Tôi giật mình tỉnh lại, lúc này tôi đã ngồi trên chiếc Rolls Royce sang trọng, trên người đang mặc chiếc váy cưới trắng tinh.

What, rõ ràng tôi đang ngủ trên giường trong chung cư mà, sao lại trở thành thế này
Gương mặt tôi ngạc nhiên sau đó chuyển sang sợ hãi tột độ, bên ngoài xe trời đã tối đen như mực.

Rốt cuộc tôi sao lại ở đây và bọn họ đang đưa tôi đi đâu
Nghe tiếng động đằng băng ghế sau, một người phụ nữ khoảng chừng ba mấy xoay đầu nhìn xuống, mắt thấy Đường Cửu Nguyệt đã tỉnh.

Người kia liền khẽ cất giọng :”Cô Đường, hôm nay là ngày cưới của cô, chúng tôi đang đưa cô trở về nhà tân hôn”
“Ngày… ngày cưới?”
Tôi khó khăn nói ra từng chữ, rõ ràng tôi chỉ mới 18 thôi, lại còn chưa có bạn trai, sao lại đột nhiên kết hôn như vậy.

Tôi nghi hoặc hỏi tiếp :”Đây là nơi nào?”
“Ở đây là Xà Quốc”
“Xà Quốc… Xà Quốc…”: Tôi lẩm bẩm, cũng không nghĩ quá nhiều về cái địa danh này, dù sao tôi học địa lý cũng không giỏi, có nói tôi cũng không biết nó ở đâu, có tồn tại hay không.


Tôi chỉ ngạc nhiên một điều, tại sao tôi đến được đây
Người phụ nữ kia dường như hiểu được thắc mắc của tôi, cô ấy cười nhẹ nhàng, dường như đang trấn an tôi :”Cô Đường, cô và ông chủ của chúng tôi chẳng phải yêu nhau lắm sao? Ông chủ còn đặc biệt tự tay thiết kế lên chiếc váy cưới cô đang mặc trên người.

Tự mình xem xét trang trí hôn lễ, còn căn nhà tân hôn đặc biệt sửa lại theo sở thích của cô”
“Hả?”
“Cô không biết sao?”: Cô ấy ngạc nhiên sau đó che môi cười cười :”Chắc là ông chủ muốn cho cô bất ngờ đó.

Ông ấy yêu cô như vậy mà”
Ông chủ trong miệng cô ấy chính là chồng tôi sao? Tôi sao lại không thể nhớ được chứ, rõ ràng tôi làm gì có người bạn trai nào.

Vậy người kết hôn với tôi là ai?
Còn nữa nếu bình thường cô dâu, chú rể phải ngồi chung xe hoa chứ? Tôi ở đây vậy còn anh ta đâu?
Chưa kịp hỏi tiếp, xe đã bo cua, rẽ vào khu Villas, thoạt nhìn nơi đây chắc chắn cũng không rẻ gì.

Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở căn thứ 9, người phụ nữ phía trước đỡ tôi bước xuống xe
Căn biệt thự sáng trưng nhưng dường như không có bóng người, tôi ngẩn đầu lờ mờ thấy người nào đó đang đứng ở ban công.

Hình như cũng đang nhìn tôi, nhưng không lâu đã xoay người bước vào trong
“Cô Đường, chúng ta đi thôi”
Người phụ nữ đó lên tiếng hối thúc tôi, cô ấy dẫn tôi đi vào bên trong, lên vài tầng lầu, sau đó dừng lại ở một cánh cửa.

Trên cừa dán chữ Hỉ màu đỏ, tôi nghe thấy giọng nói cô ấy vang lên bên tai
“Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây.

Ông chủ đang đợi cô bên trong, mời cô”
Tay cô ấy cầm nắm tay cửa, mở ra cho tôi bước vào.

Dù không muốn như cô ấy cứ nhìn chằm chằm như vậy tôi có thể không đi làm sao được.


Đường Cửu Nguyệt, lê váy cưới bước chân vào bên trong
Cánh cửa sau lưng bỗng dưng đóng lại, còn mở ra không được.

Tôi bắt đầu sợ hãi, gió thôi ngoài ban công vào làm tấm màn cửa bay phấp phớt, hú hồn chưa, làm tôi còn tưởng là ma nữa cơ
Nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy bóng người nào, tôi nhíu mày, mò mẫn đi ra phía ban công.

Đột nhiên, có bóng người nào đó đi vào, tôi vô thức lùi lại phía sau.

Người kia dần hiện rõ trước mắt, gương mặt góc cạnh phải nói là cực phẩm, tiếp đến là thân hình ẩn hiển cơ bắp.

Cuối cùng, chân..

chân của anh ta….
Tôi mở to hai mắt đầy sợ hãi hét lên :”A A A A A A A A A A”
“Cửu Nguyệt”
“Cửu Nguyệt”
Thấy cô la như vậy, Vi Ứng Vật trở nên lo lắng mà tiến lại gần nhưng cô lại lùi về sau đầy sợ hãi.

Tôi chỉ tay vào anh ta, gương mặt cắt không còn một giọt máu :”Đừng… đừng … anh đừng đến đây… đừng đến đây”
Hai chân tôi run rẩy mà ngã quỵ xuống đất, anh ta lại muốn tiến lại gần tôi hơn
“Cửu Nguyệt, em đừng sợ”: Vi Ứng Vật cất giọng nhẹ nhàng.


Nhưng dù có vậy đi chăng nữa, thì anh vẫn đang dọa cô sợ đến mức sấp ngất đi, chân anh không phải chân mà chính là đuôi rắn
“Anh ngồi xuống sô pha đó đi, không được lại gần tôi.

Tôi sợ rắn”: Đường Cửu Nguyệt lếch lại gần cửa, gương mặt e sợ, tay không ngừng vỗ lên cánh cửa.
Vi Ứng Vật bất lực nghe theo lời cô nói, đuôi rắn của anh không còn nữa, thay vào đó đã biến đổi thành hai chân như người bình thường.

Anh nhìn cô sợ hãi đến xanh mặt, chân mày nhăn lại :”Đừng sợ, anh không làm hại em.

Em sợ rắn vậy anh biến thành hình dạng con người như thế này có được không?”
“Mở cửa… mở cửa”: Tôi yếu ớt gõ lên cửa, lại nghe thấy anh nói :”Đừng gõ nữa, bọn họ không ở bên ngoài đâu.

Dù có nghe thấy cũng không ai dám lên đây mở cửa cho em đâu”
“Anh không làm hại em, em sợ như vậy làm gì chứ?”
“Tôi… tôi sợ rắn, thấy nó sẽ sợ”: Đường Cửu Uyên tỏ dáng vẻ đáng thương, đầu tựa vào cánh cửa, hai tay chụp lấy cây gậy bên cạnh cầm chắc trong tay :”Anh đừng lại gần tôi”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương