình.
"..." Mộc Nhược Chu vừa thấy tư thế này của Bạch Xuyên, cảm thấy dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này, nói giỡn một chút cũng không hiểu.
"Được được, không đoạt với con, đưa Tiểu Nhã đi đi." Thẩm Thanh Di nén cười nói.
Hai người rời đi.
Hai vị Mộc gia nhìn theo xe rời đi, sau đó quay về nhà. Tuy nói miễn cưỡng, nhưng trên khuôn mặt hai người đều mang theo thoải mái và vui mừng. Lúc thấy Bạch Xuyên của bây giờ, họ phát hiện Bạch Xuyên chẳng những có thể tự mình làm việc kiếm tiền, còn biết đau cho Tiểu Nhã, thậm chí biết che chở cho Tiểu Nhã. Những điều này có đúng là yêu cầu của họ đối với con rể tương lai không?
Vì vậy, Bạch Xuyên ưu tú hơn rất nhiều so với họ nghĩ, Tiểu Nhã cũng tốt hơn so với họ tưởng tượng.
———
Trên đường trở về, Mộc Tiểu Nhã bắt đầu khen ngợi Bạch Xuyên: "Hôm nay biểu hiện của anh không tồi nha, ba mẹ rõ ràng rất thích anh."
"Bởi vì dùng tiền lương mua ghế mát xa sao?" Bạch Xuyên hỏi.
"Ách..." Sao lại nói thực tế như vậy, "Cũng có một phần là nguyên nhân này, nhưng anh có thể nhớ kỹ đồ ăn ba mẹ thích, cũng là một điểm cộng."
"Ừ." Bạch Xuyên cái hiểu cái không gật đầu.
"Đúng rồi..." Có một chuyện Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn quên hỏi, "Tiểu Xuyên, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu?"
"50 vạn, còn tiền thưởng cuối năm nữa." Bạch Xuyên trả lời, tiền thưởng cuối năm như thế nào thì Bạch Xuyên cũng không rõ, vì thế không đưa ra con số cụ thể.
"50 vạn?! Một năm là 600 vạn, lại thêm tiền thưởng cuối năm... Vậy anh làm được hơn ba năm rồi à?"
"Ba năm sáu tháng lẻ bảy ngày."
Mộc Tiểu Nhã theo bản năng bắt đầu tính tiền lương, tính được một lát thì bỏ cuộc. Tóm lại cô có thể xác định rằng, thẻ lương của Bạch Xuyên không có gì thay đổi sau ba năm. Lần sử dụng đầu tiên, có lẽ chính là để mua cái ghế mát xa kia.
"Cụ thể anh làm gì ở công ty? Tiền lương cao như vậy?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Lập trình, chủ yếu phụ trách..." Bạch Xuyên liên tiếp nói ra một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp, Mộc Tiểu Nhã nghe không hiểu gì, cuối cùng chỉ có thể tỏ vẻ mình hiểu.
Quên đi, thế giới học thần, cô không muốn tiến vào.
Nhưng nói đến công việc, cô hình như đã đồng ý với Bạch Tranh nhắc nhở Bạch Xuyên quay trở lại làm việc rồi.
"Tiểu Xuyên, tại sao em không thấy anh đi làm?" Mộc Tiểu Nhã ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Ở bên em."
"... Ban ngày em cũng phải đi làm, anh không cần ở bên em."
"Chờ em."
"..."
Mộc Tiểu Nhã cảm động, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút áp lực. Cô biết mình là sự tồn tại rất quan trọng đối với Bạch Xuyên, nhưng khi toàn bộ sinh hoạt của một người đều chỉ quay xung quanh một người, người bị quay xung quanh cũng sẽ vô cùng áp lực, hiện tại Mộc Tiểu Nhã chính là như vậy. Nếu Bạch Xuyên hy sinh công việc và sinh hoạt của mình chỉ vì chờ cô, muốn ở bên cô, vậy thì cô sẽ cảm thấy mình là một người thấy bại khi ra ngoài làm việc.
Ngay cả khi cô không còn nhiều thời gian, cô cũng không muốn cuộc sống của Bạch Xuyên đi xuống như vậy. Cô hy vọng bọn họ ở bên nhau, hạnh phúc mà bình đẳng.
Đi qua ngã tư đường, Mộc Tiểu Nhã dừng xe lại, cô quay đầu nhìn Bạch Xuyên, rất bình tĩnh và nghiêm túc hỏi: "Tiểu Xuyên, anh thích làm việc không?"
Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã đang muốn nói chuyện, lại nghe Mộc Tiểu Nhã bổ sung một câu: "Không được so sánh công việc với em."
"... Thích." Bạch Xuyên suy nghĩ một lát mới gật đầu.
Anh rất thích công việc hiện tại của mình, công việc này có thể tạo ra những đồ vật tuyệt vời thông qua việc mã hoá đơn giản. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện một đồ vật mới rất phức tạp, yêu cầu anh phải tháo gỡ rắc rối, anh rất thích quá trình giải mã này.
"Vậy cuối tuần anh quay lại đi làm được không?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Em muốn tôi đi làm?" Bạch Xuyên hỏi với ánh mắt khó hiểu. Điều này làm Mộc Tiểu Nhã cảm thấy, dường như chỉ cần cô nói đúng, là từ chối luôn mong muốn ở bên cô, chờ cô của Bạch Xuyên.
"Tiểu Xuyên, anh biết sau khi kết hôn, người chồng nên làm gì không?" Mộc Tiểu Nhã không trực tiếp trả lời vấn đề của Bạch Xuyên, cô quyết định sẽ dùng một lý do khác thuyết phục anh.
Bạch Xuyên mờ mịt lắc đầu, anh chỉ biết, kết hôn thì có thể vĩnh viễn ở bên Mộc Tiểu Nhã.
"Sau khi kết hôn, người chồng phải kiếm tiền nuôi gia đình, nếu anh không đi làm, sao có thể nuôi gia đình, nuôi em?" Mộc Tiểu Nhã giả vờ buồn rầu.
"Tôi nuôi, thứ hai tôi đi làm." Bạch Xuyên lập tức bảo đảm, anh muốn nuôi gia đình, nuôi Tiểu Nhã.
Vội vã nói mình muốn nuôi, Bạch Xuyên thật sự quá đáng yêu, Mộc Tiểu Nhã không nhịn được hôn xuống sườn mặt Bạch Xuyên một cái, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Bạch Xuyên ôm mặt, đôi mắt phản chiếu ánh đèn neon của thành phố, loé lên đủ màu sắc, cuối cùng hợp lại thành một ý cười.
———
Hai người về đến nhà đã hơn 8 giờ, vừa mới đỗ xe xong, chú Lý đã tiến lên đón.
"Nhị thiếu, Nhị thiếu phu nhân, bức tranh ghép hình tôi đã cho người treo lên rồi."
"Cảm ơn chú Lý." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Nhị thiếu phu nhân quá khách khí rồi, đúng rồi, phòng bếp có dưa hấu đã ướp lạnh, Nhị thiếu và Nhị thiếu phu nhân có muốn ăn một chút không?"
"Không cần, cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, sau đó đưa ớt băm nhỏ mang từ nhà đi cho chú Lý, "Đây là ớt băm do mẹ tôi làm."
"Phu nhân thông gia làm, vậy hương vị nhất định là rất ngon, vừa lúc bữa tối ngày mai có món đầu cá hấp ớt băm[2], vừa vặn có thể dùng tới." Lý thúc nói.
"..." Đừng cho là tôi không biết bữa tối mỗi ngày đều được đưa ra ngẫu nhiên.
Hai người cùng nhau đi vào phòng khách, vừa bước vào, Mộc Tiểu Nhã đã ngửi thấy mùi dưa hấu thanh mát thoải mái.
Xem ra món tráng miệng của bữa tối nay là dưa hấu, trách không được vừa rồi chú Lý hỏi bọn họ có muốn ăn dưa hấu không.
Cả nhà họ Bạch đều đang ở dưới lầu, Mộc Tiểu Nhã dĩ nhiên phải đến chào hỏi, hai người theo mùi hương dưa hấu đi vào phòng khách, liền thấy ba thành viên họ Bạch đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, mỗi người ôm nửa quả dưa hấu.
"..." Sao hình ảnh này lại có vẻ hơi sai sai?
Ăn dưa hấu có lạ không? Ăn dưa hấu đương nhiên không lạ.
Ôm nửa quả dưa hấu ăn bằng muỗng có lạ không?
Ăn dưa hấu không sai, cách ăn hào phóng này cũng không sai. Nhưng trong một căn biệt thự cao cấp, trong một phòng khách sang trọng, cùng với ba người ăn mặc tinh tế ở trước mặt, không phải nên đem dưa hấu cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó rụt rè dùng nĩa ăn mới hợp lý sao?
"Tiểu Xuyên, Tiểu Nhã, các con đã về?" Lý Dung hướng cái muỗng trắng trong tay chào hỏi hai người.
"Ba, mẹ, anh cả, mọi người đang ăn dưa hấu à?" Mộc Tiểu Nhã một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
"Đúng, đúng, chúng ta chưa từng ăn dưa hấu như vậy đâu, không nghĩ rằng lấy cái muỗng trực tiếp xúc lên ăn sẽ đã ghiền như vậy."
"Ha ha... rất thú vị." Mộc Tiểu Nhã không biết nói gì, chỉ có thể xấu hổ phụ họa.
"Tất cả là nhờ con và Tiểu Xuyên đã mang đến cảm hứng cho chúng ta." Lý Dung hưng phấn nói.
"Bọn con?" Mộc Tiểu Nhã không hiểu, cô mới vừa từ nhà mẹ đẻ về, cũng chưa làm gì đâu.
"Chỉ là bức tranh ghép hình trong phòng các con, ban ngày mẹ vừa nhìn thấy, thấy rất hay, không nhịn được liền muốn học theo bộ dáng các con ăn dưa hấu một lần." Ban ngày, khi chú Lý giúp treo bức tranh trò chơi ghép hình lên, Lý Dung cũng đi theo nhìn vài lần, lúc ấy nhìn thấy sự tương tác giữa hai người trong tranh thì thấy thích không chịu được. Vì vậy lúc ăn tối xong mới bắt chồng và con trai, buộc hai người học phải cùng học theo bộ dáng ăn dưa hấu trong tranh.
Mộc Tiểu Nhã nhìn mặt hai người kia, một người lộ vẻ mặt xấu hổ, một người cúi đầu không nói, nhưng động tác ăn dưa hấu trên tay cũng không dừng lại.
"Vậy... Vậy mọi người tiếp tục ăn, chúng con lên lầu thay quần áo trước." Mộc Tiểu Nhã cảm thấy nơi này không nên ở lại lâu, đang chuẩn bị chuồn đi.
"Đợi chút, con giúp chúng ta chụp một tấm ảnh. Sau đó mẹ cũng sẽ làm một bộ trò chơi ghép hình, rồi nhờ Tiểu Xuyên giúp chúng ta ghép." Lý Dung nói.
Còn muốn chụp ảnh!
Hai cha con Bạch gia vừa ăn dưa hấu vừa tránh xa.
"Được ạ." Mộc Tiểu Nhã lấy điện thoại ra.
"Hai người lại đây, ngồi cạnh nhau chụp." Lý Dung quay đầu nói với hai người đàn ông vẫn còn đang hờn dỗi ngồi ăn dưa hấu.
Hai người đàn ông lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, cũng không biết đã thống suốt tư tưởng như thế nào, cuối cùng ôm dưa hấu một trái một phải ngồi xuống, sống cũng không còn gì luyến tiếc nhìn vào camera.
Sau khi chụp, Mộc Tiểu Nhã gửi ảnh qua WeChat cho Lý Dung, sau đó một đường nén cười, chạy lên phòng trên lầu hai mới dám cười không kiêng nể gì.
Ôi chao ~ Bạch Xuyên nhất định là giống mẹ chồng, cho nên mới đáng yêu như vậy, ha ha ha...
Dưới lầu, hai cha con Bạch gia chụp ảnh xong, lập tức từ hai bên trái phải tách ra, ngồi trở lại vị trí của mình, tính toán mau chóng ăn xong dưa hảo trong tay để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Nhưng bọn họ không bao giờ ngờ tới, họ còn chưa ăn xong, ảnh chụp ăn dưa hấu cũng đã truyền khắp vòng tròn phú hào Vân Thành.
Thậm chí có người còn bí mật phát WeChat hỏi Bạch Tranh: "Bạch gia các cậu có kế hoạch bán trái cây à, sao gần đây cứ hết anh đào rồi lại là dưa hấu?"
Bạch Tranh: "..."
Mộc Tiểu Nhã bên này thật vất vả mới ngừng cười, sau đó lại thấy mẹ chồng phát lên vòng tròn bạn bè, ngay lập tức lại cười ha ha.
———
Tắm xong, thay xong áo ngủ, hai người khoanh chân ngồi cuối giường, ngẩng đầu thưởng thức bức tranh ghép hình phía đối diện.
"Tiểu Xuyên, anh còn khó chịu không?" Mặc dù trò chơi ghép hình đã được treo lên, nhưng Mộc Tiểu Nhã biết mặt sau của nó vẫn còn có cái đinh.
"Không khó chịu." Bạch Xuyên nhìn bức tranh ghép hình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộc Tiểu Nhã lập tức yên lòng, sau đó mới có tâm tình cẩn thận thưởng thức bức tranh ghép hình này. Nhìn trong chốc lát, Mộc Tiểu Nhã không thể không thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh của Lương Nặc Nặc rất tốt, kết cấu và ánh sáng dường như là được phối hợp hoàn mỹ, ngay cả cô học thiết kế cũng không thấy có chút nào không hài hòa.
Hơn nữa, Mộc Tiểu Nhã thực sự rất thích cảnh trong bức tranh này. Ngày đó cô và Bạch Xuyên cùng đi giúp Lương Nặc Nặc hái anh đào, vì vậy đều ăn mặc hết sức tùy ý, quần áo dài tay đơn giản, ống quần và tay áo đều được xắn lên, đầu tóc hai người trải qua một ngày dài lao động cũng trở nên hỗn độn. Cô và Bạch Xuyên ngồi dựa vào vai nhau, trên mặt đều là mồ hôi, trong tay ôm dưa hấu, đáy mắt tràn đầy ý cười, sau lưng là ánh mặt trời xuống núi, trong góc còn có một sọt anh đào mới hái. Toàn bộ bức tranh tràn đầy hơi thở sinh hoạt, yên tĩnh mà tốt đẹp.
"Em thích bức tranh này." Mộc Tiểu Nhã tỏ thái độ.
"Tôi cũng thích." Bạch Xuyên không biết nên đánh giá như thế nào, nhưng khi anh nhìn bức tranh ghép hình này, sẽ có một cảm giác rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Xuyên đúng giờ đi chạy bộ, theo thường lệ lại gặp anh trai mình trước cửa nhà.
Hôm nay quãng đường chạy bộ của Bạch Xuyên là 2900 m, Bạch Tranh vừa chạy vừa lên kế hoạch, hôm nay anh sẽ chạy cùng Bạch Xuyên 1450 m, sau đó để Bạch Xuyên vòng ngược về, còn anh lại tiếp tục chạy tiếp, kiên trì chạy một mình 5 km, bằng không lượng vận động mỗi ngày đều không đủ.
Chạy được một lát, lại đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ quen thuộc, Bạch Tranh biết, Bạch Xuyên chạy lên phía trước một đoạn rồi sẽ quay về, vừa mới suy nghĩ đến, Bạch Xuyên bỗng nhiên chuyển bước chân.
Đây là muốn vòng về.
Bạch Tranh không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước, chạy được khoảng 7-8 m, anh vẫn có chút không yên tâm, vì thế quay đầu lại nhìn một cái, một cái nhìn này khiến anh lập tức dừng bước.
Bởi vì Bạch Xuyên đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Tranh có chút buồn bực, vội vàng quay lại, đang muốn hỏi Bạch Xuyên vì sao không chạy về tiếp thì nghe thấy Bạch Xuyên lên tiếng: "Anh chạy quá."
"..." Chạy quá, ai chạy quá, chạy 2900 m là nhiệm vụ của cậu, không phải của tôi, mỗi ngày tôi đều phải chạy 5 km có được không. Nhưng... nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của em trai mình, Bạch Tranh còn có thể nói gì nữa, huống chi đây là lần đầu tiên em trai quan tâm đến anh, tuy sự quan tâm có chút không đúng.
Thở dài, Bạch Tranh chủ động thừa nhận "sai lầm": "Anh tính sai khoảng cách."
Thấy Bạch Tranh kịp thời ý thức được sai lầm của mình, Bạch Xuyên không nói nữa, xoay người tiếp tục chạy bộ.
Bạch Tranh thần sắc phức tạp chạy phía sau, cân nhắc xem chút nữa có nên đến phòng tập thể thao chạy bộ để bổ sung quãng đường chạy còn lại không.
Chạy về đến cổng lớn, hai người đồng thời dừng lại, người giúp việc vội vàng tiến lên đưa khăn lông để hai người lau mồ hôi. Bạch Tranh đang lau mồ hôi trên cổ, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy nghiêng đầu nhìn qua.
"Em muốn đi làm." Bạch Xuyên chính là đang chờ Bạch Tranh quay đầu, thấy anh ta nhìn mình, lập tức đem lời muốn nói nói ra, sau đó sải bước rời đi.
"..." Muốn đi thì đi, không đi thì không đi, nếu cậu không phải em trai tôi, tôi đã sa thải cậu cả trăm lần rồi.
Hừ!
———
Bởi vì ngày mai Bạch Xuyên muốn kết thúc nghỉ phép quay lại công ty đi làm nên sau khi ăn xong bữa sáng, Mộc Tiểu Nhã liền đưa Bạch Xuyên đi siêu thị trong thành phố. Cô định mua chút kẹo mừng để ngày mai Bạch Xuyên tặng cho đồng nghiệp.
"Trong công ty anh có tổng cộng bao nhiêu người?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
Bạch Xuyên ngẩn người, đột nhiên rút điện thoại ra.
"Anh lấy điện thoại làm gì?" Mộc Tiểu Nhã cảm thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô hỏi Bạch Xuyên về vấn đề có liên quan tới con số, Bạch Xuyên lại còn không trả lời cô ngay lập tức đấy.
"Tôi không chú ý trong công ty có bao nhiêu người, tôi hỏi anh cả một chút." Bạch Xuyên nói.
"..." Hỏi Bạch Tranh tương đương với việc hỏi có bao nhiêu người trong tập đoàn Dật Phong, nếu dựa theo số lượng này mà mua kẹo mừng, vậy thì mất bao nhiêu tiền?
"Khụ... Không cần nhiều như vậy, cái kia... bộ phận của anh có bao nhiêu người? Chính là những người thường xuyên làm việc cùng anh đó."
"Mười lăm người." Thật ra bộ phận Nghiên Phát[3] trò chơi không chỉ có mười lăm người, nhưng có thể cùng Bạch Xuyên tiếp xúc chỉ có mười lăm người.
[3] Bộ phận Nghiên Phát: bộ phận Nghiên cứu và Phát triển (R&D).
"Mười lăm người, cũng không phải rất nhiều." Mộc Tiểu Nhã nhìn kẹo mừng trước mặt, quyết định chọn thứ đắt hơn một chút, "Chúng ta mua hai mươi gói kẹo mừng, ngày mai khi đi làm, anh đưa cho bọn họ."
"Vì sao mười lăm người lại muốn mua hai mươi gói?" Bạch Xuyên, người cực kỳ nhạy cảm với những con số, không thể chịu đựng được sự không phù hợp.
"Mua thêm năm gói, đến lúc đó anh thấy ai thuận mắt thì đưa."
"Ồ."
Mua xong kẹo mừng, Mộc Tiểu Nhã lại đi mua mấy tấm card nhỏ màu hồng nhạt, sau đó cùng Bạch Xuyên trở về nhà.
Đảo mắt đã đến thứ hai.
Vì sáng sớm hôm nay hẹn người ta đến phỏng vấn nên Mộc Tiểu Nhã đi làm sớm hơn bình thường nửa giờ, trước khi đi, cô lại dặn dò Bạch Xuyên một lần, bảo anh nhất định phải nhớ đem kẹo mừng mang đến công ty chia cho đồng nghiệp.
Mộc Tiểu Nhã đi được khoảng mười phút thì xe đón Bạch Xuyên tới.
Sáng nay Bạch Tranh và Bạch Quốc Du không đến công ty mà đi họp ở chỗ khác, vì vậy Bạch Tranh đặc biệt bảo thư ký đến đón Bạch Xuyên đi làm.
"Tiểu Xuyên." Cửa xe mở ra, Vương Tịnh một thân quần áo công sở, vẻ mặt tươi cười từ trên xe bước xuống. Vương Tịnh là thư ký của Bạch Tranh, trước kia khi Bạch Xuyên sống cùng bà Bạch, gần như đều là Vương Tịnh đưa đón Bạch Xuyên đi làm.
Bạch Xuyên thấy người vừa tới, nắm chặt túi kẹo mừng trên tay, sau đó mím môi, đứng bất động.
"Nhị thiếu, thư ký Vương tới đưa cậu đi làm." Chú Lý thay Bạch Xuyên mở cửa xe. Trước đây thỉnh thoảng Bạch Xuyên sẽ ở lại biệt thự, vì vậy chú Lý cũng đã gặp qua Vương Tịnh vài lần. Ấn tượng của ông đối với Vương Tịnh không tồi, bởi vì ông có một tật xấu, chỉ cần Nhị thiếu nhà ông thích, chú Lý cũng tự nhiên có vài phần hảo cảm. Hơn nữa tật xấu này là bệnh truyền nhiễm của Bạch gia, dường như mỗi người đều có.
"Không đi." Bạch Xuyên cự tuyệt.
"Không đi, sao bỗng nhiên lại không đi, không phải buổi sáng vừa mới đồng ý với Nhị thiếu phu nhân hay sao?" Chú Lý nghi hoặc.
"Tiểu Xuyên, chúng ta đi làm thôi, bộ phận Nghiên Phát nghe nói anh trở lại, đều đang chờ anh đó." Vương Tịnh cũng cười khuyên.
"Không được gọi." Bạch Xuyên nhìn Vương Tịnh, cứng rắn nói, "Không được gọi tôi là Tiểu Xuyên."
Sắc mặt Vương Tịnh thay đổi, nhưng vẫn cười miễn cưỡng hỏi: "Tiểu Xuyên, có phải em làm gì sai không? Nếu có, anh nói cho em, em bảo đảm sẽ sửa."
"Không được gọi." Bạch Xuyên cau mày tức giận, người này sao lại nghe không hiểu, đã nói cô ta không được gọi, cô ta còn gọi.
Lúc này, Bạch Tranh từ trong phòng đi ra, nghe thấy ầm ĩ, banh mặt đi tới, hỏi Vương Tịnh: "Sao lại thế này?"
"Tổng giám đốc, tôi cũng không biết, Tiểu Xuyên anh ấy..."
"Không được gọi." Tiếng gầm lần này của Bạch Xuyên rõ ràng là to hơn trước, dọa Vương Tịnh vội vàng im bặt.
Cảm xúc Bạch Xuyên có chút dao động, những người khác đều không dám nói nữa, trầm mặc trong chốc lát, chờ sau khi Bạch Tranh cảm thấy cảm xúc của Bạch Xuyên đã hòa hoãn hơn một chút, anh ta mới nhẹ giọng hỏi Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên, làm sao vậy? Vì sao không đi làm?"
"Không cần cô ta đưa, cô ta không được gọi em là Tiểu Xuyên." Bạch Xuyên chỉ vào Vương Tịnh nói.
Sắc mặt Vương Tịnh nháy mắt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn nhìn Bạch Tranh, vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc, tôi cái gì cũng chưa làm, tôi không biết Tiểu... Nhị thiếu vì sao nói như vậy."
Bạch Tranh nhìn thoáng qua Vương Tịnh, cũng không có ý trách cứ, phất tay nói: "Cô về công ty trước đi."
"Vâng." Mặc dù Vương Tịnh cố gắng giải thích, nhưng chính cô ta cũng không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào, vì vậy chỉ có thể lo sợ bất an lái xe rời đi.
Chờ Vương Tịnh đi rồi, Bạch Tranh mới nghiêm túc hỏi Bạch Xuyên: "Vương Tịnh đã làm gì không tốt với em sao?"
Ánh mắt Bạch Tranh trầm xuống, lúc này chỉ cần Bạch Xuyên gật đầu, lửa giận của anh ta sẽ từ đáy mắt phát ra. Nhưng Bạch Xuyên lại đáp lại anh ta bằng vẻ mặt mờ mịt.
"Vì sao bỗng nhiên em không cho cô ta đưa đến công ty?" Bạch Tranh cho rằng Bạch Xuyên không nghe hiểu, vì thế lại hỏi lại.
"Bởi vì Tiểu Nhã không thích." Bạch Xuyên trả lời.
Mộc Tiểu Nhã? Bạch Tranh suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra, trước đó khi ở nghĩa trang, anh ta bảo Vương Tịnh ở lại đưa Bạch Xuyên và Mộc Tiểu Nhã về Mộc gia. Xem ra là lần đó Vương Tịnh đã làm gì đó khiến Mộc Tiểu Nhã không vui rồi. Vì vậy Mộc Tiểu Nhã bảo Bạch Xuyên không được tiếp xúc với Vương Tịnh, nên mới có việc xảy ra như hôm nay?
"Có phải Nhị thiếu phu nhân ghen không?" Chú Lý suy đoán.
"..." Phụ nữ thật phiền toái.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu Bạch Xuyên không thích Vương Tịnh, vậy không cho Vương Tịnh xuất hiện trước mặt Bạch Xuyên là được: "Chú Lý, để tài xế trong nhà đưa Tiểu Xuyên đến công ty."
"Vâng." Chú Lý lập tức xoay người đi an bài tài xế.
"Khi nào quay về, anh sẽ đổi tài xế cho em." Bạch Tranh nói với Bạch Xuyên.
"Cảm ơn."
Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tranh nháy mắt buông lỏng, chỉ vì câu cảm ơn này, đổi mười người tài xế cũng được.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Mộc Tiểu Nhã vào đại học, Bạch gia vắng vẻ hẳn, Bạch Xuyên rõ ràng trầm mặc hơn không ít. Giáo sư Phùng đề nghị Bạch Xuyên nên ra ngoài xã hội đi làm để mở rộng vòng xã giao.
Bạch Tranh: Tiểu Xuyên, em muốn đến công ty nhà mình làm không?
Bạch Xuyên: "..."
Bạch Tranh: Công ty có rất nhiều người tầm tuổi em.
Bạch Xuyên: "..."
Bạch Tranh: "Bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp đại học..."
Đại học? Tiểu Nhã vừa vào đại học, tốt nghiệp đại học xong phải đi làm sao?
Bạch Tranh: "Đi làm còn có thể..."
Bạch Xuyên nói như chém đinh chặt sắt: "Em đi!"
Bạch Tranh:... Rốt cuộc lý do nào vừa rồi của mình đã thuyết phục nó?
Lời của editor: Mấy chương gần đây đều dài quá mọi người ơi T.T 🙈
Edit: Flanty
Hai người nán lại trong sân nhà bà Bạch một hồi lâu, mãi cho đến giờ ăn tối mới về nhà.
Thẩm Thanh Di sớm đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn, tất cả đều là những thứ Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên thích ăn.
"Ba, mẹ, hai người thích ăn gì?" Cả một ngày Mộc Tiểu Nhã đều được ăn những món mình thích, cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, đó là cả đời ở cùng cha mẹ, vậy mà trước nay cô đều không chú ý tới những món ăn mà cha mẹ thích.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Thẩm Thanh Di thấy kỳ lạ.
"Con chỉ muốn biết thôi, bởi vì từ nhỏ, mọi người đều làm những món con thích, con cũng không biết hai người thích ăn gì."
"Bây giờ được gả ra ngoài rồi, rốt cuộc cũng biết đau lòng ba mẹ." Thẩm Thanh Di vẻ mặt vui mừng.
"Mẹ ~" Mộc Tiểu Nhã làm nũng, nhưng trong lòng lại sinh ra từng đợt áy náy, cô đã làm được quá ít cho cha mẹ, thậm chí còn...
"Ớt cay xào thịt, sườn heo om[1]." Bạch Xuyên bỗng lên tiếng.
Đột nhiên Bạch Xuyên nói ra tên hai món ăn khiến ba người Mộc gia đều sững sờ, Mộc Nhược Chu lại càng tò mò hỏi: "Sao con biết ba thích ăn sườn heo om?"
"Còn ớt cay xào thịt, sao con biết mẹ thích ăn?" Thẩm Thanh Di cũng hỏi theo.
Mộc Tiểu Nhã trợn mắt há mồm nhìn cha mẹ: Ý họ là Bạch Xuyên nói đúng?
"Con nhớ rõ." Bạch Xuyên trả lời.
"Nhớ rõ?" Thẩm Thanh Di cùng chồng hai mặt nhìn nhau, "Chẳng lẽ trước kia chúng ta nói đến trước mặt Bạch Xuyên?"
"Dạ." Bạch Xuyên gật đầu.
"... Nhìn con xem." Thẩm Thanh Di lập tức ghét bỏ con gái, "Bạch Xuyên mới đến nhà chúng ta vài lần đã nhớ kỹ chúng ta thích ăn gì, con ở nhà hai mươi mấy năm, con làm được gì."
"Đâu giống nhau, nói về trí nhớ, con và Tiểu Xuyên có thể cùng một cấp bậc sao?" Mộc Tiểu Nhã ủy khuất.
"Con nhớ giúp cô ấy." Bạch Xuyên thấy vợ mình bởi vì không nhớ được cha mẹ thích ăn gì mà bị phê bình, vội vàng tỏ vẻ mình nguyện ý giúp vợ nhớ kỹ, anh mà nhớ kỹ, khẳng định sẽ không quên.
"Tốt, cho Tiểu Xuyên mặt mũi, không nói con." Thẩm Thanh Di cười tủm tỉm đáp lời, cũng buông tha cho con gái mình.
Vì hôm nay Mộc Tiểu Nhã đến đây sớm nên vừa ăn xong bữa tối Thẩm Thanh Di đã thúc giục con gái về nhà chồng.
"Thời gian còn sớm mà." Mộc Tiểu Nhã có chút luyến tiếc.
"Sớm gì mà sớm, lái xe về còn mất một giờ đấy." Thẩm Thanh Di ý bảo chồng đem ớt băm ra đưa cho con gái.
"Cầm lấy, đây là tháng trước mẹ mới làm, ớt này đặc biệt cay, khi ăn nhớ nhắc nhở thông gia một chút." Cuối cùng thì cũng nghe theo Mộc Tiểu Nhã tặng ớt cay, bởi vì sau khi hai vợ chồng già bọn họ suy nghĩ, dường như tặng gì cũng không bằng đồ do mình tự tay làm. Dù sao so về nguồn tài chính, họ không so sánh được với Bạch gia.
"Đều ở một thành phố, muốn về thăm chúng ta lúc nào thì về." Thẩm Thanh Di nói.
"Mỗi ngày con đều muốn gặp hai người." Mộc Tiểu Nhã nói miễn cưỡng.
"Vậy sao lúc trước con vội vã kết hôn làm gì, không kết hôn thì có thể ở nhà luôn." Mộc Nhược Chu nhìn con gái bỗng nhiên giận dỗi nói, đúng vậy, trong lòng ông vẫn có chút trách cứ con gái lấy chồng quá sớm.
"Không được!" Bạch Xuyên vừa nghe cha vợ nói không cho Tiểu Nhã kết hôn, lập tức sốt ruột kéo Mộc Tiểu Nhã ra phía sau mình.
"..." Mộc Nhược Chu vừa thấy tư thế này của Bạch Xuyên, cảm thấy dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này, nói giỡn một chút cũng không hiểu.
"Được được, không đoạt với con, đưa Tiểu Nhã đi đi." Thẩm Thanh Di nén cười nói.
Hai người rời đi.
Hai vị Mộc gia nhìn theo xe rời đi, sau đó quay về nhà. Tuy nói miễn cưỡng, nhưng trên khuôn mặt hai người đều mang theo thoải mái và vui mừng. Lúc thấy Bạch Xuyên của bây giờ, họ phát hiện Bạch Xuyên chẳng những có thể tự mình làm việc kiếm tiền, còn biết đau cho Tiểu Nhã, thậm chí biết che chở cho Tiểu Nhã. Những điều này có đúng là yêu cầu của họ đối với con rể tương lai không?
Vì vậy, Bạch Xuyên ưu tú hơn rất nhiều so với họ nghĩ, Tiểu Nhã cũng tốt hơn so với họ tưởng tượng.
———
Trên đường trở về, Mộc Tiểu Nhã bắt đầu khen ngợi Bạch Xuyên: "Hôm nay biểu hiện của anh không tồi nha, ba mẹ rõ ràng rất thích anh."
"Bởi vì dùng tiền lương mua ghế mát xa sao?" Bạch Xuyên hỏi.
"Ách..." Sao lại nói thực tế như vậy, "Cũng có một phần là nguyên nhân này, nhưng anh có thể nhớ kỹ đồ ăn ba mẹ thích, cũng là một điểm cộng."
"Ừ." Bạch Xuyên cái hiểu cái không gật đầu.
"Đúng rồi..." Có một chuyện Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn quên hỏi, "Tiểu Xuyên, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu?"
"50 vạn, còn tiền thưởng cuối năm nữa." Bạch Xuyên trả lời, tiền thưởng cuối năm như thế nào thì Bạch Xuyên cũng không rõ, vì thế không đưa ra con số cụ thể.
"50 vạn?! Một năm là 600 vạn, lại thêm tiền thưởng cuối năm... Vậy anh làm được hơn ba năm rồi à?"
"Ba năm sáu tháng lẻ bảy ngày."
Mộc Tiểu Nhã theo bản năng bắt đầu tính tiền lương, tính được một lát thì bỏ cuộc. Tóm lại cô có thể xác định rằng, thẻ lương của Bạch Xuyên không có gì thay đổi sau ba năm. Lần sử dụng đầu tiên, có lẽ chính là để mua cái ghế mát xa kia.
"Cụ thể anh làm gì ở công ty? Tiền lương cao như vậy?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Lập trình, chủ yếu phụ trách..." Bạch Xuyên liên tiếp nói ra một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp, Mộc Tiểu Nhã nghe không hiểu gì, cuối cùng chỉ có thể tỏ vẻ mình hiểu.
Quên đi, thế giới học thần, cô không muốn tiến vào.
Nhưng nói đến công việc, cô hình như đã đồng ý với Bạch Tranh nhắc nhở Bạch Xuyên quay trở lại làm việc rồi.
"Tiểu Xuyên, tại sao em không thấy anh đi làm?" Mộc Tiểu Nhã ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Ở bên em."
"... Ban ngày em cũng phải đi làm, anh không cần ở bên em."
"Chờ em."
"..."
Mộc Tiểu Nhã cảm động, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút áp lực. Cô biết mình là sự tồn tại rất quan trọng đối với Bạch Xuyên, nhưng khi toàn bộ sinh hoạt của một người đều chỉ quay xung quanh một người, người bị quay xung quanh cũng sẽ vô cùng áp lực, hiện tại Mộc Tiểu Nhã chính là như vậy. Nếu Bạch Xuyên hy sinh công việc và sinh hoạt của mình chỉ vì chờ cô, muốn ở bên cô, vậy thì cô sẽ cảm thấy mình là một người thấy bại khi ra ngoài làm việc.
Ngay cả khi cô không còn nhiều thời gian, cô cũng không muốn cuộc sống của Bạch Xuyên đi xuống như vậy. Cô hy vọng bọn họ ở bên nhau, hạnh phúc mà bình đẳng.
Đi qua ngã tư đường, Mộc Tiểu Nhã dừng xe lại, cô quay đầu nhìn Bạch Xuyên, rất bình tĩnh và nghiêm túc hỏi: "Tiểu Xuyên, anh thích làm việc không?"
Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã đang muốn nói chuyện, lại nghe Mộc Tiểu Nhã bổ sung một câu: "Không được so sánh công việc với em."
"... Thích." Bạch Xuyên suy nghĩ một lát mới gật đầu.
Anh rất thích công việc hiện tại của mình, công việc này có thể tạo ra những đồ vật tuyệt vời thông qua việc mã hoá đơn giản. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện một đồ vật mới rất phức tạp, yêu cầu anh phải tháo gỡ rắc rối, anh rất thích quá trình giải mã này.
"Vậy cuối tuần anh quay lại đi làm được không?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Em muốn tôi đi làm?" Bạch Xuyên hỏi với ánh mắt khó hiểu. Điều này làm Mộc Tiểu Nhã cảm thấy, dường như chỉ cần cô nói đúng, là từ chối luôn mong muốn ở bên cô, chờ cô của Bạch Xuyên.
"Tiểu Xuyên, anh biết sau khi kết hôn, người chồng nên làm gì không?" Mộc Tiểu Nhã không trực tiếp trả lời vấn đề của Bạch Xuyên, cô quyết định sẽ dùng một lý do khác thuyết phục anh.
Bạch Xuyên mờ mịt lắc đầu, anh chỉ biết, kết hôn thì có thể vĩnh viễn ở bên Mộc Tiểu Nhã.
"Sau khi kết hôn, người chồng phải kiếm tiền nuôi gia đình, nếu anh không đi làm, sao có thể nuôi gia đình, nuôi em?" Mộc Tiểu Nhã giả vờ buồn rầu.
"Tôi nuôi, thứ hai tôi đi làm." Bạch Xuyên lập tức bảo đảm, anh muốn nuôi gia đình, nuôi Tiểu Nhã.
Vội vã nói mình muốn nuôi, Bạch Xuyên thật sự quá đáng yêu, Mộc Tiểu Nhã không nhịn được hôn xuống sườn mặt Bạch Xuyên một cái, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Bạch Xuyên ôm mặt, đôi mắt phản chiếu ánh đèn neon của thành phố, loé lên đủ màu sắc, cuối cùng hợp lại thành một ý cười.
———
Hai người về đến nhà đã hơn 8 giờ, vừa mới đỗ xe xong, chú Lý đã tiến lên đón.
"Nhị thiếu, Nhị thiếu phu nhân, bức tranh ghép hình tôi đã cho người treo lên rồi."
"Cảm ơn chú Lý." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Nhị thiếu phu nhân quá khách khí rồi, đúng rồi, phòng bếp có dưa hấu đã ướp lạnh, Nhị thiếu và Nhị thiếu phu nhân có muốn ăn một chút không?"
"Không cần, cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, sau đó đưa ớt băm nhỏ mang từ nhà đi cho chú Lý, "Đây là ớt băm do mẹ tôi làm."
"Phu nhân thông gia làm, vậy hương vị nhất định là rất ngon, vừa lúc bữa tối ngày mai có món đầu cá hấp ớt băm[2], vừa vặn có thể dùng tới." Lý thúc nói.
"..." Đừng cho là tôi không biết bữa tối mỗi ngày đều được đưa ra ngẫu nhiên.
Hai người cùng nhau đi vào phòng khách, vừa bước vào, Mộc Tiểu Nhã đã ngửi thấy mùi dưa hấu thanh mát thoải mái.
Xem ra món tráng miệng của bữa tối nay là dưa hấu, trách không được vừa rồi chú Lý hỏi bọn họ có muốn ăn dưa hấu không.
Cả nhà họ Bạch đều đang ở dưới lầu, Mộc Tiểu Nhã dĩ nhiên phải đến chào hỏi, hai người theo mùi hương dưa hấu đi vào phòng khách, liền thấy ba thành viên họ Bạch đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, mỗi người ôm nửa quả dưa hấu.
"..." Sao hình ảnh này lại có vẻ hơi sai sai?
Ăn dưa hấu có lạ không? Ăn dưa hấu đương nhiên không lạ.
Ôm nửa quả dưa hấu ăn bằng muỗng có lạ không?
Ăn dưa hấu không sai, cách ăn hào phóng này cũng không sai. Nhưng trong một căn biệt thự cao cấp, trong một phòng khách sang trọng, cùng với ba người ăn mặc tinh tế ở trước mặt, không phải nên đem dưa hấu cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó rụt rè dùng nĩa ăn mới hợp lý sao?
"Tiểu Xuyên, Tiểu Nhã, các con đã về?" Lý Dung hướng cái muỗng trắng trong tay chào hỏi hai người.
"Ba, mẹ, anh cả, mọi người đang ăn dưa hấu à?" Mộc Tiểu Nhã một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
"Đúng, đúng, chúng ta chưa từng ăn dưa hấu như vậy đâu, không nghĩ rằng lấy cái muỗng trực tiếp xúc lên ăn sẽ đã ghiền như vậy."
"Ha ha... rất thú vị." Mộc Tiểu Nhã không biết nói gì, chỉ có thể xấu hổ phụ họa.
"Tất cả là nhờ con và Tiểu Xuyên đã mang đến cảm hứng cho chúng ta." Lý Dung hưng phấn nói.
"Bọn con?" Mộc Tiểu Nhã không hiểu, cô mới vừa từ nhà mẹ đẻ về, cũng chưa làm gì đâu.
"Chỉ là bức tranh ghép hình trong phòng các con, ban ngày mẹ vừa nhìn thấy, thấy rất hay, không nhịn được liền muốn học theo bộ dáng các con ăn dưa hấu một lần." Ban ngày, khi chú Lý giúp treo bức tranh trò chơi ghép hình lên, Lý Dung cũng đi theo nhìn vài lần, lúc ấy nhìn thấy sự tương tác giữa hai người trong tranh thì thấy thích không chịu được. Vì vậy lúc ăn tối xong mới bắt chồng và con trai, buộc hai người học phải cùng học theo bộ dáng ăn dưa hấu trong tranh.
Mộc Tiểu Nhã nhìn mặt hai người kia, một người lộ vẻ mặt xấu hổ, một người cúi đầu không nói, nhưng động tác ăn dưa hấu trên tay cũng không dừng lại.
"Vậy... Vậy mọi người tiếp tục ăn, chúng con lên lầu thay quần áo trước." Mộc Tiểu Nhã cảm thấy nơi này không nên ở lại lâu, đang chuẩn bị chuồn đi.
"Đợi chút, con giúp chúng ta chụp một tấm ảnh. Sau đó mẹ cũng sẽ làm một bộ trò chơi ghép hình, rồi nhờ Tiểu Xuyên giúp chúng ta ghép." Lý Dung nói.
Còn muốn chụp ảnh!
Hai cha con Bạch gia vừa ăn dưa hấu vừa tránh xa.
"Được ạ." Mộc Tiểu Nhã lấy điện thoại ra.
"Hai người lại đây, ngồi cạnh nhau chụp." Lý Dung quay đầu nói với hai người đàn ông vẫn còn đang hờn dỗi ngồi ăn dưa hấu.
Hai người đàn ông lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, cũng không biết đã thống suốt tư tưởng như thế nào, cuối cùng ôm dưa hấu một trái một phải ngồi xuống, sống cũng không còn gì luyến tiếc nhìn vào camera.
Sau khi chụp, Mộc Tiểu Nhã gửi ảnh qua WeChat cho Lý Dung, sau đó một đường nén cười, chạy lên phòng trên lầu hai mới dám cười không kiêng nể gì.
Ôi chao ~ Bạch Xuyên nhất định là giống mẹ chồng, cho nên mới đáng yêu như vậy, ha ha ha...
Dưới lầu, hai cha con Bạch gia chụp ảnh xong, lập tức từ hai bên trái phải tách ra, ngồi trở lại vị trí của mình, tính toán mau chóng ăn xong dưa hảo trong tay để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Nhưng bọn họ không bao giờ ngờ tới, họ còn chưa ăn xong, ảnh chụp ăn dưa hấu cũng đã truyền khắp vòng tròn phú hào Vân Thành.
Thậm chí có người còn bí mật phát WeChat hỏi Bạch Tranh: "Bạch gia các cậu có kế hoạch bán trái cây à, sao gần đây cứ hết anh đào rồi lại là dưa hấu?"
Bạch Tranh: "..."
Mộc Tiểu Nhã bên này thật vất vả mới ngừng cười, sau đó lại thấy mẹ chồng phát lên vòng tròn bạn bè, ngay lập tức lại cười ha ha.
———
Tắm xong, thay xong áo ngủ, hai người khoanh chân ngồi cuối giường, ngẩng đầu thưởng thức bức tranh ghép hình phía đối diện.
"Tiểu Xuyên, anh còn khó chịu không?" Mặc dù trò chơi ghép hình đã được treo lên, nhưng Mộc Tiểu Nhã biết mặt sau của nó vẫn còn có cái đinh.
"Không khó chịu." Bạch Xuyên nhìn bức tranh ghép hình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộc Tiểu Nhã lập tức yên lòng, sau đó mới có tâm tình cẩn thận thưởng thức bức tranh ghép hình này. Nhìn trong chốc lát, Mộc Tiểu Nhã không thể không thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh của Lương Nặc Nặc rất tốt, kết cấu và ánh sáng dường như là được phối hợp hoàn mỹ, ngay cả cô học thiết kế cũng không thấy có chút nào không hài hòa.
Hơn nữa, Mộc Tiểu Nhã thực sự rất thích cảnh trong bức tranh này. Ngày đó cô và Bạch Xuyên cùng đi giúp Lương Nặc Nặc hái anh đào, vì vậy đều ăn mặc hết sức tùy ý, quần áo dài tay đơn giản, ống quần và tay áo đều được xắn lên, đầu tóc hai người trải qua một ngày dài lao động cũng trở nên hỗn độn. Cô và Bạch Xuyên ngồi dựa vào vai nhau, trên mặt đều là mồ hôi, trong tay ôm dưa hấu, đáy mắt tràn đầy ý cười, sau lưng là ánh mặt trời xuống núi, trong góc còn có một sọt anh đào mới hái. Toàn bộ bức tranh tràn đầy hơi thở sinh hoạt, yên tĩnh mà tốt đẹp.
"Em thích bức tranh này." Mộc Tiểu Nhã tỏ thái độ.
"Tôi cũng thích." Bạch Xuyên không biết nên đánh giá như thế nào, nhưng khi anh nhìn bức tranh ghép hình này, sẽ có một cảm giác rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Xuyên đúng giờ đi chạy bộ, theo thường lệ lại gặp anh trai mình trước cửa nhà.
Hôm nay quãng đường chạy bộ của Bạch Xuyên là 2900 m, Bạch Tranh vừa chạy vừa lên kế hoạch, hôm nay anh sẽ chạy cùng Bạch Xuyên 1450 m, sau đó để Bạch Xuyên vòng ngược về, còn anh lại tiếp tục chạy tiếp, kiên trì chạy một mình 5 km, bằng không lượng vận động mỗi ngày đều không đủ.
Chạy được một lát, lại đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ quen thuộc, Bạch Tranh biết, Bạch Xuyên chạy lên phía trước một đoạn rồi sẽ quay về, vừa mới suy nghĩ đến, Bạch Xuyên bỗng nhiên chuyển bước chân.
Đây là muốn vòng về.
Bạch Tranh không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước, chạy được khoảng 7-8 m, anh vẫn có chút không yên tâm, vì thế quay đầu lại nhìn một cái, một cái nhìn này khiến anh lập tức dừng bước.
Bởi vì Bạch Xuyên đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Tranh có chút buồn bực, vội vàng quay lại, đang muốn hỏi Bạch Xuyên vì sao không chạy về tiếp thì nghe thấy Bạch Xuyên lên tiếng: "Anh chạy quá."
"..." Chạy quá, ai chạy quá, chạy 2900 m là nhiệm vụ của cậu, không phải của tôi, mỗi ngày tôi đều phải chạy 5 km có được không. Nhưng... nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của em trai mình, Bạch Tranh còn có thể nói gì nữa, huống chi đây là lần đầu tiên em trai quan tâm đến anh, tuy sự quan tâm có chút không đúng.
Thở dài, Bạch Tranh chủ động thừa nhận "sai lầm": "Anh tính sai khoảng cách."
Thấy Bạch Tranh kịp thời ý thức được sai lầm của mình, Bạch Xuyên không nói nữa, xoay người tiếp tục chạy bộ.
Bạch Tranh thần sắc phức tạp chạy phía sau, cân nhắc xem chút nữa có nên đến phòng tập thể thao chạy bộ để bổ sung quãng đường chạy còn lại không.
Chạy về đến cổng lớn, hai người đồng thời dừng lại, người giúp việc vội vàng tiến lên đưa khăn lông để hai người lau mồ hôi. Bạch Tranh đang lau mồ hôi trên cổ, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy nghiêng đầu nhìn qua.
"Em muốn đi làm." Bạch Xuyên chính là đang chờ Bạch Tranh quay đầu, thấy anh ta nhìn mình, lập tức đem lời muốn nói nói ra, sau đó sải bước rời đi.
"..." Muốn đi thì đi, không đi thì không đi, nếu cậu không phải em trai tôi, tôi đã sa thải cậu cả trăm lần rồi.
Hừ!
———
Bởi vì ngày mai Bạch Xuyên muốn kết thúc nghỉ phép quay lại công ty đi làm nên sau khi ăn xong bữa sáng, Mộc Tiểu Nhã liền đưa Bạch Xuyên đi siêu thị trong thành phố. Cô định mua chút kẹo mừng để ngày mai Bạch Xuyên tặng cho đồng nghiệp.
"Trong công ty anh có tổng cộng bao nhiêu người?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
Bạch Xuyên ngẩn người, đột nhiên rút điện thoại ra.
"Anh lấy điện thoại làm gì?" Mộc Tiểu Nhã cảm thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô hỏi Bạch Xuyên về vấn đề có liên quan tới con số, Bạch Xuyên lại còn không trả lời cô ngay lập tức đấy.
"Tôi không chú ý trong công ty có bao nhiêu người, tôi hỏi anh cả một chút." Bạch Xuyên nói.
"..." Hỏi Bạch Tranh tương đương với việc hỏi có bao nhiêu người trong tập đoàn Dật Phong, nếu dựa theo số lượng này mà mua kẹo mừng, vậy thì mất bao nhiêu tiền?
"Khụ... Không cần nhiều như vậy, cái kia... bộ phận của anh có bao nhiêu người? Chính là những người thường xuyên làm việc cùng anh đó."
"Mười lăm người." Thật ra bộ phận Nghiên Phát[3] trò chơi không chỉ có mười lăm người, nhưng có thể cùng Bạch Xuyên tiếp xúc chỉ có mười lăm người.
[3] Bộ phận Nghiên Phát: bộ phận Nghiên cứu và Phát triển (R&D).
"Mười lăm người, cũng không phải rất nhiều." Mộc Tiểu Nhã nhìn kẹo mừng trước mặt, quyết định chọn thứ đắt hơn một chút, "Chúng ta mua hai mươi gói kẹo mừng, ngày mai khi đi làm, anh đưa cho bọn họ."
"Vì sao mười lăm người lại muốn mua hai mươi gói?" Bạch Xuyên, người cực kỳ nhạy cảm với những con số, không thể chịu đựng được sự không phù hợp.
"Mua thêm năm gói, đến lúc đó anh thấy ai thuận mắt thì đưa."
"Ồ."
Mua xong kẹo mừng, Mộc Tiểu Nhã lại đi mua mấy tấm card nhỏ màu hồng nhạt, sau đó cùng Bạch Xuyên trở về nhà.
Đảo mắt đã đến thứ hai.
Vì sáng sớm hôm nay hẹn người ta đến phỏng vấn nên Mộc Tiểu Nhã đi làm sớm hơn bình thường nửa giờ, trước khi đi, cô lại dặn dò Bạch Xuyên một lần, bảo anh nhất định phải nhớ đem kẹo mừng mang đến công ty chia cho đồng nghiệp.
Mộc Tiểu Nhã đi được khoảng mười phút thì xe đón Bạch Xuyên tới.
Sáng nay Bạch Tranh và Bạch Quốc Du không đến công ty mà đi họp ở chỗ khác, vì vậy Bạch Tranh đặc biệt bảo thư ký đến đón Bạch Xuyên đi làm.
"Tiểu Xuyên." Cửa xe mở ra, Vương Tịnh một thân quần áo công sở, vẻ mặt tươi cười từ trên xe bước xuống. Vương Tịnh là thư ký của Bạch Tranh, trước kia khi Bạch Xuyên sống cùng bà Bạch, gần như đều là Vương Tịnh đưa đón Bạch Xuyên đi làm.
Bạch Xuyên thấy người vừa tới, nắm chặt túi kẹo mừng trên tay, sau đó mím môi, đứng bất động.
"Nhị thiếu, thư ký Vương tới đưa cậu đi làm." Chú Lý thay Bạch Xuyên mở cửa xe. Trước đây thỉnh thoảng Bạch Xuyên sẽ ở lại biệt thự, vì vậy chú Lý cũng đã gặp qua Vương Tịnh vài lần. Ấn tượng của ông đối với Vương Tịnh không tồi, bởi vì ông có một tật xấu, chỉ cần Nhị thiếu nhà ông thích, chú Lý cũng tự nhiên có vài phần hảo cảm. Hơn nữa tật xấu này là bệnh truyền nhiễm của Bạch gia, dường như mỗi người đều có.
"Không đi." Bạch Xuyên cự tuyệt.
"Không đi, sao bỗng nhiên lại không đi, không phải buổi sáng vừa mới đồng ý với Nhị thiếu phu nhân hay sao?" Chú Lý nghi hoặc.
"Tiểu Xuyên, chúng ta đi làm thôi, bộ phận Nghiên Phát nghe nói anh trở lại, đều đang chờ anh đó." Vương Tịnh cũng cười khuyên.
"Không được gọi." Bạch Xuyên nhìn Vương Tịnh, cứng rắn nói, "Không được gọi tôi là Tiểu Xuyên."
Sắc mặt Vương Tịnh thay đổi, nhưng vẫn cười miễn cưỡng hỏi: "Tiểu Xuyên, có phải em làm gì sai không? Nếu có, anh nói cho em, em bảo đảm sẽ sửa."
"Không được gọi." Bạch Xuyên cau mày tức giận, người này sao lại nghe không hiểu, đã nói cô ta không được gọi, cô ta còn gọi.
Lúc này, Bạch Tranh từ trong phòng đi ra, nghe thấy ầm ĩ, banh mặt đi tới, hỏi Vương Tịnh: "Sao lại thế này?"
"Tổng giám đốc, tôi cũng không biết, Tiểu Xuyên anh ấy..."
"Không được gọi." Tiếng gầm lần này của Bạch Xuyên rõ ràng là to hơn trước, dọa Vương Tịnh vội vàng im bặt.
Cảm xúc Bạch Xuyên có chút dao động, những người khác đều không dám nói nữa, trầm mặc trong chốc lát, chờ sau khi Bạch Tranh cảm thấy cảm xúc của Bạch Xuyên đã hòa hoãn hơn một chút, anh ta mới nhẹ giọng hỏi Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên, làm sao vậy? Vì sao không đi làm?"
"Không cần cô ta đưa, cô ta không được gọi em là Tiểu Xuyên." Bạch Xuyên chỉ vào Vương Tịnh nói.
Sắc mặt Vương Tịnh nháy mắt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn nhìn Bạch Tranh, vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc, tôi cái gì cũng chưa làm, tôi không biết Tiểu... Nhị thiếu vì sao nói như vậy."
Bạch Tranh nhìn thoáng qua Vương Tịnh, cũng không có ý trách cứ, phất tay nói: "Cô về công ty trước đi."
"Vâng." Mặc dù Vương Tịnh cố gắng giải thích, nhưng chính cô ta cũng không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào, vì vậy chỉ có thể lo sợ bất an lái xe rời đi.
Chờ Vương Tịnh đi rồi, Bạch Tranh mới nghiêm túc hỏi Bạch Xuyên: "Vương Tịnh đã làm gì không tốt với em sao?"
Ánh mắt Bạch Tranh trầm xuống, lúc này chỉ cần Bạch Xuyên gật đầu, lửa giận của anh ta sẽ từ đáy mắt phát ra. Nhưng Bạch Xuyên lại đáp lại anh ta bằng vẻ mặt mờ mịt.
"Vì sao bỗng nhiên em không cho cô ta đưa đến công ty?" Bạch Tranh cho rằng Bạch Xuyên không nghe hiểu, vì thế lại hỏi lại.
"Bởi vì Tiểu Nhã không thích." Bạch Xuyên trả lời.
Mộc Tiểu Nhã? Bạch Tranh suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra, trước đó khi ở nghĩa trang, anh ta bảo Vương Tịnh ở lại đưa Bạch Xuyên và Mộc Tiểu Nhã về Mộc gia. Xem ra là lần đó Vương Tịnh đã làm gì đó khiến Mộc Tiểu Nhã không vui rồi. Vì vậy Mộc Tiểu Nhã bảo Bạch Xuyên không được tiếp xúc với Vương Tịnh, nên mới có việc xảy ra như hôm nay?
"Có phải Nhị thiếu phu nhân ghen không?" Chú Lý suy đoán.
"..." Phụ nữ thật phiền toái.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu Bạch Xuyên không thích Vương Tịnh, vậy không cho Vương Tịnh xuất hiện trước mặt Bạch Xuyên là được: "Chú Lý, để tài xế trong nhà đưa Tiểu Xuyên đến công ty."
"Vâng." Chú Lý lập tức xoay người đi an bài tài xế.
"Khi nào quay về, anh sẽ đổi tài xế cho em." Bạch Tranh nói với Bạch Xuyên.
"Cảm ơn."
Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tranh nháy mắt buông lỏng, chỉ vì câu cảm ơn này, đổi mười người tài xế cũng được.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Mộc Tiểu Nhã vào đại học, Bạch gia vắng vẻ hẳn, Bạch Xuyên rõ ràng trầm mặc hơn không ít. Giáo sư Phùng đề nghị Bạch Xuyên nên ra ngoài xã hội đi làm để mở rộng vòng xã giao.
Bạch Tranh: Tiểu Xuyên, em muốn đến công ty nhà mình làm không?
Bạch Xuyên: "..."
Bạch Tranh: Công ty có rất nhiều người tầm tuổi em.
Bạch Xuyên: "..."
Bạch Tranh: "Bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp đại học..."
Đại học? Tiểu Nhã vừa vào đại học, tốt nghiệp đại học xong phải đi làm sao?
Bạch Tranh: "Đi làm còn có thể..."
Bạch Xuyên nói như chém đinh chặt sắt: "Em đi!"
Bạch Tranh:... Rốt cuộc lý do nào vừa rồi của mình đã thuyết phục nó?
Lời của editor: Mấy chương gần đây đều dài quá mọi người ơi T.T 🙈
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook