Điều bây giờ cô có thể làm chính là giữ im lặng, dù bị nghĩ là ngoại tình cũng được.

Bị người khác nghĩ bản thân là tên đàn ông trăng hoa, trên mặt Phong Tùy lộ ra vẻ không vui. Anh dùng tay ôm chặt Cố Duyên, liếc nhìn Tô Lý Lý, lạnh nhạt nói: “Cô Tô, tôi còn chưa tính sổ với cô việc cô giấu Duyên Duyên nhà tôi đâu?”

“Gì cơ?” Tô Lý Lý kinh ngạc, cho rằng mình nghe nhầm.

“Tôi nói là cô phải chịu trách nhiệm vì đã giấu Duyên Duyên ở nhà, hại tôi tìm mất mấy ngày, cô phải đền bù tổn thất tinh thần và tiền bạc cho tôi.”

Cố Duyên nhanh chóng dùng tay huých vào tay Phong Tùy, ra hiệu cho anh đừng tranh cãi với Tô Lý Lý, bởi vì trên thế giới này chưa có ai cãi thắng được Tô Lý Lý.

Phong Tùy không để ý cô, chỉ nhìn Tô Lý Lý, khẽ mỉm cười.

Tô Lý Lý bị nụ cười của anh làm cho hoa mắt, tính háo sắc nổi lên, nhưng cô cũng không chịu thua: “Anh đẹp trai này, anh có nhìn lầm không? Là Duyên Duyên nhà anh tự mình đòi đến nhà tôi lánh nạn, cô ấy còn chưa nói cho tôi biết lí do vì sao rời đi đâu? Tính kĩ lại thì hẳn là anh phải bồi thường tiền ăn, tiền điện, tiền nước, tiền phí tinh thần mấy ngày nay cho tôi mới đúng!”

Tô Lý Lý dừng một chút, nói tiếp: “Anh không biết mấy ngày nay tôi vì để làm Duyên Duyên nhà anh vui mà đã bỏ ra biết bao công sức, biết bao thời gian đâu. Hóa ra cô ấy lại buồn vì người đàn ông, thực sự là lỗ vốn…”

“Lần sau trước khi thu nhận Duyên Duyên thì hãy gọi điện cho tôi.” Phong Tùy nói.

“Vì sao? Lần sau anh lại đuổi cô ấy ra khỏi nhà thì tôi sẽ mang cô ấy đến chỗ bí mật hơn để giấu, làm cho anh cả đời không thể gặp lại cô ấy nữa.”

Thấy Tô Lý Lý nói mãi không ngừng, Cố Duyên luống cuống: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, đều là em không tốt, không nên tạo thêm phiền phức cho mọi người.”

“Em biết thế là tốt.” Phong Tùy nói.

“Đừng nói vậy.” Tô Lý Lý nói.

Tô Lý Lý lườm Phong Tùy, cô không nhìn ra được anh thật lòng yêu Cố Duyên, bởi vì nếu yêu Cố Duyên thì sao lại nói ra được mấy lời này chứ? Thấy Cố Duyên cúi thấp đầu, dáng vẻ áy náy, Tô Lý Lý kéo tay Cố Duyên an ủi: “Tớ đùa thôi, cậu đừng để bụng. Mấy ngày nay ở cùng cậu tớ rất vui vẻ, lần sau trốn nhà đi thì cứ tới đây, tớ sẵn lòng đón tiếp.”

Lông mày Phong Tùy nhíu lại, xem ra Tô Lý Lý cố ý muốn tranh cãi với anh.

Nhưng anh không mở miệng nói chuyện nữa, từ trước tới giờ anh không làm mấy chuyện vớ vẩn như cãi nhau với phụ nữ.

Tô Lý Lý tách Cố Duyên ra khỏi Phong Tùy, kéo sang một bên: “Cậu thành thật trả lời cho tớ, ai mới là chồng của cậu vậy?”

Cố Duyên đương nhiên biết Tô Lý Lý ám chỉ Ngự Tứ và Phong Tùy, đây cũng là câu hỏi mà cô không có cách nào trả lời được. Cô nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng đáp: “Người lần trước là thật…”

“Ừm…” Tô Lý Lý nở nụ cười mờ ám, gật đầu: “Tớ thích dáng vẻ này của cậu, có tiến bộ! Đây mới đúng là việc phụ nữ nên làm, tớ về đi làm tiếp đây.”

Tô Lý Lý cười híp mắt rời đi, để lại Cố Duyên và Phong Tùy.

Cố Duyên ngượng tới mức không dám nhìn Phong Tùy, anh vô duyên vô cớ bị mang tiếng xấu, hình tượng của Phong Tùy coi như bị hủy trước mặt Tô Lý Lý rồi…

Phong Tùy tỏ ra không quan tâm, dắt tay Cố Duyên: “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Cố Duyên hỏi.

“Em nói xem?” Anh cười cười: “Đương nhiên là về nhà rồi.”

Về nhà… Cố Duyên nghe thấy hai chữ này, trong lòng rối như tơ vò.

Cô biết Phong Tùy nhất định sẽ đưa cô về, cho dù cô không đồng ý cũng phải về. Cho nên cô không cố tình kéo dài thời gian nữa, cô chỉ ngoan ngoãn im lặng, coi như chấp nhận quyết định của anh.

Nhìn biển xanh cát vàng trước mặt, cô thực sự hi vọng cả đời này không cần phải trở về nữa. Cô chỉ muốn ở lại đây, ngày ngày ở cùng người mình yêu, tỉnh dậy sẽ đi dạo ven bờ biển, xuân về ngắm hoa nở… mà thôi.

Nhưng cuộc sống như vậy quá xa vời…

Trên đường về, Cố Duyên đều tựa lưng vào ghế, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Phong Tùy lái chiếc Bugatti, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô.

Cuối cùng, Cố Duyên lên tiếng, nhìn anh chăm chú: “Vì sao mặt của anh có thể thay đổi được?”

Đây là điều khiến cô tò mò nhất, nhưng cũng không phải chuyện quá mức quan trọng nên cô không hỏi.

Phong Tùy sờ lên mặt mình, cười cười: “Em chưa từng nghe đến dịch dung sao? Anh quen một chuyên gia trong lĩnh vực này, có thể thay đổi mười mấy dáng vẻ…”

“Em không tin!” Cô không tin trên thế giới này có người nào giỏi như vậy.

“Nhìn xem, em lại nghi ngờ anh rồi.”

“Vậy thì anh nhất định rất vất vả.”

“Làm chuyện có ý nghĩa, không cảm thấy vất vả chút nào.”

Cố Duyên không hỏi nữa, cô nói sang chuyện khác: “Em giúp anh lái một đoạn nhé.”

“Không cần, em cứ ngồi im là được.”

“Sao vậy? Lo em lái không an toàn sao?”

“Đúng thế!”

Cố Duyên im lặng, Phong Tùy còn nói thêm một câu: “Đụng hư em rồi thì anh biết tìm ai chữa đây?”

Nghe thấy câu này của anh, Cố Duyên cũng yên tâm hơn, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Nếu như em muốn giúp anh thì nói chuyện với anh đi.”

Cố Duyên mở mắt ra, nhìn anh mỉm cười: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Phong Tùy nghĩ ngợi, sau đó liệt kê ra: “Ví dụ như về sau chúng ta ở đâu? Sinh mấy đứa con? Nuôi mấy con vật nuôi…”

Những chuyện về tương lai xa xôi như vậy, Cố Duyên còn chưa từng nghĩ tới, cô do dự đáp: “Mấy chuyện này đều không quan trọng, sinh mấy đứa con cũng không quan trọng, nuôi mấy con vật nuôi càng không quan trọng… Quan trọng nhất chính là người một nhà phải vui vẻ hạnh phúc, sống bên nhau.”

Cố Duyên trả lời như vậy khiến Phong Tùy rất hài lòng, anh đưa tay nắm tay cô, nói: “Anh thích cách suy nghĩ của em!”

Người một nhà vui vẻ hạnh phúc, sống bên nhau… Chỉ nghe thôi đã khiến cho người ta cảm thấy khát khao rồi.

Cố Duyên được đưa trở về biệt thự bên bờ biển.

Những thứ mà Cố Duyên muốn tránh né đều được đặt trên bàn ăn. Không biết Xuân Noãn vô tình hay cố ý, nhưng sách báo phát hành trong năm ngày trước lại không thiếu một tờ nào.

Cô vừa ăn vừa tiện tay đọc báo, thấy trên tờ báo của ba ngày trước có đăng nội dung về cái chết của cả gia đình sếp Dư.

Độ dài chiếm hơn một nửa trang bìa, nội dung bên trong chủ yếu nói về tranh đấu nội bộ trong tập đoàn Tần Thị, lòng người rối loạn, đám người chức vụ cao kết bè kết phái, bùng nổ mâu thuẫn trước giờ chưa từng có.

Án giết người đã được kết án vào đêm ngày hôm sau, cảnh sát đã dựa vào manh mối ở hiện trường tra ra được người giết chết sếp Dư chính là một cổ đông nhỏ trong tập đoàn Tần Thị, nguyên nhân là vì cổ đông đó bị sếp Dư chèn ép, vì vậy ghi hận trong lòng, đêm hôm đó uống say nên đã chạy đến nhà giết người.

Xem xong báo, Cố Duyên hít sâu một hơi, trong lòng có chút hối hận.

Cô trách lầm Phong Tùy rồi, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến Phong Tùy.

Không, những tờ báo này đều là Xuân Noãn cố ý đặt ở đây cho cô xem. Phong Tùy lợi hại như vậy, nhất định anh sẽ có cách cách để che giấu tội ác của mình…

Khi cô vừa nghi ngờ tính chân thực của mấy tờ báo này thì điện thoại vang lên, cô tưởng rằng Phong Tùy gọi tới, nhưng không ngờ lại là ông chủ Ngự.

Nắm chiếc điện thoại đang không ngừng reo vang trong tay, Cố Duyên không biết nên nghe hay không. Tại sao ông chủ Ngự lại gọi điện thoại cho cô? Có chuyện gì xảy ra sao? Ông ta không biết chuyện cô bỏ nhà đi sao?

Không, ngay cả Phong Hách cũng không biết thì ông ta càng không thể biết được. Cố Duyên nghĩ vậy, ấn nút trả lời.

Cô lễ phép gọi: “Cha!”

“Ừm, Duyên Duyên, lâu như vậy sao con chưa về nhà?” Giọng điệu của ông chủ Ngự mang theo sự nịnh nọt.

“Con ở đây rất tốt, đỡ phải tranh cãi với Liên Liên. Chờ Liên Liên sinh xong thì con sẽ trở về.” Cô nói.

“Liên Liên…” Ông chủ Ngự bất đắc dĩ thở dài: “Con bé cũng bị mẹ con chiều hư rồi, con đừng chấp.”

“Cha, Ngự Tứ ở nhà không?”

Phong Tùy đưa cô về đây xong đã lập tức rời đi, cô rất tò mò hiện giờ Phong Tùy sẽ ở chỗ nào, dùng thân phận gì để xuất hiện?

“Có, vừa cơm nước xong, mới trở về phòng…” Ông chủ Ngự đáp.

Cố Duyên thấy ông ta không nói vào vấn đề chính, cô chủ động hỏi: “Cha, cha tìm con có chuyện gì không?”

Cô không cho rằng ông chủ Ngự sẽ gọi điện chỉ để hỏi thăm tình hình của cô, ông ta tìm cô nhất định là có chuyện gì đó.

“Là có chút việc.” Ông chủ Ngự do dự, có chút ngập ngừng, một lát sau mới nói: “Duyên Duyên, cha biết cha không nên gọi cho con, nhưng hiện giờ cũng không có cách nào…”

“Chuyện gì vậy ạ?” Cố Duyên rời khỏi phòng ăn, đi lên tầng.

“Là chuyện của công ty. Hẳn là con đã đọc báo rồi, hiện giờ công ty đang ở trong giai đoạn khó khăn, lòng người rối loạn, khách hàng lớn đều rút hợp đồng. Nếu không có cách nào cứu vãn thì công ty chúng ta sẽ bị Thụy Cảnh thu mua.” Ông chủ Ngự vừa thở dài vừa nói.

“Cha nói gì?” Cố Duyên kinh ngạc, công ty lớn như vậy, nói thu mua là thu mua được sao?

Ông chủ Ngự buồn bực trả lời: “Công ty sẽ bị Thụy Cảnh thu mua mất.”

“Thụy Cảnh?” Cố Duyên lẩm bẩm. Nếu như cô nhớ không nhầm thì Thụy Cảnh chính là công ty của Phong Tùy. Nhanh như vậy mà anh đã định thu mua Tần Thị rồi sao?

“Thụy Cảnh rất mạnh, lại có Phong Thị làm chỗ dựa, cho nên rất có khả năng bọn họ sẽ thu mua được Tần Thị.” Ông chủ Ngự thở dài: “Duyên Duyên, Tần Thị sụp đổ thì cả con và Ngự Tứ đều không có lợi ích gì đúng không? Cha cũng không muốn công ty bị thu mua, hi vọng con có thể nói tốt vài câu trước mặt cha con, nói chúng ta là người một nhà, hẳn là nên hợp tác, sáng tạo nên kì tích mới đúng. Đừng giống như hiện tại, làm mấy chuyện có lợi cho người ngoài…”

Người một nhà? Cố Duyên cảm thấy vô cùng nực cuời.

Lúc trước, khi tất cả bọn họ tập hợp lại để bắt nạt cô thì sao không ai nghĩ tới việc bọn họ là người một nhà chứ?

Cô biết đây là thành quả cố gắng nhiều năm nay của Ngự Tứ, chẳng mấy chốc sẽ thành công, vì sao cô phải trợ giúp người khác, phá hủy những thứ mà Ngự Tứ dày công xây dựng?

Cô bình tĩnh nói: “Cha… cha con không nghe con đâu, xưa nay cha con không cho con nhúng tay vào chuyện của công ty. Hơn nữa, ông ấy giúp Thụy Cảnh thu mua Tần Thị nhất định là phải có lợi ích gì đó. Sao cha con phải từ bỏ cả một khoản lợi nhuận lớn vì con chứ?”

“Con có thể dò hỏi một chút, xem ông ấy đạt được lợi ích gì. Tiền không thành vấn đề, cha cũng có thể cho ông ấy. Chỉ cần ông ấy giúp cha vượt qua giai đoạn khó khăn này thì ngay cả cổ phần của Tần Thị cha cũng tặng cho ông ấy.” Ông chủ Ngự đau lòng nói ra lời này.

Cố Duyên nghĩ thầm, có phải đây chính là “ác giả ác báo” người ta thường nói không?

Lúc trước, bọn họ đoạt Tần Thị từ tay ông ngoại Ngự Tứ, hiện giờ bị Ngự Tứ đoạt lại. Có lẽ không ai biết người đứng sau Thụy Cảnh kia chính là tên ngốc mà ngày nào cũng lượn lờ trong nhà họ Ngự…

Nếu như để cho ông ta biết Ngự Tứ đang báo thù, ông ta có tức đến mức hộc máu chết tại chỗ không?

Người xưa nói rất đúng, người đáng thương, tất có chỗ đáng hận!

Cố Duyên không biết nên từ chối như nào, cô đành phải bảo cô sẽ nói chuyện thử với cha cô, sau đó sẽ gọi điện thoại lại cho ông sau, cuối cùng, cô mới cúp điện thoại.

Cô đã quên mất chuyện nhà sếp Dư bị giết hại…

Nhưng cô cũng không định từ bỏ. Cô trở về phòng ngủ, mở ra máy tính mà Phong Tùy mua cho cô, bắt đầu tìm kiếm kết quả điều tra.

Bài đăng về mấy thứ này quả thật không ít, lại trùng khớp với thông tin trên báo. Sau khi kiểm tra, Cố Duyên mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó cảm thấy có chút… áy náy.

Cô nhớ ngày hôm đó Phong Tùy đã vội vã chạy về để giải thích với cô, sau đó còn chạy khắp mấy thành phố để tìm kiếm cô…

Cô nắm chặt điện thoại di động, rất muốn gọi điện cho Phong Tùy, muốn xin lỗi anh, nhưng bây giờ Phong Tùy đang ở nhà họ Ngự nên chắc không tiện nghe điện thoại.

Cố Duyên chỉ có thể nhắn tin vào số Phong Tùy: “Phong Tùy, thật xin lỗi, em sai rồi!”

Chỉ có vài chữ ngắn ngủi, lại chứa đựng tình cảm chân thật nhất của cô.

Cô để điện thoại xuống, bắt đầu sắp xếp phòng ngủ. Ở trên giá treo chiếc khăn quàng cổ mà cô mua về, cô lập tức tháo xuống, nghiêm túc gấp lại.

Cô nhớ tới lúc ở làng du lịch, lần đầu tiên Phong Tùy nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ này, anh đã ghen tị với cả thân phận Ngự Tứ…

“Xin chào cô Cố!” Giọng của Xuân Noãn truyền từ ngoài cửa vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương