Chồng Tôi Là Quỷ
-
Chương 259-2
Kim Tử cầm lấy bao lì xì, do dự một chút, lấy một đôi đũa kẹp bao lì xì mở ra. Bên trong là chín miềng vàng mã đốt cho người chết!
Chị Kim Tử hơi mỉm cười, nói: “Lễ của hắn, chúng ta cũng phải về thôi.” Nói rồi chị ấy cầm bao lì xì kia đi ra khỏi khách sạn. Tôi do dự một chút, đưa em bé cho Tổ Hàng bế rồi đi theo chị Kim Tử ra ngoài.
Chị Kim Tử đứng chỗ bàn tiếp đãi, cầm bút viết tên Sầm Tổ Trạch, lấy bật lửa trên bàn tiếp đãi rồi đi ra ngã tư đường bên ngoài khách sạn.
Tôi đi theo chị ấy, thấy chị ấy bật lửa, đốt bao lì xì kia. Tôi hỏi: “Chị Kim Tử, Sầm Tổ Trạch sẽ nhận được sao? Không phải hắn vẫn còn sống sai? Âm Sai đưa đồ hẳn hắn sẽ không nhận được.”
Chị Kim Tử nói: “Chờ hắn chết, đi xuống thì sẽ nhận được ngay. Không biết chừng khi hắn thấy bao lì xì này lại cảm tạ chị. Sao em lại ra đây?” Chị ấy nghi hoặc nhìn tôi.
“Em, tò mò nên đi theo.”
“Em bé đâu?”
“Tổ Hàng bế.”
“Cảm thấy có gì đó không ổn.” Chị Kim Tử nói, rồi đi về phía khách sạn. Trên đường về khách sạn, chị ấy nói với tôi: “Sầm Tổ Trạch không phải người nhàm chán như vậy, nếu chỉ có Ngụy Hoa tới thì có lẽ chỉ là như vậy. Nhưng chị cảm thấy Sẩm Tổ Trạch hẳn sẽ không như vậy… Như vậy thì có lẽ bọn chúng còn có mục đích khác.”
Quay lại khách sạn, tôi nhanh chóng đi tìm con. Bởi vì nghe mấy câu chị Kim Tử nói cũng khiến tôi thấy lo lắng.
Tôi tìm được Tổ Hàng, chỉ có mình anh ấy, anh ấy không bế con. “Con đâu?”
“Bà nội bế.”
Mẹ Khúc Thiên? Tôi nghi hoặc, nhưng ở trong đại sảnh lại không thấy bóng dáng mẹ Khúc Thiên. Tôi tìm được dì bảo mẫu ở một góc đang sắp xếp lại xe đẩy của em bé. Mặc kệ đưa em bé đi đâu thì cũng sẽ phải quay lại chỗ này. Em bé còn cần uống sữa, còn cần thay tã.
“Dì à, dì có thấy em bé không?”
“À, vừa rồi bà nội tới lấy tã cho em bé rồi đi ra ngoài. Có lẽ em bé vừa đái rồi.”
“Đi ra ngoài?” Tôi chạy nhanh ra đại sảnh. Ở bên ngoài khách sạn, thang máy chỗ tiếp đãi đang chậm rãi đóng cửa lại. Trong nháy mắt tôi thấy được mẹ Khúc Thiên. Bà ấy ôm em bé, nhìn tôi, mỉm cười.
Cửa thang máy đóng lại, tôi sửng sốt tại chỗ vài giây mới xoay người chạy nhanh tới thang bộ. Trực giác, trực giác rất mãnh liệt mách bảo tôi kia không phải mẹ Khúc Thiên. Mẹ Khúc Thiên sẽ không cười với tôi như vậy, nụ cười kia tràn ngập âm khí.
Vừa rồi chị Kim Tử đã nói, Sầm Tổ Trạch không phải là người nhàm chán như vậy, sẽ không tới chỉ để đưa một bao lì xì không có bất cứ ý nghĩa gì. Như vậy mục đích của bọn chúng là gì? Là để mẹ Khúc Thiên bế con của tôi đi sao? Đó chắc chắn không phải là mẹ Khúc Thiên, chỉ có một khả năng, bà ấy bị quỷ nhập. Như vậy quỷ nhập vào thân bà ấy rất có thể chính là Sầm Mai!
Tôi không biết bọn chúng làm như thế nào, trong đại sảnh có Kim Tử, có Tổ Hàng, vì sao lại không ai phát hiện ra Sầm Mai tới gần, còn để Sầm Mai nhập vào mẹ Khúc Thiên đưa em bé lên lầu.
Quá nhiều câu hỏi, tôi không có thời gian để tìm lời giải đáp. Lúc này tôi chỉ mong tìm được con của tôi, tôi chỉ mong tôi ôm được con tôi vào lòng để tôi biết nó an toàn.
Mỗi khi đến một tầng tôi đều nhìn xem đèn thang máy đang chỉ tới tầng nào. Cuối cùng tôi tìm được mẹ Khúc Thiên ở tầng 9.
Tầng 9 vẫn là phòng cho khách, ở cuối hành lang tầng chín có phòng đựng dụng cụ, đặt một cây lau nhà, thùng nước, máy hút bụi gì đó.
Tôi thấy bóng dáng mẹ Khúc Thiên đi tới, chờ khi tối chạy đến thì cửa đã bị khóa lại từ bên trong. Tôi kêu lớn: “Mở cửa! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi mở cửa cho ta, trả con lại cho ta! Mở cửa mau!”
Tôi kêu lớn khiến người phục vụ ở tầng này chú ý, các cô ấy đi tới hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì thế? Đây là nhà kho thôi.”
“Mở cửa, mau mở cửa, có kẻ xấu bắt cóc con tôi khóa trái bên trong.”
Người phục vụ cầm chìa khóa tay cũng run nhè nhẹ, đi mở cửa. Rốt cuộc nếu ở khách sạn xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Tôi ở ngoài cửa tiếp tục kêu lớn: “Đừng cho là ta không biết ngươi là ai! Ngươi là Sầm Mai! Ngươi chính là Sầm Mai! Ngươi muốn giết chết con của ta! Sầm Mai! Ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
Người phục vụ cầm chìa khóa nhưng lại không mở cửa ra được. Bọn họ dùng bộ đàm gọi cho bảo vệ. Còn tôi lúc này đã điên rồi. Tôi điên cuồng đấm vào cửa, điên cuồng kêu to. Con của tôi, đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy mới có thể đến bên tôi. Là con của tôi và Tổ Hàng, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm thương tổn nó. Nhưng tôi lại bất lực không thể làm được gì.
Tay tôi đấm vào cửa đã bắt đầu rớm máu, người phục vụ kéo tôi sang một bên. Lúc này bảo vệ cũng đã chạy đến. Đầu tiên là lớn tiếng cảnh báo người bên trong, nói là đã báo cảnh sát.
Nhưng tôi biết, báo cảnh sát cũng vô dụng. Tôi không để ý tới hình tượng mà đưa tay lục soát khắp người của nhân viên phục vụ, nói năng lộn xộn: “Điện thoại đâu? Điện thoại đâu? Tôi muốn gọi điện thoại. Tôi muốn nói cho Tổ Hàng, Tổ Hàng nhất định có cách.”
Tôi còn chưa tìm được điện thoại thì Tổ Hàng đã lên đây. Anh ấy hoảng loạn hỏi: “Sao lại thế này?”
Chuyện này hẳn đã gây kinh động toàn khách sạn. Tổ Hàng họn họ cũng nghe được tin. Tôi run rẩy đưa tay chỉ vào cánh cửa, nói: “Sầm Mai, Sầm Mai bế đứa bé. Là Sầm Mai! Nhất định là cô ta!”
===
Chị Kim Tử hơi mỉm cười, nói: “Lễ của hắn, chúng ta cũng phải về thôi.” Nói rồi chị ấy cầm bao lì xì kia đi ra khỏi khách sạn. Tôi do dự một chút, đưa em bé cho Tổ Hàng bế rồi đi theo chị Kim Tử ra ngoài.
Chị Kim Tử đứng chỗ bàn tiếp đãi, cầm bút viết tên Sầm Tổ Trạch, lấy bật lửa trên bàn tiếp đãi rồi đi ra ngã tư đường bên ngoài khách sạn.
Tôi đi theo chị ấy, thấy chị ấy bật lửa, đốt bao lì xì kia. Tôi hỏi: “Chị Kim Tử, Sầm Tổ Trạch sẽ nhận được sao? Không phải hắn vẫn còn sống sai? Âm Sai đưa đồ hẳn hắn sẽ không nhận được.”
Chị Kim Tử nói: “Chờ hắn chết, đi xuống thì sẽ nhận được ngay. Không biết chừng khi hắn thấy bao lì xì này lại cảm tạ chị. Sao em lại ra đây?” Chị ấy nghi hoặc nhìn tôi.
“Em, tò mò nên đi theo.”
“Em bé đâu?”
“Tổ Hàng bế.”
“Cảm thấy có gì đó không ổn.” Chị Kim Tử nói, rồi đi về phía khách sạn. Trên đường về khách sạn, chị ấy nói với tôi: “Sầm Tổ Trạch không phải người nhàm chán như vậy, nếu chỉ có Ngụy Hoa tới thì có lẽ chỉ là như vậy. Nhưng chị cảm thấy Sẩm Tổ Trạch hẳn sẽ không như vậy… Như vậy thì có lẽ bọn chúng còn có mục đích khác.”
Quay lại khách sạn, tôi nhanh chóng đi tìm con. Bởi vì nghe mấy câu chị Kim Tử nói cũng khiến tôi thấy lo lắng.
Tôi tìm được Tổ Hàng, chỉ có mình anh ấy, anh ấy không bế con. “Con đâu?”
“Bà nội bế.”
Mẹ Khúc Thiên? Tôi nghi hoặc, nhưng ở trong đại sảnh lại không thấy bóng dáng mẹ Khúc Thiên. Tôi tìm được dì bảo mẫu ở một góc đang sắp xếp lại xe đẩy của em bé. Mặc kệ đưa em bé đi đâu thì cũng sẽ phải quay lại chỗ này. Em bé còn cần uống sữa, còn cần thay tã.
“Dì à, dì có thấy em bé không?”
“À, vừa rồi bà nội tới lấy tã cho em bé rồi đi ra ngoài. Có lẽ em bé vừa đái rồi.”
“Đi ra ngoài?” Tôi chạy nhanh ra đại sảnh. Ở bên ngoài khách sạn, thang máy chỗ tiếp đãi đang chậm rãi đóng cửa lại. Trong nháy mắt tôi thấy được mẹ Khúc Thiên. Bà ấy ôm em bé, nhìn tôi, mỉm cười.
Cửa thang máy đóng lại, tôi sửng sốt tại chỗ vài giây mới xoay người chạy nhanh tới thang bộ. Trực giác, trực giác rất mãnh liệt mách bảo tôi kia không phải mẹ Khúc Thiên. Mẹ Khúc Thiên sẽ không cười với tôi như vậy, nụ cười kia tràn ngập âm khí.
Vừa rồi chị Kim Tử đã nói, Sầm Tổ Trạch không phải là người nhàm chán như vậy, sẽ không tới chỉ để đưa một bao lì xì không có bất cứ ý nghĩa gì. Như vậy mục đích của bọn chúng là gì? Là để mẹ Khúc Thiên bế con của tôi đi sao? Đó chắc chắn không phải là mẹ Khúc Thiên, chỉ có một khả năng, bà ấy bị quỷ nhập. Như vậy quỷ nhập vào thân bà ấy rất có thể chính là Sầm Mai!
Tôi không biết bọn chúng làm như thế nào, trong đại sảnh có Kim Tử, có Tổ Hàng, vì sao lại không ai phát hiện ra Sầm Mai tới gần, còn để Sầm Mai nhập vào mẹ Khúc Thiên đưa em bé lên lầu.
Quá nhiều câu hỏi, tôi không có thời gian để tìm lời giải đáp. Lúc này tôi chỉ mong tìm được con của tôi, tôi chỉ mong tôi ôm được con tôi vào lòng để tôi biết nó an toàn.
Mỗi khi đến một tầng tôi đều nhìn xem đèn thang máy đang chỉ tới tầng nào. Cuối cùng tôi tìm được mẹ Khúc Thiên ở tầng 9.
Tầng 9 vẫn là phòng cho khách, ở cuối hành lang tầng chín có phòng đựng dụng cụ, đặt một cây lau nhà, thùng nước, máy hút bụi gì đó.
Tôi thấy bóng dáng mẹ Khúc Thiên đi tới, chờ khi tối chạy đến thì cửa đã bị khóa lại từ bên trong. Tôi kêu lớn: “Mở cửa! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi mở cửa cho ta, trả con lại cho ta! Mở cửa mau!”
Tôi kêu lớn khiến người phục vụ ở tầng này chú ý, các cô ấy đi tới hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì thế? Đây là nhà kho thôi.”
“Mở cửa, mau mở cửa, có kẻ xấu bắt cóc con tôi khóa trái bên trong.”
Người phục vụ cầm chìa khóa tay cũng run nhè nhẹ, đi mở cửa. Rốt cuộc nếu ở khách sạn xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Tôi ở ngoài cửa tiếp tục kêu lớn: “Đừng cho là ta không biết ngươi là ai! Ngươi là Sầm Mai! Ngươi chính là Sầm Mai! Ngươi muốn giết chết con của ta! Sầm Mai! Ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
Người phục vụ cầm chìa khóa nhưng lại không mở cửa ra được. Bọn họ dùng bộ đàm gọi cho bảo vệ. Còn tôi lúc này đã điên rồi. Tôi điên cuồng đấm vào cửa, điên cuồng kêu to. Con của tôi, đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy mới có thể đến bên tôi. Là con của tôi và Tổ Hàng, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm thương tổn nó. Nhưng tôi lại bất lực không thể làm được gì.
Tay tôi đấm vào cửa đã bắt đầu rớm máu, người phục vụ kéo tôi sang một bên. Lúc này bảo vệ cũng đã chạy đến. Đầu tiên là lớn tiếng cảnh báo người bên trong, nói là đã báo cảnh sát.
Nhưng tôi biết, báo cảnh sát cũng vô dụng. Tôi không để ý tới hình tượng mà đưa tay lục soát khắp người của nhân viên phục vụ, nói năng lộn xộn: “Điện thoại đâu? Điện thoại đâu? Tôi muốn gọi điện thoại. Tôi muốn nói cho Tổ Hàng, Tổ Hàng nhất định có cách.”
Tôi còn chưa tìm được điện thoại thì Tổ Hàng đã lên đây. Anh ấy hoảng loạn hỏi: “Sao lại thế này?”
Chuyện này hẳn đã gây kinh động toàn khách sạn. Tổ Hàng họn họ cũng nghe được tin. Tôi run rẩy đưa tay chỉ vào cánh cửa, nói: “Sầm Mai, Sầm Mai bế đứa bé. Là Sầm Mai! Nhất định là cô ta!”
===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook