Chồng Rắn Đừng Đến Đây
-
7: Gọi Ông Xã
Tôi cũng không phải người tàn ác, thấy chết mà không cứu.
Lỡ đâu vì việc này mà anh ta chết đi chẳng phải tôi sẽ thành góa phụ sao.
Dây thần kinh trong đầu của tôi thông báo tôi phải gật đầu đồng ý
Khi nhận được tín hiệu từ cô, anh không kiềm được vui sướng mà bế cô đứng lên, lê từng bước vào phòng tắm
“Ưm… a… nhẹ… nhẹ thôi”
“Anh có biết nhẹ không hả?”
“Bà xã, anh xin lỗi, anh không kiềm lại được”
“Ưm..
a a a mau… mau lên … nhanh lên đi… Vi Ứng … Vật… nhanh lên”
“Gọi anh là ông xã, anh thoãi mãn em”
Người đàn ông xấu xa trước mắt bắt đầu ra điều kiện, tôi mơ hồ đáp ứng :”Ông..
xã… ông xã”
“Ngoan lắm, bảo bối cho em, cho em, cho em, tất cả đều cho em”
Anh đẩy hông, đút vào sâu lút cán, cuối cùng bắn thẳng vào bên trong.
Đường Cửu Nguyệt nằm trên vai anh thở dốc, bụng bị bắn đến trướng to tưởng chừng như mang thai 3 tháng
Phòng tắm lại tiếp tục vang lên tiếng rên rĩ đầy tình ái, đêm nay kéo dài thật lâu, vợ chồng nhà Vi Ứng Vật và Đường Cửu Nguyệt vui vẻ không biết đã bắn pháo bông hết bao nhiêu lần
“Ưm”: Đường Cửu Nguyệt tỉnh lại dưới sự trêu chọc của người đàn ông nằm bên cạnh.
Anh dùng tóc kều kều mũi khiến cô thức giấc, nhưng lúc cô mở mắt anh lại làm như mình không hề có tội
“Em tỉnh rồi sao?”
Tôi nhíu mày, sau đó lại trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi đánh anh một cái mạnh :”Anh có thôi không hả, hành hạ tôi một đêm, sáng sớm còn trêu tôi?”
“Bà xã, anh không cố ý mà.
Ai bảo lúc ngủ em dễ thương như vậy, cái này không trách anh được đâu”
“Còn trách ngược lại tôi sao, anh ngang ngược quá đó.
Tối nay tốt nhất anh đừng ngủ cùng giường với tôi, nếu không tôi không ngại đạp anh xuống đất đâu”
Tôi chống hông thở hì hục vì tức giận.
Người kia vậy mà chẳng có tí nào sợ hãi, thậm chí còn xoa đầu tôi bật cười.
Nụ cười kia, hơ hơ bây giờ mới để ý đó nha, thật sự khiến người khác rụng tim mà
Vi Ứng Vật quơ quơ cánh tay trước mặt cô, áp sát gương mặt mình đến gần, chân mày hơi nhướng lên :”Bà xã, em nhìn gì mà không chớp mắt luôn vậy”
“Bà xã”
“A”
Cô giật mình, lùi về sau, vuốt ngực thở dốc: “Anh làm gì vậy, áp sát như vậy làm gì chứ?”
Nhìn gương mặt ủy khuất của người kia, cô lại thở dài, chuyển sang dỗ dành: “Tôi sai rồi, không nên lớn tiếng với anh”
“Bà xã, có phải chúng ta nên đổi cách xưng hô không? Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, em không thể ngày nào cũng xưng hô một cách xa lạ như vậy”
“Anh muốn thế nào?”
Tôi nhíu mày, ngẩn đầu hỏi lại: “Không phải là anh muốn tôi gọi là ông xã đấy chứ?”
“Ừm”
“Cái gì? Tôi không làm mấy thứ sến súa vậy đâu”
“Bà xã”
“Được rồi, gọi ông xã thì ông xã.
Không ngờ anh lại mang tâm hồn thiếu niên như vậy”
Tôi che miệng cười xấu xa: “Ông xã, tôi…”
Vi Ứng Vật dở khóc dở cười, không kiềm được đè cô xuống giường: “Có ai gọi ông xã mà xưng tôi giống em không hả, Cửu Nguyệt?”
“Vậy, vậy ông xã anh ra ngoài cho em thay đồ có được không?”
“Em thay đồ thì liên quan gì đến anh ra ngoài hay là không?”
Tầm mắt anh di chuyển xuống bờ vai trốn trơn đầy dấu vết dâu đỏ, khóe môi hơi nhếch lên: “Đêm qua anh đã thấy hết những gì cần thấy rồi”
“Anh… vô sỉ”
“Đêm nay đừng hòng leo lên giường ngủ”
“Bà xã, đừng như vậy mà.
Thiếu em anh ngủ không được đâu”
“Mặc kệ anh, hừ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook