Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)
-
Chương 10: Không đơn giản như vậy
“Hình như cô ta không cảm thấy khổ sở tí nào ấy.” Dung Kim nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Duyên, nhỏ giọng nói.
“Giả vờ thanh cao.” Một cô gái khác nói.
Một đám con gái thảo luận rì rầm, bà hai dù gì cũng là thế hệ trên, không thể không biểu hiện ra tư thế bề trên, mở miệng nói: “Được rồi, mấy đứa về phòng của mình cả đi, để ông ấy nghe được thì không tốt.”
Đúng lúc này chị Lương đi tới, ghé bên tai bà hai, nhỏ giọng nói: “Thưa bà, ông chủ gọi bà vào.”
Trong lòng bà hai căng thẳng, vội vàng đứng dậy đi về phía phòng ông Ngự.
Rõ ràng ông Ngự đã nhìn thấy cảnh ban nãy, trên mặt có chút tức giận, liếc nhìn bà hai trách mắng: “Bích Chi, bà có thể đối xử tốt với Duyên Duyên một chút không, nó là một người bình thường lại bảo nó bắt dế, đấu dế, khó chịu cỡ nào chứ.”
Bà hai lập tức tỏ vẻ ấm ức: “Ông à, ông có ý gì vậy, tôi là nghĩ cho Tư Nhi mà, dù sao Tư Nhi cũng là một đứa ngốc, tôi sợ mới bắt đầu không tỏ ra oai với Cố Duyên thì nó sẽ ngồi lên đầu Tư Nhi giống như mấy người phụ nữ lần trước vậy.”
“Thôi đi, bà nghĩ gì tôi còn không biết sao? Bà muốn xem trò cười của Tư Nhi, muốn trêu chọc nó thì có.” Ông Ngự âm thầm thở dài, đi đến bên cạnh bà ta, đưa tay vỗ vỗ vai bà ta, chầm chậm nói: “Bích Chi à, dù sao thế giới của nhà họ Ngự bây giờ cũng là giành được từ tay mẹ đẻ Tư Nhi, năm đó vì ép mẹ nó chết nên mới hại nó thành thiểu năng, để khống chế sự trưởng thành của nó còn cấy bệnh lạ vào não nó, chúng ta đã tạo quá nhiều nghiệp chướng rồi, vì sao đến lúc tuổi già này còn không thể đối xử tử tế với một đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành chứ?”
“Ông chỉ biết nói chúng ta hại bà ta, vì sao ông không nghĩ thử xem, nếu không phải nhà họ Tần bà ta ép chúng ta xa nhau, ông có bước vào nhà họ Tần để làm chồng của Tần Ngọc không? Ngự Cẩm Sơn, tôi thấy ông vẫn nhớ nhung người phụ nữ kia cho nên mới nói tôi như vậy chứ gì?”
Nhắc tới Tần Ngọc, bà chủ chân chính của nhà họ Ngự kia, trong lòng bà hai vẫn không xả được mối hận.
“Bà đang nói cái gì vậy?” Ông Ngự thẹn quá hóa giận: “Nếu tôi còn nhớ nhung bà ấy, thì trước đây lúc bà gây tai nạn xe đâm hai mẹ con bà ấy một chết một bị thương tôi đã tố cáo bà từ lâu rồi. Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi, nếu Ngự Tứ là một người đàn ông bình thường, bà cảm thấy nó sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Bà hai không cho là vậy: “Dù sao tập đoàn Tần Thị cũng đã là của chúng ta rồi, nó có bình thường lại cũng không làm gì được chúng ta.”
“Bà đừng quên, huy hiệu Tường Ưng không nằm trong tay chúng ta, một khi chưa tìm thấy huy hiệu công ty thì chúng ta chưa nắm gọn được nó, đám cổ đông kia sẽ không dễ dàng nghe theo chúng ta như vậy.”
“Sợ gì chứ, bây giờ người của chúng ta đang dần dần được cài vào, thế lực cũng đang từ từ mở rộng, đám sống dai kia sớm muộn cũng sẽ bị ép tự động rời khỏi Tần Thị.”
“Không đơn giản vậy đâu.” Ông Ngự nghĩ rất chu đáo, vẫn ở bên cạnh lắc lắc đầu tỏ vẻ lo lắng.
Tập đoàn Tần Thị trước đây, huy hiệu Tường Ưng đã mất…
Tai nạn hai mươi năm trước, người ngoài thì thấy chuyện rất bình thường, chỉ có hai vợ chồng ông mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều đó khiến ông thấy xấu hổ khi nhìn lại quá khứ…
Vì sức ép của bà hai, tối thứ hai tân hôn Cố Duyên không thể không “thả chồng về giường”, có điều trước đó cô đã rất không khách khí mà đặt ra ba điều kiện.
Đầu tiên là không được phép đụng vào cô, thứ hai là không cho phép không có chuyện gì cũng mách lẻo với bà hai, cuối cùng là một vài điều kiện nhỏ như không được phép ngáy to, không được phép nói chuyện… Ngự Tứ không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý với tất cả điều kiện này.
Ngốc nghếch thì vẫn là ngốc nghếch, nhanh như vậy đã ngủ rồi, Cố Duyên đờ ra mất hai tiếng đồng hồ cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm gương mặt anh yên tĩnh ngủ bên cạnh mà oán thầm trong lòng.
Tuy Ngự Tứ hơi đần độn nhưng chung quy cũng là một chàng trai cao ráo, còn có vóc dáng đẹp và gương mặt xinh xắn, khiến cô không muốn nghĩ ngợi cũng khó.
Ánh trăng đầu đông nhẹ nhàng đáp xuống cửa sổ xuyên vào phòng ngủ rộng lớn, Cố Duyên buồn bực xoay người, chưa đến hai phút lại xoay trở lại, dùng ánh mắt tức giận bất bình nhìn thẳng vào gương mặt đang ngủ của Ngự Tứ, trong lòng rất khó hiểu, rốt cuộc anh có biết địa vị của mình trong nhà này là gì không, có biết kết hôn đại diện cho điều gì không, chung giường chung gối với một cô gái xa lạ lại có thể ngủ vô tư đến như vậy.
Cuộc sống như anh, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
“Giả vờ thanh cao.” Một cô gái khác nói.
Một đám con gái thảo luận rì rầm, bà hai dù gì cũng là thế hệ trên, không thể không biểu hiện ra tư thế bề trên, mở miệng nói: “Được rồi, mấy đứa về phòng của mình cả đi, để ông ấy nghe được thì không tốt.”
Đúng lúc này chị Lương đi tới, ghé bên tai bà hai, nhỏ giọng nói: “Thưa bà, ông chủ gọi bà vào.”
Trong lòng bà hai căng thẳng, vội vàng đứng dậy đi về phía phòng ông Ngự.
Rõ ràng ông Ngự đã nhìn thấy cảnh ban nãy, trên mặt có chút tức giận, liếc nhìn bà hai trách mắng: “Bích Chi, bà có thể đối xử tốt với Duyên Duyên một chút không, nó là một người bình thường lại bảo nó bắt dế, đấu dế, khó chịu cỡ nào chứ.”
Bà hai lập tức tỏ vẻ ấm ức: “Ông à, ông có ý gì vậy, tôi là nghĩ cho Tư Nhi mà, dù sao Tư Nhi cũng là một đứa ngốc, tôi sợ mới bắt đầu không tỏ ra oai với Cố Duyên thì nó sẽ ngồi lên đầu Tư Nhi giống như mấy người phụ nữ lần trước vậy.”
“Thôi đi, bà nghĩ gì tôi còn không biết sao? Bà muốn xem trò cười của Tư Nhi, muốn trêu chọc nó thì có.” Ông Ngự âm thầm thở dài, đi đến bên cạnh bà ta, đưa tay vỗ vỗ vai bà ta, chầm chậm nói: “Bích Chi à, dù sao thế giới của nhà họ Ngự bây giờ cũng là giành được từ tay mẹ đẻ Tư Nhi, năm đó vì ép mẹ nó chết nên mới hại nó thành thiểu năng, để khống chế sự trưởng thành của nó còn cấy bệnh lạ vào não nó, chúng ta đã tạo quá nhiều nghiệp chướng rồi, vì sao đến lúc tuổi già này còn không thể đối xử tử tế với một đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành chứ?”
“Ông chỉ biết nói chúng ta hại bà ta, vì sao ông không nghĩ thử xem, nếu không phải nhà họ Tần bà ta ép chúng ta xa nhau, ông có bước vào nhà họ Tần để làm chồng của Tần Ngọc không? Ngự Cẩm Sơn, tôi thấy ông vẫn nhớ nhung người phụ nữ kia cho nên mới nói tôi như vậy chứ gì?”
Nhắc tới Tần Ngọc, bà chủ chân chính của nhà họ Ngự kia, trong lòng bà hai vẫn không xả được mối hận.
“Bà đang nói cái gì vậy?” Ông Ngự thẹn quá hóa giận: “Nếu tôi còn nhớ nhung bà ấy, thì trước đây lúc bà gây tai nạn xe đâm hai mẹ con bà ấy một chết một bị thương tôi đã tố cáo bà từ lâu rồi. Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi, nếu Ngự Tứ là một người đàn ông bình thường, bà cảm thấy nó sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Bà hai không cho là vậy: “Dù sao tập đoàn Tần Thị cũng đã là của chúng ta rồi, nó có bình thường lại cũng không làm gì được chúng ta.”
“Bà đừng quên, huy hiệu Tường Ưng không nằm trong tay chúng ta, một khi chưa tìm thấy huy hiệu công ty thì chúng ta chưa nắm gọn được nó, đám cổ đông kia sẽ không dễ dàng nghe theo chúng ta như vậy.”
“Sợ gì chứ, bây giờ người của chúng ta đang dần dần được cài vào, thế lực cũng đang từ từ mở rộng, đám sống dai kia sớm muộn cũng sẽ bị ép tự động rời khỏi Tần Thị.”
“Không đơn giản vậy đâu.” Ông Ngự nghĩ rất chu đáo, vẫn ở bên cạnh lắc lắc đầu tỏ vẻ lo lắng.
Tập đoàn Tần Thị trước đây, huy hiệu Tường Ưng đã mất…
Tai nạn hai mươi năm trước, người ngoài thì thấy chuyện rất bình thường, chỉ có hai vợ chồng ông mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều đó khiến ông thấy xấu hổ khi nhìn lại quá khứ…
Vì sức ép của bà hai, tối thứ hai tân hôn Cố Duyên không thể không “thả chồng về giường”, có điều trước đó cô đã rất không khách khí mà đặt ra ba điều kiện.
Đầu tiên là không được phép đụng vào cô, thứ hai là không cho phép không có chuyện gì cũng mách lẻo với bà hai, cuối cùng là một vài điều kiện nhỏ như không được phép ngáy to, không được phép nói chuyện… Ngự Tứ không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý với tất cả điều kiện này.
Ngốc nghếch thì vẫn là ngốc nghếch, nhanh như vậy đã ngủ rồi, Cố Duyên đờ ra mất hai tiếng đồng hồ cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm gương mặt anh yên tĩnh ngủ bên cạnh mà oán thầm trong lòng.
Tuy Ngự Tứ hơi đần độn nhưng chung quy cũng là một chàng trai cao ráo, còn có vóc dáng đẹp và gương mặt xinh xắn, khiến cô không muốn nghĩ ngợi cũng khó.
Ánh trăng đầu đông nhẹ nhàng đáp xuống cửa sổ xuyên vào phòng ngủ rộng lớn, Cố Duyên buồn bực xoay người, chưa đến hai phút lại xoay trở lại, dùng ánh mắt tức giận bất bình nhìn thẳng vào gương mặt đang ngủ của Ngự Tứ, trong lòng rất khó hiểu, rốt cuộc anh có biết địa vị của mình trong nhà này là gì không, có biết kết hôn đại diện cho điều gì không, chung giường chung gối với một cô gái xa lạ lại có thể ngủ vô tư đến như vậy.
Cuộc sống như anh, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook