Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)
-
Chương 128: Treo ảnh chụp chung không tốt
Nhìn ngón lửa trên cây nến nhảy trên bàn, đóa hoa hồng đỏ tươi trong bình cùng bầu không khí lãng mạn và ấm áp, Cố Duyên cố gắng kéo khóe miệng lên, ở một nơi đẹp như vậy, không khí tốt như vậy, quan trọng nhất đó là chỉ có cô và Ngự Tứ, thực sự không nên lãng phí.
Cô cầm ly rượu đỏ trước mặt, giơ về phía Ngự Tứ:
“Chúc mừng tối nay chúng ta có một bữa ăn có ánh nến đẹp như này.”
Ngự Tứ cầm ly rượu lên, nhưng lại không uống mà cười nói:
“Có gì mà chúc mừng, em thích thì sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, chuyện chúng ta nên chúc mừng chính là chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới.”
Bắt đầu lại... Cố Duyên nghe mấy chữ này đau lòng không thôi, cô và Ngự Tứ không phải bắt đầu lại... mà là sắp kết thúc rồi.
“Sao vậy? Anh nói sai sao?”
Ngự Tứ thấy cô không uống, khó hiểu nhìn cô.
Cố Duyên vội vàng lắc đầu:
“Không có, nào, cụng ly.”
Ly rượu của hai người khẽ đụng nhau, chất lỏng màu đỏ lan ra, cuộn thành làn sóng trong ly. Một thứ đẹp như vậy, Cố Duyên thậm chí có chút không nỡ uống.
Cô nếm thử một ngụm, món đồ xinh đẹp lại thường ẩn giấu sự chua xót, giống như tình yêu của cô và Ngự Tứ vậy!
Lần này, cô không ngờ mình lại uống say, cô nhớ mình chỉ uống hai ly rượu, vậy mà lại say, say đến mức lảo đảo không vững, cô cũng nhớ Ngự Tứ đã cõng cô từ trong nhà hàng lên xe.
Cửa sổ xe không đóng kín, gió lạnh thổi vù vù lên mặt cô, khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô nghe thấy tiếng cười cưng chiều của Ngự Tứ:
“Đi nhà hàng cũng có thể uống say thành như vậy.”
Sau đó, cửa sổ xe được đóng lại, gió lạnh nháy mắt bị cản bên ngoài, nhiệt độ trong xe cũng ấm lên không ít.
Cố Duyên không nói gì, đầu óc không tỉnh táo, nửa mê nửa tỉnh. Ngay cả Ngự Tứ ôm cô xuống xe vào phòng cũng không hề ngăn cản, lười nhác mặc anh mệt mỏi.
Bật đèn phòng khách tầng một, ánh đèn chói mắt chiếu vào mắt Cố Duyên, sau đó, cô cảm giác được bước chân của Ngự Tứ đột nhiên dừng lại.
Anh dừng lại, vì sao? Rõ ràng vẫn chưa đến phòng ngủ.
Rất nhanh, Ngự Tứ lại bước đi, ôm cô lên tầng, đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Nhưng anh không hề để cô ngủ yên, mà lắc cô dậy, giọng điệu không vui:
“Cố Duyên, em tỉnh lại cho anh!”
Cố Duyên cố gằng tránh sự quấy nhiễu của anh, nhưng Ngự Tứ vẫn không bỏ cuộc, mà không vui hỏi cô:
“Anh hỏi em, chuyện gì xảy ra với các bức ảnh rồi?”
Ảnh? Ừm… ảnh, đầu óc Cố Duyên tỉnh táo lại, bởi vì cô còn nhớ hôm nay trước khi ra ngoài cô đã gỡ hết ảnh xuống. Không sai, bị cô gỡ xuống hết không sót một cái.
“Em nói rõ ràng cho anh!”
Ngự Tứ mạnh mẽ kéo cô đứng lên, ép cô ngồi đối diện với anh.
Cố Duyên mở to đôi mắt u buồn mới tỉnh ngủ của mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh, cười nói:
“Em gỡ xuống rồi… Em… cảm thấy treo ảnh trên tường không tốt, cho nên đã tháo hết xuống…”
“Vì sao treo trên tường không tốt?”
Ngự Tứ truy hỏi.
“Bởi vì… em cũng không biết, chính là cảm thấy không tốt…”
Cố Duyên trả lời loạn xạ, vì cô thực sự không tìm ra được lý do thích hợp, lẽ nào muốn cô nói với Ngự Tứ, cô đã quyết định rời xa anh sao, cho nên mới thu hết ảnh lại?
Sao Ngự Tứ có thể chấp nhận lý do này? Anh nhất định sẽ bóp chết cô ngay tại chỗ.
Kỳ thực… bóp chết cô cũng chưa chắc không tốt, cô không lo cho mình, mà là anh sẽ như thế nào.
Ngự Tứ càng thêm tức giận, thực sự hận không thể bóp chết cô, anh cười lạnh nói:
“Chính vì cảm thấy không tốt, em liền tháo hết ảnh xuống, em xem chuyện này là trò đùa sao? Thích thì treo lên, chán rồi thì lại tháo xuống? Vậy thì tình cảm anh đối với em có phải cũng như vậy không? Vui thì cười với anh, không vui thì xoay người bỏ đi?”
Cố Duyên im lặng, rũ mắt, bởi vì không muốn để anh nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
Ngự Tứ nói tiếp:
“Lúc đầu là em nói muốn treo ảnh chụp chung của chúng ta trong phòng, sau đó trong thời gian ngắn nhất anh tìm nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất thành phố Tương, anh bỏ công việc sang một bên để ở bên em chụp ảnh cùng em, kết quả em lại xem nó là trò đùa sao?”
Cố Duyên khó chịu vùi mặt mình vào hai đầu gối, thực sự không muốn nghe thấy những lời này của của Ngự Tứ, nếu như có thể, sao cô lại nỡ gỡ ảnh chụp người mà cô yêu đến khắc sâu trong tim xuống được?
Nhưng Ngự Tứ lại không cho cô cơ hội trốn tránh, vẫn tức giận nhìn cô, bộ dạng cô bắt buộc phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Một lúc lâu sau, Cố Duyên cuồi cùng cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cũng có sự bất mãn:
“Ngự Tứ, đến lúc nào anh mới có thể thu lại tính khí của mình? Cho dù là một chuyện vô cùng nhỏ anh cũng tức giận? Anh có biết anh như vậy khiến em rất chán ghét không?”
Cố Duyên khó nhịn được đau lòng, không phải vì bất mãn, cũng không phải vì tính khí nóng nảy của Ngự Tứ. Thực ra cô không hề chán ghét Ngự Tứ như vậy, bằng không cũng không yêu anh.
Nhưng để đạt được mục đích, cô không thể không nói những lời trái với lương tâm này.
Ngự Tứ quả nhiên nghe lọt tai, yên lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng:
“Đây chính là câu trả lời của em?”
“Em không muốn nói về chuyện này nữa, buông tha em đi.”
“Em có nói với anh sao? Từ khi bắt đầu là anh luôn truy hỏi em.”
Ngự Tứ phút chốc đứng lên:
“Vậy được, anh bỏ qua cho em, nhưng sáng ngày mai em nhất định phải treo hết ảnh về chỗ cũ.”
Ngự Tứ bỏ lại câu này, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Rất nhanh, Cố Duyên nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng động cơ xe, Ngự Tứ đi rồi.
Cuối cùng Cố Duyên cũng khóc.
Cô lặng lẽ đứng lên, bước từng bước ra ngoài ban công. Bởi vì say rượu, bước chân của cô không hề vững, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Đã trễ như vậy rồi, Ngự Tứ sẽ đi đâu đây? Có thể đi đâu đây?
Cố Duyên cảm giác bản thân mình thực sự là rất khốn nạn, cả một buổi tối tốt đẹp như vậy, vừa rồi còn ăn tối lãng mạn tràn ngập ánh nến, chớp mắt lại khiến cho Ngự Tứ không thể không bỏ đi.
“Mợ hai.”
Phía sau truyền đến giọng nói của Linh Lung, Cố Duyên chớp mắt, xoay người lại.
Trong tay Linh Lung cầm chiếc áo khoác ngoài của Cố Duyên, vừa khoác lên người cô, vừa nói:
“Cậu hai dặn mợ uống say rồi, dễ cảm lạnh, bảo tôi lên trông chừng. Không ngờ mợ thực sự không chú ý gì cả, lạnh như vậy cũng không ở trong phòng.”
“Tôi không sao.”
Cố Duyên xoay người, đưa lưng về phía Linh Lung, cô không muốn Linh Lung nhìn thấy nước mắt của cô.
Tức giận đến mức này, cũng không quên cô uống say, không quên gọi Linh Lung lên chăm cô. Ngự Tứ, bỏ lỡ anh, thực sự chính là tiếc nuối lớn nhất trong kiếp này của em!
Linh Lung vẫn đứng phía sau cô, cẩn thận mở miệng nói:
“Cậu hai thoạt nhìn rất tức giận, trời lại lạnh như vậy, mợ hai, mợ vẫn nên gọi cậu ấy về đi.”
“Không cần.”
Cố Duyên bình tĩnh nói.
Linh Lung bất đắc dĩ xoay người rời khỏi ban công.
Ban công lớn như vậy chỉ còn lại một mình Cố Duyên cô quạnh đứng đó.
Trong đầu không ngừng vang lên lời nói vừa rồi của Linh Lung: Cậu hai nhìn rất tức giận, thời tiết lại lạnh như vậy…
Hôm nay đúng là rất lạnh, cô đưa tay, trên bầu trời dường như còn có hạt mưa lớt phớt, muộn thêm chút nữa, có lẽ sẽ mưa nặng hạt. Ngự Tứ ở bên ngoài… sẽ rất lạnh, rất buồn.
Gọi anh về, nói cho anh biết, không phải cô cố ý, mọi thứ cô làm đều là vì bất đắc dĩ…
Quả nhiên bắt đầu mưa, Cố Duyên ngẩn ngơ nhìn mưa bụi hiện lên dưới ánh đèn, lập tức xoay người, bước nhanh vào phòng ngủ. Sau đó bắt đầu tìm trong túi xách của cô, tìm điện thoại của cô.
Rất nhanh đã tìm thấy điện thoại, cũng rất nhanh bấm số điện thoại của Ngự Tứ, nhưng lại không có ai nghe máy.
Cô biết hiện tại Ngự Tứ rất tức giận, không muốn nhận điện thoại của cô, nhưng cô vẫn không từ bỏ, gọi hết lần này đến lần khác, vẫn không có ai nhận điện thoại, cô cất điện thoại, bước nhanh ra khỏi cửa.
Cô chạy nhanh về phía cửa chính, khi đi qua tầng một, bị Linh Lung cản lại. Linh Lung nhìn cô hỏi:
“Mợ hai, mợ muốn đi đâu vậy? Mợ quên rồi sao? Mợ uống say rồi.”
Cố Duyên vỗ hai tay lên gò má, đúng vậy, cô không phải uống say rồi sao? Sao lại tỉnh táo giống như người bình thường vậy. Sức mạnh của tình yêu quả nhiên rất lớn, tuy bước chân vẫn có chút không vững nhưng không ảnh hưởng đến cô ra ngoài.
“Tôi không sao, ra ngoài một lúc sẽ quay lại.”
Cô nói xong tiếp tục đi ra cửa.
“Mợ muốn đi tìm cậu hai sao?”
Linh Lung thuận tau lấy ô sau cánh cửa:
“Cậu hai cũng không biết đi đâu rồi, mợ không tìm thấy đâu.”
“Rồi sẽ tìm được, từ từ sẽ tìm được.”
Cố Duyên mỉn cười với cô, nhận lấy cây ô trong tay cô, nói cảm ơn xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Cố Duyên biến mất trong màn mưa, Linh Lung cuống quýt không biết làm sao, không biết đâu mà lần, đầu óc hỗn loạn quay mấy vòng cũng không nghĩ ra được.
Cuối cùng, cô bấm dãy số của Ngự Tứ.
Linh Lung rất căng thẳng gọi cho Ngự Tứ, bởi vì lúc đi anh đã căn dặn phải chăm sóc tốt cho Cố Duyên, nhìn thấy Linh Lung gọi đến, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là có phải Cố Duyên đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
“Chuyện gì?”
Anh nói dứt khoát.
Linh Lung nhìn về phương hướng Cố Duyên biến mất, gấp gáp nói:
“Cậu hai, mợ hai một thân một mình chạy ra ngoài, nói muốn tìm cậu, phải làm thế nào bây giờ?”
“Cô ấy một thân một mình chạy ra ngoài?”
Ngự Tứ sửng sốt, lập tức trách mắng:
“Sao cô không ngăn cô ấy lại?”
Nói xong, Ngự Tứ liền cúp điện thoại.
Linh Lung hiển nhiên rất vô tội, Cố Duyên là người rất có chủ kiến, khi cô muốn làm gì ngay cả Ngự Tứ cũng rất khó ngăn cản cô, huống hồ là Linh Lung.
Chạy ra khỏi biệt thự, Cố Duyên chỉ cảm thấy thật ngốc, thành phố Tương lớn như vậy, Ngự Tứ lại lái xe đi, cô có thể đi đâu tìm anh đây?
Mưa không lớn nhưng lại bay lên người cô, quần áo của cô ướt sũng, lạnh đến phát run, vô cùng khó chịu.
Cô lấy điện thoại muốn gọi cho Ngự Tứ, mới phát hiện điện thoại vì dính mưa nên màn hình đã đen thui rồi.
Cô đi dọc theo con đường dài phía trước, biết rõ không thể tìm thấy Ngự Tứ, nhưng từ đầu đến cuối lại không muốn quay đầu lại. Cô biết, Ngự Tứ sẽ không trở về sớm như vậy.
Cứ đi về phía trước chính là quảng trường Tân Giang, vì trời mưa, trên quảng trường không có một ai. Môt mình cô đi dọc theo quảng trường, nhớ đến hôm ba mươi tết Ngự Tứ dẫn cô đến đây bắn pháo hoa, khi đó tuy trong lòng cô vướng mắc về Ngọc Ngân, nhưng lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ.
Ngự Tứ, không biết hiện giờ anh đang ở đâu? Có phải vẫn đang tức giận vì cô gây sự vô lý hay không?
Cố Duyên đi đến mệt, tìm ghế ngồi, lau sạch nước mưa ngồi xuống.
Cô nhìn thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đang đi tới, đôi nam nữ kia hẳn là đang cãi nhau, người đàn ông phía sau hét lên với người phụ nữ phía trước:
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Thứ tôi có thể cho cô tôi đã cho hết rồi, cô muốn nhà muốn xe, muốn hôn lễ xa hoa, tôi vẫn chưa thỏa mãn cô sao?”
Trên khuôn mặt của người phụ nữ đi phía trước đều là nước mắt, cô dừng lại dùng ánh mắt thất vọng nhìn người đàn ông kia:
“Tôi có thể không cần nhà không cần xe không cần hôn lễ, tôi chỉ muốn một người đàn ông chung tình không hai lòng mà thôi, anh có thể cho tôi không?”
Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh:
“Cô xem phim nhiều quá rồi đấy? Vừa muốn cao ráo giàu có đẹp trai, vừa muốn người ta chung tình? Người đàn ông như vậy cô tìm ở đâu được? Tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô có cưới hay không?”
Cô gái kia không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
“Tôi cho cô một ngày suy nghĩ!”
Người đàn ông kia nói xong câu này, xoay người nghênh ngang rời đi.
Bỏ mặc cô gái kia trong đêm mưa lạnh như vậy, người đàn ông như vậy có tốt cũng có hạn, trong lòng Cố Duyên không khỏi thông cảm cho cô gái kia.
Cô gái kia bước đi, đi về phía Cố Duyên, lập tức ngồi xuống cạnh Cố Duyên.
Cô cầm ly rượu đỏ trước mặt, giơ về phía Ngự Tứ:
“Chúc mừng tối nay chúng ta có một bữa ăn có ánh nến đẹp như này.”
Ngự Tứ cầm ly rượu lên, nhưng lại không uống mà cười nói:
“Có gì mà chúc mừng, em thích thì sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, chuyện chúng ta nên chúc mừng chính là chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới.”
Bắt đầu lại... Cố Duyên nghe mấy chữ này đau lòng không thôi, cô và Ngự Tứ không phải bắt đầu lại... mà là sắp kết thúc rồi.
“Sao vậy? Anh nói sai sao?”
Ngự Tứ thấy cô không uống, khó hiểu nhìn cô.
Cố Duyên vội vàng lắc đầu:
“Không có, nào, cụng ly.”
Ly rượu của hai người khẽ đụng nhau, chất lỏng màu đỏ lan ra, cuộn thành làn sóng trong ly. Một thứ đẹp như vậy, Cố Duyên thậm chí có chút không nỡ uống.
Cô nếm thử một ngụm, món đồ xinh đẹp lại thường ẩn giấu sự chua xót, giống như tình yêu của cô và Ngự Tứ vậy!
Lần này, cô không ngờ mình lại uống say, cô nhớ mình chỉ uống hai ly rượu, vậy mà lại say, say đến mức lảo đảo không vững, cô cũng nhớ Ngự Tứ đã cõng cô từ trong nhà hàng lên xe.
Cửa sổ xe không đóng kín, gió lạnh thổi vù vù lên mặt cô, khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô nghe thấy tiếng cười cưng chiều của Ngự Tứ:
“Đi nhà hàng cũng có thể uống say thành như vậy.”
Sau đó, cửa sổ xe được đóng lại, gió lạnh nháy mắt bị cản bên ngoài, nhiệt độ trong xe cũng ấm lên không ít.
Cố Duyên không nói gì, đầu óc không tỉnh táo, nửa mê nửa tỉnh. Ngay cả Ngự Tứ ôm cô xuống xe vào phòng cũng không hề ngăn cản, lười nhác mặc anh mệt mỏi.
Bật đèn phòng khách tầng một, ánh đèn chói mắt chiếu vào mắt Cố Duyên, sau đó, cô cảm giác được bước chân của Ngự Tứ đột nhiên dừng lại.
Anh dừng lại, vì sao? Rõ ràng vẫn chưa đến phòng ngủ.
Rất nhanh, Ngự Tứ lại bước đi, ôm cô lên tầng, đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Nhưng anh không hề để cô ngủ yên, mà lắc cô dậy, giọng điệu không vui:
“Cố Duyên, em tỉnh lại cho anh!”
Cố Duyên cố gằng tránh sự quấy nhiễu của anh, nhưng Ngự Tứ vẫn không bỏ cuộc, mà không vui hỏi cô:
“Anh hỏi em, chuyện gì xảy ra với các bức ảnh rồi?”
Ảnh? Ừm… ảnh, đầu óc Cố Duyên tỉnh táo lại, bởi vì cô còn nhớ hôm nay trước khi ra ngoài cô đã gỡ hết ảnh xuống. Không sai, bị cô gỡ xuống hết không sót một cái.
“Em nói rõ ràng cho anh!”
Ngự Tứ mạnh mẽ kéo cô đứng lên, ép cô ngồi đối diện với anh.
Cố Duyên mở to đôi mắt u buồn mới tỉnh ngủ của mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh, cười nói:
“Em gỡ xuống rồi… Em… cảm thấy treo ảnh trên tường không tốt, cho nên đã tháo hết xuống…”
“Vì sao treo trên tường không tốt?”
Ngự Tứ truy hỏi.
“Bởi vì… em cũng không biết, chính là cảm thấy không tốt…”
Cố Duyên trả lời loạn xạ, vì cô thực sự không tìm ra được lý do thích hợp, lẽ nào muốn cô nói với Ngự Tứ, cô đã quyết định rời xa anh sao, cho nên mới thu hết ảnh lại?
Sao Ngự Tứ có thể chấp nhận lý do này? Anh nhất định sẽ bóp chết cô ngay tại chỗ.
Kỳ thực… bóp chết cô cũng chưa chắc không tốt, cô không lo cho mình, mà là anh sẽ như thế nào.
Ngự Tứ càng thêm tức giận, thực sự hận không thể bóp chết cô, anh cười lạnh nói:
“Chính vì cảm thấy không tốt, em liền tháo hết ảnh xuống, em xem chuyện này là trò đùa sao? Thích thì treo lên, chán rồi thì lại tháo xuống? Vậy thì tình cảm anh đối với em có phải cũng như vậy không? Vui thì cười với anh, không vui thì xoay người bỏ đi?”
Cố Duyên im lặng, rũ mắt, bởi vì không muốn để anh nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
Ngự Tứ nói tiếp:
“Lúc đầu là em nói muốn treo ảnh chụp chung của chúng ta trong phòng, sau đó trong thời gian ngắn nhất anh tìm nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất thành phố Tương, anh bỏ công việc sang một bên để ở bên em chụp ảnh cùng em, kết quả em lại xem nó là trò đùa sao?”
Cố Duyên khó chịu vùi mặt mình vào hai đầu gối, thực sự không muốn nghe thấy những lời này của của Ngự Tứ, nếu như có thể, sao cô lại nỡ gỡ ảnh chụp người mà cô yêu đến khắc sâu trong tim xuống được?
Nhưng Ngự Tứ lại không cho cô cơ hội trốn tránh, vẫn tức giận nhìn cô, bộ dạng cô bắt buộc phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Một lúc lâu sau, Cố Duyên cuồi cùng cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cũng có sự bất mãn:
“Ngự Tứ, đến lúc nào anh mới có thể thu lại tính khí của mình? Cho dù là một chuyện vô cùng nhỏ anh cũng tức giận? Anh có biết anh như vậy khiến em rất chán ghét không?”
Cố Duyên khó nhịn được đau lòng, không phải vì bất mãn, cũng không phải vì tính khí nóng nảy của Ngự Tứ. Thực ra cô không hề chán ghét Ngự Tứ như vậy, bằng không cũng không yêu anh.
Nhưng để đạt được mục đích, cô không thể không nói những lời trái với lương tâm này.
Ngự Tứ quả nhiên nghe lọt tai, yên lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng:
“Đây chính là câu trả lời của em?”
“Em không muốn nói về chuyện này nữa, buông tha em đi.”
“Em có nói với anh sao? Từ khi bắt đầu là anh luôn truy hỏi em.”
Ngự Tứ phút chốc đứng lên:
“Vậy được, anh bỏ qua cho em, nhưng sáng ngày mai em nhất định phải treo hết ảnh về chỗ cũ.”
Ngự Tứ bỏ lại câu này, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Rất nhanh, Cố Duyên nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng động cơ xe, Ngự Tứ đi rồi.
Cuối cùng Cố Duyên cũng khóc.
Cô lặng lẽ đứng lên, bước từng bước ra ngoài ban công. Bởi vì say rượu, bước chân của cô không hề vững, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Đã trễ như vậy rồi, Ngự Tứ sẽ đi đâu đây? Có thể đi đâu đây?
Cố Duyên cảm giác bản thân mình thực sự là rất khốn nạn, cả một buổi tối tốt đẹp như vậy, vừa rồi còn ăn tối lãng mạn tràn ngập ánh nến, chớp mắt lại khiến cho Ngự Tứ không thể không bỏ đi.
“Mợ hai.”
Phía sau truyền đến giọng nói của Linh Lung, Cố Duyên chớp mắt, xoay người lại.
Trong tay Linh Lung cầm chiếc áo khoác ngoài của Cố Duyên, vừa khoác lên người cô, vừa nói:
“Cậu hai dặn mợ uống say rồi, dễ cảm lạnh, bảo tôi lên trông chừng. Không ngờ mợ thực sự không chú ý gì cả, lạnh như vậy cũng không ở trong phòng.”
“Tôi không sao.”
Cố Duyên xoay người, đưa lưng về phía Linh Lung, cô không muốn Linh Lung nhìn thấy nước mắt của cô.
Tức giận đến mức này, cũng không quên cô uống say, không quên gọi Linh Lung lên chăm cô. Ngự Tứ, bỏ lỡ anh, thực sự chính là tiếc nuối lớn nhất trong kiếp này của em!
Linh Lung vẫn đứng phía sau cô, cẩn thận mở miệng nói:
“Cậu hai thoạt nhìn rất tức giận, trời lại lạnh như vậy, mợ hai, mợ vẫn nên gọi cậu ấy về đi.”
“Không cần.”
Cố Duyên bình tĩnh nói.
Linh Lung bất đắc dĩ xoay người rời khỏi ban công.
Ban công lớn như vậy chỉ còn lại một mình Cố Duyên cô quạnh đứng đó.
Trong đầu không ngừng vang lên lời nói vừa rồi của Linh Lung: Cậu hai nhìn rất tức giận, thời tiết lại lạnh như vậy…
Hôm nay đúng là rất lạnh, cô đưa tay, trên bầu trời dường như còn có hạt mưa lớt phớt, muộn thêm chút nữa, có lẽ sẽ mưa nặng hạt. Ngự Tứ ở bên ngoài… sẽ rất lạnh, rất buồn.
Gọi anh về, nói cho anh biết, không phải cô cố ý, mọi thứ cô làm đều là vì bất đắc dĩ…
Quả nhiên bắt đầu mưa, Cố Duyên ngẩn ngơ nhìn mưa bụi hiện lên dưới ánh đèn, lập tức xoay người, bước nhanh vào phòng ngủ. Sau đó bắt đầu tìm trong túi xách của cô, tìm điện thoại của cô.
Rất nhanh đã tìm thấy điện thoại, cũng rất nhanh bấm số điện thoại của Ngự Tứ, nhưng lại không có ai nghe máy.
Cô biết hiện tại Ngự Tứ rất tức giận, không muốn nhận điện thoại của cô, nhưng cô vẫn không từ bỏ, gọi hết lần này đến lần khác, vẫn không có ai nhận điện thoại, cô cất điện thoại, bước nhanh ra khỏi cửa.
Cô chạy nhanh về phía cửa chính, khi đi qua tầng một, bị Linh Lung cản lại. Linh Lung nhìn cô hỏi:
“Mợ hai, mợ muốn đi đâu vậy? Mợ quên rồi sao? Mợ uống say rồi.”
Cố Duyên vỗ hai tay lên gò má, đúng vậy, cô không phải uống say rồi sao? Sao lại tỉnh táo giống như người bình thường vậy. Sức mạnh của tình yêu quả nhiên rất lớn, tuy bước chân vẫn có chút không vững nhưng không ảnh hưởng đến cô ra ngoài.
“Tôi không sao, ra ngoài một lúc sẽ quay lại.”
Cô nói xong tiếp tục đi ra cửa.
“Mợ muốn đi tìm cậu hai sao?”
Linh Lung thuận tau lấy ô sau cánh cửa:
“Cậu hai cũng không biết đi đâu rồi, mợ không tìm thấy đâu.”
“Rồi sẽ tìm được, từ từ sẽ tìm được.”
Cố Duyên mỉn cười với cô, nhận lấy cây ô trong tay cô, nói cảm ơn xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Cố Duyên biến mất trong màn mưa, Linh Lung cuống quýt không biết làm sao, không biết đâu mà lần, đầu óc hỗn loạn quay mấy vòng cũng không nghĩ ra được.
Cuối cùng, cô bấm dãy số của Ngự Tứ.
Linh Lung rất căng thẳng gọi cho Ngự Tứ, bởi vì lúc đi anh đã căn dặn phải chăm sóc tốt cho Cố Duyên, nhìn thấy Linh Lung gọi đến, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là có phải Cố Duyên đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
“Chuyện gì?”
Anh nói dứt khoát.
Linh Lung nhìn về phương hướng Cố Duyên biến mất, gấp gáp nói:
“Cậu hai, mợ hai một thân một mình chạy ra ngoài, nói muốn tìm cậu, phải làm thế nào bây giờ?”
“Cô ấy một thân một mình chạy ra ngoài?”
Ngự Tứ sửng sốt, lập tức trách mắng:
“Sao cô không ngăn cô ấy lại?”
Nói xong, Ngự Tứ liền cúp điện thoại.
Linh Lung hiển nhiên rất vô tội, Cố Duyên là người rất có chủ kiến, khi cô muốn làm gì ngay cả Ngự Tứ cũng rất khó ngăn cản cô, huống hồ là Linh Lung.
Chạy ra khỏi biệt thự, Cố Duyên chỉ cảm thấy thật ngốc, thành phố Tương lớn như vậy, Ngự Tứ lại lái xe đi, cô có thể đi đâu tìm anh đây?
Mưa không lớn nhưng lại bay lên người cô, quần áo của cô ướt sũng, lạnh đến phát run, vô cùng khó chịu.
Cô lấy điện thoại muốn gọi cho Ngự Tứ, mới phát hiện điện thoại vì dính mưa nên màn hình đã đen thui rồi.
Cô đi dọc theo con đường dài phía trước, biết rõ không thể tìm thấy Ngự Tứ, nhưng từ đầu đến cuối lại không muốn quay đầu lại. Cô biết, Ngự Tứ sẽ không trở về sớm như vậy.
Cứ đi về phía trước chính là quảng trường Tân Giang, vì trời mưa, trên quảng trường không có một ai. Môt mình cô đi dọc theo quảng trường, nhớ đến hôm ba mươi tết Ngự Tứ dẫn cô đến đây bắn pháo hoa, khi đó tuy trong lòng cô vướng mắc về Ngọc Ngân, nhưng lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ.
Ngự Tứ, không biết hiện giờ anh đang ở đâu? Có phải vẫn đang tức giận vì cô gây sự vô lý hay không?
Cố Duyên đi đến mệt, tìm ghế ngồi, lau sạch nước mưa ngồi xuống.
Cô nhìn thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đang đi tới, đôi nam nữ kia hẳn là đang cãi nhau, người đàn ông phía sau hét lên với người phụ nữ phía trước:
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Thứ tôi có thể cho cô tôi đã cho hết rồi, cô muốn nhà muốn xe, muốn hôn lễ xa hoa, tôi vẫn chưa thỏa mãn cô sao?”
Trên khuôn mặt của người phụ nữ đi phía trước đều là nước mắt, cô dừng lại dùng ánh mắt thất vọng nhìn người đàn ông kia:
“Tôi có thể không cần nhà không cần xe không cần hôn lễ, tôi chỉ muốn một người đàn ông chung tình không hai lòng mà thôi, anh có thể cho tôi không?”
Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh:
“Cô xem phim nhiều quá rồi đấy? Vừa muốn cao ráo giàu có đẹp trai, vừa muốn người ta chung tình? Người đàn ông như vậy cô tìm ở đâu được? Tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô có cưới hay không?”
Cô gái kia không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
“Tôi cho cô một ngày suy nghĩ!”
Người đàn ông kia nói xong câu này, xoay người nghênh ngang rời đi.
Bỏ mặc cô gái kia trong đêm mưa lạnh như vậy, người đàn ông như vậy có tốt cũng có hạn, trong lòng Cố Duyên không khỏi thông cảm cho cô gái kia.
Cô gái kia bước đi, đi về phía Cố Duyên, lập tức ngồi xuống cạnh Cố Duyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook