Chap 14:
Khu vườn này đẹp quá, có hoa, có cây, nhưng lại không có ánh nắng. Tôi nhìn lên bầu trời âm u
-Đẹp quá, anh mà cũng biết xây chỗ này hả?
-Nó xây vào năm 2000 đấy, vẫn còn vững chắc, tôi thường xuyên cho người dọn dẹp và tu sửa ở đây mà.
Hắn mời tôi ra chiếc bàn đặt giữa trung tâm khu vườn, đẩy ghế ra mời tôi ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống kế bên cạnh tôi,
-Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé, anh mấy tuổi?

Tôi rút cây bút và tờ bệnh án ra bắt đầu hỏi hắn.
-Ừm, khó đoán quá, cỡ 100 tuổi
Xong, với một ngưiời đàn ông 100 tuổi sống nhiều vậy mà không giết người thì hơi lạ
-Anh giết bao nhiêu người trong cuộc đời anh?_ Tôi lại tiếp tục hỏi
-Cô thích máu me hả?_ Hắn chấp hai tay cố quyến rũ tôi
-Tôi hỏi để biết anh có bị nghiện không? 100 hay 200?
-1999 người_ Hắn nói ngay tức thì
Tôi làm rơi cây bút, 1999 người? Nghiêm túc hả? Tôi nuốt nước miếng nhặt lại cây bút tiếp tục khảo sát
-1999? Được rồi, hình thức như là hình thức giết người?
-Chặt đầu, cho vào máy chặt đầu, xích lại, lột da, nhiều hình thức khác nhưng không bao gồm h.iếp d.âm phái nữ. Tôi không phải là kẻ đồi bại.
-Anh chắc chứ? Tối qua tôi lầm sao?_ Tôi nheo mắt lại cảnh cáo hắn đừng có qua mặt tôi
-Hôm qua hả? Tôi đang thí nghiệm chút xíu thôi, nhưng tôi thề tôi không làm gì cô ta.

Thật buồn nôn khi cố nhớ đến cảnh hôm qua, muốn nôn quá. Tôi dùng tay chống lên trán vuốt trán cho đỡ chống mặt với hắn
-Được rồi, tại sao anh lại giết người?
-Tôi giải thích rồi đó, tôi cần tìm máu để thích hợp cho ngày trăng tròn.
-Và tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo?_ Tôi dùng hết can đảm để hỏi hắn
Cả bầu không khí chìm trong im lặng, chỉ nghe được tiếng gió thổi qua lành lạnh sởn gai ốc
-Không, bởi vì nếu em chết ai sẽ cứu tôi đây?
Cây bút bi trong tôi bị tôi nắm chặt quá gẫy làm đôi, bàn tay tôi run lên sợ hãi. Đừng nói vậy chứ.
-Tôi đã từng gặp em một lần rồi Carolyn, lúc đó, chắc em sẽ không nhớ tôi đâu.
Hắn đang gợi nhớ cho tôi điều gì đó trong quá khứ. Tôi như bị hắn thôi miên, tôi từng gặp hắn sao?
-Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng phía bên kia con đường. Tôi không hiểu là tại sao em lại có ánh mắt đó?
-Tôi không nhớ_ Tôi trả lời lại với hắn
-Sao vẫn còn nhớ được, em lúc đó cỡ 8 tuổi đúng không? Em không nhớ tôi đã nói em gì sao?

Hỏi? Tôi đã gặp hắn. Cả ngàn tỷ tấn câu hỏi hỗn độn trong đầu tôi, tôi, tôi không biết.
Hắn đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Miệng hắn ghé sát tai tôi, tay hắn đột nhiên đặt lên vai tôi.
-Em muốn trở thành cô dâu của ta không?
Hắn xé cổ áo tôi ra, đưa miệng hắn kề với cổ tôi và gặm lấy mà gặm nhấm lấy nó. Cả người tôi cứng đờ không tự chủ lại mình. Tôi muốn chống cự nhưng hình như tôi không thể cử động, tôi không thể cử động. Hắn cứ hút lần này đến lần khác. Sau đó hắn ngừng lại, lấy tay lau đi môi đầy vết máu, nhìn tôi.
-Em đã trả lời một câu khiến tôi rất bất ngờ “ Bên kia, chiếc áo ấy, nếu ai mặc vào sẽ là cô dâu của ai đó phải không? Em không muốn bàn tay đầy máu của anh dính vào đó đâu” Ha? Điều đó làm tôi ngộ ra, mình đã xấu xa cỡ nào. Kể từ đó, tôi quan sát em, nhìn em khôn lớn và tôi không biết mình đã yêu em rồi.
Câu nói đó, tôi nhớ rồi, tôi nhớ lúc đó tôi gặp một người cực cao, đẹp trai hơn những diễn viên mà tôi gặp, đến bắt chuyện với tôi. Lúc đó tôi cảm thấy cô đơn nhưng khi người đó đến bắt chuyện, tôi mới thấy có cảm giác gì đó. Lạ lắm
Cả người tôi nóng rực bởi câu nói của hắn nhưng dường như nó có cảm giác gì đó khiến tôi say mê hắn hơn. Tôi đã yêu hắn rồi phải không? Tôi quàng tay quanh cổ hắn, hắn dùng môi hắn chạm vào môi tôi mà cuồng nhiệt.
-Meo?
Có tiếng mèo kêu? Con mèo đen ấy đứng trước cửa với đôi mắt màu vàng nhìn tôi. Tôi nhận thức việc mình đang làm đột nhiên buông hắn ra, nhìn phía con mèo đen ấy.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương