Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)
Chương 50: CHỈ CẦN Duyên Duyên NHÀ CHÚNG TÔI ĐỒNG Ý

Nhưng có vẻ Dương Xinh Xinh đã quá kích động, cô ấy không để ý đến sự tức giận của cô, mà vẫn tiếp tục nói với Phong Tùy: “Thích là tốt rồi, vậy anh có biết ai là người đã dụ Duyên Duyên đến khách sạn Ánh An, vào phòng 1201 không? Để tôi nói cho anh biết nhé, là tôi đó! Là Dương Xinh Xinh tôi, cho nên giờ anh phải cảm ơn ai? Đó chính là bà mối tôi!”

“Cho nên cô muốn như thế nào?” Phong Tùy nhìn cô, như cười mà lại như không cười, cánh tay anh vẫn cứ ôm chặt lấy eo của Cố Duyên.

Cố Duyên liên tục nháy mắt ra hiệu cho Dương Xinh Xinh, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, dám nói điều kiện với Phong Tùy sao? Con nhóc kia không sợ chết sao? Cô bỗng nhiên nhớ đến giám đốc Chu, người đã chết thảm dưới họng súng của anh, sau đó bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Dương Xinh Xinh tiếp tục ngó lơ lời nhắc nhở của cô, sau đó quay về phía Phong Tùy rồi làm động tác đòi tiền: “Dù gì cũng nên đòi phí làm mối chư.”

“Có thể, vậy cô muốn bao nhiêu?” Phong Tùy nhanh chóng trả lời mà không thèm nghĩ ngợi.

Dương Xinh Xinh suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận lên tiếng: “Ừm... thật ra bây giờ tôi đang thiếu một chiếc xe, hay là anh đưa cho tôi một chiếc Audi Q5 đi, dù sao anh cũng có rất nhiều tiền...”

“Có thể.”

“Tôi còn chưa nói hết mà, thật ra R8 càng đẹp, càng có nhiều tính năng hơn Q5, anh nói xem...”

“Có thể.”

“... Nhưng mà, tôi cảm thấy Lotus thích hợp với con gái hơn là R8, ôi chao, thật là khó khăn mà, không biết chọn cái nào tốt hơn đây?”

“Cô tự quyết định đi.”

Một chiếc xe ô tô thể thao mấy tỷ mà anh ta không thèm suy nghĩ đã đồng ý rồi sao? Lần này không chỉ có Sương Sương và Xinh Xinh ngạc nhiên mà Cố Duyên cũng cảm thấy giật mình, cô không ngờ Phong Tùy lại là người hào phóng như vậy, có lẽ là vì cô chưa từng đòi hỏi anh bất kỳ thứ gì.

Dương Xinh Xinh thấy khuôn mặt của Phong Tùy vẫn ấm áp như lúc ban đầu, cô nhịn xuống sự vui vẻ trong lòng, và cố không để cho bản thân nhảy về vì vui vẻ, sau đó cười hì hì nói: “Vậy thì Lotus đi, còn nữa, anh Phong anh nhìn xem, căn nhà này của tôi đã cũ lắm rồi, mỗi lần Duyên Duyên đến đây ở đều không tiện cho lắm, anh xem, nếu như được thì anh tặng cho chúng tôi một căn hộ có ba phòng ngủ nữa được không?”

Có lẽ là vì cô ấy cảm thấy bản thân tham lam như vậy có phần không thích hợp nên vội vàng bổ sung một câu: “Tôi yêu cầu cái này cũng là vì Duyên Duyên thôi, anh xem, cô ấy động một tý là bỏ nhà đi, mà lần nào cũng đến chỗ của chúng tôi, nhưng chỗ nhỏ này của tôi sao có thể phù hợp với cô ấy chứ.”

Dương Sương Sương thấy cô ấy càng nói càng quá đáng thì vội vàng chạy đến, kéo tay cô ấy lại rồi bắt đầu khuyên bảo: “Xinh Xinh, anh Phong cũng không phải là có thể in tiền, nên em đừng có trêu anh ấy nữa.”

Dương Xinh Xinh đẩy tay của cô ấy ra, rồi nhìn chằm chằm về phía Phong Tùy.

Phong tùy hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Căn hộ có ba phòng ngủ thì vẫn còn quá nhỏ, tôi sẽ tặng cho cô một căn biệt thự kiểu châu Âu có cả vườn nữa, cô thấy sao.”

“Biệt... thự...” Dương Xinh Xinh lắp bắp.

“Còn có yêu cầu khác sao?” Phong Tùy nhướn mày lên nhìn cô, dáng vẻ vô cùng xấu xa.

“Nếu như... có thể được thì cho tôi một ông chồng có tiền nữa là được...” Dương Xinh Xinh cảm thấy bản thân như nằm mơ vậy.

“Tôi, cô thấy thế nào?”

“Anh?”

“Đúng vậy, chỉ cần Duyên Duyên nhà tôi đồng ý.” Phong Tùy cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Cố Duyên, nụ cười vẫn xấu xa như trước.

Cố Duyên nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, lạnh giọng giễu cợt: “Anh Phong, đây chính là cách tán gái của anh sao? Xem ra cũng không quá cao tay.”

Nhà, xe, anh ta thực sự nghĩ bản thân mình có thể in tiền sao?

“Bà nó! Thì ra là anh đang trêu đùa tôi sao?” Dương Xinh Xinh đột nhiên nhảy dựng lên, tức giận nhìn Phong Tùy rồi hét lên: “Đồ đàn ông thối tha! Tôi còn cho rằng anh rất hào phóng cơ, hóa ra là anh đang trêu tôi, tức chết tôi mà!”

Phong Tùy chỉ cười chứ không nói lời nào.

Dương Sương Sương kéo áo của Dương Xinh Xinh rồi khuyên nhủ: “Xinh Xinh, chúng ta đi ra ngoài đi, hai người bọn họ vẫn còn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau đâu.”

Dương Xinh Xinh ôm một bụng tức đi ra ngoài, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, hai chị em họ vừa rời khỏi thì Cố Duyên lập tức cảm thấy mất tự nhiên. Cô lạnh lùng nhìn Phong Tùy: “Anh Phong, bây giờ anh có thể buông em ra không?”

Phong Tùy vừa buông tay ra là cô lập tức đi ngồi sang chiếc ghế sofa ở phía đối diện, tránh anh như tránh tà vậy.

“Em đã nghĩ kỹ chưa? Khi nào định theo anh trở về?” Phong Tùy nhìn cô chăm chú rồi nghiêm túc hỏi.

Trở về với anh ta? Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến việc này có được không?

“Chẳng lẽ em muốn ở đây cả đời?”

Cố Duyên nhìn ánh bằng ánh mắt thù hận: “Anh Phong, kết cục ngày hôm nay của em không phải là do một tay anh tạo thành sao? Anh đợi em bị nhà họ Ngự đuổi đi, không nơi nương tựa thì sẽ về bên anh sao?”

Nếu như không phải trước đây anh dừng xe ở trước cổng nhà họ Ngự và cưỡng hôn cô thì sao có thể bị Dung Kim chụp được ảnh, sau đó còn bị cô ta đăng lên báo chứ? Và sao cô có thể bị nhà họ Ngự đuổi đi chứ?

Mỗi lần cô nhớ đến nội dung ở trên báo thì đều cảm thấy tủi thân đến muốn khóc, và tức giận đến mức muốn cắn chết anh.

Phong Tùy nhún vai một cách vô tội: “Anh không phải là muốn bàn nguyên nhân của chuyện này với em mà là muốn bàn về những ngày tháng sau này của chúng ta.”

Cô quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt kiên quyết: “Anh từ bỏ hy vọng đi, em sẽ không chung sống với anh đâu.”

Phong Tùy bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên tóc cô: “Duyệt Duyên Duyên, chẳng lẽ anh khiến cho em chán ghét như vậy sao? Hả?”

Có bao nhiêu người phụ nữ yêu anh, muốn được gả cho anh, nhưng người mà đánh lẽ phải gả cho anh thì vẫn luôn cố chấp, giống như một hòn đá vậy. Anh bắt đầu nghĩ, có phải là mệnh của anh và cô khắc nhau không?

“Đúng vậy.” Cố Duyên trả lời mà không chút do dự.

“Tại sao?” Anh hỏi, khuôn mặt xuất hiện vẻ không vui: “Là bởi vì anh ta sao? Là vì Phong Thanh?”

Nếu như là vì anh ta thì anh còn cảm thấy phục, dù sao Phong Thanh không phải là người đàn ông bình thường. Nhưng mà phục cũng không đồng nghĩa với việc anh sẽ chịu thua và từ bỏ.

Cố Duyên chính là người phụ nữ mà anh muốn!

Cố Duyên không nói gì, là vì anh ấy sao? Cô biết rất rõ đáp án là không phải. Bởi vì Phong Thanh đã nói rất rõ là anh ấy không yêu cô nữa, nên cô còn có lý do gì mà nhớ, mà chờ đợi anh ấy, thậm chí còn vì đối phương mà từ bỏ một người đàn ông khác?

Còn Phong Tùy thì cô cũng không biết bản thân ghét anh vì lý do gì, là vì anh ấy quá mạnh mẽ, tàn nhẫn, cho dù là việc gì cũng đều làm theo ý mình? Hoặc có lẽ cô cũng không chán ghét anh, và là vì vấn đề tự tôn và mặt mũi của cô mà thôi.

Từ nhỏ cô đã không thích cúi đầu trước bất kỳ một ai, cho dù đó là anh, người đàn ông vừa tàn nhẫn lại vừa dịu dàng!

Nói đến tàn nhẫn thì Cố Duyên lại cảm thấy khẩn trương, Phong Thanh, anh có khi nào sẽ giết chết Phong Thanh như giết chết giám đốc Chu không? Anh đã từng nói là sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm cho anh ngứa mắt...

“Không phải là bởi vì anh ấy!” Cố Duyên lắc đầu quầy quậy.

Phong Tùy cười lạnh: “Em đang muốn bảo vệ cho anh ta sao?”

Thật là đáng chết, anh lại nhìn thấu nội tâm của cô rồi!

“Yên tâm đi, anh cũng không tàn nhẫn như là em đã tưởng.” Phong Tùy đứng dậy rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thật ra anh cũng biết trước là em sẽ từ chối rồi, nhưng vẫn muốn ghé qua để thăm em, thôi được rồi, anh phải đi đây.”

Cố Duyên đứnng lên đi ra ngoài cửa, không hiểu sao khi nhìn theo bóng lưng của anh thì cô lại thấy khóe mắt cay cay.

Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh đang thay phiên xách từng túi từng túi đồ bổ vào trong nhà, hơn nữa còn liên tục tấm tắc kêu đắt giống như người nhà quê lần đầu ra thành phố lớn vậy.

Phong Tùy rời khỏi nhưng để lại một đống đồ bổ.

“Duyên Duyên, nếu như mang mấy cái này đến chợ để bán thì chắc cũng phải kiếm được cả mấy tỷ ấy nhỉ?” Dương Xinh Xinh lại bắt đầu vui cười hớn hở, dường như là đã quên mất chuyện lúc nãy với Phong Tùy rồi.

Dương Sương Sương trợn mắt trừng cô, rồi mắng: “Sao em cứ mở miệng ngậm miệng là nhắc đến tiền vậy, những thứ này là đồ mà anh Phong mua để cho Duyên Duyên tẩm bổ, nên em đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa.”

“Vớ vẩn, nếu Duyên Duyên ăn nhiều đồ bổ như vậy thì không sợ chảy máu cam, hay vì bổ quá mà thăng thiên sao.”

Dương Sương Sương đánh lên miệng của cô: “Cái mồm quạ đen này.”

“...” Cố Duyên tỏ vẻ cô đã quen với việc bị cô ấy nguyền rủa như vậy rồi.

Cố Duyên ở nhà họ Dương hai ngày nhưng vẫn chưa từng có nổi một giấc ngủ ngon, không biết là vì lạ giường hay là bởi vì trong lòng cô có rất nhiều chuyện, những ngày mới đến nhà họ Ngự thì cô cũng từng mất ngủ như vậy, khó khăn lắm mới quen được vậy mà lại phải đổi giường, lại một lần nữa làm quen lại từ đầu, cả đêm trằn trọc không ngủ được, không biết bao giờ trời mới sáng.

Cố Duyên nằm trong chăn, thỉnh thoảng lại trở mình.

Cô là người thể hàn, dù có nằm ở trong chăn đến sáng thì chăn vẫn còn lạnh, ngày còn ở bên Phong Thanh thì anh ấy sẽ tỉ mỉ chuẩn bị vài cái túi giữ nhiệt cho cô. Khi có Ngự Tứ thì anh sẽ ôm chặt cô vào trong lồng ngực ấm áp của mình.

Bây giờ không có Phong Thanh và Ngự Tứ, làm bạn với cô chỉ là chiếc chăn lạnh như băng này.

Nhớ nhung, đôi lúc bắt đầu từ những chi tiết nhỏ nhặt, sau đó không thể dừng lại được.

Cô nhắm mắt lại, ép bản thân không được nhớ đến những người và những việc trong quá khứ nữa, rồi ép bản thân đi vào giấc ngủ.

Nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào thì phải đến lúc gần sáng mới ngủ được.

Giấc ngủ của cô cũng không sâu, mới thiu thiu ngủ được một lúc thì bị âm thanh ồn ào ngoài phòng khách đánh thức, cái giọng oang oang kia của Dương Xinh Xinh không biết lại đang nhao nhao cái gì, lúc thì hét chói tai, lúc lại cười như điên như dại.

Cố Duyên nghĩ là đã có chuyện gì, nên lập tức rời giường, cũng chưa kịp thay quần áo. Không có ai ở trong phòng khách cả, đợi đến khi cô đi đến cửa thì mới hiểu tại sao Dương Xinh Xinh lại như vậy rồi.

Trong sân có một chiếc xe thể thao màu đỏ mới tinh, màu sắc nổi bật, không phải là chiếc Lotus mà Dương Xinh Xinh nói, mà là một chiếc xe thể thao hiệu Lamborghini mới được tung ra thị trường.

“Cô Dương, đây là chìa khóa xe, còn đây là chìa khóa của ngôi biệt thự Vân Dung.” A Kim đưa hai chiếc chìa khóa cho Dương Xinh Xinh, rồi nghiêm túc nói: “Khi nào cô Dương rảnh có thể đến tìm tôi để đi làm những thủ tục liên quan.”

A Kim lại đưa cho cô ấy một cái danh thiếp: “Đây là số điện thoại của tôi.”

Dương Sương Sương mới đầu còn đứng ngây người bên chiếc xe, đến bây vẫn chưa hồi hồn. Dương Xinh Xinh đung đưa chùm chìa khóa và tấm danh thiếp ở trong tay sau đó lên tiếng: “Những thứ này đều là đưa cho tôi sao? Đều miễn phí?”

“Anh Phong có một điều kiện.” A Kim vẫn duy trì nụ cười lễ phép của mình.

“Điều kiện gì?” Dương Xinh Xinh cảm thấy khẩn trương, cho dù có giảm giá 90% hay là giảm 99% thì số tiền đó cũng quá khả năng của cô, không thể trả nổi!

“Anh Phong mong là trong những ngày cô Cố sống ở đây thì cô Dương có thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô Cố.”

“Việc này đơn giản thôi! Anh trở về nói với anh Phong nhà anh biết là tôi hứa sẽ chăm cho Duyên Duyên trắng trẻo béo tốt, bảo anh ấy cứ yên tâm 100% đi.” Dương Xinh Xinh vỗ ngực cam đoan.

Cô còn tưởng rằng là điều kiện gì ghê gớm lắm, ai ngờ lại đơn giản như vậy, đơn giản đến mức cô không dám tin tưởng, sau khi bình tĩnh trở lại thì cô ấy lại cẩn thận hỏi A Kim: “Còn có điều kiện khác không?”

“Anh Phong còn nói cô Cố sợ lạnh nên mong là đến tối cô Dương có thể ngủ chung với cô Cố.”

“Chỉ có như vậy?” Dương Xinh Xinh không thể tin được.

Chỉ đến khi A Kim gật đầu thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vỗ ngực cam đoan: “Không có vấn đề gì! Bảo tôi ngủ với Duyên Duyên kiểu gì cũng được!”

Chỉ với những điều kiện đơn giản như vậy mà cô đã có được xe và biệt thự, làm cho Dương Xinh Xinh cảm thấy yêu chết Phong Tùy, người đàn ông đáng yêu kia. Ngày hôm qua khi anh ta đồng ý với yêu cầu của cô thì cô còn tưởng là anh ta đang đùa mình, nào ngờ lại là thật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương