Chồng Rắn Đừng Đến Đây
16: Nạp Năng Lượng


“Mẹ nó, cô làm cái quái gì vậy?”
Một tên nữa lao đến túm lấy tóc tôi, con dao trong tay như cử động, nó liên tục đâm vào bụng hắn ta.

Khiến hắn ôm bụng ngã xuống đất.

What, tôi không phải cố ý mà, ai bảo mấy người đến gần tôi làm gì?
“DỪNG LẠI”
Bỗng dưng trong tiếng thét kêu gào của hai người vừa bị đâm và tiếng mắng chửi của các tên còn lại.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía xa, giọng nói này… Tôi ngẩn đầu nhìn về hướng đông, hai mắt mở to như không tin sự thật trước mắt
Vi Ứng Vật điên cuồng chạy về phía tôi, sau lưng anh còn có rất nhiều người mặc quần áo đen, trên trán anh phủ một lớp mồ hôi, môi trắng bệch trông vô cùng mệt mỏi.

Đã như vậy rồi vẫn đi tìm cô sao?
Vô số câu hỏi đặt ra trong đầu tôi nhưng đáp án vẫn là một dấu chấm hỏi.

Đám người kia bị vệ sĩ của anh lôi đi, anh nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt tôi, từ từ rút con dao sắc bén trên tay tôi quăng về phía rất xa
Ánh mắt tôi đờ đẫn như theo không cảm xúc, đến lúc giọng nói của anh vang lên mới khiến tôi hoàn hồn
“Không sao, anh đến rồi”

Tôi ngẩn đầu nhìn anh chớp mắt, môi mím thành đường thẳng không nói lời nào cũng chẳng có lời giải thích về vụ việc trước mắt.

Sắc mặt anh tái nhợt, chân mày khẽ nhíu lại: “Không phải em định dùng dao đó *** anh luôn chứ?”
“Không..

không phải”
Biết rõ là câu nói kia chỉ là anh muốn trêu tôi nhưng cuối cùng tôi lại khẩn trương đến mức lắp bắp.

Vi Ứng Vật nghe vậy liền khẽ cười, anh ôm đầu tôi dúi vào trong ngực mình, tim anh đang đập rất mạnh, lại rất nhanh
Bên tai tôi một lần nữa lại nghe thấy giọng nói trầm thấp, lần này không phải đùa mà dường như có chút oán trách: “Cửu Nguyệt, anh mệt lắm”
Không để tôi mở miệng, anh lại tiếp tục: “Thật ra, anh đã biết tất cả mọi chuyện rất lâu, rất lâu rồi.

Anh lấy em vì em chính là em, anh thích em từ cái nhìn đầu tiên khi mình đặt chân đến trái đất.

Không có gì có thể ngăn cản được tình yêu anh dành cho em.

Những chuyện kìa là loài rắn làm sai, không thể trách được em.

Cửu Nguyệt, trở lại với anh có được không?”
Vi Ứng Vật nói ra tất cả, anh trưng cầu ý kiến, ánh mắt mong mỏi hy vọng cô sẽ ở lại.

Tôi nhìn anh như vậy, tim như bị ai đó bóp nát, khó chịu đau đớn, khàn khàn lên tiếng: “Được”
Hình như tôi động lòng rồi, không phải hình như mà là sự thật
Anh cũng sẽ tiếp tục yêu tôi chứ?
Trước kia lúc đi học cũng từng có người nhiệt tình theo đuổi cô, anh ta làm đủ chuyện khiến cô vui.

Cuối cùng đến lúc cô động lòng thích anh ta, kết quả anh ta đã thích người khác.

Vì vụ việc đó, cô không đủ tự tin bước vào một mối quan hệ.

Khi người nào muốn theo đuổi cô lại phũ phàng mà từ chối
Anh ta đã khiến cô có một bóng ma tâm lý về chuyện tình yêu
Đến bây giờ, Vi Ứng Vật lại khiến trái tim băng giá bao năm của cô trổi dậy một lần nữa.


Hy vọng sẽ có một kết quả tốt đẹp
“Anh sẽ không rời bỏ em”
Chẳng biết anh có đọc được suy nghĩ hay không, nhưng câu hỏi trong đầu cô, bỗng dưng được anh giải đáp.

Anh từ từ đứng dậy, bàn tay đan nhau mười ngón, dắt cô trở về nhà
Đường Cửu Nguyệt ngẩn đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, môi mấp máy không thành tiếng: “Vi Ứng Vật, cảm ơn anh”
“Bà xã, em muốn nói gì sao?”
“Hả?”
Tôi ngây người, người trước mắt lại cười một cách nhẹ nhàng, cúi đầu xuống trước mắt tôi.

Miệng anh khẽ nói: “Chúng ta hôn nhau một chút, nạp năng lượng cho anh đi”
Môi anh nhanh chóng ập xuống, môi lưỡi quấn quýt không chịu rời.

Mãi đến lúc cô thở không nổi nữa anh mới chịu buông ra.

Tâm tình của Vi Ứng Vật tốt hơn nhiều, ánh mắt chân mày đều vươn vấn ý cười, cứ vậy hai vợ chồng trẻ tuổi dắt tay nhau trở về nhà

“Cô ra đây”
“Anh làm cái gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo như vậy, anh không sợ lên hot search à?”
Vi Khả Hân trừng mắt nhìn người đang kéo cánh tay mình, miệng không ngừng lải nhải.

Tống Vĩ siết chặt cánh tay cô trong vòng tay mình, nghiến răng nghiến lời nói: “Cô sợ thì đừng gây chuyện với tôi.


Bức ảnh lên hot search đêm qua của tôi là cô cho người tung lên đứng không?”
“Anh làm mà anh sợ người khác chụp lén nữa à.

Nơi công cộng anh cùng người kia ôm nhau hôn hít, bây giờ bị mọi người bị liền chột dạ sao?”
Tống Vĩ tức đến bật cười: “Cô quan tâm đến làm gì, chẳng phải đã ly hôn rồi sao.

Còn nói là không xen vào chuyện của tôi”
Anh chống hông, cúi đầu nhìn chăm chăm vào cô, khí thế trội hơn hẳn: “Vi Khả Hân, cô vi phạm hợp đồng rồi”
“Anh có gì chứng mình đó là tôi.

Sao không nghĩ đám người yêu cũ của anh, ghen ăn tức ở kia kìa”
Vi Khả Hân khinh thường: “Thật xui xẻo, cút khỏi mắt tôi đi”
Nói xong cô liền xoay người đi vào văn phòng làm việc của mình.

Bỏ lại Tống Vĩ tức đến nghến mòn cả răng ở hành lang cầu thang bộ
Tống Vĩ: Cô vi phạm hợp đồng, vậy Nhu Nhu sẽ thuộc về tôi nuôi dưỡng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương