Chồng Ngốc Độc Sủng Mình Em
-
31: Tại Sao
Cố Thiên Bắc quan sát một lúc rồi ra khỏi bữa tiệc.
Chẳng biết qua bao lâu rồi, hắn chưa được đi tham quan hoa viên của Cố gia.
Nhưng cảm xúc vẫn như ngày đầu, vừa lạ vừa quen.
Hắn ngồi trên xích đu, nhìn ánh trăng đang chiếu rọi, ánh sáng mờ ảo hắt vào mặt hắn, càng làm cho vẻ đẹp đó hiện rõ hơn.
Cạch.
Cạch.
Cạch.
Tiếng gót giày càng lúc càng gần, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện từ trong bóng tối.
Vẻ đẹp dịu dàng ôn nhu như nước, khiến Cố Thiên Bắc bị thu hút.
Nhìn sơ qua, vẻ đẹp ấy vừa dịu dàng vừa yếu đuối, khiến người khác muốn được bảo vệ!
Cô ấy đi đến trước mặt hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó lên tiếng hỏi, giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai.
_ Chào anh, tôi là Tô Tiểu Mạc.
Bên trong đang công bố việc quan trọng, tôi không tiện vào trong tìm người.
Không biết, cô gái tên Nguyệt My Nhi có bên trong không?
_ Chị dâu? Cô tìm chị ấy làm gì?
_ Hửm? Cô ấy có chồng khi nào vậy?
Cố Thiên Bắc nhíu mày nhìn Tô Tiểu Mạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.
Sau đó đứng lên đối diện với cô ấy, lạnh lùng đáp:
_ Cô là ai, sao lại vào được Cố gia? Rốt cuộc cô có ý định gì? Muốn làm hại chị dâu của tôi sao? Nếu như là thật, cô nên sớm rời đi thì hơn.
Anh họ của tôi sẽ không tha cho những ai dám làm hại vợ của anh ấy!
Phì! Tô Tiểu Mạc bật cười, nụ cười trong sáng khiến suy nghĩ vừa rồi của Cố Thiên Bắc bị đánh bay xa vài kilomet.
Hắn tròn mắt nhìn người trước mặt, giận dỗi nói:
_ Nè, cô cười cái gì chứ? Tôi nói sai cái gì sao? Hay là cô đang giả vờ? Nói đi chứ, sao lại cười?
_ Tôi cười vì cái suy nghĩ ngu ngốc của anh đấy! Anh nói tôi đến để làm hại Nguyệt Hạ, vậy tại sao lại chọn ngày này chứ? Nực cười.
_ Nguyệt Hạ? Đây không phải là tên của Tập đoàn Nguyệt Hạ thị sao? Sao cô lại gọi chị dâu là Nguyệt Hạ?
Tô Tiểu Mạc trở lại vẻ mặt nghiêm túc, khoanh tay trước ngực nhìn Cố Thiên Bắc, dõng dạc hỏi:
_ Anh không biết thì sao tôi biết? Tôi chỉ biết cô ấy ngoài tên Nguyệt My Nhi thì còn có tên là Nguyệt Hạ.
Sao anh không hỏi cô ấy, lại đứng đây hỏi tôi? Mất thời gian!
_ Nếu tôi biết chị ấy có hai tên thì tôi hỏi cô làm gì? Có muốn gặp người không?
Tô Tiểu Mạc vừa nghe đến gặp mặt Nguyệt My Nhi thì đã vui mừng ra mặt.
Gật gật đầu đi theo sau Cố Thiên Bắc.
Bữa tiệc vẫn còn diễn ra, buổi công bố vừa kết thúc, Nguyệt My Nhi và Cố Thiên Khanh đang nói chuyện với Sở Trạch về những chuyện gần đây ở thế giới ngầm.
Tô Tiểu Mạc vừa nhìn thấy người mình đang tìm thì vui vẻ chạy đến ôm lấy cô, miệng không ngừng gọi lớn tên cô.
_ Nguyệt Hạ, Nguyệt Hạ, nhớ cậu quá đi!
Nguyệt My Nhi vừa kịp định thần lại, vòng tay ôm lấy cô ấy, nhẹ giọng bảo:
_ Cậu về khi nào vậy? Sao không nói mình ra đón.
_ Không phiền Nguyệt Hạ.
Vừa hay ba mình cũng đến đây nên theo cùng.
Nhưng ông ấy lại đi trước, để mình đi sau nên bây giờ mới gặp được cậu.
Cái ôm chưa đến mười giây đã bị Cố Thiên Khanh kéo ra, vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Ánh mắt đầy sát khí nhìn Tô Tiểu Mạc cảnh cáo:
_ Vợ tôi.
_ Vơ...!vợ? Nguyệt Hạ, cậu thật sự đã lấy chồng rồi sao? Sao mình lại không biết vậy? Cậu vứt bỏ tình cảm của chúng ta để lấy chồng sao?
_ Khoan, cái gì mà tình cảm? Vợ tôi và cô có tính cảm khi nào? Đừng tự dưng xuất hiện rồi giành vợ với tôi.
Nằm mơ.
Nguyệt My Nhi và Cố Thiên Bắc nhìn nhau bất lực.
Sao trước kia không thấy Cố Thiên Khanh khi ghen tuông lại trẻ con như vậy chứ? Lại còn ghen với cả con gái mới sốc chứ!
Tô Tiểu Mạc ngó nghiêng đầu nhìn Cố Thiên Khanh một cái rồi lên tiếng phán xét:
_ Ủa, đây chẳng phải là đại thiếu gia ngốc của Cố gia sao? Sao bây giờ lại bình thường như người thường vậy?
_ Cô biết anh tôi, vậy sao không biết anh ấy đã có vợ? Không cập nhật tin tức, bảo sao nhìn quê mùa như vậy!
_ Xí, tôi đâu có nhiều chuyện như anh.
Tô Tiểu Mạc không những không tức giận mà còn bình tĩnh trả lời lại.
Đưa ánh mắt nhìn Cố Thiên Khanh, một lời khẳng định:
_ Cố Thiên Khanh? Tên đẹp đấy.
Nhưng anh mà để Nguyệt Hạ nhà tôi rơi nước mắt, tôi nhất định sẽ khiến cái tên Cố Thiên Khanh bay khỏi...aaa...
_ Tiểu Mạc, cậu đừng nói nữa, mình đưa cậu đi ăn cái gì đó nha!
Nguyệt My Nhi vội bịt miệng Tô Tiểu Mạc lại, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng của cô khiến Cố Thiên Khanh và Cố Thiên Bắc khó hiểu.
Cô đưa Tô Tiểu Mạc đi, Cố Thiên Khanh nhìn theo mà nhíu mày, chuyển ánh mắt sang Cố Thiên Bắc, hỏi:
_ Nguyệt Hạ? Sao lại gọi là Nguyệt Hạ? Cái tên Nguyệt Hạ thị không dưng không lại có.
Chắc chắc có ẩn ý.
_ Em có hỏi, nhưng cô ta lại bảo là chỉ quên chị dâu với hai cái tên đó! Ngoài ra những chuyện khác đều không biết!
_ Ngày mai cậu đến Duật Dạ một chuyến đi! Tô Tiểu Mạc này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!
...
Nguyệt My Nhi cầm lấy dĩa mì Ý đặt vào tay Tô Tiểu Mạc, ánh mắt quan sát xung quanh, rồi lên tiếng nhắc nhở:
_ Tiểu Mạc, cậu đừng gọi mình là Nguyệt Hạ! Còn nữa, sau này đừng ra mặt cảnh cáo người khác, nếu như thân phận bị bại lộ, chúng ta nhất định sẽ chết chắc đấy!
_ Bọn họ nhìn chẳng giống như là thông minh, sao có thể nhận ra được! Duật Dạ chỉ xếp sau chúng ta, bọn họ đã là gì chứ?
Nguyệt My Nhi bất lực với con bạn mình.
Bên ngoài xinh đẹp dịu dàng, bên trong thì ai chưa khai phá sẽ chưa biết như thế nào!
Cô nhìn vẻ mặt bình thản như nước của Tô Tiểu Mạc như vậy, nhất thời có một dự cảm chẳng lành.
Lên tiếng nhắc nhở thêm lần nữa:
_ Nhớ đấy, đừng gọi mình là Nguyệt Hạ, cũng đừng gây chuyện nữa! Khi nào xong chuyện,...
_ Em yên tâm, Cố Thiên Khanh sẽ không nghi ngờ, nhưng nhất định sẽ điều tra.
_ Anh nói như không nói vậy đấy! Ngày mai em sẽ phong tỏa tin tức của Tiểu Mạc, không thể để người ngoài biết quá nhiều!
Sở Trạch từ sau đi đến, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn xung quanh.
Chẳng biết cả ba đang nói chuyện gì, nhưng có lẽ không phải chuyện nhỏ.
...
Bữa tiệc kết thúc cũng đã hơn mười giờ.
Nguyệt My Nhi mệt mỏi nằm trên giường, anh từ phòng tắm đi ra, liền đi đến ngồi xuống giường, nhẹ giọng thăm dò:
_ Bảo bối, tại sao em lại lấy tên Nguyệt Hạ thị cho Tập đoàn vậy? Ngoài ý nghĩa "dưới trăng", thì đâu có ý nghĩa gì!
_ Ba từng nói, mẹ rất thích trăng.
Mẹ từng rất thích được lên mặt trăng một lần.
Bởi vì mặt trăng cách chúng ta đến 384.403 km, nhưng vẫn chiếu sáng rõ như vậy!
Nguyệt My Nhi trầm mặc, úp mặt vào gối, sau đó lại ngước lên, nói tiếp:
_ Anh nói xem, người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng, có phải rất vĩ đại hay không?
_ Tại sao?
_ Bởi vì họ sáng tạo ra được tên lửa và phi thuyền có thể lên được mặt trăng.
Họ dũng cảm đối mặt với những lần thất bại, sau đó họ gặt hái được những thành công.
Không phải vĩ đại chứ là gì?
_ Phải, rất vĩ đại.
Bây giờ đi tắm rồi ngủ.
Hôm nay em vất vả rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook