Chồng Tôi Là Siêu Biến Thái
-
C11: Em Là Của Anh, Cho Dù Có Thành Cát Bụi (h)
Hộc, hộc! Tiếng thở gấp ngày một nhanh, bỗng vang lên tiếng chát của sự va chạm xác thịt, là hắn vỗ lấy bờ mông trắng trẻo của Cố An, thân dưới luận động như một con dã thú. Xung quanh căn phòng đều là một màu tối sầm, không có lấy một lối thoát.
"Tiểu An! Em không bao giờ được rời khỏi đây! Em là của anh, cho dù có thành cát bụi!"
"Đông Quân! Tôi đau, thật sự đau!"
Cố An cùng thân thể chằng chịt dấu hôn cố gắng chống cự sự điên cuồng ấy, vừa đau đơn vừa khoái lạc.
Sự đê mê của xác thịt đã làm cô thấy được những thứ mình chưa bao giờ thấy.
"Không! Không!"
Cố An bật dậy trong cơn mơ ngủ, tóc thấm mồ hôi dính lên cạnh mặt, hoảng loạn nhìn vào hư không.
Mình nghĩ nhiều rồi, Đông Quân tính tình không tàn bạo như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó
Đông Quân ngồi bên phòng làm việc, mắt đang dán vào đống tài liệu bỗng màn hình máy tính hiện ra dáng vẻ Cố An thất thần bật dậy, khuôn mặt hoảng loạn vô cùng.
Hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc cam giấu kín này, thậm chí dùng thủ thuật cũng không thể phát hiện ra.
Đông Quân chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô, trên môi nở một nụ cười bí hiểm vô cùng.
Hắn đi sang bên phòng Cố An, tay đưa lên gõ 3 tiếng
"Tiểu An? Em ngủ chưa? Anh nghe thấy tiếng động"
Cửa phòng hé ra, bên trong là Cố An vừa hoàn hồn, nhẹ giọng nói
"Em không sao, em có chút đói"
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Cố An, đưa tay vén sợi tóc mai của cô, dáng vẻ ôn nhu hết mực.
"Đi thôi, anh nấu cho em nhé"
Hắn vào bếp thuần thục đun nồi nước, tay thái thịt chuẩn bị cho vào chung với mì.
Đôi mặt trầm xuống, hàng mi dài đầy suy tính.
Lưỡi dao dần chuyển hướng, Đông Quân cầm dao cứa lên lòng bàn tay mình một vết dài tầm 7 phân.
"Ouch!"
Cố An nghe thấy tiếng của hắn liền chạy ra, đôi tay nhỏ cầm lấy tay hắn. tỉ mỉ xem vết thương.
"Anh sao lại bất cẩn vậy, anh ngồi xuống em băng bó cho"
Cố An băng bó cho hắn, Đông Quân nhìn Tiểu An chăm chú, một giây cũng không rời.
"Tiểu An, áo anh dính máu, em cởi nó ra cho anh nhé"
Cố An có chút ngại ngùng, mặt lại càng hồng hơn, nhưng vẫn tiến đến trước mặt hắn.
Đôi tay mềm mại cầm lấy dưới góc áo hắn kéo dần lên. Không thể tránh sự đụng chạm xác thịt, bàn tay non mềm lướt nhẹ qua thân thể hắn, dù chỉ là một chút, cũng làm hắn sung sướng không ngừng.
Cơ bụng săn chắc cùng thân hình mê người của hắn lộ ra, Tiểu An ngoảnh mặt không dám nhìn thẳng.
Hắn đưa tay còn lại véo má Cố An.
"Da mặt em mỏng thật đó, đây có phải lần đầu em thấy đâu"
Cô đưa tay đấm nhẹ vào bắp tay hắn, giọng điệu trách móc
"Anh còn trêu em được nữa"
...
3 tháng trôi qua nhanh chóng, ngày ngày hắn đều ôn nhu chăm sóc Cố An, cô sớm đã buông bỏ mọi phòng bị với hắn, thậm chí còn có chút cảm tình.
Nhưng cô chỉ thắc mắc tại sao khu căn hộ của cô tầng cao nhất khi đó tại sao lại không được sửa nữa, mà lại tu sửa thành khu giải trí.
Cố An có hỏi qua Đông Quân thì hắn chỉ trả lời qua loa, đại loại như là thấy chỗ đó phù hợp.
Không cần nói cũng biết Đông Quân nghĩ gì trong đầu, hắn không muốn Cố An về căn hộ cũ, tách hắn ra, dù sao thì hắn cũng tốn không ít tâm tư mới khiến cho cô chịu ở cùng hắn.
Hôm nay ra khỏi nhà, Đông Quân có để quên tập tài liệu ở nhà, nhờ Cố An mang đến.
Đông Quân đang đọc lại bản hợp đồng, một cô thư ký mái tóc tím mượt, thân hình đồng hồ cát bước vào cầm theo xấp báo cáo, cúc áo chỉ cài từ nút thứ 3.
"Đông tổng, đây là tài liệu cho ngày hôm nay"
Mặc cho cô thư ký đó có ra vẻ thế nào, hắn cũng không thèm liếc lấy một cái.
Cô ta bị làm cho quê, tức tối. Ả đưa tay lên bả vai hắn, cố tình cúi thấp để lộ bộ ngực to lớn.
"Đông tổng, trên này có dính một sợi tóc"
Đôi mắt khiêu gợi nhìn hắn, bàn tay đó cố gắng níu lại trên bả vai.
Hắn gạt phất tay cô ta ra, tay cởi áo khoác vest.
"Nhân viên mới của tổ thư ký đúng không? Cô ngày mai không cần đến đây nữa. Còn nữa, vứt cái áo vest này đi"
Ả ngây thơ, cứ ngỡ rằng sẽ được trèo cao, nhưng lại bị sự lạnh lùng của hắn phá vỡ. Không muốn mất việc, ả vội vã cầu xin, đôi tay cầm vội lấy tay hắn.
"Xin Đông tổng đừng đuổi việc em, em khó lắm mới xin được vào đây"
Cố An vừa tới đã thấy cảnh tượng cô ta cầm tay Đông Quân, hơn nữa cô ta còn cầm áo khoác của hắn.
"Cô biến ra ngoài"
Ả ta hất cằm hãnh diện, đôi mắt liếc đểu về phía Cố An.
"Cô thấy chưa, Đông tổng bảo cô biến đó, còn đứng đó nhìn nữa"
"Tôi nói cô, không phải cô ấy"
Ả ta bị chọc tức, hứ một tiếng rồi giậm phắt chân rời đi.
Thái độ của hắn quay ngoắt 180 độ khi gặp Cố An, hắn nhanh chóng đi ra cửa kéo cô vào rồi đóng lại.
"Sao em không nói trước, anh ra đón em"
"Ồ, xin lỗi, em làm phiền hai người rồi"
Cố An nở nụ cười gượng, cô sớm đã yêu Đông Quân, cảnh tượng vừa nãy như đâm vào tim Cố An vậy.
"Không phải vậy, cô ta đã bị anh sa thải rồi, cái áo khi nãy là cô ta chạm vào, anh không muốn giữ lại nó nữa"
Cố An liếc mắt đi chỗ khác, như không để tâm đến lời giải thích của hắn.
"Tiểu An ghen rồi, đúng không?"
"Em...!"
Hắn lập tức chặn miệng cô lại, vừa hôn vừa kéo cô áp sát mình rồi ôm chặt lấy cô.
"Tiểu An, anh không muốn như này nữa, anh muốn em cho anh một danh phận"
---
༎ຶ‿༎ຶ sr vì đã off quá lâu, chap sau có H nhé, vì lịch trình mình giờ khá bận rộn, nên chap sẽ được ra khiêm tốn hơn nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook